Chương 426: Nông Dân Lên Thành Phố.


Đội khảo sát của Thanh Giang cuối cùng cũng tập hợp đông đủ, phần lớn đều là các gia đình, Trương Thanh Vân cảm thấy mình là người dẫn đầu một nhóm người cha mẹ con cái tiến lên mục đích.

Ngoài Trương Thanh Vân là trưởng đoàn khối khảo sát thì còn có phó chủ tịch Quách Chu Quần là phó đoàn trưởng. Trước khi lên đường thì Trương Thanh Vân còn mở một hội nghị chuyên môn, Quách Chu Quần thấy mặt Trương Thanh Vân mà vẫn còn cảm thấy xấu hổ. Chưa nói đến chuyện xưa, những đơn tố cáo Phiền Giang Nam trong giai đoạn gần đây cũng có mặt hắn, vì vậy gặp mặt Trương Thanh Vân mà không xấu hổ mới là lạ.

Ý kiến trong lòng Quách Chu Quần đối với Trương Thanh Vân là rất lớn, nhưng quan lớn thường đè chết người, trên mảnh đất Thanh Giang thì một phó chủ tịch căn bản không thể đánh đồng với một bí thư phụ trách công tác đoàn thể. Vì vậy chỉ cần còn ở trên địa bàn Thanh Giang thì Quách Chu Quần nhất định phải cung kính với Trương Thanh Vân, nhất định phải thành thật.

Hơn nữa Quách Chu Quần cũng đã được thấy thủ đoạn của Trương Thanh Vân, từ khi hắn thất bại trong vấn đề xuống thành phố Hành Thủy rèn luyện, sau đó lại đại bại trong lúc tranh chức cục trưởng cục công an, hầu như Trương Thanh Vân không thèm nể mặt một chút nào. Đặc biệt là trước khi hắn đến tranh chức cục trưởng cục công an thì Quách Tuyết Phương đã từng bắt chuyện với Trương Thanh Vân, nào ngờ lại không được gì, giống như Quách gia căn bản không làm thứ gì trong mắt Trương Thanh Vân.

Trong lòng Quách Chu Quần có quỷ, nhưng Trương Thanh Vân lại thật sự không muốn quan tâm đến những vấn đề nhỏ nhặt này. Trước khi khối khảo sát lên đường thì Trương Thanh Vân đã nhấn mạnh vấn đề kỷ luật, quá nhiều người nên Trương Thanh Vân căn bản không thể quan tâm hết, hơn nữa trong đó còn có các thành viên gia đình, tuyệt đối khó thể chia ra.

Trọng điểm khảo sát lần này được Trương Thanh Vân đặt lên thành phố Lâm Cảng, đến thành phố này không những phải học hỏi lịch trình xây dựng kinh tế và phát triển khu công nghệ, hơn nữa còn phải gặp mặt các xí nghiệp địa phương, tiện thể giới thiệu tình hình khu công nghệ ở Thanh Giang Giang Nam, hướng đến mục đích trao đổi.

- Bí thư Trương, anh không đưa gia đình theo sao?

Khi còn trên máy bay đến Hoàng Hải thì Hề Mai Ngọc chủ nhiệm ủy ban quản lý nói, nàng ngồi bên cạnh Trương Thanh Vân, đi cùng nàng là chồng, là Mai Kim Lân ở cục công an. Người này tên đẹp nhưng bộ dạng lại cao lớn thô kệch, điển hình là người đàn ông mạnh mẽ ở phương bắc.

Trương Thanh Vân liếc mắt nhìn Hề Mai Ngọc rồi nói:

- Tôi thấy thư ký trưởng Tân có hiềm nghi, toàn bộ khối khảo sát đều có đôi có cặp, để cho các bà vợ không có trong thể chế đúng là rất khó sắp xếp.

Trương Thanh Vân nói ra những lời này thì tâm tư của tất cả mọi người trên máy bay được nới lỏng rất nhiều. Nói thật thì lúc đầu lên đường mọi người thấy Trương Thanh Vân đi một mình mà trong lòng có chút căng thẳng, nhưng dù sao đây cũng là khảo sát thương mại, lãnh đạo không mang theo gia đình mà tất cả thuộc hạ đều mang theo, lỡ may để lại cho lãnh đạo ấn tượng xấu thì được không bù mất.

Cuối cùng thì người không nhịn được đầu tiên chính là Hề Mai Ngọc, nàng chính là cấp dưới trực tiếp của Trương Thanh Vân, như vậy chứng tỏ sẽ quen thuộc hơn, vì vậy mới dám mở miệng hỏi.

Quách Chu Quần cảm nhận được bầu không khí biến hóa mà vẻ mặt chợt căng cứng, hắn là phó đoàn trưởng khảo sát, nhưng thật ra lại chẳng được ai quan tâm. Trước khi xuất phát hắn còn đặc biệt nói về vấn đề kỷ luật, nhưng lúc đó bên dưới rất ầm ĩ, nhiều người căn bản không nghe thấy gì.

Sau này khi Trương Thanh Vân đến thì đám người lập tức câm như hến, sự tương phản này biểu hiện cho sự khác biệt về quyền lực, đồng thời cũng là sự khác biệt về uy vọng. Trong Thanh Giang thì uy vọng của Quách Chu Quần hoàn toàn không thể so sánh với người khác.

- Được rồi, xem ra sau này tôi nên đề nghị phó chủ tịch Quách cùng ngồi trong khoang hạng nhất, nếu có chúng tôi thì các anh các chị vướng tay vướng chân, cũng không được tự nhiên!

Trương Thanh Vân cười nói với Hề Mai Ngọc.

Vẻ mặt Hề Mai Ngọc chợt đỏ lên, cục trưởng Mai chồng nàng lập tức tiếp lời:

- Bí thư Trương, lãnh đạo hòa mình vào quần chúng cũng không có gì la không tốt, anh cứ tùy ý là được.

Trương Thanh Vân cười ha hả, vì vậy mà tất cả mọi người cũng cười rộ lên, bầu không khí trên máy bay lập tức trở nên sống động hơn rất nhiều. Ngày đầu tiên bắt đầu hành trình đã làm tâm tình của tất cả mọi người trở nên tốt hơn.

Vì nguyên nhân Hoàng Hải là một thành phố trực thuộc trung ương nên so sánh thì Thanh Giang kém quá xa, vì vậy mà thị ủy Hoàng Hải cõng chỉ phái ra một phó chủ nhiệm ủy ban cải cách đón đoàn người Trương Thanh Vân, hơn nữa cũng chính hắn là người sắp xếp lịch trình khảo sát cho đám người Thanh Giang.

Hoàng Hải và Thanh Giang không có quá nhiều thứ để so sánh, trước hết là phương hướng phát triển không giống nhau, những chuyện bên trong cũng không cần phải nói. Mục tiêu của người ta bây giờ là trở thành trung tâm tài chính của thế giới, Thanh Giang theo chân bọn họ đúng là thành phố và nông thôn.

Người phụ trách tiếp đãi đoàn khảo sát Trương Thanh Vân chính là phó chủ nhiệm ủy ban cải cách thành phố Hoàng Hải Thân Thục Vinh, tên này có vẻ khá nữ tính nhưng người là điển hình của một nam tử hán. Đoàn khảo sát ngủ lại ở khách sạn Hải Yến, Thân Thục Vinh đến rất nhanh, nhưng khi Trương Thanh Vân nhìn thấy đối phương, khi đó đối phương đang trò truyện rất vui vẻ với Quách Chu Quần, hai người nhìn qua thì có vẻ rất quen thuộc.

Trương Thanh Vân đẩy cửa tiến vào, tiếng cười trong phòng chợt khựng lại, Quách Chu Quần nói trước:

- Thục Vinh, đây là phó bí thư Trương Thanh Vân của Thanh Giang chúng tôi, cũng là đoàn trưởng đoàn khảo sát lần này.

Sau đó Quách Chu Quần hướng về phía Trương Thanh Vân nói:

- Bí thư Trương, vị này chính là chủ nhiệm ủy ban cải cách Hoàng Hải, nhà của anh ấy cũng ở trong thủ đô, trước đó còn là bạn học của tôi.

- Chào anh!

Hai người Trương Thanh Vân và Thân Thục Vinh hầu như cùng nói lên một lượt, sau đó hai người nắm chặt tay đối phương. Thân Thục Vinh hình như thấy Trương Thanh Vân còn quá trẻ mà kinh ngạc, vì vậy đánh giá đối phương trong chốc lát rồi nói:

- Tôi đã sớm nghe nói có đoàn khảo sát Giang Nam đến Hoàng Hải, thật sự không ngờ các anh đến từ Thanh Giang, xem ra lãnh đạo tỉnh ủy Giang Nam rất coi trọng thành phố Thanh Giang.

Trương Thanh Vân khẽ cười nói:

- Chúng tôi chẳng qua chỉ là nông dân lên thành phố, đến để xem xét tình hình và học hỏi, ngược lại làm phiền đến chủ nhiệm Thân.

Thân Thục Vinh bật cười lớn, hắn khoát tay nói:

- Chúng ta đều xuất lực vì vấn đề xây dựng đất nước, không nên nói những lời khách khí như vậy, tối nay tôi mời khách, đến lúc đó chúng ta sẽ sắp xếp hành trình.

Trương Thanh Vân không từ chối, vị chủ nhiệm Thân này nhìn qua thì có vẻ nhiệt tình nhưng thực tế lại có sự quấy phá của cảm giác hơn người. Hắn là một phó chủ nhiệm ủy ban cải cách của thành phố trực thuộc trung ương, tuy chỉ là chính khoa mà thôi nhưng mở miệng lại nói là đoàn khảo sát Giang Nam, ra vẻ để bình luận với những quyết định của tỉnh ủy Giang Nam, đúng là xem Thanh Giang như vùng nông thôn, chính mình là người dẫn đầu đám cán bộ khảo sát mà chưa thấy quen mặt sao?

Địa điểm Thân Thục Vinh mời khách chính là khách sạn Hoàng Hải Hỉ Lai Đăng, khách sạn khá gần biển, mở cửa sổ ra có thể nghe thấy mùi hương biển. Nhưng cảm giác này cũng không tệ, đặc biệt là những luồng gió biển thổi qua làm người ta sinh ra cảm giác nhẹ nhàng khoan khoái, cũng coi như có hương vị.

Thân Thục Vinh liên tục phát triển lịch trình phát triển của Hoàng Hải, từu khi bắt đầu phát triển cho đến tận bây giờ, hắn nói rõ chi tiết Hoàng Hải phải trải qua bao cuộc cải cách mới đạt đến trình độ như bây giờ. Trương Thanh Vân nghe rất chân thành, đồng thời cũng tiếp nhận sự chỉ bảo.

Thân Thục Vinh trò chuyện rất nhiều với Quách Chu Quần, hình như người này có hứng thứ đối với lai lịch của Trương Thanh Vân, hắn dùng giọng bóng gió dò xét vài lần. Quách Chu Quần này rất ngu xuẩn, hắn chỉ nhớ rõ mình là người Quách gia mà thôi, đây là câu nói thường đọng bên khóe miệng hắn. Cũng vì có "điều kiện cần" này mà hắn và Thân Thục Vinh trò truyện với nhau cũng không sinh ra cảm giác tự ti.

Trương Thanh Vân rất chán ghét đứng giữa chào hỏi hai người ngụy quý tộc Quách Chu Quần và Thân Thục Vinh, cũng chính vì những tầng lớp quý tộc này mà đất nước vẫn nghèo khó.

Trương Thanh Vân cũng biết đất nước đã trải qua nhiều lần cải cách, cuộc sống nhân dân tốt lên được một chút, nhưng cũng vì bọn quý tộc mà sinh ra một tầng lớp tự coi mình là tài trí hơn người, trong lúc ăn nói cũng bùng ra khí tức cao quý bức người, điều này làm người ta chán ghét.

- Bí thư Trương, anh là người bản địa ở Giang Nam sao? Tôi còn tưởng anh là người thủ đô, thấy anh còn trẻ như vậy mà địa vị đã rất cao, nêu xét về điểm này thì Chu Quần vẫn xem ra kém anh!

Thân Thục Vinh nói, giọng điệu của hắn rất khách khí nhưng không quá sắc bén như người trên quan trường, giống như một người hàng xóm. Nhưng trong những lời như vậy lại ẩn giấu là người nghe cảm thấy có hơi đáng sợ.

Quách Chu Quần vừa nghe những lời này thì chợt cau mày, cũng cảm thấy tư vị không tốt. Cũng không phải hắn cảm thấy khó chịu vì Thân Thục Vinh so sánh mình với Trương Thanh Vân, nhưng đối phương là trưởng đoàn khảo sát thì có uy nghiêm của trưởng đoàn, Thân Thục Vinh này thì tốt, chỉ trỏ mình thì không sao, bây giờ lại chỉ trỏ cả bí thư Trương.

Người có mặt cây có vỏ, khi tôn nghiêm bị người khác đùa giỡn thì Quách Chu Quần cảm thấy nghe không vô. Khi hắn đang chuẩn bị nói xen vào thì Trương Thanh Vân đã ho khan, vì vậy đành phải câm mồm. Trương Thanh Vân cũng không muốn nhiều lời với Thân Thục Vinh, dù sao lần này đoàn khảo sát Thanh Giang cũng phải ở Hoàng Hải, có ý muốn đến học hỏi kinh nghiệm, hơn nữa địa vị lại cách biệt quá xa, bị người ta xem nhẹ chỉ là chuyện thường tình.

Khi thấy Trương Thanh Vân không có hào hứng nói chuyện thì Thân Thục Vinh cũng có vẻ rộng lượng hẳn lên, hắn nói:

- Bí thư Trương, tôi mời anh một ly, anh yên tâm, tôi đã nhận nhiệm vụ đưa các anh đi tìm hiểu Hoàng Hải, tất nhiên sẽ làm việc hết chức trách, nhất định sẽ cho các anh thắng lợi trở về. Nói không chừng còn có thể làm cho Thanh Giang có cơ hội phát triển lên, như vậy đúng là công đức vô lượng.

Trương Thanh Vân cung ly với Thân Thục Vinh rồi nở nụ cười rụt rè nói:

- Như vậy thì quá tốt, hôm nay xem như làm phiền anh.

Hai người cạn sạch ly rượu trong tay rồi nhìn nhau cười. Trương Thanh Vân cười không có chút tư vị gì, mà Thân Thục Vinh lại cười rất thỏa mãn, vì hư vinh được thỏa mãn.

- Cốc, cốc!

Có người gõ cửa, Thân Thục Vinh lên tiếng, một nhân viên phục vụ yểu điệu tiến vào, trên tay là một cái mâm, trên mâm là một chai rượu rất đẹp.

- Chào anh, tiên sinh, xin hỏi ai là Trương tiên sinh?

Nhân viên phục vụ dùng giọng khách khí nói.

Trương Thanh Vân vung tay lên rồi gật đầu cười, nữ nhân viên phục vụ cũng nở nụ cười, nàng cầm chai rượu đặt lên bàn rồi nói:

- Đây là rượu mà bạn anh đã gọi, hy vọng anh có thể dùng cơm vui vẻ.

Trương Thanh Vân liếc mắt nhìn chai rượu, sau khi nhìn kỹ thì thấy đây là loại rượu Rafi lâu năm, vì một chai rượu này mà tất cả những món ăn trên bàn mất đi nhan sắc. Vẻ mặt Thân Thục Vinh cũng chợt biến đổi, hắn nói:

- Không ngờ bí thư Trương cũng có bạn ở Hoàng Hải, rượu này đúng là quá tốt.

Lời nói này của Thân Thục Vinh có chút ghen ghét, có lẽ trong lòng đang thầm nghĩ là kẻ nào ở Hoàng Hải không có mắt, không có mắt nhìn thấy địa đầu xà như hắn, không ngờ lại tặng rượu cho một quan viên ở bên ngoài.

Trương Thanh Vân cười cười mà không lên tiếng, hắn cầm lấy chai rượu đỏ trên bàn rồi cẩn thận xem xét mà khóe miệng cong lên thành đường. Ai tặng rượu? Điều này khong cần nghĩ cũng biết, chỉ có thể là cô nàng Cảnh Sương. Nàng biết hắn đến Hoàng Hải, nàng làm việc giống như xiếc, đang thử nghiệm chỉ số thông minh của mình sao?

- Mở rượu!

Trương Thanh Vân khoát tay nói với nhân viên phục vụ, cô gái phục vụ mỉm cười gật đầu, bắt đầu mở chai rượu.

- Điều này, bí thư Trương, thứ này có chút quý giá... ....

Quách Chu Quần dùng ánh mắt hoài nghi nhìn Trương Thanh Vân, hắn cảm thấy có chút kỳ quái, sợ rằng rượu này có lai lịch không tốt.

- So với chúng ta thì quý trọng nhưng đối với người tặng rượu thì chẳng đáng là gì, hôm nay coi như chúng ta làm phú ông vậy.

Trương Thanh Vân cười nói.

Nhân viên phục vụ dùng ánh mắt hiếu kỳ nhìn Trương Thanh Vân, nàng cười rất ngọt, sau đó mở chai rót cho mỗi người một ly rồi mới dùng giọng khách khí nói lời cáo từ. Trương Thanh Vân chỉ uống một chút, sau đó nói rằng buổi tối còn có chuyên nên về trước.

Trong lòng Thân Thục Vinh không được thoải mái, nhưng hắn cũng không nói gì.

Đợi đến khi Trương Thanh Vân bỏ đi thì hắn mới nói:

- Anh Quách, chẳng lẽ Thanh Giang các anh không còn cán bộ lão thành sao? Tôi thấy bí thư Trương này còn quá trẻ, có thể đại biểu cho đảng uy và chính quyền Thanh Giang được sao?

Quách Chu Quần nở nụ cười lạnh lùng, hắn nâng ly rượu lên uống một ngụm rồi nói:

- Anh Thân, anh đừng quá cảm thấy hơn người.

Quách Chu Quần chỉ vào chai rượu nói:

- Anh biết rượu này là ai tặng không?

Thân Thục Vinh chợt ngẩn ngơ, sau đó lại lắc đầu. Quách Chu Quần cũng không biết, nhưng trong lòng cũng có phán đoán, hắn nói:

- Bí thư Trương là con rể Triệu gia, vợ của anh ấy rất nổi tiếng, đó chính là Triệu Giai Ngọc, mà Cảnh Sương nổi tiếng ở Hoàng Hải chính là minh hữu của Triệu Giai Ngọc. Vì vậy bí thư Trương đến Hoàng Hải thì không khác gì về nhà mình, anh thấy sao?

Thân Thục Vinh chợt sững sờ, vẻ mặt lập tức đỏ rực, rất xấu hổ. Hắn biết rõ Trương Thanh Vân sẽ có chút bối cảnh, nhưng không ngờ bối cảnh của người ta lại sâu như vậy, cũng vì thế mà hắn cảm thấy choáng váng, cũng càng cảm thấy xấu hổ vì những biểu hiện vụng về của mình vào lúc vừa rồi.

Quách Chu Quần liếc xéo Thân Thục Vinh, người này trong thủ đô cũng chỉ có thể nói là cửa nhỏ nhà nghèo, nhưng bây giờ người ta cũng đã có thanh danh ở thành phố trực thuộc quốc gia, so với một Quách Chu Quần cửa chính nhà giàu lại có ưu thế hơn. Đây chính là nguyên nhân làm cho trong lòng Quách Chu Quần cảm thấy không công bằng.

Vì vậy Quách Chu Quần thấy Thân Thục Vinh xấu hổ thì cũng cảm thấy rất vui, cố gắng nhận lấy lực ảnh hưởng của Trương Thanh Vân. Khoảnh khắc này Quách Chu Quần cũng hiểu loại người như Thân Thục Vinh quá tục tằng, sớm nghe nói người Hoàng Hải không phóng khoáng, không ngờ lãnh đạo cao cấp ở Hoàng Hải cũng không có khí độ xứng đáng, thậm chí so sánh với mình cũng rơi xuống tiểu thừa.

Đêm Hoàng Hải rất đẹp, Trương Thanh Vân ngồi trên chiếc xe Porsche màu xám, bên cạnh còn có giai nhân làm bạn, xe chạy nhanh như chớp trên đường lớn sinh ra cảm giác hào nhoáng và vui vẻ.

- Thanh Vân, lần này đến Hoàng Hải được đón tiếp long trọng nhỉ, em thấy ngay cả chủ nhiệm Thân của ủy ban cải cách cũng ra tay tiếp đón.

Cảnh Sương cười ha ha nói.

- Phải không đấy? Anh thấy chính quyền Hoàng Hải tiếp đón còn so ra kém hơn cả giám đốc Cảnh. Có rượu ngon, có xe đẹp, có người đẹp, đây mới là cung cách tiếp đón cao cấp.

Trương Thanh Vân cười nói.

Cảnh Sương trợn mắt, càng nhìn càng cảm thấy phong tình. Nàng dùng tay vuốt mái tóc dài rồi nói:

- Ngồi cho vững, em sắp tăng tốc, em muốn dùng tốc độ ở Hoàng Hải để đón tiếp anh.

Cảnh Sương ở trong khu Tân Hải Hào Viên ở Hoàng Hải, đây là khu biệt thự tiêu chuẩn của người giàu, vì nghênh đón Trương Thanh Vân mà tất cả ngươi giúp việc trong nhà phải đi sạch, cũng chỉ còn lại hai người Cảnh Sương. Trên tầng hai của biệt thự có một ban công rộng, nằm trên ghế ban công có thể thấy rõ những ngọn hải đăng ngoài biển, gió biển mang theo hương vị nồng đậm cùng bóng đêm mờ ảo làm người ta mê say.

Cảnh Sương dùng một tư thế cực kỳ mập mờ nằm trong lòng Trương Thanh Vân, hai người quấn với nhau thành một khối, cùng ngắm cảnh biển, cùng ngắm bầu trời đầy sao.

- Em nghe nói tất cả lãnh đạo đoàn khảo sát đều đưa gia đình theo, sao anh lại không đưa gia đình theo?

Cảnh Sương rù rì nói bên tai Trương Thanh Vân.

Trương Thanh Vân hì một tiếng, hắn vỗ lên lưng Cảnh Sương mà cảm nhận được sự đầy đặn, hắn nói:

- Nhà của anh ở Hoàng Hải, anh còn phải mang theo sao?

Cảnh Sương cười khanh khách, dù biết trong lời nói của Trương Thanh Vân rất có ý ẩn giấu nhưng nàng vẫn rất vui.

Nhưng cảm giác vui sướng cũng không duy trì được bao lâu, thân thể Cảnh Sương chợt cứng đờ, nàng nói:

- Anh có ý gì? Nếu vậy anh sẽ dừng chân ở Lâm Cảng, bên đó cũng có người chờ sao?

- Em nói sao?

Trương Thanh Vân hỏi ngược lại, giọng điệu không chút nghi ngờ.

Vẻ mặt Cảnh Sương chợt biến đổi, nàng nói:

- Tốt, cuối cùng anh cũng đã thừa nhận, lúc này thấy Lăng Tuyết Phi đã xuống vùng duyên hải tham gia biểu diễn, không ngờ anh chuẩn bị thời gian chuẩn như vậy, còn dõng dạc tuyên bố không mang theo gia đình, anh đấy... ....

- Sao?

Trong lòng Trương Thanh Vân chợt kinh hoàng, hắn thuận miệng hỏi một câu, điều này làm đầu hắn phình lớn. Khoảng thời gian gần đây hắn không liên lạc với Lăng Tuyết Phi, căn bản cũng không biết nha đầu kia đến Lâm Cảng. Hắn đến Hoàng Hải thì ở cùng với Cảnh Sương, đi Lâm Cảng thì có Lăng Tuyết Phi, đây mà là khảo sát sao? Trương Thanh Vân cảm thấy mặt mình bắt đầu không nhịn được.

- Được rồi, được rồi, anh căn bản không biết Lăng Tuyết Phi kia ở Lâm Cảng, em cũng đừng ép người khác vào diện hiềm nghi!

Trương Thanh Vân cau mày nói.

- Thật sự không biết sao?

Cảnh Sương dùng giọng lạnh băng nói, sau đó lại nhích đầu đến gần, môi hai người dán lên nhau, gương mặt Trương Thanh Vân có thể rõ ràng cảm nhận được những luồng khí nóng từ trên miệng nàng bùng ra.

Hai tay Trương Thanh Vân khẽ động, một tiếng ư vang lên, hai người đã lập tức hôn nhau. Bóng đêm mờ ảo, bầu trời đầy sao, đúng là tình cảnh tô điểm thêm cho một đêm đầy phong tình.

Trương Thanh Vân ở lại Hoàng Hải ba ngày, khoảng thời gian này hắn chủ yếu đưa đoàn đến khảo sát khu quy hoạch kinh tế mới ở Hoàng Hải, học tập kinh nghiệm kêu gọi đầu tư, học tập kinh nghiệm vận hành và quản lý, hắn cũng không có yêu cầu gì đối với những cán bộ khác.

Nhưng Trương Thanh Vân cũng có nhiệm vụ đối với những cán bộ ủy ban quản lý tham gia khảo sát lần này, sau khi quay về phải tổ chức học tập vào thảo luận, phải đưa những thứ gì mình tâm đắc nhất viết báo cáo, không thể đi một chuyến không công.

Yêu cầu này của Trương Thanh Vân rất có hiệu quả, trong lúc khảo sát thì tinh thần của đám cán bộ ủy ban quản lý là cực kỳ khác biệt. Những cán bộ khác có thời gian rãnh là đi dạo phố, cán bộ ủy ban quản lý thì ngược lại. Người đặc biệt cần phải nhắc đến chính là Hề Mai Ngọc, người phụ nữ này làm việc rất chu toàn, thường xuyên hỏi vấn đề, thậm chí còn làm cho người bị hỏi đỏ mặt tía tai mà không thể trả lời được.

Cục trưởng Mai chồng của Hề Mai Ngọc cũng làm việc hết chức trách, hắn hoàn toàn đảm nhiệm vai trò thư ký của vợ, cả ngày lúc nào cũng có xu thế đi theo phía sau mà không dám kêu khổ kêu mệt. Vì vậy mà hai vợ chồng Hề Mai Ngọc trở thành những người tạo ra ấn tượng sâu sắc nhất trong đoàn khảo sát, bọn họ cũng tạo ra cảnh tượng cho cả đoàn khảo sát noi theo.

Bố Y Quan Đạo - Chương #426