Chương 44: Cảnh Sương Trở Về.


Trương Thanh Vân cười ha hả nói:

- Như vậy thì rất tốt, trưởng phòng Ngô cứ yên tâm, phòng tài chính là một ban rất quan trọng, chân ngôn của chính phủ và của cả huyện ủy chính là "Bảo vệ ổn định, bảo trì tăng trưởng", nếu có gì xử lý đến vấn đề cá nhân thì chắc chắn sẽ suy xét đến tình hình toàn cục. Đến lúc đó có lẽ sẽ bàn bạc và làm sao đưa ra chỉ thị hài hòa, đồng thời cũng cần có sự thống nhất ý kiến của tất cả các cán bộ lãnh đạo, ha ha... ....

Ánh mắt Ngô Tuyết Thư chợt sáng rực lên, ám hiệu trong lời nói này của Trương Thanh Vân đã quá rõ ràng, thượng cấp của mình chắc chắn sẽ không có chuyện gì, nếu lãnh đạo đã như vậy thì sao không bao che cho thuộc hạ? Tài chính của huyện thiếu hụt với số lượng lớn nhưng tất cả tội danh lại đổ hết lên đầu phòng tài chính, như vậy huyện ủy Ung Bình sao có thể ăn nói rõ ràng với thị ủy đây? Ý kiến này có thể thống nhất được sao? Hơn nữa Trương Thanh Vân còn nói đến vấn đề bảo vệ tính ổn định, nếu mọi người không thống nhất ý kiến thì chẳng phải tạo ra nhân tố bất ổn sao?

- Hay, em Trương, tôi hôm nay coi như cũng mở rộng tầm mắt. Tôi có thể nói một câu thế này, nếu phòng tài chính của tôi mà vượt qua lần chỉ dạy lần này thì thời gian về sau nhất định sẽ dùng toàn lực phối hợp với những chỉ thị của chính phủ, sai lầm này cũng sẽ không tái phạm lại. Tôi kính cậu một ly?

Ngô Tuyết Thư dùng giọng thoải mái nói.

Trương Thanh Vân nâng chén cùng cụng ly với Ngô Tuyết Thư, hai người đều uống cạn rồi đảo mắt nhìn nhau cười ha hả. Tất cả đều là người thông minh, ý tứ trong lời nói của Ngô Tuyết Thư rõ ràng muốn gia nhập hàng ngũ của Lệ Cương, đồng thời cũng trực tiếp hướng về phía Trương Thanh Vân nói lời lấy lòng, nói chung tất cả đều nằm trong một câu nói.

Sau đó Lưu Diệp và Uông Tùng cũng nâng chén lên mời rượu. Bọn họ đều đã làm quan lâu năm, Ngô Tuyết Thư đã muốn thay đổi hàng ngũ, bọn họ là những con châu chấu cùng trên một sợi dây thừng với Ngô Tuyết Thư, như vậy rõ ràng lúc này là cơ hội tạo ra quan hệ với Trương Thanh Vân, bọn họ còn đợi đến lúc nào nữa đây?

Trương Thanh Vân là tâm phúc của Lệ Cương, hơn nữa cũng mơ hồ là người phát ngôn của Lệ Cương, vì vậy mà Lưu Diệp và Uông Tùng đều biểu hiện cực kỳ cung kính. Bọn họ cứ mở lời là một câu chủ nhiệm Trương hai câu chủ nhiệm Trương, đồng thời cũng không dám gọi Trương Thanh Vân là em Trương như Ngô Tuyết Thư. Cách xưng hô trên quan trường đều có quy luật rõ ràng, Ngô Tuyết Thư gọi Trương Thanh Vân là em Trương để kéo gần quan hệ, nếu Lưu Diệp và Uông Tùng cũng gọi Trương Thanh Vân như vậy thì rõ ràng không biết nặng nhẹ.

- Quân tử, cháu cũng nên mời chủ nhiệm Trương một ly! Lúc này cháu đang công tác ở cơ sở, trên phương diện này chủ nhiệm Trương là người cực kỳ có kinh nghiệm, cháu cũng nên tìm cơ hội thuận lợi để xin chủ nhiệm Trương chỉ dạy thêm cho.

Ngô Tuyết Thư vỗ vỗ vai Hạ Quân nói.

Hạ Quân đứng lên có chút thận trọng, bữa cơm này đối với hắn giống hệt như một giấc mộng, hắn cũng là người lăn lộn trong quan trường được vài năm, sao không thể nhìn rõ những manh mối bên trong được? Lời nói của Trương Thanh Vân cực kỳ sâu sắc, ẩn ý, thận trọng, chỉ cần nói cười vài câu đã có thể lôi kéo được cậu của chính mình. Thái độ của cậu hắn bây giờ rõ ràng là nịnh nọt Trương Thanh Vân, những ý tứ này không cần nói cũng biết. Sau này mình có thể sẽ phải đi trên con đường mà Trương Thanh Vân đã qua, rõ ràng cách xưng hô giữa hắn và Trương Thanh Vân cũng phải thay đổi lại.

- Chủ nhiệm...Chủ nhiệm Trương.

Hạ Quân rõ ràng rất thận trọng, đầu lưỡi của hắn lên xuống có chút khó khăn.

- Quân tử, thoải mái một chút, cái gì mà chủ nhiệm, sao lại dùng những từ xa lạ như vậy?

Trương Thanh Vân nhướng mày nói, nhưng lúc này trong lòng hắn lại thầm lắc đầu. Hạ Quân đúng là vẫn còn quá mức non nớt, nếu như là một lão quan trường thì chắc chắn lúc này sẽ liên tục gọi một câu Thanh Vân hai câu Thanh Vân nóng hôi hổi rồi.

Nếu làm như vậy thì quan hệ giữa hai người sẽ xích lại gần, hơn nữa cũng không tỏ vẻ đường đột, đồng thời cũng có thể lợi dụng mối quan hệ này mà làm thân phận thay đổi.

- Quân tử, chúng ta cùng nâng ly, đều là bạn bè cũ của nhau, cậu còn khách khí làm gì.

Trương Thanh Vân nâng chén rượu lên nói:

- Quân tử, Vô Cái Sơn dù là vùng núi nhưng cũng là địa phương có thể rèn luyện, được ở vùng cơ sở thì có cơ hội tôi luyện và phấn đấu, như vậy mới có lợi.

Hạ Quân nâng ly với Trương Thanh Vân, hắn liên tục xưng vâng. Tuy vẻ mặt hắn đã thoải mái hơn rất nhiều nhưng vẫn không còn được tự nhiên như trước đây, dù sao hắn cũng cảm giác được tầng ngăn cách giữa hai người.

Trương Thanh Vân đành phải nở nụ cười bất đắc dĩ, thầm nghĩ khó trách mình và Hạ Quân làm bạn học lâu năm, hơn nữa còn cùng trường cùng khoa mà khó trở thành bạn bè chân chính, rõ ràng đều vì sự xa lạ từ trong tâm tính. Nếu đổi lại là Trần Mại, dù Trương Thanh Vân hắn có vào trong cục chính trị trung ương thì quan hệ giữa hai người vẫn là như trước đây.

Trương Thanh Vân vừa nghĩ đến Trần Mại thì lập tức cảm thấy có chút bất an. Trần Vân Sơn đã quyết định theo chân Vũ Đức Chi thì sau này mình và hắn chắc chắn sẽ có va chạm, đến lúc đó Trương Thanh Vân hắn và Trần Mại còn được như trước đây hay không?

Ngô Tuyết Thư thấy Trương Thanh Vân trầm mặc không nói thì tưởng rằng Hạ Quân vừa rồi có lời gì không đúng, lão vội vàng đứng lên hòa giải. Lúc này Trương Thanh Vân lập tức vứt bỏ những suy nghĩ miên man, hắn lại đặt hết tâm tư lên bàn tiệc.

Bữa tiệc lần này đám người uống hơn ba giờ mới tàn cuộc, khách và chủ đều cực kỳ hứng thú. Sau khi ăn uống xong thì Ngô Tuyết Thư lại tự mình tiễn Trương Thanh Vân về nhà. Bữa tiệc này coi như hai bên đã tạo ra cảm tình, sau này tất cả đều cùng bước đi trên một con đường, dù sao quan hệ cá nhân phải được đề cao mới thuận tiện được.

Trương Thanh Vân mang theo chút men say bước vào nhà, Doãn Tố Nga và Trương Đức Giang đang xem ti vi. Lúc này cha mẹ Trương Thanh Vân đều mặc đồ mới, rõ ràng cực kỳ có khí chất.

- Cha, mẹ, hôm nay có chuyện vui gì vậy? Vì sao lại mặc quần áo đẹp thế này?

Trương Thanh Vân cười nói.

Vẻ mặt Doãn Tố Nga tràn đầy nụ cười, bà không nói lời nào mà chỉ bĩu môi về phía nhà vệ sinh. Trương Thanh Vân đi về phía nhà vệ sinh, hắn nghe thấy bên trong có tiếng nước chảy róc rách thì dùng giọng nghi ngờ nói:

- Ai thế? Ai trong phòng vệ sinh thế mẹ?

Doãn Tố Nga trợn trừng mắt, bà dùng giọng oán trách nói:

- Còn có thể là ai được nữa, A Sương đấy, con không thấy xe để bên dưới sao?

Trương Thanh Vân nở nụ cười ngượng ngùng, vừa rồi xe của Ngô Tuyết Thư tiễn hắn đến tận chân cầu thang, hắn có thể thấy được xe của Cảnh Sương sao? Nha đầu này về lúc nào mà không gọi điện thoại cho mình? Nhưng sao lại tắm rửa trong nhà mình?

Một tiếng két vang lên, cửa phòng vệ sinh được mở, Cảnh Sương chậm rãi từ trong đi ra ngoài. Những luồng hơi nước bốc lên nồng đậm làm Cảnh Sương giống như thiên nữ hạ phàm, mái tóc nàng dùng khăn tắm bao quanh, một bộ đồ ngủ trắng căn bản không thể che đi những đường cong tuyệt mỹ. Hơn nữa bên dưới còn lộ ra cặp đùi trắng bóng và trơn láng như ngọc, Cảnh Sương nhìn Trương Thanh Vân, nàng nở nụ cười thản nhiên, điều này làm Trương Thanh Vân cảm thấy nàng trở nên cực kỳ xinh đẹp.

- Thanh Vân, em mua đồ cho hai bác, anh thấy có vừa không?

- Vừa và rất đẹp, cũng là em có ánh mắt độc đáo, tốt hơn cả anh, mỗi lần anh mua quần áo cho cha mẹ đều không thích hợp.

Trương Thanh Vân cười nói, lúc này tâm tình của hắn rất tốt, Cảnh Sương biểu hiện như vậy rõ ràng đã muốn xác lập quan hệ với mình.

- A Sương, đến đây ngồi, dì giúp con sấy tóc. Con cũng đừng tin Thanh Vân, trước đây cậu ta có bao giờ mua quần áo cho cha mẹ bao giờ đâu.

Doãn Tố Nga hừ một tiếng nói.

Khóe miệng Trương Thanh Vân trở nên co quắp và có chút xấu hổ. Mẹ cũng thật là, không phải trực tiếp như vậy chứ? Cảnh Sương nở nụ cười trong trẻo, vẻ mặt nàng rất đắc ý, nàng khẽ thè lưỡi với Trương Thanh Vân rồi khôn khéo đi đến ngồi bên cạnh Doãn Tố Nga.

- Em về đến Ung Bình lúc nào vậy? Sao không gọi điện cho anh?

- Em vừa về đến nơi thôi, trên đường bị kẹt xe, thời tiết lại không được tốt nên người ngợm trở nên rất bẩn thỉu, vì vậy mà hai bác mới bảo em tắm rửa.

Doãn Tố Nga liếc xéo Trương Thanh Vân, bà dùng giọng trách móc nói:

- A Sương vừa về đến Ung Bình đã sang bên nhà mình, còn anh thì sao? Anh cũng chẳng thèm ăn cơm ở nhà, hơn nữa còn đi ăn thứ gì mà hơn ba giờ, làm người nhà phải chờ đến sốt ruột.

Trương Thanh Vân nhìn Cảnh Sương, trong lòng hắn cực kỳ cảm động. Hắn muốn nói vài lời tri tâm nhưng trước mặt cha mẹ cũng không tiện, vì vậy đành phải trầm ngâm không nói lời nào.

Bố Y Quan Đạo - Chương #44