Chương 446: Tiến Thối Đều Khó.


Thủ đô không phải là địa điểm ở lâu, lần này Uông Phong coi như cố gắng làm nhanh gọn, ngày hôm sau cũng đã giúp Trương Thanh Vân hẹn gặp mặt ban kiểm kê của ủy ban cải cách, là phó chủ nhiệm Tạp. Trương Thanh Vân đưa tất cả tình huống trước mắt của khu công nghệ Thanh Giang báo cáo kỹ càng cho vị chủ nhiệm này.

Cuối cùng tất nhiên là hy vọng lãnh đạo ủy ban cải cách có thể phân tích vấn đề một cách cụ thể, trước tiên phải gác lại vấn đề trưng dụng vài trăm mẫu đất và có thể giải phóng cho giai đoạn thứ hai của khu công nghệ Thanh Giang được lên ngựa. Về phần tranh luận vài trăm mẫu đất sẽ phải phối hợp liên hệ với ban ngành Thanh Giang.

Phó chủ nhiệm Tạp rất khách khí, hắn rất chuyên chú vào những tài liệu mà Trương Thanh Vân đã chuẩn bị, sau đó giữ lại những tài liệu có tác dụng. Dù không tỏ vẻ sẽ phối hợp hoàn toàn nhưng chứng tỏ vấn đề là không lớn.

Phó chủ nhiệm tạp nói rõ sẽ lấy vấn đề về hạng mục khu công nghệ Thanh Giang ra làm trọng điểm thảo luận trong họp hội ý, hắn tin lãnh đạo sẽ tổng hợp lại toàn diện, sẽ suy xét khách quan vấn đề, khuyên Trương Thanh Vân nên yên tâm.

Khi có được câu trả lời thuyết phục của phó chủ nhiệm Tạp thì Trương Thanh Vân mới thở phào một hơi, hắn biết rõ người như phó chủ nhiệm Tạp thường rất cẩn thận. Hôm nay người này nói đến đây thì đã nắm được ý của Uông Phong, ám hiệu đã rõ ràng, tất nhiên nếu không có bất ngờ gì xảy ra thì vấn đề lần này là không lớn. Tất nhiên chuyện này vốn là ngoài ý muốn, hơn nữa Trương Thanh Vân cũng đang lo lắng về những chuyện ngoài ý muốn như vậy. Cho nên nếu nói trên ý nghĩ này thì tình hình trước mắt khó thể phân biệt, khó thể kết luận.

Chuyện đã đến nước này thì Trương Thanh Vân cũng không suy nghĩ nhiều như vậy, điều hắn cần làm bây giờ chính là chờ đợi. Sau khi ở thủ đô được hơn mười ngày thì trong lòng Trương Thanh Vân cũng nóng như lửa đốt, bây giờ vấn đề ở Thanh Giang đã hoàn toàn nổi lên mặt nước.

Nếu nói về phương diện nhân sự thì có chức vụ bí thư tư pháp, cục trưởng cục công an và bên chính quyền có một phó chủ tịch thường ủy, đây đều là những chức vị quan trọng, Trương Thanh Vân không thể không xem như chẳng quan tâm.

Mặt khác ngoài vấn đề nhân sự thì ủy ban quản lý khu công nghệ Thanh Giang cũng gặp phải áp lực rất lớn, giai đoạn đầu tiên đã được lên ngựa nhưng tài chính bây giờ lại mắc cạn, tài chính của chính quyền không chạy đâu ra được. Lúc trước có rất nhiều tiêu chí tuyển chọn đầu tư khó thể thực hiện, có rất nhiều dự toán trở thành lý luận suông, những phiền phức trong vấn đề này cũng khó thể bắt Trương Thanh Vân tự mình đi xử lý, nhưng với uy vọng của Mao Xuân Huy thì hoàn toàn không đủ lực.

Mao Xuân Huy nếu đã không thể tọa trấn thì sẽ khó tránh khỏi bị người khác khoa tay múa chân, nếu Trương Thanh Vân hắn tiếp tục làm hỏng chuyện ở thủ đô, như vậy sau khi trở về sẽ bị Hà Mậu Sâm cho một gậy vào đầu rắn. Lúc đó Trương Thanh Vân còn giữ được hạng mục khu công nghệ trong tay hay không thì rất khó nói.

Căn cứ vào hàng loạt những suy nghĩ này, Trương Thanh Vân lập tức bấm máy gọi điện cho Hà Mậu Sâm, điện thoại vừa được nối thông thì hắn nhân tiện nói:

- Bí thư, vài ngày gần đây tôi ở thủ đô đã nhận được rất nhiều tin tức phản hồi, nghe nói gần đây có rất nhiều người gây rối cho khu công nghệ. Tôi đang ở ngoài tầm tay với, không thể chú ý được. Anh xem có thể tạm thời sắp xếp một người phụ trách khối công tác này hay không?

- Cậu thấy tình hình thế nào?

Hà Mậu Sâm nói trong điện thoại, hắn không trực tiếp trả lời ý kiến của Trương Thanh Vân.

Trương Thanh Vân vội vàng báo cáo hình huống bên này cho Hà Mậu Sâm, hắn nói đã tiếp xúc với ủy ban cải cách, những gì cơ bản đều đã được thực hiện, nhưng khả năng là không được nhanh như dự kiến.

Hà Mậu Sâm ở bên kia trở nên trầm ngâm, sau đó hắn nói:

- Gần đây đúng là có kẻ làm loạn ở khu công nghệ Thanh Giang, khối công tác này quả thật cần phải có người đắc lực tọa trấn, cậu đề cử một người đi, cậu thấy ai phù hợp?

Trương Thanh Vân có chút do dự, hắn cung kính nói:

- Nếu nói về nhân tuyển thì khoảnh khắc này tôi cũng không thể chọn ra một người phù hợp, nhưng phó chủ tịch Mao là hoàn toàn không được, vừa rồi anh ấy vừa gọi điện thoại cầu cứu với tôi, tôi còn chưa biết rõ tình huống nên phải để anh ấy báo cáo cho chủ tịch Đỗ trước, trước tiên phải để cho chính quyền tạm thời không chế cục diện.

- Như vậy cũng đúng!

Hà Mậu Sâm cất cao giọng nói, sau đó hắn khựng lại rồi tiếp tục:

- Nhưng nếu không có gì thì cậu cứ về trước, nếu đã phải đợi thì đợi ở nơi nào chẳng như nhau, có cần phải ngồi đợi ở thủ đô không? Cậu xem?

Trương Thanh Vân thầm thở phào một hơi, hắn đúng là đang đợi những lời này của Hà Mậu Sâm. Bí thư đã cho mặt mũi, tất nhiên Trương Thanh Vân sẽ không thể không đi, vì vậy hắn nói:

- Vậy thì được, tôi sẽ để phó chủ tịch Quách ở lại xử lý, ngày mai tôi sẽ quay về.

Sau khi cúp điện thoại thì khóe miệng Trương Thanh Vân cong lên thành đường, hắn xoa xoa hai bàn tay, trong lòng bàn tay đều là mồ hôi lạnh. Vừa rồi nói chuyện với bí thư nhìn thì có vẻ bình thản, nhưng thực tế lại quá sức ẩn giấu.

Trương Thanh Vân yếu thế nhưng đồng thời cũng coi là phản kích, hắn ra ám hiệu là Hà Mậu Sâm không nên ép quá mau, tất nhiên đối phương cũng hiểu rõ ý tứ ở bên trong. Sau đó sẽ chính là những vấn đề bổ nhiệm chức vụ quan trọng, Hà Mậu Sâm cần sự giúp đỡ của Trương Thanh Vân, lúc này Trương Thanh Vân để Quách Chu Quần ở lại thủ đô, thực tế chính là ám hiệu mình vô tình giúp Hà Mậu Sâm tiến vào trong ban ngành, vì vậy mà cho Hà Mậu Sâm một liều thuốc an thần.

Làm bí thư thành phố, Hà Mậu Sâm nếu muốn tiếp tục cường thế thì bí thư tư pháp và phó chủ tịch phân công quản lý xí nghiệp bên phía chính quyền là hai vị trí cực kỳ quan trọng. Bí thư tư pháp liên quan đến vấn đề duy trì ổn định đại cục, mà công nghiệp thì liên quan đến đại cục phát triển kinh tế, đây chính là hai khối công tác trung tâm, vì vậy Hà Mậu Sâm cực kỳ để ý.

Nếu như xét về vấn đề người giúp việc thì bí thư thị ủy và phó bí thư chuyên trách hoàn toàn có thể cùng chung ý nghĩ, Đỗ Thận Khoa có thể lùi một bước, năng lực chủ tịch sẽ mạnh mẽ trở lại. Trên vấn đề nhân sự tính toán quá chi li thì dù sao cũng để lại ấn tượng bất chính, dù sao đảng ủy cũng trông nom quy củ, Đỗ Thận Khoa là một lão quan trường, chắc chắn sẽ không có quá nhiều rủi ro.

Nhận được công tác của Hà Mậu Sâm thì Trương Thanh Vân lập tức đến khu thường trú chỉ dẫn những công tác chủ đạo. Sau khi Quách Chu Quần biết mình được giữ lại đề chờ tin tức thì chỉ biết cúi đầu, không biết sẽ phải ở lại bao lâu. Lúc này chính là thời điểm ban ngành thị ủy điều chỉnh, rõ ràng hắn đã bỏ lỡ mất cơ hội lần này.

Quách Chu Quần nghĩ đến điều này mà nước mắt cũng nhanh chóng chảy xuôi, nhưng bây giờ hắn không có quyền mặc cả, giai đoạn hai của khu công nghệ không được lên ngựa thì Trương Thanh Vân sợ rằng sẽ rất căm tức. Lúc này nếu tiếp tục dây dưa, lỡ may Trương Thanh Vân chụp mũ Quách Chu Quần hắn thì sao?

Quách Chu Quần dù thế nào cũng không ngờ lần này tiến vào thủ đô lại trở nên bộ dạng như bây giờ, thủ đoạn của Trương Thanh Vân khiến hắn cực kỳ đau khổ, hơn nữa còn không biết khi nào mới là bắt đầu. Bây giờ hắn đã rất hối hận, hối hận vì trước đó không lập tức báo cáo tình huống cho Trương Thanh Vân, đúng là tự mình đùa giỡn được không bù mất.

Nhưng bây giờ tất cả đều đã muộn, Trương Thanh Vân ngay cả bực bội cũng không cho Quách Chu Quần cơ hội bộc phát, vì vậy chỉ có thể ngoan ngoãn ở lại khu thường trú thị ủy Thanh Giang ở thủ đô. Sự việc đã được quyết định, khi bí thư Trương rời khỏi thủ đô thì Quách Chu Quần hắn chẳng còn việc gì để làm, hơn nữa con đàn bà Mã Ngọc Kiều kia cũng cực kỳ tàn độc, không thể chọc vào thì đành phải trốn đi. Đường đường là phó chủ tịch một thành phố hơn sáu triệu dân phải chạy như chó nhà tang.

Sau lên máy bay về Thành Đô thì Ân Bằng Phi đưa cho Trương Thanh Vân một bộ quần áo màu đen khá dài cộng thêm một cặp kính râm, nhìn thế nào cũng không rõ đây là phó bí thư thị ủy, đúng là có phong thái của xã hội đen.

Ân Bằng Phi dẫn đường ở phía trước, hai người đi xen lẫn vào trong đám tiếp viên hàng không mà đi vào khoang hạng nhất. Vẻ mặt Ân Bằng Phi đột nhiên biến đổi, hắn quay đầu nhìn Trương Thanh Vân muốn nói gì đó nhưng lại thôi. Trương Thanh Vân cau mày khoát tay, tỏ ý bảo Ân Bằng Phi không nên ngạc nhiên, cứ ngồi xuống đúng vị trí là được.

Tuy vẻ mặt không chút biểu cảm nhưng trong lòng Trương Thanh Vân đang thầm mắng một câu nấm mốc, vì sao lại hết lần này đến lần khác ngồi cùng một chiếc máy bay với Quách Tuyết Phương? Lần này hắn từ thủ đô quay về giống như từ trong chiến trường đi ra, khoảnh khắc này lại gặp mặt người thắng thế, tình cảnh này đúng là khó chịu.

Lúc đầu Quách Tuyết Phương cũng không nhìn thấy Trương Thanh Vân, hơn nữa hắn cũng không chủ động chào hỏi. Nhưng nhân viên đi theo Quách Tuyết Phương có rất nhiều, có vài người biết mặt Ân Bằng Phi, vì vậy cũng nhìn sang Ân Bằng Phi vài lần, nhưng lại làm như không nhìn thấy Trương Thanh Vân.

Mãi đến lúc máy bay cất cát thì Quách Tuyết Phương quay đầu nhìn thấy Ân Bằng Phi thì không khỏi ngẩn ngơ, ánh mắt đảo qua đảo lại, cuối cùng cũng nhìn thấy Trương Thanh Vân với một bộ trang phục khác thường. Lần trước hay người tản ra trong không khí không thoải mái, nhưng khoảnh khắc này Quách Tuyết Phương thấy Trương Thanh Vân thì không khỏi phì cười. Ngay sau đó nàng cảm thấy mình đã thất thố, vì vậy vội vàng che miệng, vẻ mặt dần trở nên nghiêm túc.

Trương Thanh Vân cười cười, hắn ra vẻ du côn gật đầu với Quách Tuyết Phương xem như chào hỏi. Lúc này đám nhân viên đi theo Quách Tuyết Phương mới nhìn thấy phó bí thư thị ủy Thanh Giang đang đi cùng một chuyến máy bay, vì vậy mà cả đám trợn mắt há mồm, cũng vì mình thất trách mà đỏ mặt.

Quách Tuyết Phương chậm rãi rời khỏi chỗ ngồi, nàng đi đến trước mặt Trương Thanh Vân rồi nói:

- Thế nào? Anh cứ trở về như vậy sao? Sự việc còn chưa xử lý xong mà?

- Em không cần phải ra vẻ làm gì, đây thuộc về phạm trù bí mật.

Trương Thanh Vân khẽ cười một tiếng rồi nói.

Quách Tuyết Phương giật mình, thiếu chút nữa đã quay lưng bỏ đi. Nàng biết rõ nếu lợi dụng miệng lưỡi lợi hại của chính mình thì không chiếm được tiện nghi trước mặt Trương Thanh Vân, vì vậy chỉ khẽ cười nói:

- Bí thư Trương quá khí phái, nhìn cách ăn mặc của anh mà em cứ tưởng anh đẹp trai trong giới văn nghệ sĩ, đúng là rất đổi mới.

- Anh thấy cũng giống như vậy, nếu không em bâu lại đây làm gì?

Trương Thanh Vân cười hì hì nói, sau đó hắn lập tức đổi giọng, giọng điệu trở nên nghiêm túc, hắn nói:

- Được rồi, Quách Tuyết Phương, không nên tích cực với tất cả mọi chuyện, chẳng lẽ muốn để cho tất cả mọi người trên máy bay biết anh và em có mâu thuẫn sao? Dù công tác có mâu thuẫn nhưng cũng chưa từng thấy em tâm tình biến đổi như vậy, thậm chí còn không bỏ qua cơ hội chế nhạo người khác trên máy bay, em có ý gì sao?

Quách Tuyết Phương đỏ mặt, nàng mấp máy môi vài lượt mà không nói ra lời nào. Không biết vì lý do gì mà Trương Thanh Vân tức giận thì trông lòng nàng lại an tâm hơn, trước đó Trương Thanh Vân cũng chẳng phải không thường xuyên động đến người khác sao? Lúc này cũng vậy, đối phương khá chân thật, Quách Tuyết Phương đột nhiên cảm thấy có chút xấu hổ.

- Tiểu thư ký Ân, đứng dậy, để cho tôi tâm sự với bí thư của các người.

Quách Tuyết Phương nói với Ân Bằng Phi.

- Thôi, thôi khỏi, không có chuyện gì đâu, ngày hôm qua tôi chưa được nghỉ ngơi tốt, vẫn còn buồn ngủ, anh khỏi cần phải nhường chỗ.

Trương Thanh Vân vội nói, điều này làm cho Ân Bằng Phi đứng cũng không được mà ngồi cũng chẳng xong.

Trương Thanh Vân biết rõ Quách Tuyết Phương muốn nói gì với mình, nhưng hắn căn bản không muốn cho nàng cơ hội. Bây giờ tên đã bắn khỏi cung, đã quyết định không có sự thỏa hiệp, sẽ cùng chiến đấu với Quách gia đến cùng, chẳng lẽ giữa đường lại phải đàm luận với đối phương?

Nếu muốn đàm luận thì hai bên phải ngang bằng, khi đối phương rơi vào tình cảnh khó xử thì mới là thời cơ tốt. Nhưng bây giờ nhìn lại bộ dạng của Quách Tuyết Phương, đầu ngẩng lên trời, bộ dạng đắc ý và thỏa mãn, như vậy sao có thể bàn bạc?

Quách Tuyết Phương hừ lạnh một tiếng, nàng dùng ánh mắt hung hăng nhìn chằm chằm vào Trương Thanh Vân rồi thầm nói:

- Đúng là đàn ông hổ giấy, đau buồn thay cho Giai Ngọc!

Quách Tuyết Phương nói rất hàm hồ, vì vậy mà Trương Thanh Vân cũng không biết được nàng nói gì, chỉ thấy nàng nghiến răng nghiến lợi, có lẽ chỉ đối với kẻ thù thì nàng mới bày ra bộ dạng như vậy. Trương Thanh Vân lắc đầu, hắn cảm thấy mình chọc vào một kẻ điên.

Vài năm trước Quách Tuyết Phương cũng là một kẻ điên, lúc đó Trương Thanh Vân không thèm nể mặt. Bây giờ Quách Tuyết Phương rõ ràng là xưa không bằng nay, cũng không còn là cô gái bướng bỉnh muốn được "tự do yêu thương" như trước, nhưng tính tình điên khùng vẫn không thay đổi. Lần này Trương Thanh Vân lại càng không lưu tình, đám Quách gia vươn móng vuốt thì phải bị móng vuốt của kẻ khác dọa cho sợ hãi, thời điểm Quách Tuyết Phương không thể chịu đựng nổi đã không còn xa.

Trương Thanh Vân xuống máy bay thì lập tức bắt xe chạy thẳng về Thanh Giang, trên đường đi Quách Tuyết Phương liên tục gọi điện, Trương Thanh Vân muốn trốn nên cứ để đấy không bắt máy.

Trương Thanh Vân vừa ngồi nghe nhạc chuông vừa cùng Ân Bằng Phi bàn bạc về những chương trình kế tiếp. Sau khi về Thanh Giang thì việc đầu tiên cần làm chính là ổn định vấn đề ở khu công nghệ, cần phải ổn định tất cả hạng mục trong kcn và tư tưởng của các ban ngành xí nghiệp tương quan, không thể làm cho nhân tâm di động.

Vì vậy phải mở hội nghị toàn thể ủy ban quản lý khu công nghệ, sẽ gặp mặt tất cả giám đốc xí nghiệp đã nhập vào trong khu công nghệ, gặp mặt tất cả những người phụ trách của những nhà thầu nhận thi công các hạng mục công trình, đây đều là những việc mà Trương Thanh Vân cần phải làm. Vì vậy Ân Bằng Phi cũng không hao tổn quá nhiều tế bào não, hắn lập tức sắp xếp một lịch trình công tác đầy ắp trong hai ngày.

Nhưng sắp xếp sẵn cũng không bằng tình hình biến đổi, sau khi Trương Thanh Vân quay về thị ủy thì lập tức nhận được điện thoại của phòng thư ký. Hà Mậu Sâm thông báo mở hội nghị thường ủy toàn thể, không cho phép bất kỳ người nào vắng mặt.

Khi Trương Thanh Vân nhận được điện thoại thì đang uống trà trong phòng làm việc, hắn cũng không nhiều lời mà nói:

- Tôi biết rồi.

Sau đó Trương Thanh Vân chậm rãi cúp điện thoại, nhấc ly trà lên ngửa đầu uống cạn, đúng lúc này mới phát hiện ra bên trong không còn gì.

Phản ứng đầu tiên của Trương Thanh Vân với hội nghị thường ủy vào buổi chiều chính là vấn đề về nhân sự, Hà Mậu Sâm muốn lợi dụng cơ hội hắn quay về để giải quyết dứt khoát bố cục ban ngành, đánh cho mình trở tay không kịp. Thời cơ này được Hà Mậu Sâm đắn đo rất tốt, lần này Trương Thanh Vân quay về có thể nói là xông qua chiến trường trong mắt người khác, hắn cũng cần Hà Mậu Sâm giúp đỡ để ổn định cục diện, nếu không sau này bí thư hoàn toàn có thể áp dụng thủ đoạn chuyện bé xé ra to với những sai lầm ở thủ đô của Trương Thanh Vân, sẽ chèn ép cho phó bí thư không ngóc đầu lên được.

Vì vậy Trương Thanh Vân rất khó quyết định đi ngược đường với Hà Mậu Sâm, mà bí thư quyết định ra tay vào lúc này cũng cực kỳ cao tay và làm cho người ta khó lòng đề phòng, cũng không khỏi thán phục.

Trong phòng hội nghị thường ủy, khi Trương Thanh Vân đến cửa phòng thì gặ Nghê Quảng Vũ. Lúc này Nghê Quảng Vũ nhiệt tình bắt tay với Trương Thanh Vân rồi nói:

- Bí thư Trương, hôm nay trời khá tốt, qua hôm nay sẽ chính thức tiến vào cuối mùa thu, sẽ càng ngày càng mát mẻ.

Trương Thanh Vân cười cười nói:

- Trí nhớ của chủ tịch Nghê quả nhiên là rất tốt, tôi cũng không biết những vấn đề này. Nhưng mùa thu dù sao cũng là mùa thu hoạch, khoảng cách vạn vật hiu quạnh vẫn còn khá xa, nói cũng quá sớm.

Hai người cười ha hả, sau đó Nghê Quảng Vũ lập tức thu lại nụ cười. Hắn định dùng phép thử với Trương Thanh Vân nhưng không nhìn ra thật giả. Bây giờ khắp Thanh Giang đều lưu truyền tin tức khu công nghệ bị mắc cạn, nguyên nhân chính là bí thư Trương làm loạn, trưng dụng đất sản xuất lung tung, không sắp xếp bản vẽ theo quy hoạch chỉnh thể.

Dư luận gây ra bất lợi cho Trương Thanh Vân nhưng hôm nay Nghê Quảng Vũ lại không thấy như vậy, Trương Thanh Vân từ thủ đô trở về với thần thái rạng rỡ, không có bộ dạng của kẻ gặp vận rủi, chẳng lẽ tin đồn không đáng tin?

Đúng lúc này các thường ủy khác cũng lục tục kéo đến, mọi người gặp Trương Thanh Vân đều tiến lên chào hỏi, cũng không khác biệt gì so với ngày thường. Nhưng Trương Thanh Vân lại cảm thấy có chút khác biệt, Điền Khải Diệu hôm nay bắt tay hơi lâu, xem ra mình không có mặt ở Thanh Giang thì người này gặp phải áp lực rất lớn, hình như gánh không được.

Sau đó Đỗ Thận Khoa mới kẹp một quyển vở và chậm rãi tiến đến, tất cả mọi người đều chào hỏi chủ tịch, Đỗ Thận Khoa cũng mỉm cười đáp lễ, sau đó hắn nhìn về phía Trương Thanh Vân rồi nói:

- Đã về rồi sao? Nghe nói anh Quách có chuyện xấu ở thủ đô, chính quyền chúng tôi là người ở phía sau, tôi đây cũng mất mặt đấy nhé.

Trương Thanh Vân có chút sững sốt, hắn vội hỏi:

- Chủ tịch Đỗ nói như vậy chẳng phải quá khách sáo rồi sao? Hơn nữa sự việc lần này còn chưa có kết luận cuối cùng, chúng ta cũng không thể tự tạo ra kết luận quá sớm đấy chứ?

Trương Thanh Vân nói xong thì hai người bắt tay nhau, ánh mắt trao đổi trong khoảnh khắc, sau đó tự nhiên hạ tay xuống. Trương Thanh Vân chủ động bày ra bộ dạng không có điều gì ngoài ý muốn, những gì mình có thể thấy thì Đỗ Thận Khoa cũng hoàn toàn có thể.

Hà Mậu Sâm đã bắt đầu gây sự, nếu Đỗ Thận Khoa không liên hệ với Trương Thanh Vân thì không gian sẽ thiếu hụt trầm trọng. Trương Thanh Vân đối mặt với cành ô liu của Đỗ Thận Khoa thì tất nhiên cũng tự nhiên nắm lấy, tất nhiên hắn sẽ không đơn giản đứng chung đường với Đỗ Thận Khoa.

Có hai quả trứng gà cùng nhảy múa, nếu đứng nghiêng về một phía thì sẽ có một quả trứng vỡ vỏ, đạo lý này rất đơn giản. Mà bây giờ Hà Mậu Sâm đưa ra khảo nghiệm và bắt Trương Thanh Vân phải đứng về một phía, nếu không thì hai bên sẽ vạch mặt nhau.

Khoảnh khắc này Đỗ Thận Khoa tiến lên và chính thức cài trách nhiệm hạng mục bị mắc cạn lên mũ Quách Chu Quần, hắn linh động như vậy chính là muốn giúp Trương Thanh Vân giải vây, để thoát khỏi sự khống chế của Hà Mậu Sâm. Nhưng Trương Thanh Vân biết rõ mọi chuyện không đơn giản như vậy, Hà Mậu Sâm sao có thể là loại người dễ dàng rút lui được?

Hai câu nói đơn giản của Trương Thanh Vân và Đỗ Thận Khoa đã làm cho cả phòng họp trở nên yên tĩnh, tất cả mọi người hầu như đều ngửi thấy mùi đặc biệt trong hội nghị thường ủy hôm nay. Rõ ràng ba chiếc ghế đầu tiên của thị ủy Thanh Giang đang xếp cờ, trong đó thì Hà Mậu Sâm với khí thế như cầu vồng thuộc quyền chủ động, Đỗ Thận Khoa thì thực lực hao tổn đang phải khôi phục nguyên khí, Trương Thanh Vân thì mới từ trong chiến trường quay về, gặp phải thời điểm khốn khó.

Thời cơ thế này, ba người lại đánh cờ, kết quả thế nào có thể đoán trước được. Nhưng quan trường luôn biến đổ vô thường, nếu nắp bình chưa được mở thì khó thể biết có điều gì xảy ra, vì vậy ông trời đã chú định hội nghị thường ủy hôm nay sẽ không dễ dàng cho cả ba phía.

Bố Y Quan Đạo - Chương #446