Chương 450: Bí Thư Khẳng Định.


Trương Thanh Vân cho rằng bí thư thị ủy và chủ tịch thành phố Thanh Giang đều có sự ẩn giấu, bí thư Hà Mậu Sâm thì có phong thái của bí thư, rất cao tay, nhưng cảm giác cuối cùng gây ra cho đối phương lại không đủ ổn định.

Đã hơn một năm trôi qua mà các phương diện công tác ở Thanh Giang luôn xuất hiện sơ hở, Trương Thanh Vân biết được vì điều này có liên quan đến vấn đề cấp tiến của Hà Mậu Sâm. Người này là kẻ xoa mắt không có hạt cát, chuyện gì cũng bắt buộc phải quán triệt ý chí, nắm bắt quá nhỏ, lại vội vàng, khống chế lại mạnh, vì vậy thường sinh ra sơ hở.

Mà chủ tịch Đỗ Thận Khoa thì trầm ổn hơn, tuy năng lực có hạn nhưng tính tình bảo thủ của hắn cũng hoàn toàn phù hợp với bí thư Hà Mậu Sâm. Bí thư chẳng phải muốn suy xét cho đại cục, muốn tất cả phải vững như đá sao?

Bây giờ thì tốt, bí thư Thanh Giang muốn cấp tiến nhưng chủ tịch lại muốn bóp thắng, đây không phải sẽ vấp ngã thì là gì? Dưới trạng thái thế này thì hoàn toàn có thể hiểu mâu thuẫn giữa Hà Mậu Sâm và Đỗ Thận Khoa.

Hà Mậu Sâm bực bội vì Đỗ Thận Khoa không có đủ năng lực, làm việc thiếu sự đảm nhận, vì vậy càng ngày càng muốn kéo tất cả những vấn đề thuộc phạm trù của chính quyền vào trong tay mình.

Đỗ Thận Khoa thì ngại Hà Mậu Sâm nóng nảy, quá ngang ngược, suy xét vấn đề không đủ sâu, thích liều lĩnh, vì vậy khi xử lý vấn đề thường bóp phanh.

Ý nghĩ của hai người quá khác biệt cũng không phải vấn đề ngày một ngày hai, Đỗ Thận Khoa có ý kiến rất sâu về vấn đề Hà Mậu Sâm thò tay quá xa, mà Hà Mậu Sâm cũng rất bất mãn về năng lực của Đỗ Thận Khoa.

Vì vậy nếu xét theo phương diện này thì hoàn toàn có thể hiểu chuyện khôi hài trong hội nghị thường ủy trước đó, đồng thời cũng không cảm thấy quá bất ngờ. Ngày đó Trương Thanh Vân tỏ ra yếu thế đã chính thức phá vỡ cán cân quyền lực ngang bằng ở Thanh Giang, điều này làm cho Đỗ Thận Khoa sinh ra cảm giác thỏ chết chó săn lên nồi, vì vậy mà chủ tịch thành phố quyết định công khai mâu thuẫn với bí thư thị ủy.

Sự việc đã xảy ra trong một khoảng thời gian ngắn, dù là Đỗ Thận Khoa hay Hà Mậu Sâm có lẽ cũng đã nghĩ lại. Hà Mậu Sâm náo loạn ở tuyến trên cũng đã rõ ràng, là người đứng đầu thị ủy cũng không phải là tiểu tử chưa đủ lông cánh, lãnh đạo tỉnh ủy cũng sẽ không vì lần xung đột thứ nhất giữa bí thư và chủ tịch cấp dưới mà có xu thế lệch sang một bên.

Sau khi trải qua tình cảnh náo loạn thì phải nắm bắt lại công tác, trong lòng Hà Mậu Sâm vốn đã có tính toán tốt đẹp cho giai đoạn tiếp theo, nhưng tất cả đều phải bắt đầu khi hòa hoãn quan hệ với Đỗ Thận Khoa. Điều này rõ ràng phải ném ra chút quyền lợi, cũng không thể quá tích cực trên phương diện nhân sự, ban ngành phải đoàn kết trở lại.

Nhưng vấn đề quan trọng chính là Trương Thanh Vân đột nhiên nhảy xổ ra, tình cảnh khá trầm trọng, không những phá hư tất cả kế hoạch của Hà Mậu Sâm, hơn nữa còn bộc lộ tất cả vấn đề ở Thanh Giang.

Tại sao hạng mục khu công nghệ Thanh Giang lại xuất hiện nguy cơ? Những tin đồn từ đâu kéo đến Thanh Giang? Chỉ cần Trương Thanh Vân tra xét hai vấn đề này thì Hà Mậu Sâm chắc chắn sẽ khôn tránh khỏi liên quan. Hơn nữa Đỗ Thận Khoa sẽ chỉa mũi dùi vào những vụ việc gần đây Hà Mậu Sâm xử lý vấn đề mà không để ý đến toàn cục.

Ánh mắt nhân dân thường sáng như tuyết, mọi người đều nắm chắc tình hình lãnh đạo nào làm suy yếu khu công nghệ, lãnh đạo nào không làm. Trên danh nghĩa thì khu công nghệ chính là hạng mục mà chính quyền chủ đạo, nhưng thực tế chỉ có Hà Mậu Sâm và Trương Thanh Vân là có quyền nói chuyện. Trương Thanh Vân bây giờ là đại biểu, Đỗ Thận Khoa sao có thể bêu danh Hà Mậu Sâm?

Đây cũng là thế cục khó khăn đầu tiên mà Hà Mậu Sâm gặp phải, khó cục thứ hai chính là Trương Thanh Vân có thể vạch trần nắp bình của Quách gia, chỉ cần vạch nắp ra thì Hà Mậu Sâm nhất định trở thành kẻ đứng mũi chịu sào. Tất cả nguyên nhân vấn đề đều nằm ở Thanh Giang, nếu không có lãnh đạo tai to mặt lớn ở Thanh Giang giúp đỡ thì Quách gia dù thế lực có mạnh hơn cũng dám làm xằng làm bậy như vậy sao?

Tình cảnh rõ ràng là vạch cỏ đánh rắn, Hà Mậu Sâm muốn trốn tránh trách nhiệm hầu như là không thể, vì vậy dưới nguy cơ này bí thư có cảm xúc thế nào thì hoàn toàn có thể nghĩ ra được.

Trong phòng làm việc của Trương Thanh Vân bùng lên mùi trà thơm ngát, Trương Thanh Vân là người rất am hiểu mùi trà, tất nhiên pha trà cũng thuận buồm xuôi gió. Hà Mậu Sâm nâng ly lên nhấp một ngụm, cũng không trầm trồ khen ngợi như những kẻ tục khí, hắn chỉ tinh tế thưởng thức, hai mắt khép hờ. Hắn giống như thưởng thức trà mà bày ra tâm tinh, một lúc lâu sau cũng không nói lời nào.

- Thanh Vân, vị trí bí thư thị ủy Thanh Giang cũng rất khó.

Không biết qua bao lâu, hai mắt Hà Mậu Sâm mở ra, vẻ mặt ảm đạm, hắn nói:

- Tôi cũng kiên trì không được vài năm, tuổi tác không buông tha cho con người, sau này mọi chuyện phải nhờ vào thế hệ cán bộ trẻ tuổi các cậu.

- Sao bí thư lại nói như vậy, bí thư là người chinh chiến nhiều năm, tôi bây giờ cũng chỉ mới phát triển ở Thanh Giang, chưa chắc tình hình đã tốt đẹp. Anh có chuyện gì, cũng không nên đa sầu đa cảm!

Trương Thanh Vân dùng giọng khách khí nói, vẻ mặt vẫn chân thành như trước.

Trương Thanh Vân hiểu rất rõ, nếu như nghe lời này mà cho rằng Hà Mậu Sâm đang yếu thế thì sai mười phần, vì thị uy và yếu thế chỉ cách nhau một ý nghĩ. Hà Mậu Sâm nói lời này có thể hiểu được, hắn đang cảm thán vì mình là hoàng hôn Tây Sơn, nhưng cũng có thể hiểu đang ám chỉ Trương Thanh Vân nên chú ý đúng mực, nếu làm quá mức thì Hà Mậu Sâm dù sao cũng đã có tuổi, hắn còn gì phải sợ?

Nhưng lời thị uy này của Hà Mậu Sâm không được mạnh mẽ cho lắm, hắn chẳng qua chỉ giảng giải một sự thật với Trương Thanh Vân, đó chính là quan trường có thói quen phân biệt đối xử, vì vậy mới nói quan trường là một môn nghệ thuật rèn luyện khả năng chờ đợi và nhẫn nại. Bây giờ biện pháp tốt nhất đối với Trương Thanh Vân chính là chờ đợi ban ngành tiến vào nhiệm kỳ mới, sau đó hắn sẽ vững vàng tiến lên một bước.

Bây giờ dù có bất kỳ hành vi gì cũng rất nguy hiểm, phương diện này có rất nhiều vết xe đổ, Hà Mậu Sâm chính là hy vọng Trương Thanh Vân hiểu được đạo lý này.

Trương Thanh Vân cũng nhanh chóng hiểu rõ tâm tư của Hà Mậu Sâm, tất nhiên sẽ trực tiếp dùng lời để mở rộng lòng. Trong lòng Trương Thanh Vân biết rõ hai quả trứng gà cùng nhảy múa không thể mất đi trọng tâm, Hà Mậu Sâm và Đỗ Thận Khoa ở Thanh Giang chính là hai quả trứng gà như vậy.

Nếu phóng mắt ra rộng hơn thì Uông gia và Quách gia cũng là hai quả trứng gà, nếu liên thủ với Uông Phong để đối phó với Quách gia thì nhất định phải nắm thật chắc tình huống, cần phải đúng mực. Nếu không thì Uông Phong sẽ mượn gió bẻ măng, sẽ chụp mũ lên đầu Trương Thanh Vân, khả năng này là rất lớn.

Vì vậy Trương Thanh Vân luôn bày ra một bộ dạng muốn vạch trần nắp bình của Quách gia, tuy tuyệt đối sẽ không ra tay nhưng mục đích lại bắt buộc bọn họ phải nhượng bộ, sau đó nhanh chóng đạt thành thỏa hiệp.

Nếu đã không muốn vạch trần nắp bình của Quách gia thì lại càng không làm gì với Hà Mậu Sâm. Thực tế thì những gì Trương Thanh Vân nắm trong tay rất có giới hạn, đa phần chỉ là đánh rắn động cỏ, sở dĩ làm như vậy cũng vì muốn tấn công vào mặt tư tưởng. Bây giờ Hà Mậu Sâm đã chính thức hạ mình, cũng đang cùng toan tính, tất nhiên sau đó hai người sẽ bàn luận vài điều kiện.

Hà Mậu Sâm cảm thấy rất hài lòng với phản ứng của Trương Thanh Vân, vì vậy hắn cũng không tiếp tục nói nhiều. Hắn chủ động đưa ra các vấn đề trên mọi phương diện của Thanh Giang vào lúc này, hai người trao đổi ý kiến với nhau, tất nhiên hai bên đều rất đúng mực.

Phong ba lần này ở chính đàn Thanh Giang coi như đã hoàn toàn quét sạch vật cản, quan hệ giữa ba người Hà Mậu Sâm, Đỗ Thận Khoa và Trương Thanh Vân cũng không phải xét theo tình cảnh trước kia. Hà Mậu Sâm là gừng càng già càng cay, hắn hiểu được đạo lý cam lòng, Trương Thanh Vân lui một bước thì hắn phải bánh ít đi bánh quy lại. Lúc này hắn tỏ vẻ sẽ cho Trương Thanh Vân nắm phương diện nhân sự, đồng thời tạm ném quyền cho Trương Thanh Vân.

Trong lòng Hà Mậu Sâm lúc này khá thông thoáng, trên tay Trương Thanh Vân có quyền nhân sự thì phải xem xét cảm nhận của Đỗ Thận Khoa, vì vậy quyền lợi ở trong tay nhưng chẳng phải muốn làm gì thì làm. Hơn nữa Hà Mậu Sâm và Đỗ Thận Khoa mâu thuẫn với nhau cũng vì vấn đề nhân sự, bây giờ mâu thuẫn đã hòa hoãn, Trương Thanh Vân rõ ràng là bước giảm xóc tốt nhất. Đồng thời dưới tình huống trước mắt thì Hà Mậu Sâm lui vài bước là lựa chọn tốt nhất, kẻ bại sẽ loạn, thất bại sẽ trả giá rất nhiều, Hà Mậu Sâm tất nhiên sẽ hiểu rõ đạo lý này.

Mà dứng trên lập trường của Trương Thanh Vân thì trên tay có thực quyền cũng đã rất hài lòng. Đảng phải trong coi nhân sự, quyền nhân sự ở trong tay bí thư, đây là một trong những quyền lợi quan trọng nhất của bí thư. Trước kia tuy Trương Thanh Vân được phân công quản lý đoàn thể, trên tay có quyền nhân sự, nhưng vấn để bổ nhiệm cán bộ phải có cái gật đầu của Hà Mậu Sâm.

Bây giờ Hà Mậu Sâm đưa ra quyết sách quyết đoán, cơ bản đã xác minh Trương Thanh Vân là người có quyền khống chế nhân sự, ý nghĩa lúc này đã hoàn toàn khác với trước đó. Sau này vấn đề nhân sự toàn thành phố, tuy không phải hắn vung bút là được quyết định, nhưng nếu không qua cửa của chính mình thì căn bản không cần suy xét khả năng đề bạt.

Nói về vấn đề nhân sự thì Hà Mậu Sâm rõ ràng đã đưa ra một thỏa hiệp rất lớn, Trương Thanh Vân cũng không còn tư tưởng muốn tiến thêm nửa bước. Hắn đề nghị mở hội nghị thường ủy để mọi người cùng đưa ra ý kiến về quyết sách này, Hà Mậu Sâm xúc động nhận lời, vì vậy mà cuộc nói chuyện của hai người đến đây thì chấm dứt.

... ....

Trở lại Thành Đô, Triệu Giai Ngọc vất vả lắm mới về thăm con gái, cả nhà cùng ở cùng một chỗ với nhau rất hòa thuận, điều này là cho biệt thự Nam Sơn tràn đầy tiếng cười.

Con gái Mạn Mạn của Trương Thanh Vân đã được một tuổi, đã nói được rất nhiều điều, cũng biết chạy khắp thế giới. Dù là một bé gái nhưng tính tình rất phá, chỉ cần thả ra sẽ lấm lem đất cát, dù là bãi cỏ hay sàn nhà cũng đều lăn lê bò toài, để lại ký hiệu ở khắp nơi.

Đùa với con gái, vợ hiền ở bên cạnh, Trương Thanh Vân nhiều ngày căng cứng đã được buông lỏng trong nháy mắt, các loại áp lực liên tục được phóng thích. Hắn thầm nghĩ nên tiếp tục ở lại nhà, không cần đi xử lý những công tác đáng ghét kia.

Trương Thanh Vân đưa ý nghĩ này nói ra với Triệu Giai Ngọc, lúc này Triệu Giai Ngọc cũng cười nói:

- Vậy thì được, hai chúng ta cùng tắt điện thoại, xem ai kháng cự được lâu hơn.

Trương Thanh Vân xúc động nhận lời. Trước đây trong nhà liên tục vang lên điện thoại của Triệu Giai Ngọc, chuyện công ty đều cần nàng phải chỉ đạo, Trương Thanh Vân không tin mình phải thua vợ.

Hai người cùng tắt điện thoại, bầu không khí trong nhà lập tức khá hơn, áp lực của cả hai đều biến mất, cả hai cùng chơi đùa với con gái trong sân, cả nhà ba người cảm thấy không biết mệt.

Trương Thanh Vân cảm thấy đã lâu rồi mình chưa hưởng thụ được cuộc sống như lúc này, Triệu Giai Ngọc hình như cũng có sự đồng cảm, nàng gần đây cũng không tự ý vui đùa, làm người ta sinh ra ấn tượng đoan trang chất phác. Nhưng hôm nay rõ ràng là ngoại lệ, nàng rất chuyên chú, cũng rất tích cực, còn thường xuyên tranh luận với Trương Thanh Vân.

Tiểu nha đầu Mạn Mạn vốn là một cô bé hiếu động, có một loại cảm giác thân tình bẩm sinh với cha mẹ, cả buổi chiều nàng đều tươi cười hớn hở, không chảy một giọt nước mắt nào. Điều này làm cho hai ông bà Trương Đức Giang và vài bảo mẫu cảm thấy rất vui sướng.

Nhưng thời gian vui sướng trải qua rất ngắn, sau khi trải qua một buổi chiều vui vẻ, khi ăn được một nửa bữa cơm tối thì dì Ngũ đã tiến vào thông báo với Trương Thanh Vân, xe của Ân Bằng Phi đang chờ trong sân. Trương Thanh Vân cau mày, hắn nhớ theo lịch trình thì hôm nay mình phải gặp Uông Thanh Tuyền, tối phải cùng ăn cơm với đối phương.

Trương Thanh Vân nghĩ đến đây thì vội vàng đứng dậy, Triệu Giai Ngọc nở nụ cười dịu dàng, nàng nói:

- Sao vậy? Mới đây mà anh đã muốn đi rồi à? Tối nay anh phải ra ngoài sao?

Trương Thanh Vân chợt sững sờ, hắn thấy nụ cười của Triệu Giai Ngọc có chút hoảng hốt. Hai vợ chồng gặp nhau không dễ dàng, có thể ở cùng một chỗ thì rất trân quý, chẳng lẽ ngay cả một bữa cơm cũng không hoàn thiện sao?

- Có công tác thì anh phải nhanh chân lên, không có chuyện gì đâu.

Triệu Giai Ngọc nói, giọng điệu rất chân thành rộng lượng, nhưng vẻ ảm đạm giữa hai hàng chân mày lại khó thể che giấu.

Trương Thanh Vân chợt khựng lại, ý nghĩ trong lòng thay đổi rất nhanh, hắn quay sang nói với dì Ngũ:

- Dì ra ngoài nói với thư ký Ân, hành trình tối nay hủy bỏ, còn lý do thì nói anh ấy tự biên tự diễn.

- Thanh Vân, anh... ....

Triệu Giai Ngọc chợt kinh hoàng, nàng mở miệng dùng giọng ngạc nhiên nói, nàng vừa nói được một nữa thì đã bị Trương Thanh Vân bụm miệng. Hai ông bà Trương Đức Giang không có mặt ở đây, dì Ngũ thấy điệu bộ như vậy thì cũng không lên tiếng mà cười hì hì rời khỏi phòng. Cậu đau lòng vì tiểu thư, đây là chuyện tốt, như vậy không lập tức đi ra ngoài dặn dò thư ký sao? Trương Thanh Vân thuận thế ôm Triệu Giai Ngọc vào lòng, hắn khẽ buông tay, Triệu Giai Ngọc vội hỏi:

- Anh không công tác sao?

Trương Thanh Vân cười hì hì, hắn ghé sát miệng bên tai nàng rồi nói:

- Hôm nay không công tác, tất cả thời gian đều dành cho vợ, thân thể anh cũng cho vợ chi phối.

Triệu Giai Ngọc nhéo Trương Thanh Vân một cái, vẻ mặt nàng đỏ ửng, nụ cười xuất hiện với biểu cảm cực kỳ vui vẻ. Trương Thanh Vân cẩn thận nhìn lại, hắn phát hiện ra vợ mình chắc chắn là số ít phụ nữ có sức quyến rũ vĩnh hằng, tuy đã có con nhưng nhăn mày nở nụ cười cũng làm lòng người xao xuyến, động lòng người, làm người ta mê say.

Trương Thanh Vân cố ý hủy bỏ lịch trình hôm nay cũng không phải tất cả vì nguyên nhân người nhà, đây là sự quyết đoán của hắn. Lần này Trương Thanh Vân được Uông Phong trợ giúp mà giải quyết êm đẹp, nhưng hắn lại căn bản không tin người Uông gia.

Trương Thanh Vân nhất định phải đảm bảo mọi chuyện ở trong phạm vi khống chế của chính mình, hắn nhất định không để cho Uông gia lột da hổ làm cờ, lợi dụng chuyện giữa mình và Quách gia để chui vào chỗ trống, như vậy người ta sẽ ghi ký hiệu lên trán mình, mặc kệ Uông Phong có chuyện gì cũng vậy.

Mặt khác Trương Thanh Vân cũng cảm thấy không thể đối đãi tốt đẹp với loại người như Uông Thanh Tuyền, lão già này là điển hình cho loại người cây gậy, trước tiên phải lạnh lùng, phải gạt bỏ, như vậy mới bày ra được vị trí của mình. Nếu không đám người này luôn cao cao tại thượng, chỉ cần nhìn qua đã làm cho lòng người không được thoải mái.

Trương Thanh Vân không thể quản lý được địa phương khác, nhưng ở Thanh Giang thì hắn là địa đầu xà, tuyệt đối không để cho xí nghiệp nhà nước bị đám con cháu Uông gia tác oai tác quái. Khi được mời đến phải đứng đúng vị trí, như vậy đảng ủy chính quyền sẽ ra sức giúp đỡ, nếu không, nếu bày ra vị trí bất chính thì phải thu thập.

Tuy đảng yêu cầu đoàn kết nhưng cũng chỉ có mức tương đối, đảng ủy chính quyền địa phương phải đảm bảo tính độc lập, không thể để cho những xí nghiệp nhà nước như vậy quấy nhiễu biện pháp thi hành chính trị ở địa phương, đây là cơ sở, cũng là điểm mấu chốt.

Trước kia vì Thanh Giang không thể bảo vệ tốt quan điểm này mà xuất hiện hàng loạt nhân tố không ổn định, bây giờ Trương Thanh Vân muốn bắt đầu kiến tạo lại tất cả.

Vì vậy trong quá trình cải cách lần này, tuy Trương Thanh Vân đã có thỏa hiệp với Uông Phong, nhưng điều kiên tiên quyết của thỏa hiệp liên quan đến quan điểm trên.

Đối với vấn đề cán bộ xí nghiệp nhà nước, khi suy xét có thể dựa vào nhân tố cảm tình, nhưng nếu không nghe lời, không phân biệt đồng chí nào, dù nằm ở phe phái nào cũng phải thanh trừ. Bây giờ Trương Thanh Vân ở Thanh Giang chủ yếu lo lắng về vấn đề này.

Khu nhà tỉnh ủy số 1, Trương Thanh Vân không mang theo thư ký, hắn tự mình lái xe đến nhà bí thư Chiêm. Khi dừng xe dưới lầu thì Trương Thanh Vân đóng kỹ cửa sổ, thời tiết cuối thu thường có mưa, bên ngoài lại lạnh lẽo, gió rét thổi đến làm hắn không nhịn được phải co đầu rụt cổ.

Trương Thanh Vân đi đến khoảng sân nhỏ thì nhấn chuông cửa, lúc này cửa cũng tự động mở ra, bên trong không có ai nghênh đón. Trương Thanh Vân xoa xoa bàn tay mới bước qua cửa.

Khi còn chưa đi qua khoảng sân nhỏ thì hắn đã nghe thấy trong phòng khách có giọng cười của phụ nữ trong trẻo như chuông bạc, khóe miệng hắn cong lên thành đường, chân mày khẽ nhíu lại.

Khá lắm Quách Tuyết Phương, đã sĩ diện đến mức độ này, rõ ràng yếu thế mà một mực ở lại trong nhà bí thư Chiêm, còn giúp bí thư Chiêm và vợ hòa giải với nhau, đúng là tốn nhiều tâm tư. Người phụ nữ này có tâm tư như vậy thì sẽ giải quyết tốt hậu quả, nhưng trước đó sao không nghĩ đến hậu hoạn?

Trương Thanh Vân khẽ đẩy cửa ra và nhìn thấy Quách Thải Chi, ánh mắt hắn lưu chuyển và xác ngay vị trí của Quách Tuyết Phương. Nàng hôm nay ăn mặc rất kín đáo, áo khoác bọc kín người giống như bây giờ đang là mùa đông.

Quách Thải Chi cũng lập tức nhìn thấy Trương Thanh Vân, không đợi Trương Thanh Vân kịp chào hỏi, bà đã đứng lên nói:

- Thanh Vân đến rồi à? Bên ngoài rất lạnh, mau vào đây ngồi!

Trương Thanh Vân cúi đầu tỏ vẻ cảm ơn, hắn nhân cơ hội mà chào một tiếng:

- Chào cô cô!

Sau đó Trương Thanh Vân mới cung kính ngồi xuống phòng khách, hắn nhìn thấy vẻ mặt Quách Tuyết Phương, có vẻ là lạ.

- Có cái gì mà nhìn? Người ta mặc chút quần áo cho ấm không được sao?

Quách Tuyết Phương lạnh lùng nói, tiêu chuẩn sư tử Hà Đông.

Trương Thanh Vân nở nụ cười, cặp mắt dời khỏi người Quách Tuyết Phương. Quách Tuyết Phương giống như cảm thấy rất kỳ quái vì mức độ quen biết của hai người trẻ tuổi, bà nói:

- Các anh chị có vẻ rất quen thuộc thì phải, sao lại mâu thuẫn đến mức này? Có thứ gì đó khó mở lòng sao?

Trương Thanh Vân vội vàng câm miệng không nói lời nào, Quách Tuyết Phương cũng lặng im, vì vậy câu hỏi của Quách Thải Chi căn bản không thể trả lời. Mâu thuẫn giữa hai người sao có thể dễ dàng hóa giải như ân oán cá nhân? Bên trong có quá nhiều đường cong, người trong cuộc còn choáng đầu, huống hồ là người ngoài?

Vì có mặt Quách Thải Chi nên Trương Thanh Vân và Quách Tuyết Phương không thể nào trao đổi ý kiến, Trương Thanh Vân thật sự cảm thấy quá khó chịu, hắn không nhịn được phải hỏi:

- Cô cô, bí thư Chiêm hôm nay không có nhà sao?

Quách Thải Chi có chút sững sốt, bà lập tức vỗ đầu mình rồi nói:

- Cậu xem trí nhớ của tôi kìa, ông nhà đang đọc sách trong phòng làm việc, đã nói nếu cậu đến thì cứ trực tiếp đi lên. Không ngờ tôi lại quên khuấy đi mất, may mà có cậu nhắc nhở.

Trương Thanh Vân nhướng mày, hắn quét mắt nhìn qua Quách Tuyết Phương, hắn thấy trong mắt nàng lộ ra cái nhìn xảo quyệt, vì vậy cũng cảm thấy rất nghi ngờ. Bí thư Chiêm muốn gặp mình, đây không phải là việc nhỏ, Quách Thải Chi sao có thể quên được? Tám phần là bà cố ý làm như vậy, không muốn để mình liên hệ với bí thư sao?

Khi gặp mặt thì Trương Thanh Vân mới hiểu người hôm nay muốn thấy mình chính là bí thư Chiêm, cũng không phải Quách Tuyết Phương muốn đầu cơ trục lợi.

Trương Thanh Vân tiến đến phòng làm việc của bí thư Chiêm mà cảm nhận được khí lạnh, trong phòng không mở điều hòa sao? Trương Thanh Vân ngẩng đầu mà tâm tình trầm xuống, ánh mắt sắc bén của Chiêm Giang Huy đang nhìn hắn, giống như muốn nhìn thấu cả những gì đang suy nghĩ.

- Chào bí thư Chiêm!

Trương Thanh Vân cung kính nói, hắn giảm thấp âm thanh rất mất tự nhiên, hắn đã thấy rõ vẻ mặt bí thư không được tốt cho lắm.

- Cậu ngồi đi!

Chiêm Giang Huy nói:

- Gần đây cậu có danh tiếng rất lớn ở Thanh Giang, hạng mục khu công nghệ đã được các cậu xào nấu rất nóng.

Gương mặt Trương Thanh Vân chợt nóng lên, hắn không kìm lòng được phải nhìn Chiêm Giang Huy. Hắn đã hiểu, Chiêm Giang Huy rõ ràng sinh chuyện với đám lãnh đạo cao tầng, có phải đang bất mãn vì mình trực tiếp vỗ vào Quách gia hay không? Đây chính là những gì mà mình đã trưng cầu ý kiến của lão, sao hôm nay lại nổi nóng như vậy?

"Trong chuyện này nhất định có vấn đề!"

Trương Thanh Vân thầm nghĩ trong lòng, hắn nhíu mày, hắn ở trước mặt Chiêm Giang Huy cũng không dám già mồn, vì vậy nói thẳng:

- Bí thư, có phải công tác của tôi xuất hiện sơ hở hay không? Xin chú cứ nói cho rõ.

Chiêm Giang Huy khẽ híp mắt, vẻ mặt dần trở nên hòa hoãn, sau đó tiện tay cầm lấy một thứ gì đó trên bàn làm việc ném cho Trương Thanh Vân. Lúc này Trương Thanh Vân đảo mắt nhìn qua, thì ra là tài liệu của phòng văn thư tỉnh ủy, chủ yếu phản ánh vấn đề ở trong vài xí nghiệp dịch vụ du lịch Vũ Lăng. Trương Thanh Vân nhịn không được phải cắn môi, hắn không nói lời nào, sau đó trả tài liệu về cho bí thư Chiêm.

- Cậu thấy thế nào?

Chiêm Giang Huy nói.

Cơ thịt trên mặt Trương Thanh Vân chợt co rút, hắn nhìn qua phần tài liệu kia thì biết rõ có người sinh ra chủ ý với ổ du lịch của Quách Tuyết Phương ở Vũ Lăng. Tuy Chiêm Giang Huy chỉ lấy tài liệu phòng văn thư cho mình xem, nhưng từ ngữ trên tài liệu được sử dụng khá sắc bén, có lẽ đã được người ta xem xét kỹ càng, sau khi ưng ý nhất mới đưa đến.

Nhìn thứ này thì Trương Thanh Vân rất dễ dàng liên tưởng đến Uông Phong, nếu nói về Vũ Lăng thì Uông Phong có rất nhiều tài nguyên. Trước đó Khâu Hâm là người Uông gia, Khâu công tử kinh doanh ở Vũ Lăng nhiều năm, cuối cùng cũng dính phải sai sót mà để cho Quách gia nuốt sạch sành sanh.

Khi đó Quách gia nuốt rất sảng khoái, nhưng nuốt mồi mà nuốt luôn lưỡi câu, Uông Phong trước đó cũng án binh bất động, bây giờ hắn đã không thể yên lặng được nữa, bắt đầu thu lưới và giật cần câu.

Ý đồ của Chiêm Giang Huy khi cho Trương Thanh Vân xem qua tài liệu là rất đơn giản, rõ ràng nói ra hành vi của Uông Phong hoặc nhiều hoặc ít có liên quan đến mình. Nhưng đối với vấn đề này thì Trương Thanh Vân dù thế nào cũng không để kẻ khác chụp mũ, hắn chỉ hơi trầm ngâm rồi nói:

- Bí thư yên tâm, Thanh Giang chúng tôi sẽ học tập Vũ Lăng, cũng phải có quy phạm quản lý ở các phương diện dịch vụ, cũng cần phải nghiêm túc xử lý những cá nhân và xí nghiệp có vấn đề.

Chiêm Giang Huy có chút sững sốt, khoảnh khắc sau khóe miệng cũng lộ ra nụ cười, lão chậm rãi tháo kính mắt, vẻ mặt hoàn toàn trầm tĩnh trở lại. Vẻ nghiêm túc vừa rồi đã biến mất không còn tăm tích chỉ trong nháy mắt, thay vào đó là sự ôn hòa.

- Làm việc rất tốt, nhưng cậu có tính năng động chủ quan, gặp vấn đề cũng còn bình tĩnh, tuy có nhiều gập ghềnh nhưng cuối cùng cũng làm cho mọi thứ được hòa hợp viên mãn, miễn cưỡng cũng đạt yêu cầu.

Chiêm Giang Huy nói, lão chỉ chỉ vào ấm trà, Trương Thanh Vân vội vàng bắt đầu xắn tay vào công tác pha trà.

Sau khi nhận được lời nói khẳng định của Chiêm Giang Huy thì Trương Thanh Vân cũng thở phào một hơi, lúc này hắn mới biết khi vào cửa là Chiêm Giang Huy đang thử chính mình, xem mình có phải tâm tư bất định hay không. Xem xét lại tình hình ở phòng khách, hắn cũng hiểu vì sao Quách Thải Chi lại dễ dàng quên lời dặn của bí thư Chiêm, Quách Tuyết Phương ăn mặc kín mít như vậy chẳng phải bị bí thư mắng chửi sao? Trương Thanh Vân cảm thấy khả năng này là rất lớn.

Bố Y Quan Đạo - Chương #450