Chương 317: Truyền Đạt Nhiệm Vụ


Lúc này đã có chỉ thị khảo sát lãnh đạo và ban ngành thị ủy ba thành phố gốm Vũ Lăng, Vũ Đức và Thành Đô, cán bộ ban số một và ban số ba đều được điều động. Ban số một khảo sát cá các xí nghiệp thuộc các ban ngành, phạm vi khảo sát được mở rộng.

Tất cả ban ngành lãnh đạo ba thành phố đều được khảo sát, cũng có thể nói làm kiểm tra từ thị ủy lên tỉnh ủy, cơ quan chính quyền.

Dưới phương diện sắp xếp nhân viên thì Trương Thanh Vân cho rằng phó phòng tổ chức thường vụ tỉnh ủy Đàm Ngôn Ứng nên gánh vác trách nhiệm tổng phối hợp, khảo sát phải được phân ra hai tuyến cùng tiến hành. Trưởng phòng Đàm phải là người ở ngoài sáng, chính Trương Thanh Vân thì ở trong bóng tối. Trương Thanh Vân còn đề xuất lợi dụng cơ hội khảo sát và chỉnh đốn ban ngành lãnh đạo ở Vũ Lăng để bắt đầu bố trí một vài phương pháp cải cách chế độ cán bộ, tiếp xúc khảo sát không nên mang theo mục tiêu quá rõ ràng, không nên quá chĩa thẳng họng súng, tránh bên dưới dị ứng mà sinh ra khủng hoảng tất yếu.

Kế hoạch này của Trương Thanh Vân lập tức được Lưu Tiến thông qua rồi trình lên tỉnh ủy, lãnh đạo tỉnh ủy cũng lập tức phê chỉ thị đồng ý rất nhanh. Lưu Tiến lập tức mở cuộc họp các cán bộ từ trưởng phòng trở lên chính thức tham gia vào công tác lần này, đồng thời còn có các cán bộ khảo sát xí nghiệp nhà nước.

Lần này mục đích của cuộc khảo sát có thể nói là cực kỳ bí mật, trong phòng tổ chức chỉ có Trương Thanh Vân và Lưu Tiến là biết rõ. Nhưng sau khi tham gia hội nghị nhận nhiệm vụ của đợt khảo sát lớn thì toàn bộ các cán bộ ban ngành trong tỉnh trở nên sợ bóng sợ gió, mọi người đều suy đoán xem sau sự kiện này có hoạt động khủng bố gì.

Trương Thanh Vân cảm thấy điện thoại vang lên liên tục và khó thể tiếp chuyện được với tất cả, chủ yếu là điện thoại đến từ Vũ Lăng và Vũ Đức, những người có chút quan hệ với mình đều gọi điện đến, trọng điểm được nhắc đến chính là đối tượng khảo sát.

Ban số một và ban số ba của phòng tổ chức tỉnh ủy chính thức liên hợp làm cho rất nhiều người phải suy ngẫm, đối tượng của ban số một chính là tỉnh ủy, ban ngành trong tỉnh ủy, các cán bộ cơ quan. Ban số ba thì khảo sát lãnh đạo thành phố.

Nếu đã là thành viên ban ngành thành phố, những kẻ có thể tiến thêm một bước, muốn vào tỉnh thành thì rất quan tâm đến vấn đề này. Nếu không phải là cán bộ thành viên chủ chốt của ban ngành thì cũng muốn lợi dụng cơ hội này để tiến lên, cũng có rất nhiều lý do để quan tâm, vì vậy mà phòng tổ chức tỉnh ủy trở thành tiêu điểm để tất cả mọi người phải quan tâm.

Trương Thanh Vân không thể không khen ngợi thời cơ ra tay cực kỳ tuyệt vời của bí thư Lưu, vừa từ đại hội đại biểu quốc hội về thì lập tức hành động. Mọi người rất dễ liên tưởng đến những chỉ thị của đại hội, bắt buộc phó phòng Tiêu Nhật Sinh đang được phân công quản lý các cán bộ phòng tổ chức dưới cấp thị học tập tinh thần đại hội toàn quốc vừa rồi. Gần đây trên mặt lão già này toàn là nụ cười, các cấp cán bộ học tập tinh thần đại hội với không khí mạnh mẽ chưa từng có, thậm chí có thể nghĩ rằng mò ra được chút manh mối về phòng tổ chức tỉnh ủy trong tinh thần đại hội vừa qua. Lưu Tiến chủ trì hội nghị phòng tổ chức, ngay từ đầu thì các phó phòng đã phản ứng vì quá nhiều điện thoại, khách mời đồn dập, nói rằng ảnh hưởng nghiêm trọng đến công tác ngày thường.

Lưu Tiến nhăn mày không lên tiếng, Đàm Ngôn Ứng buông bút rồi nói:

- Trưởng phòng, phía dưới có quá nhiều cán bộ băn khoăn về đợt khảo sát lần này, chúng ta có nên dùng danh nghĩa tỉnh ủy... ....

- Băn khoăn sao?

Lưu Tiến hừ một tiếng nói:

- Công tác của chúng ta là khảo sát cán bộ, tỉnh ủy đã đưa ra nhiệm vụ mà chúng ta không đi hoàn thành được sao? Anh nói xem ai băn khoăn? Bọn họ băn khoăn cái gì?

Lưu Tiến nói rất lớn, đám người bên dưới lập tức câm miệng. Vừa rồi bọn họ náo loạn cũng đơn giản vì nắm quá nhiều quan hệ mà muốn biết chút tin tức đưa ra, nào ngờ vừa mở miệng thì đã bị trưởng phòng nổi giận, vì vậy cũng không ai dám tiếp tục mở lời.

Đàm Ngôn Ứng cười hì hì một tiếng, vẻ mặt có chút xấu hổ, hắn dùng ánh mắt mất tự nhiên liếc Trương Thanh Vân, trong mắt có chút mùi vị cân nhắc.

Từ khi Trương Thanh Vân tiến vào phòng tổ chức thì hai người ngoài quan hệ trong công tác thì cũng không trao đổi nhiều lắm. Mỗi lần Trương Thanh Vân thấy Đàm Ngôn Ứng hắn thì đều rất khách khí, hơn nữa cũng không có ý lôi kéo làm quen.

Trương Thanh Vân là người mới, Đàm Ngôn Ứng vốn cố gắng chào hỏi đám phó phòng bên dưới, cố ý gây khó cho Trương Thanh Vân, khi người này đã mù thì phải đến tìm mình, nào ngờ tình huống này lại chưa từng xảy ra.

Đàm Ngôn Ứng không biết rõ về tình hình người nào khác nhưng hiểu tính tình của trưởng ban Trần Cảnh Huy ban số bốn. Người này ỷ vào nhiều mối quan hệ mà chẳng thèm quan tâm đến các phó phòng tổ chức khác. Đàm Ngôn Ứng không tin Trương Thanh Vân không có mâu thuẫn với Trần Cảnh Huy.

Nhưng có mâu thuẫn mà chẳng ai lên tiếng, điều này làm cho Đàm Ngôn Ứng cảm thấy Trương Thanh Vân nhìn không thấu. Hơn nữa hai lần hội nghị trước Trương Thanh Vân đi rất gần với trưởng phòng, lần này đại hội đại biểu quốc hội vừa kết thúc đã bắt đầu nhiệm vụ mới, chẳng lẽ Trương Thanh Vân biết rõ manh mối bên trong?

Đàm Ngôn Ứng cho rằng có khả năng này. Hiện nay những vị trí cấp sở đang thiếu sót chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay, trưởng phòng sở giao thông vừa bệnh và cần người tiếp nhận, phó phòng ủy ban kỷ luật rất có thể được điều động kiêm nhiệm nhưng lại thấy tình cảnh không được rõ ràng. Nhưng lần này trưởng phòng lại rất ít khi đề cập đến ban số một, có vẻ như ban số một không phải là nhân vật chính vậy.

Đàm Ngôn Ứng càng nghĩ thì trong lòng lại càng có hương vị, cả đời làm trong phòng tổ chức nhưng nhiệm vụ khảo sát thế này hắn chưa từng được tiếp xúc qua. Hắn là một phó phòng thường vụ phòng tổ chức mà không biết mục đích và hướng đi của đợt khảo sát lần này, hơn nữa còn chưa có công bố danh sách cán bộ khảo sát, điều này làm người ta cảm thấy khó hiểu.

Nói đến danh sách khảo sát thì hội nghị hôm nay Lưu Tiến muốn bàn về vấn đề này, nhóm người được khảo sát đầu tiên ở chính là cán bộ Vũ Lăng, gồm có trưởng phòng tổ chức Vương Đỉnh, bí thư phụ trách công tác đoàn thể Liêu Vĩ và trưởng phòng tổ chức thị ủy Vũ Đức...Sau đó Lưu Tiến lại đưa ra một mệnh lệnh kỳ quái, yêu cầu tất cả cán bộ ban số một và ban số ba đều xuống dưới, điều này càng làm cho mọi người mờ mịt không biết làm sao. Mọi người đều là cáo già, đều có thể thấy rõ một tầng sương mù được phun ra che dấu đối tượng và phương hướng khảo sát.

Vốn chuyện cán bộ được khảo sát phải là bí mật nhưng còn giữ bí mật cả với người trong phòng tổ chức thì đúng là rất hiếm gặp. Hơn nữa cuộc họp đều là các cán bộ từ trưởng ban trở lên, che giấu như vậy rốt cuộc có ý đồ gì?

Lưu Tiến hình như đã sớm dự liệu đến tình huống này, hắn liếc mắt nhìn Trương Thanh Vân mà vẻ mặt trở nên nghiêm túc:

- Lần này vấn đề cán bộ khảo sát được tỉnh ủy bố trí, tất cả mọi người không cần hỏi nhiều, phó phòng Đàm có nhiệm vụ tổng phối hợp!

Lưu Tiến khựng lại rồi nhìn về phía Trương Thanh Vân nói:

- Phó phòng Trương, anh được nắm bắt ban số một và số bốn, mỗi lần có nhiệm vụ khảo sát do chính anh hạ lệnh, nghe rõ chưa?

Trương Thanh Vân lập tức nói không có vấn đề, đồng tử trong mắt Đàm Ngôn Ứng chợt thu lại, chính Trương Thanh Vân hạ mệnh lệnh, như vậy dưới tình huống bình thường có thể tự tiện vạch phương hướng sao? Đàm Ngôn Ứng càng nghĩ càng cảm thấy vấn đề thâm sâu khó lường, hắn cảm thấy có cơ hội mình phải liên kết với Trương Thanh Vân mới được. Người này tuy còn trẻ nhưng đến phòng tổ chức thì được trưởng phòng coi trọng, chắc chắn phải có chỗ hơn người.

Sau khi tan họp thì Trương Thanh Vân ở văn phòng ngẩn ngơ nhìn bản đồ Vũ Lăng, hôm nay dùng cơm trưa gặp trưởng ban số ba Trần Lâm, trong lúc vô tình hai người cũng nói chuyện về Vũ Lăng.

Trần Lâm này không biết vì sao mà biết được Trương Thanh Vân là bí thư huyện ủy Tang Chương, hắn luôn miệng khen ngợi Vũ Lăng.

Người nói vô ý nhưng người nghe cố tình, Giang Nam có mười thành phố, Trần Lâm biết rõ mọi ngóc ngách trong quan trường Vũ Lăng, thậm chí còn nói đến chuyện của bí thư huyện ủy Tang Chương Lý Hướng Hoa và chủ tịch huyện Lưu Thần.

Điều này làm trong lòng Trương Thanh Vân xuất hiện vướng mắc, trưởng ban của phòng tổ chức có hiểu biết sâu sắc về đảng ủy và chính quyền ban ngành thị ủy thì hoàn toàn dễ hiểu, nhưng biết rõ cả ngóc ngác tuyến huyện ở thị ủy thì làm người ta cảm thấy quái dị.

Điều này làm người ta nghĩ đến cục diện mẫn cảm trước mắt của Tang Chương, tất cả lãnh đạo cao thấp ở Vũ Lăng đều nhìn chằm chằm vào Trương Thanh Vân, xem ra tỉnh thành cũng có rất nhiều người nhìn vào. Một cán bộ tỉnh ủy mà nhìn chằm chằm vào một đơn vị cấp huyện thì quá mức quái dị.

Trương Thanh Vân phát hiện ra một vấn đề, trước đó mình ở Vũ Lăng tiếp xúc với Khâu Hâm, Phương Tiểu Nam, sau đó từ Thành Đô tiến vào Vũ Lăng sẽ bị các thế lực chú ý, có sơ sót sao? Trương Thanh Vân cảm thấy Vũ Lăng lần này như một cái bánh ngọt mà có rất nhiều hình bóng ở Thành Đô đang lay động, nhưng ngoài Hà Tuấn ra thì còn ai nữa?

Khi Trương Thanh Vân còn đang suy xét về vấn đề này thì Trần Cảnh Huy tưởng ban số bốn tiến vào văn phòng, khi vừa vào cửa đã nói:

- Trưởng phòng Trương, hôm nay họp nội bộ có chuyện gì cho ban số bốn không? Có nhiệm vụ gì không?

Trương Thanh Vân nở nụ cười từ chối cho ý kiến, hắn nói:

- Nhân thủ vẫn chưa đủ, khảo sát viên của ban số một, ban số ba rất thiếu, tôi còn chuẩn bị điều Vương Sấm đang lo vấn đề về trường đảng sang cho đủ số.

Vẻ mặt Trần Cảnh Huy chợt biến đổi, Trương Thanh Vân chỉ tùy tiện nói một câu mà sau khi cân nhắc lại Trần Cảnh Huy cảm thấy đối phương muốn điều chỉnh nhân sự, đây không phải đang cảnh báo chính mình à?

- Ha ha, trưởng phòng Trương, người ban số bốn có đủ, chỉ sợ không có nhiệm vụ, chúng tôi hoàn toàn có thể giúp đỡ một tay.

Trần Cảnh Huy nói.

Trương Thanh Vân đảo mắt nhìn Trần Cảnh Huy mà vẻ mặt không chút biểu cảm, chính hắn là người phụ trách khảo sát bí mật lần này, vấn đề Trần Cảnh Huy nên giải quyết cho gọn gàng.

Trương Thanh Vân đã quan sát Trần Cảnh Huy từ rất lâu, người này độc đoán ngang ngược ở phòng tổ chức, bất cứ thứ gì đều phải được đưa cho hắn và gật đầu mới qua, vì vậy có vài phó ban cảm thấy bị chèn ép. Mà người này đối với Trương Thanh Vân cũng rất biết cách hoạt động, nói chuyện rất miệt thị, không đâm một đao cho kẻ gây đau đầu thế này thì Trương Thanh Vân sao chịu được?

- Không thể sử dụng người ban số bốn!

Trương Thanh Vân vung tay nói, hắn nhìn chằm chằm Trần Cảnh Huy rồi nói tiếp:

- Anh sắp xếp mở một hội nghị, tất cả các nhân viên khảo sát đều phải tham gia, thời gian là ngày mai, anh thấy thế nào?

Trần Cảnh Huy chợt kinh hoàng, hắn không thể nắm bắt được ý nghĩ của Trương Thanh Vân, lần này ban số bốn không có nhiệm vụ, vậy họp làm gì? Nhưng hắn cũng không dám phản đối nên đành phải nói:

- Điều này...Trưởng phòng, gần đây có các cán bộ phải xuống khảo sát nhà máy nhiệt điện Giang Nam... ....

Trần Cảnh Huy vừa nói được nửa câu thì Trương Thanh Vân đã khoát tay:

- Gọi mọi người quay về, chuyện đang làm phải gác lại.

- Vâng!

Vẻ mặt Trần Cảnh Huy chợt biến đổi dữ dội, hắn bộc lộ ra bản tính rồi dùng giọng bực bội nói:

- Trưởng phòng Trương, lần này rốt cuộc lãnh đạo muốn làm gì? Mọi người cứ thần bí, giữ bí mật ngay cả với người của mình sao?

- Còn nữa, quyết sách của lãnh đạo thì chúng ta duy trì, nhưng dù sao cũng phải nói rõ một phần, lúc này đầu súng lộ ra quá rõ, không phải đang làm cho cán bộ khảo sát của phòng tổ chức khó xử sao?

- Được rồi, có gì anh cứ đi phản ứng trực tiếp với lãnh đạo.

Trương Thanh Vân kẹp tài liệu trên bàn lại, hắn như cười như không rời khỏi văn phòng.

Bố Y Quan Đạo - Chương #317