Chương 34: Con Là Sinh Viên Giỏi


Vì hai bên đã giải trừ những hiểu lầm nên Trương Thanh Vân và Cảnh Sương ngồi nói chuyện với nhau cũng vui vẻ hơn. Nhưng sau khi trải qua câu chuyện vừa rồi thì tâm tư của Trương Thanh Vân đã phai nhạt, dù sao vừa rồi hắn phải liên tục nói vài lời dối trá mới dập tắt ngọn lửa của Cảnh Sương, vì vậy mà trong lòng hắn có chút áy náy.

Trương Thanh Vân và Cảnh Sương nói chuyện với nhau đến mười một giờ, Trương Thanh Vân vì cả ngày chạy ngược chạy xuôi nên cũng không thể nào gắng gượng được nữa. Cảnh Sương là một cô gái thông minh, nàng sao lại không nhìn ra? Vì vậy nàng liền lấy cớ mình mệt mỏi mà quay về phòng.

Cảnh Sương vừa ra khỏi phòng thì Trương Thanh Vân đã ngã xuống giường ngủ mê mệt. Thời gian vừa qua hắn thật sự bị vây vào giữa khó khăn, một ngày của hắn ở thành phố Vũ Đức còn mệt mỏi hơn một tháng ở huyện Ung Bình.

Sáng sớm ngày hôm sau Lệ Cương đã điều lái xe Tiểu Vương đến đón Trương Thanh Vân. Vì vậyTrương Thanh Vân vội vàng chạy sang chào Cảnh Sương, lúc này nàng đang rửa mặt, nàng thấy Trương Thanh Vân phải đi thì cũng tỏ ra thông cảm, nàng cũng vì chuyện làm ăn mà vài ngày nữa mới quay về huyện Ung Bình. Hai bên nói vài câu ngắn gọn để từ biệt, sau đó Trương Thanh Vân theo Tiểu Vương rời khỏi khách sạn.

Tiểu Vương lái xe thẳng về phía nhà Lệ Cương, lúc này tất cả thành viên trong nhà Lệ Cương đều có mặt, Trương Thanh Vân xuống xe chào hỏi từng người. Sau đó Trương Thanh Vân và Tiểu Vương lại giúp Lệ Cương thu dọn hành lý, hai giờ sau ba người mới lên xe tiến thẳng về phía huyện Ung Bình.

Huyện Ung Bình cách thành phố Vũ Đức hơn một trăm kilomet, hơn nữa tình hình giao thông lại rất tốt nên chỉ mất hơn một giờ thì ba người Trương Thanh Vân đã tiến vào trong huyện thành Ung Bình. Vì đến ngày hôm sau thì huyện ủy mới bắt đầu làm việc nên sau khi đến nơi Trương Thanh Vân cũng không muốn quấy rầy ngày nghỉ cuối cùng của Lệ Cương, hắn muốn trực tiếp trở về nhà.

- Tiểu Trương, cậu chờ chút, tôi biếu ông bà và cha mẹ cậu vài món quà, cậu cầm về nhà cho các cụ. Năm nay bận rộn quá nên không đến nhà cậu chúc tết được, cậu thay mặt tôi thăm hỏi mọi người nhé.

Lệ Cương gọi giật Trương Thanh Vân lại nói, hắn vừa nói vừa chỉ về phía một thùng các tông để sau xe.

- Đây không phải hành lý của anh sao? Anh là lãnh đạo của tôi, anh làm vậy... ....

Trương Thanh Vân trở nên cuống quýt.

- Vậy thì có gì là không được? Những thứ này không phải tôi biếu cho cậu, đây là vài món thể hiện tấm lòng với các cụ ở nhà, cậu có thể thay mặt cho ông bà và cha mẹ được sao?

Lệ Cương nghiêm mặt nói.

Trương Thanh Vân lập tức ngậm miệng nhưng vẻ mặt vẫn còn chút do dự, không dám tiến lên nhận quà.

- Tiểu Vương, cậu chuyển mấy thứ này vào trong rồi đưa Tiểu Trương trở về, thùng lớn như vậy cậu ấy cũng có chút phiền phức khi vận chuyển.

Lệ Cương quay đầu nói với lái xe.

- Được rồi, được rồi, huyện trưởng Lệ, anh cũng còn rất nhiều chuyện cần phải làm, anh còn phải đến nhà bí thư Hoàng, những vật này cứ để lại tôi tự mang về nhà.

Trương Thanh Vân vội vàng nói.

- Như vậy thì được. Thanh niên không cần phải quá mức bảo thủ, đây là những phần quà cho các cụ trong nhà, là bổn phận của đám con cháu chúng ta.

Lệ Cương cười hì hì nói.

Trương Thanh Vân cung kính xưng vâng, hắn vội vàng phóng đến sau xe nhấc thùng quà của chính mình ra ngoài, rõ ràng thùng quà này cũng không phải nhẹ. Lúc này hắn lập tức gọi đến một chiếc taxi, sau khi chào tạm biệt Lệ Cương thì phân phó lái xe chạy về nhà.

- Chào cha, chào mẹ, con về rồi đây!

- Ôi, Trương Thanh Vân à! Ủa, đây là thùng gì vậy?

Doãn Tố Nga đang nấu cơm, bà dưới phòng bếp nghe được giọng nói của Trương Thanh Vân thì vội vàng chạy ra phòng khách nói lớn.

- Đây là quà của lãnh đạo, con cũng không biết là thứ gì, dù sao cũng khá nặng, để mở ra xem thế nào?

Trương Thanh Vân đặt thùng các tông xuống mặt đất, hắn vung vẫy cánh tay nói.

- Con cũng thật là, những vật của lãnh đạo mà cũng tùy tiện lấy về được sao?

Doãn Tố Nga tức giận nói. Lúc này Trương Đức Giang cũng đi ra phòng khách, toàn thân ông dính đầy bụi bặm, Trương Thanh Vân hỏi ra mới biết ông đang sửa chữa bộ phận thông gió trên nhà bếp.

- Con đâu còn biện pháp nào khác, con đã nói không dám nhận mà lãnh đạo nói vật này không phải biếu cho con, là quà cho ba mẹ và ông bà nội, vì vậy con đành phải nhận chứ không biết làm sao được.

- Sao?

Vẻ mặt Doãn Tố Nga lập tức khựng lại, sau đó lại trở nên tươi cười. Bà vừa định quay đầu lại nói gì đó với Trương Đức Giang thì đã nghe thấy ông kêu lên:

- Thanh Vân, lãnh đạo của con là ai? Con xem này...Đây là... ....

Trương Thanh Vân quay đầu lại nhìn, trời ạ, bên trong thùng các tông đều là những sản phẩm cao cấp dùng để bảo vệ sức khỏe người già, hơn nữa còn có vài thứ rất hiếm có. Một pho tượng thọ tỷ nam sơn, mặt dưới được khảm đồng, rõ ràng là một tác phẩm nghệ thuật thượng đẳng. Hơn nữa còn có một bộ văn phòng tứ bảo*, những thứ này được bỏ vào trong một hộp gỗ lim cực đẹp và lót lụa hồng, hình dáng và hương vị cực kỳ cổ xưa.

Những thứ này không những làm cho Trương Đức Giang và Doãn Tố Nga phải kinh hoàng, ngay cả Trương Thanh Vân cũng kinh hoàng. Hắn tưởng rằng những đồ vật mà Lệ Cương tặng cho mình chẳng qua chỉ là vài bình rượu hoặc vài cây thuốc mà thôi. Không ngờ Lệ Cương cũng có tâm tư, hắn biết rõ cha mẹ Trương Thanh Vân đều là giáo viên, văn phòng tứ bảo có phong cách khá thanh cao, vì vậy mà phù hợp với thân phận giáo viên, lễ vật như vậy chắc chắn sẽ thích hợp hơn so với thuốc lá và rượu.

Khoảnh khắc này Trương Thanh Vân thậm chí còn hơi cảm động, nhưng cũng có vài phần xấu hổ, đây rõ ràng là đạo lý cao thấp. Mọi người thường cảm thán xã hội bất công, người có quyền lợi luôn là người nhà quan. Nhưng có rất nhiều người không nghĩ tới, con cháu nhà quan thì từ nhỏ bọn họ đã thường được nghe được thấy nên bị ảnh hưởng, vì vậy mà những hiểu biết về quan trường sẽ rất sâu, nếu so sánh với những người có xuất thân bình thường thì hoàn toàn là hai thái cực khác biệt.

Tuy Trương Thanh Vân biết những lễ vật mà Lệ Cương biếu cho nhà mình không phải những thứ hắn bỏ tiền ra để mua, chẳng qua chỉ đơn giản lấy ra vài món để không trong nhà kho, nhưng tình tiết và tâm ý thì Lệ Cương lại thể hiện rất tốt, những thứ này Trương Thanh Vân hắn cần phải học tập.

- Đây là những thứ mà lãnh đạo biếu, cha mẹ cứ giữ lại. Con còn có chuyện muốn nói với cha mẹ, lúc này con làm việc trong huyện ủy, hơn nữa tạm thời giữ chức thư ký của chủ tịch huyện, những vật này là quà tết của huyện trưởng Lệ.

Trương Thanh Vân trầm ngâm một lúc lâu rồi mới mở miệng, hắn sợ rằng nếu không nói rõ ràng thì cha mẹ sẽ cảm thấy lo lắng.

- Quà của chủ tịch huyện sao?

Trương Đức Giang và Doãn Tố Nga đảo mắt nhìn nhau, hai người quả thật không tin vào tai chính mình. Những năm vừa qua hai người cũng đã không ít lần vì chuyện của Trương Thanh Vân mà lo lắng, tiểu tử này sau khi tốt nghiệp thì cứ nằng nặc thi vào làm cán bộ nhà nước, nhưng đáng thương là Trương gia không có bối cảnh, không có tiền tài, vì vậy mà sự nghiệp của Trương Thanh Vân không có dấu hiệu phát triển.

Nhưng tiểu tử Trương Thanh Vân không lên tiếng thì thôi, đã lên tiếng thì đột nhiên nổi tiếng, mới đây đã trở thành thư ký chủ tịch huyện. Điều này làm vợ chồng Trương Đức Giang cảm thấy khó thể nào thích ứng với biến đổi đột ngột như thế này.

- Hảo tiểu tử, chuyện lớn như vậy mà không nói một tiếng với người nhà, trong mắt cậu còn có cha mẹ nữa hay không?

Sau khi ngây người một lúc lâu thì Doãn Tố Nga mới dùng giọng giận dữ nói với Trương Thanh Vân, nhưng trên mặt bà lại tràn đầy nụ cười. Con trai có tiền đồ, điều này làm trong lòng một người mẹ như bà cảm thấy cực kỳ vui sướng.

- Điều này có gì đâu mẹ, con đã nói rồi, con của mẹ là sinh viên loại giỏi, là thiên lý mã**, sớm muộn gì cũng có tiền đồ, ai bảo cha mẹ không tin? Cuối cùng thì đã tin chưa? Chủ tịch huyện mới nhận chức rõ ràng có con mắt nhìn người, anh ấy đã chọn trúng con làm thư ký.

Trương Thanh Vân cười hì hì nói.

- Cậu... ....

Vẻ mặt Trương Đức Giang chợt biến đổi, ông định mở miệng răn dạy Trương Thanh Vân vài câu nhưng đột nhiên thấy mình đuối lý. Lần trước Trương Thanh Vân nói mình là sinh viên loại giỏi thì chính ông đã mắng hắn vài câu, lúc này rõ ràng là sinh viên loại giỏi đã có tiền đồ, ông còn nói gì được nữa?

*: Văn phòng tứ bảo gồm bút, mực giấy, nghiên.

**: Ngựa chạy ngày nghìn dặm.

Bố Y Quan Đạo - Chương #34