Chương 457: Thế Cục Cực Kỳ Phức Tạp.


Phòng làm việc của Hà Khôn không khác gì trước kia, chỗ này Trương Thanh Vân đã đến khá nhiều lần. Nhưng trước kia hắn chưa từng cẩn thận dò xét bố trí bên trong, hôm nay đến đây hắn phát hiện ra địa phương này khá ẩn giấu.

Giá sách hay bàn làm việc đều rất chất phác, nhưng tài liệu là loại gỗ tốt nhất, bàn trà và bàn làm việc đều không quá mức đáng chú ý, nhưng cẩn thận có thể phát hiện ra tài liệu là gỗ đỏ. Thiết bị trong phòng khá đơn sơ, cũng không có vật phàm tục, dù nghiên mực trên bàn cũng có lai lịch. Trương Thanh Vân cảm thấy kỳ quái, vì sao trước kia mình không chú ý đến những đặc điểm này?

- Thanh Vân, bây giờ cậu rất có danh tiếng ở Giang Nam, cậu có biết không?

Hà Khôn cười nói, con người lão vốn rất chất phác, vì vậy mà nụ cười làm người ta giống như được tắm mình trong gió xuân.

Trương Thanh Vân lắc đầu, Hà Khôn chỉ vào bàn trà nói:

- Cậu còn chưa rõ sao?

- À!

Trương Thanh Vân giật mình, hắn vội vàng đứng dậy nấu nước pha trà. Hà Khôn lại nói:

- Bây giờ trà ngon rất thịnh hành ở Giang Nam, ngay cả tôi cũng biết, bất cứ chuyện gì lớn đều phải xem ý nghĩa thoát ly hoàn cảnh, cậu thấy sao?

Trương Thanh Vân đặt ấm nước lên bếp điện, hắn nghe những lời này mà có chút sững sốt, cũng hiểu rõ ý nghĩ của Hà Khôn. Người này nói mình nổi tiếng phẩm trà, nhưng thực tế lại nói đến danh tiếng của mình ở Giang Nam là quá lớn.

Thử nghĩ lại thì thấy, Trương Thanh Vân hắn chỉ là phó bí thư, có chút danh tiếng ở Thanh Giang thì không sao, nhưng nếu khắp Giang Nam đều biết thì điều này không nhất định là điềm tốt.

Trương Thanh Vân phán đoán điều này được hình thành trên nhiều nguyên nhân ở các phương diện. Đầu tiên là hắn còn nhỏ tuổi, ba mươi đã là thường ủy thị ủy, là phó bí thư thành phố Thanh Giang, mánh lới như vậy đủ cho người phải chú ý.

Hơn nữa gần đây khu công nghệ Thanh Giang bị xào nấu rất nóng, Trương Thanh Vân là người phụ trách thực tế của hạng mục này, nói cách khác thì khu công nghệ Thanh Giang chính là hạng mục mà một tay hắn tạo dựng lên. Khu công nghệ Thanh Giang thành công chính là một chiến tích quan trọng của Trương Thanh Vân, thành tích này quá chói mắt, đặc biệt là sau khi chủ tịch Khâu phát biểu ở đại hội hội đồng nhân dân tỉnh vào lần trước.

Bây giờ khu công nghệ không những được xào nấu ác liệt ở Thanh Giang, thậm chí Thành Đô và những thành phố xung quanh cũng rất nóng. Nếu xét về quan điểm thì rõ ràng những thành phố kia nói mà không làm, chỉ có Thanh Giang kiếm được chút thành tích ở hạng mục này, dù chỉ là chút thành tích nhưng nếu đặt vào khoảng thời gian đặc biệt thì cũng được phóng đại. Ngay sau đó Trương Thanh Vân cũng vào tình cảnh nước lên thuyền lên, thanh danh cực mạnh ở Giang Nam.

Sau khi pha trà xong thì Trương Thanh Vân rót cho Hà Khôn một ly, hắn nói:

- Bí thư, mời nếm thử. Thanh Giang cũng không quá tốt như người ngoài tưởng tượng, mọi người đều có vấn đề khó khăn, có rất nhiều đồng chí đem vấn đề ở Thanh Giang chúng tôi suy nghĩ đơn giản.

- Thế nào? Nghe cậu nói thì có vẻ rất đúng, nhưng theo ý tôi thì Thanh Giang các cậu có vấn đề, mà vấn đề lớn nhất chính là tư tưởng của ban ngành không được thống nhất, cậu cảm thấy điều này có đúng không?

Hà Khôn lại tiếp tục nói.

Trương Thanh Vân nóng mặt, Hà Khôn nói có vẻ rất khách khí nhưng lại nghiêm túc nói ban ngành không đoàn kết. Gần đây ban ngành không đoàn kết là vấn đề rất kiêng kỵ, lãnh đạo đã nói như vậy thì phải bị phê bình, vì vậy khoảnh khắc này Trương Thanh Vân cũng không biết phải mở miệng thế nào cho phải.

Hà Khôn dùng tay lau khóe miệng, lão tự rót cho mình một ly trà, sau đó liếc mắt nhìn sang Trương Thanh Vân đang cung kính chuẩn bị mở lời ở bên canh, lão khoát tay nói:

= Cậu không cần quá căng thẳng, hôm nay tôi chỉ nhắc nhở mà thôi. Hà Mậu Sâm ở Thanh Giang cũng có khuyết điểm, lần trước anh ấy chạy đi khắp nơi nói Đỗ Thận Khoa bày ra vị trí bất chính, không tôn trọng bí thư, bây giờ còn nói cậu quá hiếu thắng, không tốt cho quản lý, tóm lại tất cả đều là lời của anh ấy.

- Lời này đến tay tôi thì cũng không có gì, nhưng nếu lãnh đạo tỉnh ủy muốn quy hoạch phát triển Thanh Giang, lúc này ban ngành Thanh Giang lại không đoàn kết là tuyệt đối không được. Đến khi đó sợ rằng sẽ khó tránh khỏi vấn đề điều chỉnh ban ngành, phương diện này tỉnh ủy sẽ suy xét, chính các cậu cũng phải nắm chắc tâm lý, cũng coi như tôi nhắc nhở cậu một câu.

Trong lòng Trương Thanh Vân chấn động, hai hàng chân mày vo lại với nhau. Nội dung trong lời nói của Hà Khôn bao hàm quá rộng, nhưng cũng chỉ truyền đạt một tin tức: "Tỉnh ủy sợ rằng sẽ có khả năng điều chỉnh ban ngành Thanh Giang!"

Nếu quả thật là như vậy thì tỉnh ủy chắc chắn đang có một thế cờ ác liệt, chỉ cần nghe giọng điệu của Hà Khôn là biết Triệu gia mười phần nhìn chằm chằm vào Thanh Giang. Lão nói ra lời vừa rồi vừa có ý thúc dục lại vừa có ý gõ đầu Trương Thanh Vân hắn. Lão hy vọng mình giúp đỡ trên phương diện nào đó, hay là hy vọng mình có thể đứng vững trong hành động điều chỉnh ban ngành lần này?

Trương Thanh Vân phán đoán có thể cả hai khả năng kia đều có, nhưng điều kiện kiên quyết chính là thái độ liên minh chính trị của mình. Hắn nghĩ đến đây thì chợt hiểu rõ lý do Hà Khôn kéo mình đến để nói chuyện.

Chưa nói đến vấn đề tin tức ban ngành Thanh Giang sắp được điều chỉnh có đáng tin cậy hay không, nhưng Hà Khôn đã ý thức được vấn đề này, như vậy các thế lực khác sẽ không thấy sao? Bọn họ đều có người phát ngôn ở Thanh Giang, dù sao cũng phải có chút biểu hiện chứ?

Trương Thanh Vân nâng ly trà lên uống một ngụm, thì ra khoảng thời gian gần đây chính đàn Thanh Giang rất không ổn định, tất cả mọi người đều săng máy biểu hiện như gà chọi, thì ra cũng có nguyên nhân sâu xa này.

Trương Thanh Vân cảm thấy mình có thêm vài phần hiểu biết, dưới các tình hình phức tạp thường sinh ra sự lũng đoạn, các nguyên nhân khách quan xâu chuổi làm cho sự việc càng trở nên phức tạp, thường có tác dụng đối với cộng đồng. Rõ ràng chính mình vẫn còn hiểu quá cạn về chính trị.

- Bí thư Hà, chúng tôi đều nằm dưới sự lãnh đạo của bí thư Hà Mậu Sâm, vấn đề Thanh Giang rất phức tạp, đây không phải chỉ là vấn đề của ban ngành, cho nên cá nhân tôi hy vọng lãnh đạo có thể suy xét toàn diện đối với Thanh Giang, bây giờ không phải đang nói sẽ biến Thanh Giang thành cánh cửa chính cho Giang Nam sao?

- Nếu đã như vậy thì nên đặt vấn đề lên tầm chiến lược cao, mà những thành viên ban ngành Thanh Giang chúng tôi bây giờ cũng không tốt để phát biểu ý kiến, nếu nói thì sẽ trở thành người bên trong có ý nghĩ phức tạp tình hình.

Trương Thanh Vân cất cao giọng nói. Hắn châm chước rất lâu mới cảm thấy mực nước ở Thanh Giang là quá sâu, nếu không thấy rõ bất kỳ vấn đề gì thì đừng nên nói lung tung, cũng không muốn hứa hẹn bậy bạ. Nhưng vấn đề Hà Khôn tìm mình nói chuyện ngày hôm nay hoàn toàn có thể phong kín lại, cũng vì thế mà nên dùng lời lẽ uyển chuyển chu toàn.

Hà Khôn cau mày, rõ ràng không hài lòng với mặt trái của Trương Thanh Vân, lão nói:

- Một khoảng thời gian ngắn không tiếp xúc mà cậu bây giờ đã trở nên rất cẩn thận, mới nói đã đánh Thái Cực Quyền, nói dễ nghe thì có vẻ trưởng thành, nói khó nghe thì thói quen lão quan trường không chịu sửa đổi.

- Tôi nói ban ngành Thanh Giang các cậu không đoàn kết là có đạo lý, bây giờ khắp nơi trong Thanh Giang đang xào nấu bước ngoặt và cơ hội phát triển mới, toàn bộ cao thấp đều đồng tâm hiệp lực, sức mạnh thành đồng, tràn đầy chờ mong với tương lai. Nhưng biểu hiện gần đây lại không đúng, chủ tịch Đỗ của các cậu lại không đún, anh ấy đã tiến vào trong bệnh viện để dưỡng bệnh, điều này tính sao đây?

- Kế hoạch và cơ hội đến Thanh Giang, toàn bộ thành phố đều đã và đang hành động, nhưng hai vị lãnh đạo ban ngành lại đứng một bên xem náo nhiệt, cậu cho rằng quần chúng sẽ nghĩ thế nào? Lãnh đạo sẽ nhìn thế nào?

Trương Thanh Vân vội vàng kinh hoàng, đây thật sự là lần đầu tiên hắn nghe nói Đỗ Thận Khoa đi dưỡng bệnh, nếu quả thật là như vậy thì những tin tức về ban ngành không hài hòa sẽ truyền ra ngoài. Hơn nữa gần đây thái độ của mình lại rất mập mờ, cũng có thể bị người ta chụp mũ không ủng hộ bí thư, chẳng lẽ vấn đề điều chỉnh ban ngành có liên quan đến vấn đề mình và Đỗ Thận Khoa đứng bên ngoài?

Trương Thanh Vân liếc mắt nhìn Hà Khôn, khi thấy lão quả thật có chút tức giận thì cũng không dám đơn giản phát biểu. Trương Thanh Vân cho rằng Thanh Giang lúc này đang đi trên một con đường sai lầm, nếu dựa theo ý kiến của hắn thì mong muốn Thanh Giang phải quán triệt theo ý chí của mình, để mình trở thành người cầm lái ở Thanh Giang.

Nhưng Trương Thanh Vân ở trước mặt Hà Khôn lại không dám lộ ra tâm tư này, Hà Khôn đang nhắc nhở hắn, bên trong có giở trò, đồng thời cũng nói rõ lãnh đạo tỉnh ủy đang đánh cờ trên phương diện Thanh Giang.

Thế cờ lần này có lẽ cũng chính thức định vị cho thành phố Thanh Giang, nếu nói lớn hơn thì nguyên nhân đánh cờ cũng chính là trong tỉnh ủy có nhiều ý kiến khác nhau về vấn đề phát triển của Thanh Giang. Đến lúc này thì những chính kiến và mâu thuẫn mới nổi bật ra, khi đến cấp bậc lãnh đạo cấp tỉnh, những cuộc chiến giữa các lãnh đạo phe phái thường nổi bật trong các tranh cãi thi hành biện pháp chính trị. Nếu không có gì thì mọi người cần gì phải gây chiến? Mà chiến đấu vì một chút quyền lợi và quyền lực chẳng qua chỉ là biểu hiện của đấu tranh sơ cấp mà thôi.

Thứ mà lãnh đạo tỉnh ủy cần xem xét chính là tuyến dưới có quán triệt lý niệm chính trị của mình hay không, khát vọng của mình có thể được thực hiện hay không. Trong quá trình như vậy thì quyền lợi và quyền lực chỉ là sự phụ thuộc nhỏ, phía trước là gốc, phía sau là thân, những chuyện mà thân và gốc đảo ngược cũng rất thông thường trong quan trường.

Trương Thanh Vân có những tổng kết này cũng chính là những cảm nhận sau khi lên chức phó bí thư Thanh Giang, đặc biệt là gần đây những nhận thức như vậy lại càng mãnh liệt. Trên tay hắn khống chế không ít quyền lợi, nhân sự và kinh tế đều có, nhưng tâm tình của hắn không vì thế mà thay đổi.

Nếu xét đến nguyên nhân thì rõ ràng Trương Thanh Vân khó thể vươn tay đến đại cục, hắn có thể kinh doanh một vài thế lực của riêng mình nhưng không dám đưa lý niệm chính trị quán triệt ở Thanh Giang. Khi làm không được điểm này thì trong lòng sẽ có ý niệm tranh đấu.

Trương Thanh Vân và Hà Mậu Sâm là hai vị bí thư chính và phó, như vậy việc gì phải tranh đấu? Không phải nguyên nhân chính là tư tưởng quá khác biệt sao? Mình cảm thấy Hà Mậu Sâm cấp tiến, chỉ thấy được cái lợi trước mắt, đối phương lại cho rằng mình quản lý không tốt, quá nghịch ngợm, không ủng hộ công tác của hắn, mâu thuẫn thế này sao có thể hóa giải?

Đáp án tất nhiên là chối bỏ, lý niệm chính trị giữa hai người quá khác biệt, muốn thỏa hiệp cũng rất khó khăn. Mà Đỗ Thận Khoa cũng rơi vào tình huống giống như vậy, nếu ban ngành Thanh Giang phải điều chỉnh thì Hà Mậu Sâm, Đỗ Thận Khoa và chính mình, ba người cùng rơi sẽ là khả năng không thể, nhưng sợ rằng sẽ có hai người rớt đài.

Thế cục quá phức tạp, ban ngành tỉnh ủy có ý kiến khác biệt, thị ủy Thanh Giang lại có mâu thuẫn khó thể điều hòa. Đây là lần đầu tiên Trương Thanh Vân thấy được một tình thế khó bề phân biệt như vậy, hắn biết rõ lúc này mọi người đang phải trải qua khảo nghiệm, nhưng trong căn phòng này lại chỉ có hắn và Hà Khôn.

Bố Y Quan Đạo - Chương #457