Chương 299: Diễm Ngộ Trên Tàu (327-328)


Tuyết rơi không ngừng, dưới tình cảnh ông trời không thương người thì Trương Thanh Vân muốn Cảnh Chiến lái xe đưa mình đến dưới chân dãy Hoàng Lĩnh. Sau đó Vương Chiêm Dân lái xe quay về, hắn và Cảnh Chiến đi bộ qua Hoàng Lĩnh sau đó bắt xe tiến về Vũ Lăng.

Khi đến Vũ Lăng thì Trương Thanh Vân mới biết được cầu đường đến Trần Đông đã rơi vào trạng thái bế tắc, Trương Thanh Vân sắp xếp Cảnh Chiến đi đến nhà ga mua vé, chỉ có thể kéo dài một ngày mới đến được Thành Đô.

Chính Trương Thanh Vân muốn đi, hắn cũng phải sắp xếp cho Cảnh Chiến, chuẩn bị để Cảnh Chiến quay về sở cảnh vệ trung ương báo cáo. Hắn muốn vận dụng mối quan hệ với Lý Phong Sơn và Vi Cường bên kia để kéo Cảnh Chiến chuyển ngành về Vũ Lăng hoặc là Thành Đô.

Thân phận Cảnh Chiến rất đặc biệt, tuy thiếu khuyết về tri thức văn hóa nhưng công phu rất giỏi, quan trọng là đã ăn nằm với chính trị, hơn nữa còn là bộ đội nên rất được quan tâm. Trương Thanh Vân phán đoán vụ việc này chắc không có vấn đề gì lớn.

Cuối cùng thì cũng thay đổi lộ trình, Cảnh Chiến sẽ bắt máy bay đi thủ đô, mà Trương Thanh Vân thì bắt xe lửa đến Thành Đô. Lúc gần đi thì Cảnh Chiến đưa Trương Thanh Vân đến bến tàu, có chút lưu luyến.

- Quay về đi, nhìn bộ dạng của cậu giống hệt như những tiểu tử sắp khóc, giống như đàn bà!

Trương Thanh Vân giựt túi hành lý trong tay Cảnh Chiến rồi nói.

Vẻ mặt Cảnh Chiến chợt đỏ lên, hắn lắp bắp nói:

- Nếu không anh, em với anh đợi vài năm nữa cũng không muộn!

Trương Thanh Vân trợn trừng mắt nói:

- Cùng, cùng cái quái gì? Như vậy sẽ để lỡ tương lai của cậu, chị cậu có tha cho tôi không? Nếu không chuyển nghề thì cũng qua tuổi hoàng kim, đến lúc đó thì trở thành lão già, muốn tìm vợ cũng khó.

Cảnh Chiến lầm bầm nói:

- Không phải anh còn chưa kết hôn sao? Em còn nhỏ hơn anh bốn năm tuổi!

Vẻ mặt Trương Thanh Vân chợt phát lạnh, hắn ra vẻ muốn đánh, Cảnh Chiến lui ra sau vài bước.

- Đi về!

Trương Thanh Vân mắng rồi đưa cho Cảnh Chiến hai trăm ngàn.

Trương Thanh Vân muốn đưa nhiều nhưng Cảnh Sương kiên quyết không chịu, nàng nói sợ Cảnh Chiến có quá nhiều tiền sẽ đánh mất động lực, vì vậy cũng chỉ đưa cho như thế mà thôi.

Hai trăm ngàn để mời một cảnh vệ trung ương làm bảo vệ hai năm cũng rất hời rồi, nếu không phải Triệu tướng quân ban cho chút phúc thì dù tiền núi cũng khó có được.

- Anh, em đi đây!

Cảnh Chiến dùng giọng yếu ớt nói, hắn chậm rãi lui lại.

- Đi về, đi về đi!

Trương Thanh Vân khoát tay nhưng trong lòng cũng có chút cảm động, hắn không quay đầu mà trực tiếp đi qua cửa soát vé.

Đây là một đoàn tàu du lịch, điều kiện rất tốt, lúc này là mùa ế hàng du lịch, trên tàu cũng không có nhiều người.

Trương Thanh Vân ngồi trên giường, chăn mền rất sạch nhưng một phòng có bốn người làm hắn cảm thấy khó thích ứng, vì vậy vừa lên xe thì hắn đã leo lên giường chuẩn bị làm một giấc.

Tàu chạy khá nhanh, Trương Thanh Vân đang ngủ mơ màng thì đột nhiên nghe thấy những âm thanh kẹt kẹt rất bực bội.

Trương Thanh Vân khẽ mở mắt, hắn thấy ở bên giường là một cô gái, ngũ quan thanh tú, lông mày hơn nhạt, một bộ quần áo màu đen, đang ăn cánh gà. Lúc này trong hai lỗ tai còn nhét tai nghe, nàng vừa ăn vừa hừ hừ khe khẽ, thân thể không ngừng lắc lư.

Trương Thanh Vân cau mày, thân thể chợt nhúc nhích. Cô gái chợt giật mình, nàng quay đầu nhìn Trương Thanh Vân rồi nhếch miệng cười, bộ dạng rất đáng yêu, nàng nói:

- Ngồi ké một chút!

Cô gái chỉ chỉ lên phía trên:

- Giường của em ở bên trên, leo lên rất bất tiện.

Trương Thanh Vân chợt ngây ngốc, hắn cũng cười cười, ai đi ra ngoài cũng có chỗ khó, vì vậy hắn không nói gì mà chỉ gật đầu.

Cô gái lại quay đầu làm theo ý mình, Trương Thanh Vân ngồi thẳng dậy. Hắn nhìn thấy bên giường đối diện có một cậu thanh niên, chàng trai đang nhìn cô gái bằng ánh mắt sững sờ.

- Sắc lang!

Cô gái co quắp miệng rồi khẽ hừ một tiếng, người thanh niên đỏ mặt. Cô gái cũng không tiếp tục so đo mà đột nhiên hô lên:

- Tiểu Điệp, xuống đây ngồi một chút, ở bên trên làm gì cho buồn bực. Hơn nữa Thành Đô cũng ở rất gần, cần gì phải ngủ cho mệt người.

Giường trên lại duỗi ra một cái đầu, làm một cô gái còn trẻ như cô gái bên dưới nhưng rõ ràng rụt rè hơn. Cô gái có cặp mắt sáng đẹp, khi cởi áo ngoài thì bên trong là một chiếc áo lông cừu màu hồng nhạt, đường cong cơ thể rất rõ, rất quyến rũ làm hai mắt người khác tỏa sáng.

Cô gái dịu dàng cười nói:

- Tiểu Hoa, ăn, cậu chỉ biết ăn thôi, hơn nữa còn quấy rối giấc ngủ của người khác!

Tuy nói vậy nhưng cô gái Tiểu Điệp vẫn bước xuống.

Tử Tiểu Hoa co quắp miệng, nàng quay đầu nhìn thoáng qua Trương Thanh Vân rồi híp mắt nói:

- Em không quấy rầy anh đấy chứ?

Trương Thanh Vân cảm thấy có chút buồn cười, hắn khoát tay nói:

- Không sao, không sao, cứ tiếp tục ăn, mùa đông nên bổ sung nhiều chất dinh dưỡng.

Lúc này cô gái Tiểu Điệp cũng đã bước xuống, khi thấy ánh mắt như Trư Bát Giới của tên thanh niên thì có chút choáng váng, vì vậy mà nàng xoay chuyển vị trí.

Tiểu Điệp dịu dàng cười nói:

- Xấu hổ quá, em cũng ngồi nhờ giường anh một chút.

- Không có gì, không có gì! Mọi người đều đi ra ngoài cả!

Tên thanh niên nói một nửa thì cô gái Tiểu Hoa đã nói:

- Đợi chút!

Tiểu Hoa nói xong thì đứng dậy, nàng nhìn tên thanh niên rồi nhìn Trương Thanh Vân, một lúc lâu sau mới nói.

- Tiểu Điệp, thôi thì cậu cứ ngồi bên đó, cậu quá đẹp, tôi sợ cậu có hại!

Trương Thanh Vân vừa xuống giường xỏ giày, hắn cúi xuống kéo dây giày rồi nghe thấy những lời này mà nghẹn giọng, ở gần mình rất nguy hiểm sao?

Một lúc lâu sau Trương Thanh Vân mới ngẩng đầu lên, khi thấy hai cô gái đều có chút xấu hổ thì tên thanh niên dùng giọng đắc ý cười lấy lòng nói:

- Chào em, tôi thấy em rất quen, chúng ta đã gặp... ....

Tên thanh niên vừa nói được một nửa thì Tiểu Hoa đã liếc xéo hắn, cô gái có ánh mắt như vậy xem ra khá lợi hại, tên thanh niên thất bại.

- Anh đừng đắc ý, chỉ cần nhìn là biết anh là loại bất chính, nhưng sắc của anh lộ ra ngoài, dễ đề phòng!

Tiểu Hoa cười nói, sau đó vẻ mặt nàng có chút cổ quái.

- Còn anh... ....

Đám người đang vểnh tai nghe những lời tiếp theo của Tiểu Hoa thì nàng lại di chuyển chủ đề:

- Này, chú ơi, chú ra ngoài một mình sao không dẫn cả vợ theo? Nếu không sẽ làm người ta liên tưởng đến những mặt xấu.

Đám người chợt sững sờ, cô gái Tiểu Điệp là người không nhịn được phải nở nụ cười, tên thanh niên cũng cười theo. Trương Thanh Vân ho khan hai tiếng, hôm nay là lần đầu tiên hắn bắt tàu đến Thành Đô, không ngờ lại gặp một cô gái dở hơi, cũng coi như xui xẻo.

- Tiểu cô nương, lần sau đi du lịch nên đeo theo khăn quàng đỏ, nếu không sẽ hủy bỏ danh tiếng học trò tốt!

Trương Thanh Vân mỉm cười phản kích.

- Ha ha!

Mọi người lần này cười thật sự, Tiểu Điệp kia lại dùng tay giữ bụng, một tay bụm miệng.

Trong mắt Tiểu Hoa chợt lóe lên cái nhìn khác lạ, không ngờ một kẻ giống như ngụy quân tử lại nhanh nhạy như vậy. Mình nói hắn già thì hắn nói mình trẻ con.

- À, tôi nhớ ra rồi, nhớ ra rồi!

Tên thanh niên ở giường đối diện chợt nói, vẻ mặt tràn đầy vẻ vui mừng như trúng sổ xố, lúc này hắn hấp dẫn tất cả ánh mắt của mọi người.

- Cô, cô... ....

Tên thanh niên dùng giọng có chút kích động nói:

- Cô có phải là Phạm Tiểu Hoa phòng thiết kế công ty Bắc Võng không? Trước kia tôi cũng ở bên ban đấy, tôi là Cao Tú Triết, là trưởng nhóm.

Cô gái được gọi là Phạm Tiểu Hoa chợt kinh ngạc, ngay sau đó vẻ mặt lại lạnh lùng, nàng nói:

- Có gì mà ngạc nhiên, bà cô đây đổi công tác, đồng sự sắp xếp đến Thành Đô.

Tên thanh niên Cao Tú Triết vốn rất vui mừng nhưng nghe thấy những lời này thì lập tức trở nên ỉu xìu, Phạm Tiểu Hoa cũng cảm thấy hơi ngại, nàng quay đầu nhìn Cao Tú Triết rồi nói:

- Vậy lúc này anh làm ở đâu?

Cao Tú Triết cảm thấy được sủng ái mà kinh hoàng, những niềm xấu hổ vừa rồi tan thành mây khói, hắn nói:

- Tập đoàn Tiết Cao, các cô đã nghe qua chưa?

- Tiết Cao sao?

Hai cô gái đều đồng thanh nói, giọng nói có chút hâm mộ và kinh ngạc, Cao Tú Triết lại dùng giọng toan tính nói:

- Tiết Cao bây giờ là xí nghiệp nổi danh cả nước, phúc lợi công ty mạnh hơn công ty Võng Cao cả trăm lần.

Cao Tú Triết mở lời tâng bốc tập đoàn Tiết Cao giống như chỉ như vậy mới bày ra được sự hơn người của hắn. Hai cô gái nhìn Cao Tú Triết mà ánh mắt có chút không vừa ý, Phạm Tiểu Hoa là người phản ứng nhanh nhất, nàng vỗ giường nói:

- Được rồi, được rồi, đừng khen nữa, lúc này tôi và Tiểu Điệp đều đã nghỉ việc.

Phạm Tiểu Hoa nói xong thì thở dài một hơi, lại nói tiếp:

- Cuộc sống sau này phải thế nào đây? Càng nghĩ càng sầu, càng giải sầu càng phiền.

Cao Tú Triết nở nụ cười ngượng ngùng, hắn cũng ra vẻ nặng nề, đột nhiên lại sáng mắt nói:

- À, nếu không thì hai người cùng đến Tiết Cao làm việc, tôi quen trưởng phòng nơi đó, sẽ giúp hai người giới thiệu.

Hai cô gái đưa mắt nhìn nhau, ánh mắt Phạm Tiểu Hoa chợt sáng lên, nàng nói:

- Thật sao?

Cô gái Tiểu Điệp kia lại có vẻ trưởng thành hơn, nàng lắc đầu nói:

- Tiểu Hoa đừng suy nghĩ vẩn vơ, điều này là không thể. Tiết Cao tuyển nhân viên quá cao, nhất định phải là đại học chính quy ra mới được, nếu không có kinh nghiệm tốt thì có quan hệ cũng toi công.

Phạm Tiểu Hoa trở nên ngây ngốc, nàng chợt giống như bóng xì hơi rồi lẩm bẩm:

- Đúng là, có chút hy vọng thì bị cậu đánh tan, cậu còn nhân tình hay không vậy?

Phạm Tiểu Hoa giống như rất bực bội, nàng ngửa đầu lên kêu lớn:

- Mẹ ơi, nếu không có công việc thì sống thế nào đây?

Phạm Tiểu Hoa chợt khựng người rồi lảo đảo, đúng lúc ngã ngay trên người Trương Thanh Vân. Nàng chợt phát hiện ra có chút không đúng rồi nhảy dựng lên nói:

- Anh...Anh... ....

Đám người này nói chuyện với nhau thì Trương Thanh Vân cũng nghe rõ ràng, hắn cũng không đề phòng Phạm Tiểu Hoa, lúc này chỉ cảm thấy trong lòng thơm ngát, hắn lập tức biết được mình chọc vào tổ ong vò vẽ.

Khi thấy Phạm Tiểu Hoa chuẩn bị nổi giận thì Tiểu Điệp lập tức nói lớn:

- Tiểu Hoa, là cậu sai, sao lại trách người khác, không nên như vậy.

Phạm Tiểu Hoa có chút ngây ngốc, nàng liếc xéo Trương Thanh Vân, trong ánh mắt vừa có ý cảnh cáo vừa có chút đắc ý.

- Các cô muốn đến làm việc ở công ty Tiết Cao sao?

Trương Thanh Vân híp mắt nói.

- Nói thừa!

Phạm Tiểu Hoa trợn trừng mắt, nàng duỗi ngón tay chỉ vào Tiểu Điệp nói:

- Tôi và cô ấy đều học thiết kế, được người người gọi là "Hắc Bạch Song Châu", cũng chỉ có Tiết Cao mới phù hợp với chúng tôi.

Trương Thanh Vân cười ha hả nhưng trong lòng thầm nghĩ những năm này Biện Huy Hoàng quả nhiên tạo ra chút thành tích, Tiết Cao xem ra cũng nổi tiếng đấy.

- Anh cười gì? Không tin sao?

Phạm Tiểu Hoa trợn mắt nói, vẻ mặt không được tốt cho lắm.

- Tin, tin!

Trương Thanh Vân gật đầu nói:

- Nhưng các cô ưu tú như vậy sao lại bị giảm biên chế?

Phạm Tiểu Hoa lập tức im miệng, vẻ mặt đỏ bừng, nàng chỉ tay vào Trương Thanh Vân mà nửa ngày sau không nói nên lời. Tiểu Điệp lập tức giải vây:

- Tiên sinh, là thế này, trong công ty chúng tôi chỉ còn lại có hai người là ông chủ và bà chủ, những công ty làm ăn trên inte thì anh biết rồi đấy, cạnh tranh quá khốc liệt, cho nên... ....

Trương Thanh Vân thầm gật đầu, Tiểu Điệp này nói chuyện rất trật tự. Trương Thanh Vân cũng biết những công ty inte, đội ngũ quản lý rất tân tiến, tuy chỉ tiếp xúc được một lúc nhưng hắn biết hai người này có sự thông minh lanh lợi và nhiệt tình. Nếu xem xét con người chỉ dựa vào bằng cấp thì tầm nhìn rất ngắn.

Trương Thanh Vân trầm ngâm một chút rồi nói:

- Thật ra Tiết Cao cũng không phải khó vào, thế này đi, tôi đưa ra một vấn đề đơn giản, nếu các cô có thể tìm được biện pháp giải quyết trong vòng năm phút đồng hồ thì nhất định sẽ được nhận vào làm ở Tiết Cao.

Trương Thanh Vân vừa thốt lời thì ba người chợt sững sờ, tên thanh niên cười lạnh một tiếng rồi nói:

- Nói quá rồi đấy ông anh, nếu dựa theo quy định của công ty thì bất kỳ người nào muốn vào làm nhân viên chính thức đều phải trải qua ít nhất là năm vòng phỏng vấn, chỉ một câu hỏi thì giải quyết được vấn đề rồi sao? An ủi người khác cũng không nên dùng phương pháp này.

Tên thanh niên cười có chút kỳ quái nhưng trong lòng đang mắng Trương Thanh Vân chỉ biết ra vẻ. Đúng là bày đặt, chỉ cần trả lời câu hỏi thì có thể vào làm ở Tiết Cao sao? Thế này có khác gì rao bán thuốc tăng lực ở đầu đường và thuốc chữa bệnh vảy nến ở trên báo đâu chứ?

Tên thanh niên vừa nói như vậy thì hai cô gái cũng không khỏi có chút nghi ngờ, Tiểu Hoa vừa muốn mở miệng thì Trương Thanh Vân đã cười nhạt nói:

- Có tin hay không là tùy các người, cơ hội chỉ có một lần, nếu bỏ qua thì đừng hối tiếc.

Tiểu Hoa và Tiểu Điệp đưa mắt nhìn nhau, trong mắt có chút nghi ngờ. Tiểu Hoa đứng dậy nhìn Trương Thanh Vân từ đầu đến chân rồi nói:

- Nói đi, coi như bà cô đây chơi miễn phí với anh!

- Khụ, khụ!

Trương Thanh Vân quay đầu ho khan, Tiểu Hoa này đúng là không biết giữ miệng, lời nói làm người ta liên tưởng đến một tầng ý nghĩa khác. Một lúc sau Trương Thanh Vân mới quay đầu lại, vẻ mặt hắn trở nên nghiêm túc, hắn nói:

- Dùng công ty inte của các cô trước kia làm ví dụ, công ty Bác Võng trước đó hoành hành Giang Nam Giang Bắc nhưng tại sao lúc này lại suy sụp? Các cô cho rằng công ty Bác Võng muốn phát triển trở lại thì nên làm thế nào? Đây là vấn đề.

Phạm Tiểu Hoa ồ lên một tiếng rồi nói:

- Nhìn vậy mà cũng có chút tài năng, không ngờ có thể nói ra những câu hỏi như thế.

Trương Thanh Vân không cười, hắn nhìn ra ngoài cửa sổ rồi nói:

- Cô cứ nói đi, tổng cộng có năm phút thôi!

Trương Thanh Vân nói như vậy đã làm cho bầu không khí có chút căng thẳng, hai cô gái tuy không ôm quá nhiều hy vọng nhưng cũng không muốn chịu thua một cách đơn giản. Hai người bắt đầu chụm đầu lại rồi líu ríu thảo luận.

Trương Thanh Vân cẩn thận nghe hai cô gái thảo luận, Phạm Tiểu Hoa đầu óc linh hoạt, linh cảm phong phú, tri thức rất cao. Mà Tiểu Điệp thì suy xét vấn đề một cách toàn diện và chu đáo, kiến thức cơ bản vững chắc, thường nói trúng tâm điểm vấn đề, hai người phối hợp với nhau quả nhiên rất tốt.

Còn có một điểm khác biệt chính là thái độ của hai cô gái rất chăm chú, một lúc sau đã lấy giấy bút ghi chép. Trương Thanh Vân cũng khẽ liếc nhìn, ghi chép rất có kết cấu, phân công chính xác.

Thật ra vấn đề này cũng không thuộc phạm trù của Trương Thanh Vân, nhưng cốt lõi là muốn khảo sát xem hai người này có tri thức gì với các ngành có sản xuất. Nếu muốn phát triển khi đã suy sụp thì phải hiểu rõ tình hình và có cái nhìn độc đáo. Điều này liên quan đến sức hiểu biết, nếu hai người có được sức hiểu biết thì là nhân tài, nếu không thì không được.

- Đã đến giờ!

Trương Thanh Vân mở miệng nói.

Hai nàng vội vàng dừng tay, vẻ mặt đều đỏ hồng, vừa rồi hai nàng rất chăm chú nhưng thời gian quá ngắn nên chưa thống nhất ý kiến. Lúc này Trương Thanh Vân bảo ngừng thì bọn họ cũng lập tức ngừng tay.

Tiểu Điệp kia có chút trầm ngâm rồi nói:

- Chúng tôi cho rằng công ty Bác Võng muốn xoay chuyển tình thế thì phải tiến quân vào những thương vụ lĩnh vực điện tử, vì ưu thế của chúng tôi chính là những đoàn đội có sức tiêu thụ hùng mạnh, hơn nữa doanh tiêu của những trang web cũng không liên quan gì đến kỹ thuật cao.

Tiểu Điệp nói rất lưu loát, mồm miệng rõ ràng, nói cũng rất tự tin, hơn nữa lời nói cũng rất có lý. Trương Thanh Vân thầm gật đầu.

- Thế nào? Có vượt qua kiểm tra chưa?

Tiểu Điệp nói xong thì Tiểu Hoa đã chớp mắt nói, giọng điệu có hơi đắc ý.

Trương Thanh Vân ho khan nói:

- Nếu xét về tổng thể thì không sai nhưng kết quả lại sai. Các cô suy xét đến những vấn đề doanh tiêu nhưng không suy xét đến kinh nghiệm hoạt động. Hơn nữa những trang web buôn bán hàng điện tử cũng không thể nói lên tất cả, ngoài doanh tiêu thì phải tính toán đến số hàng tồn kho, số liệu chính xác về các hoạt động và các tiện ích an toàn. Hơn nữa vấn đề tiện lợi cho người sử dụng cũng rất quan trọng, mà Bác Võng thì không có kinh nghiệm trên phương diện này.

Trương Thanh Vân ngưng lại một chút, khi thấy hai cô gái có vẻ không phục thì hắn đành phải tốn sức nói ra quan điểm của mình. Đây là nghề của hắn, tất nhiên những gì nói ra rất nhiêm mật, những ưu khuyết điểm của công ty, những xu thế phát triển đều được giải phẫu rõ ràng. Điều này làm cho hai cô gái á khẩu không nói được gì.

- Như vậy thì không được thông qua sao?

Phạm Tiểu Hoa lầm bầm nói, giọng điệu có chút uể oải và bất đắc dĩ. Tên thanh niên thì co quắp miệng, người phụ nữ này sao dễ bị lừa như vậy, người kia chỉ tùy tiện nói vài câu mà hai bình hoa lại cứ tưởng thật.

- Tiên sinh, anh xưng hô thế nào? Có vẻ anh rất am hiểu vấn đề làm ăn trên inte, có thể cho danh thiếp được không?

Tiểu Điệp nói, tuy có chút uể oải nhưng cũng có phong độ.

Trương Thanh Vân tất nhiên sẽ không đem theo thứ danh thiếp, hắn nhìn hai nàng rồi nói:

- Các cô đưa danh thiếp ra đây, tôi không có việc làm nên chẳng có gì cả.

Tiểu Điệp cười ha ha, nàng cũng không ngại mà lấy từ trong túi xách ra một danh thiếp màu tím đưa cho Trương Thanh Vân. Khi Trương Thanh Vân nhận lấy thì ngửi được một mùi hương thơm ngát.

"Tiền Vũ Diệp sao? Tên rất hay, khí chất không tồi, tất nhiên quan trọng là năng lực khá tốt, là nhân tài!"

Trương Thanh Vân quay đầu nhìn về phía Tiểu Hoa, nàng co quắp miệng rồi tức giận nói:

- Đồ đàn ông keo kiệt, lừa người khác nói chuyện, chính mình thì giả vờ tự thiêu lửa trên người, hừ!

- Vậy thì thôi, sau này đừng hối hận!

Trương Thanh Vân cười nói, giọng điệu rất sâu sắc.

- Hối hận, bà cô mà hối hận sao?

Phạm Tiểu Hoa quệt miệng nói, khi thấy Trương Thanh Vân không thèm để ý đến mình thì trong lòng cũng có chút không nỡ, cuối cùng cũng không nhịn được phải lấy danh thiếp đưa đến. Sau đó nàng cũng không quên cảnh cáo:

- Nhớ kỹ đấy, không được gọi điện thoại phá rối vào buổi tối, không được gọi lúc cuối tuần, không được... ....

- Được rồi, được rồi! Tôi cũng không gọi đâu!

Trương Thanh Vân dở khóc dở cười nói, Tiểu Hoa vểnh miệng, nàng định nói chuyện thì Trương Thanh Vân đã đứng dậy:

- Xong, đã đến ga, chúng ta chuẩn bị xuống tàu thôi.

Rời khỏi nhà ga Thành Đô, Trương Thanh Vân đứng ở trước cổng nhìn khắp bốn phía tìm xe Triệu Giai Ngọc, nàng nói sẽ sắp xếp người đến đón, sao chẳng thấy ai?

- Này, anh bạn!

Trương Thanh Vân cảm giác vai của mình bị người ta vỗ một cái, hắn nhìn lại, thì ra là anh chàng thanh niên trên tàu Cao Tú Triết.

- Cái kia, hì hì!

Tên thanh niên cười hì hì, vẻ mặt hơi đỏ, hắn nói:

- Có thể cho tôi biết số điện thoại của Phạm Tiểu Hoa không?

Bộ dạng của tên thanh niên có chút hèn mọn:

- Cái kia...Cô gái kia nhìn rất tốt.

Trương Thanh Vân híp mắt nhìn Cao Tú Triết, một lúc sau hắn mới hiểu được ý của người này, rõ ràng cũng có nhu cầu, đúng là tâm phục khẩu phục.

- Cậu muốn tán gái sao lại không tự mình xin số điện thoại của người ta!

Trương Thanh Vân cười nói.

Vẻ mặt Cao Tú Triết chợt biến đổi, hắn nói:

- Này, anh có cho hay không? Tôi mà hỏi rồi thì còn xin số của anh sao?

"Hừ, cũng mạnh mồm nhỉ!"

Trương Thanh Vân thầm nghĩ trong lòng, hắn nhân tiện nói:

- Không được, tán gái phải có dũng khí, cậu ngay cả dũng khí cũng không có thì cho điện thoại là hại người.

Vẻ mặt Cao Tú Triết chợt đỏ bừng, rõ ràng đã thẹn quá hóa giận, hắn mở miệng nói:

- Anh tán gái có thể nuôi sống được mình sao? Tôi xem anh chỉ giỏi giả vờ, nhìn bộ dạng thì chẳng có chút hòa đồng, còn ra vẻ... ....

Trương Thanh Vân nhíu mày, hắn đang muốn nói vài câu đùa giỡn, nào ngờ tiểu tử này càng nói càng không ra gì, giọng điệu càng lúc càng lớn, vì vậy tâm tình cũng không được tốt, vẻ mặt cũng phát lạnh.

- Anh, anh, có chuyện gì xảy ra thế? Sao gọi một lúc lâu mà không lên tiếng!

Trương Thanh Vân quay đầu lại, thì ra Ngải Gia đang đi tới, nàng mặc trang phục công sở, tây phục rất có hình tượng.

- À, em đến đón anh sao? Em lái xe đến à?

Trương Thanh Vân nói, hắn không thèm quan tâm đến người thanh niên kia.

- Em đến thì thế nào? Chị dâu hôm nay bận họp nên không có thời gian, chị ấy dặn em phải đến đón, nếu nói đến ai khác thì chị lại lo lắng. Thế nào? Có phải là rất hạnh phúc rồi chưa?

Ngải Gia cười nói.

- Hạnh phúc cái đầu em, nha đầu em gọi cái gì vậy? Chị dâu?

Trương Thanh Vân trầm giọng nói, trước kia nha đầu Ngải Gia này gọi Cảnh Sương là chị dâu, sau này có thêm Triệu Giai Ngọc thì gọi luôn một thể, có người như vậy sao?

Ngải Gia lè lưỡi, vẻ mặt nàng giống như làm sai gì đó. Đúng lúc này Ngải Gia thấy bên cạnh Trương Thanh Vân có một người đang trợn mắt há mồm nhìn mình, vì vậy mà vẻ mặt nàng biến đổi, sao tên này có chút cảm giác quen quen?

- Ngải...Ngải...Giám đốc Ngải!

Cao Tú Triết dùng giọng lắp bắp nói, hắn quả thật không tin vào mắt mình, giám đốc bình thường cao cao tại thượng mà lạnh lùng như băng lại có một mặt tiểu cô nương như vậy.

Ngải Gia vừa xuất hiện thì Cao Tú Triết đã choáng váng, cũng vì vậy mà quên bỏ đi, khi thấy giám đốc nhìn đến mình thì hắn mới sợ đại họa rơi xuống đầu, hắn bị dọa đến mức mặt mũi trắng bệch, nói năng lộn xộn.

- Anh là... ....

Ngải Gia cau mày nói, cơ thịt trên mặt Cao Tú Triết chợt ép lại nhìn còn khó coi hơn cả đang khóc, trong lòng thầm mắng chính mình, người ta căn bản không biết mình, sao vừa rồi mình không bỏ đi? Lúc này thì tốt rồi, đắc tội với anh của giám đốc, như vậy sao tốt đẹp cho được?

- Tôi...Tôi là thư ký bộ phận sản xuất, là...Là Cao Tú Triết!

- À, tôi biết rồi!

Ngải Gia nói, nàng không phục lại tư thái nghề nghiệp, sau đó nàng quay đầu nhìn Trương Thanh Vân rồi hỏi:

- Anh, anh quen người này à?

Trương Thanh Vân cười, hắn liếc nhìn Cao Tú Triết, tên kia rõ ràng đã tan vỡ rồi tiến lên dùng vẻ mặt đưa đám nói:

- Thật...Thật xin lỗi, ông chủ...Tôi...Tôi... ....

Cao Tú Triết lắp bắp nửa ngày mà căn bản không biết mở miệng thế nào.

Trương Thanh Vân nhìn thấy bộ dạng như gặp quỷ của Cao Tú Triết thì đã sớm không còn tâm tư so đo, thì ra là thư ký một bộ phận sản xuất, không phải chỉ là nhân viên bình thường sao? Khi Trương Thanh Vân thấy Cao Tú Triết nổ rất to trên tàu còn tưởng rằng đây là nhân viên trung tầng.

- Được rồi, được rồi, cậu còn có việc, cứ đi trước. Cậu phải nhớ kỹ một câu, tìm bạn gái phải xem xét vào lá gan của mình, hiểu chưa?

Trương Thanh Vân nói.

- Vâng!

Cao Tú Triết liên tục cúi đầu, hắn chạy trốn còn nhanh hơn thỏ, chỉ sau vài lần bước chân đã biến mất.

- Anh, có chuyện gì xảy ra vậy!

Ngải Gia dùng giọng nghi ngờ nói.

- Không có gì, không có gì!

Trương Thanh Vân khoát tay nói:

- Chỉ là chút hiểu lầm nhỏ, đúng rồi, giám đốc Ngải sao? Em nói đi, bây giờ là giám đốc gì rồi?

Ngải Gia nở nụ cười xấu hổ nói:

- Tạm thời...Tạm thời là giám đốc quản lý nhân lực, em...Em lo mình làm không tốt, chị dâu...À không phải, chị Giai Ngọc nói em hoàn toàn có thể, vì vậy... ....

Trương Thanh Vân cười ha hả, hắn nghiêm mặt nói:

- Cô ấy nói có thể là được sao? Người làm lãnh đạo trong công ty thì điều cần đầu tiên chính là tự tin, em còn không vượt qua được cửa ải này, Giai Ngọc không thấy rõ ràng sao?

Vẻ mặt Ngải Gia chợt biến đổi, nàng tức giận đến mức đỏ mặt tía tai, nàng ngẩng đầu lên nói:

- Ai nói em không tự tin? Em đường đường là sinh viên tốt nghiệp đại học Giang Nam mà không tự tin à?

Giọng nói của Ngải Gia có chút mềm nhũn, nàng tiến lên ôm tay Trương Thanh Vân nói:

- Trước mặt anh có chút ngại ngùng thôi, còn đối với người khác, hừ, phải có chút khí thế chứ?

Trương Thanh Vân có chút nhức đầu, hắn muốn cười lại sợ phiền toái, vì vậy đành phải nhịn xuống. Đúng lúc này trong lòng hắn khẽ động, hắn lấy trong túi áo ra hai tấm danh thiếp đưa cho Ngải Gia rồi nói:

- Giám đốc quản lý nhân lực phải không? Như vậy anh cũng không phải tìm người khác, đây là hai người mà anh vừa phỏng vấn trên tàu, làm thiết kế, hoàn toàn có thể đảm nhiệm công tác, em tuyển các cô ấy làm nhân viên thiết kế nhé?

Ngải Gia dùng ánh mắt nghi ngờ nhận danh thiếp, vừa nhìn qua hai tên người thì vẻ mặt có chút cổ quái, nàng liếc mắt nhìn Trương Thanh Vân, khi đang chuẩn bị nói chuyện thì Trương Thanh Vân đã nghiêm mặt nói:

- Đừng có tư tưởng bát nháo, anh của em là người không biết chừng mực như vậy à?

Ngải Gia lúc này mới cảm thấy trong lòng có chút thoải mái, vẻ mặt nàng lại trở nên nghiêm trang.

Ngày hôm sau Ngải Gia vừa đi làm đã phân phó người gọi điện cho Phương Tiểu Nam và Tiền Vũ Diệp để đến công ty báo danh, điều này làm cho hai cô gái quả thật không tin vào lỗ tai mình.

Phạm Tiểu Hoa và Tiền Vũ Diệp đi đến công ty Tiết Cao với đầy bụng nghi ngờ, hai nàng muốn hỏi chút tình huống nào ngờ đã được đưa vào phòng thiết kế, trực tiếp làm thủ tục để đi làm.

Phạm Tiểu Hoa là Tiền Vũ Diệp rất vui mừng, hai nàng nghĩ đến Trương Thanh Vân, đáng tiếc là ngay cả tên người ta cũng không biết rõ ràng. Sau khi làm xong tất cả các thủ tục thì Phạm Tiểu Hoa đi đến xem bảng cơ cấu ban ngành trong phòng nhân lực, bên trên có dán cả hình nhưng căn bản không nhìn thấy người trên xe lửa hôm qua.

- Tiểu Điệp dịu dàng của tôi ơi, chúng ta gặp phải quý nhân! Ha ha!

Phạm Tiểu Hoa cười ha ha, nàng quay sang Tiểu Điệp rồi chớp mắt nói:

- Không ngờ đi trên tàu mà có may mắn như vậy, đúng là ngăn không được. Đi tàu gặp một kẻ nhà quê, người ta lại là đại nhân vật, ha ha, Phạm Tiểu Hoa ơi, mày đúng là may mắn.

- Không được nói người ta như vậy, người ta có lòng tốt giúp đỡ, cậu còn nói người ta là đồ nhà quê sao?

Tiền Vũ Diệp dùng giọng mất hứng nói:

- Ngày hôm qua cũng thật là, sao không hỏi tên người ta nhỉ? Dù hỏi thăm số điện thoại cũng tốt.

- Hì!

Phạm Tiểu Hoa cười, nàng khoát tay nói:

- Cậu cũng đừng quá quan tâm, người ta là đại nhân vật, ai quan tâm những điều này?

Phạm Tiểu Hoa khẽ khựng lại rồi cau mày nói:

- Nối tiếc rồi sao? Đúng là cũng có chút nuối tiếc, người ta nói không chừng là kim cương, nếu có thể rót vào hắn thì cả đời này bà cô đây sẽ không lo vì tiền.

Tiểu Điệp khẽ nhéo Phạm Tiểu Hoa rồi nói:

- Đúng là nha đầu nói không biết che miệng!

Vẻ mặt Tiểu Điệp cũng đỏ bừng, lại hồi tưởng tình hình ngày hôm qua, người ta là đàn ông tuấn tú, rất tao nhã lại có học thức, nghĩ đi nghĩ lại thì trong lòng cũng có chút rung động.

- Ha ha, còn nói tôi sao? Chị xem lại chị đi, ha ha, hoài xuân rồi kìa!

Phạm Tiểu Hoa cười ha ha nói, nàng đi vòng quanh Tiểu Điệp, trong ánh mắt là cái nhìn mập mờ.

- Cô nàng chết giẫm này!

Tiểu Điệp quê quá hóa giận, nàng nhéo mạnh Phạm Tiểu Hoa, lúc này Phạm Tiểu Hoa cũng chạy trốn, hai cô gái vừa cười vừa chạy.

Trong phòng làm việc của Hoàng Tân Quyền, Trương Thanh Vân cung kính ngồi trên ghế ở bàn trà, Hoàng Tân Quyền thì đang nhìn chằm chằm vòng đeo tay của dân tộc Thổ, đây là lễ vật mà Trương Thanh Vân mới tặng cho lão.

- Này!

Một lúc lâu sau Hoàng Tân Quyền mới nói:

- Đây là thứ tốt, là đồ đằng của dân tộc Thổ, chế tạo tinh xảo thế này, hơn nữa còn sinh động, đúng là không dễ dàng, rất có giá trị thu giữ làm kỷ vật.

Hoàng Tân Quyền mở lời chuyển chủ đề:

- Đúng rồi, thứ này cậu mua ở đâu?

Trương Thanh Vân cũng đã sớm tìm từ, hắn dùng giọng không chút hoang mang nói:

- Là phó chủ tịch Trần của huyện Tang Chương chúng tôi mua của một người bán hàng rong, anh ấy tặng cho tôi, lúc này tôi tặng lại cho chú.

Vẻ mặt Hoàng Tân Quyền hơi khựng lại, lão lấy kính lão xuống, bàn tay lại không nỡ buông lễ vật, lão nói:

- Thật ra tôi cũng không có hứng thú sưu tầm, tất cả chỉ là vật ngoài thân, nhưng thứ này rất có ý nghĩa, dù tôi là dân tộc Thổ nhưng chưa từng được sống trong gia đình dân tộc Thổ. Khi cần vật này tôi cũng thấy có chút cảm giác, cũng coi như an ủi bản thân.

Trương Thanh Vân im lặng, thậm chí trên lý lịch của Hoàng Tân Quyền cũng ghi là dân tộc Hán, trên lý lịch của Trương Thanh Vân hắn cũng là dân tộc Hán. Hoàng Tân Quyền đã sai lầm mà chính cha mẹ mình năm xưa cũng quá cứng nhắc. Ung Bình là một địa phương mà dân tộc Thổ và dân tộc Hán sống quần cư, mà nếu là dân tộc Thổ thì thi đại học sẽ được cộng điểm. Lúc đó cũng có người đi cửa sau nhưng phòng dân chính huyện ủy lại nói họ Trương không phải là dân tộc Thổ, vì vậy Trương Thanh Vân cũng không được hưởng những chính sách này, phải nhường cho các nhà khác.

- Bí thư, lần này phòng tổ chức... ....

Trương Thanh Vân há miệng nói, Hoàng Tân Quyền chợt khoát tay, lão cau mày nói:

- Không cần phải tạo thói quen dò xét tin tức, cần phải có kỷ luật tổ chức.

Trương Thanh Vân vội vàng câm mồm, hắn trầm ngâm nửa ngày rồi nói:

- Bí thư, lúc này tôi thật sự không muốn rời khỏi Tang Chương, hy vọng tổ chức có thể để tôi hoàn thành nhiệm vụ ở Tang Chương.

Hoàng Tân Quyền nhíu mày, lão giống như nhìn thấu tất cả những suy nghĩ của Trương Thanh Vân, lão nói:

- Không muốn rời khỏi Tang Chương là giả, không muốn đến Vũ Lăng mới là thật!

Hoàng Tân Quyền dừng lại một lúc rồi nói:

- Đúng là bầu không khí Vũ Lăng, chỉ có thể nói một chữ nâng! Cậu đấy, cậu đã bị người ta nâng lên trời, chính mình không còn chút cảnh giác nào, còn đắc chí, như vậy mới biết mùi vị. Hương vị leo lên quá cao cũng không dễ chịu phải không?

Trương Thanh Vân không nói, vẻ mặt có chút xấu hổ. Hoàng Tân Quyền nói không sai, phương diện này mình có sơ sót. Trước kia mình chỉ tập trung tinh thần để Tang Chương trở nên nổi tiếng, để có nhiểu người biết đến Tang Chương, cũng không ngờ chính mình cũng trở thành kẻ phụ thuộc, bị người ta thổi lên tận trời, rất bị động.

- Đừng tưởng rằng những gì cậu đang làm ở Tang Chương là rất thành công, nếu quan hệ với lãnh đạo căng thẳng như vậy thì cũng cần cậu nghĩ lại. Tôi nói vậy cậu chưa chắc đã phục, tôi cũng không trông cậy lúc này cậu sẽ phục, nếu một ngày nào đó cậu phục thì tôi sẽ rất hài lòng.

Hoàng Tân Quyền lại nói.

Trương Thanh Vân rất cẩn thận xem xét ý nghĩ lời nói của Hoàng Tân Quyền, trong lòng có tư vị không phải. Mình cảm thấy có nhiều chỗ chưa nắm chắc nhưng không thể nói rõ ràng là chỗ nào. Dưới ánh mắt người khác thì chính mình là một kẻ chiến đấu hăng hái đến mức độ như lúc này. Mức độ thì quả nhiên không sai, chính mình cũng cho là như vậy nhưng chính Hoàng Tân Quyền lại cho điều này là không đúng, xem ra bản thân mình phải học hỏi thêm.

- Sau này cậu không cần phải qua tâm đến tình hình Tang Chương, cậu đã mở đầu rất tốt, cũng coi như không bỏ qua công lao.

- Trong lòng tôi vẫn còn có chút vướng mắc với chuyện rời bỏ Tang Chương... ....

Trương Thanh Vân nói.

Vẻ mặt Hoàng Tân Quyền chợt phát lạnh, lão nói:

- Đừng tưởng rằng cậu là Tôn Ngộ Không, năng lượng trước mắt của cậu là không đủ.

- Cậu nghĩ xem những năm vừa qua mình làm ra những thứ gì? Cậu có năng lực giải quyết được tất cả hay không?

Trương Thanh Vân chợt ngẩn ngơ, từ trong lời nói của Hoàng Tân Quyền hắn nghe được chút hương vị, Vũ Lăng phải thay đổi sao? Vì vậy mà vẻ mặt Trương Thanh Vân không khỏi biến đổi, hắn vội nói:

- Tôi đã hiểu, ngày mai sẽ đi lên phòng tổ chức tỉnh ủy ngay.

- Hừ!

Hoàng Tân Quyền hừ một tiếng, lão dùng giọng sâu sắc khó hiểu nói:

- Tôi nghe bí thư Hà nói anh có sự cầu tiến, cậu nói muốn phát triển đất nước thì cần nhân tài phải không?

- Vâng!

Trương Thanh Vân nói, trong lòng hắn có chút vui mừng, xem ra bí thư Hoàng cũng thật sự quan tâm đến mình, vấn đề này mà lão cũng biết. Hà Khôn cũng rất thẳng thắn, những chi tiết nhỏ nhặt như vậy cũng nói ra với Hoàng Tân Quyền.

- Nhân tài, nhân tài là rất khó!

Hoàng Tân Quyền nói, giọng nhỏ như lầm bầm, lão đưa tay nhìn giờ rồi nói:

- Được rồi, hôm nay quà cậu cũng đã đưa đến, những gì cần nói cũng đã nói rõ, lúc này về nghỉ ngơi sớm cho khỏe. Cũng đừng nên suy nghĩ bậy bạ, hướng đi của cậu đều được tổ chức suy xét.

Hoàng Tân Quyền nói xong thì đứng lên tiễn khách, Trương Thanh Vân vội vàng rời khỏi Hoàng gia.

Khi đến cửa thì Trương Thanh Vân gặp Hoàng Diêu đang giỡn với vài con chó nhỏ, khi thấy Trương Thanh Vân thì nàng cười nói:

- Ơ, đồng chí bí thư, đã sắp thăng chức rồi sao? Thành thật khai báo ngay, hôm nay tặng quà gì cho bí thư phụ trách công tác đoàn thể vậy?

- Sao? Quà cáp gì?

Trương Thanh Vân trầm giọng nói, sau đó lại di chuyển chủ đề:

- Bây giờ cô mới là người thăng chức liên tiếp, nghe nói đã là phó phòng giám sát rồi cơ à? Được đề bạt nhanh như vậy rất dễ làm người ta liên tưởng đến có liên quan với cha đấy nhé!

Hoàng Diêu liếc xéo Trương Thanh Vân, nàng không lên tiếng rồi ra vẻ mất hứng. Trương Thanh Vân phải nói thêm vài câu thì Hoàng Diêu mới hớn hở đưa ra đến tận cửa rồi dùng giọng thần bí nói:

- Chủ nhiệm Trương, hé mở chút tin tức với anh, lần này anh có thể sẽ quay về Thành Đô, cụ thể là chức vụ gì thì không biết, nhưng chắc chắn là được đề bạt.

Trương Thanh Vân chợt ngẩn ngơ, hắn dùng giọng ngạc nhiên nói:

- Thành Đô? Sao có thể?

- Có tin hay không là tùy anh!

Hoàng Diêu dùng giọng bất mãn nói:

- Em lén lút hỏi qua ý của cha, anh cũng thật là, về Thành Đô thì có gì là không tốt chứ? Dù sao cũng mạnh hơn ở Tang Chương, hơn nữa sau này lại cùng ở một chỗ với chị nhà, cũng không hiểu anh nghĩ thế nào nữa.

Hoàng Diêu nói xong thì đóng cửa chặn Trương Thanh Vân ở bên ngoài.

Trong lòng Trương Thanh Vân khẽ động, về Thành Đô sao? Tất nhiên hắn sẽ rất mong muốn được về Thành Đô nhưng chỉ là không quá tin tưởng mà thôi. À, mà ngành gì? Chức năng gì? Sở nông nghiệp sao?

Ý niệm trong đầu Trương Thanh Vân xoay chuyển rất nhanh, trong lòng quả thật khó bình tĩnh, đã bị những lời nói của Hoàng Diêu làm cho rối loạn. Hắn đã làm tốt tất cả mọi chuyện để lên Vũ Lăng, không ngờ con thuyền lại thay đổi phương hướng. Hoàng Diêu cũng không phải người thích nói đùa, có lẽ nàng đã nghe qua lời nói của Hoàng Tân Quyền, tuy Trương Thanh Vân hắn không thể tin hoàn toàn nhưng con gái của bí thư phụ trách công tác đoàn thể nói lời không đáng tin thì còn ai đáng tin?

Trương Thanh Vân về đến nhà thì Triệu Giai Ngọc đã đi làm về từ lâu, nàng đang bận rộn ở nhà bếp, còn mặc cả quần áo làm bếp, phong vị rất khác biệt.

Trương Thanh Vân vội vàng phục hồi tinh thần lại, hắn nói:

- Ủa, em làm gì thế, món gì mà trông ngon vậy?

Vẻ mặt Triệu Giai Ngọc có hơi đỏ hồng, nàng nói:

- Em học được Gia Gia cách nấu món cháo, em cũng muốn thử.

Trong lòng Trương Thanh Vân chợt ấm áp, Triệu Giai Ngọc nói rất uyển chuyển, nhất định là nghe Ngải Gia nói mình thích ăn cháo xương. Cũng vì nguyên nhân dạ dày không tốt, ăn cháo có thể bảo vệ dạ dày, vì vậy mà Triệu Giai Ngọc mới quan tâm.

Trương Thanh Vân vào phòng bếp xem xét, quả nhiên là cháo xương. Hắn nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Triệu Giai Ngọc mà không nhịn được, hắn ôm cổ nàng từ phía sau, điều này làm nàng thét lên sợ hãi, chiếc thớt trên tay cũng rơi xuống.

Trương Thanh Vân chợt kinh ngạc, hắn vội vàng buông Triệu Giai Ngọc ra rồi đặt thớt lên bàn, ngay sau đó cũng nhặt xương lên đi rửa lại. Hắn vốn tưởng rằng Triệu Giai Ngọc sẽ không nói gì, khi hắn ngẩng đầu lên thì thấy mặt nàng đỏ hồng, nàng lắp bắp nói;

- Xấu hổ quá, em không biết là anh sẽ đột nhiên làm như vậy.

Trương Thanh Vân chợt ngẩn ngơ, trong lòng rất sảng khoái, cô gái sắp trở thành vợ mình càng ngày càng làm chính mình phải thương yêu. Nhất định phải nhanh chóng nắm bắt mới được, trai lớn gả vợ, gái lớn lấy chồng, chuyện lớn cả đời mình phải xem xét rõ ràng, nếu không thì khó qua cửa ải này được.

Tuy cháo xương Triệu Giai Ngọc nấu không được ngon lắm nhưng Trương Thanh Vân vẫn húp say sưa, trong lòng ngọt ngào nên ăn gì cũng ngon.

Triệu Giai Ngọc thấy vậy cũng rất vui, nàng đâu biết nguyên nhân là do mình tự tay nấu? Vì vậy cũng húp vài chén, cũng hơn vượt xa ngày thường.

- Không cho ăn, không cho ăn nữa, ăn nhiều thành cô mập mất!

Trương Thanh Vân cười nói.

Triệu Giai Ngọc chợt giận, nàng chuẩn bị dùng động tác chân thì đã bị Trương Thanh Vân vùng tay, thân thể nàng mất đi sự thăng bằng, cũng vì vậy mà đổ vào trong lòng hắn.

Trương Thanh Vân đã sớm buông bát đũa, hắn ôm lấy Triệu Giai Ngọc, hương thơm ngát, da thịt mịn màng, hắn đã sớm có cảm giác, đang định hôn. Đúng lúc này Triệu Giai Ngọc lại chớp chớp mắt rồi dùng giọng nghiêm trang nói:

- Thanh Vân, em có chuyện quan trọng muốn bàn bạc với anh.

Trương Thanh Vân chợt khựng lại, chuyện quan trọng sao? Triệu Giai Ngọc này tìm từ rất ít, hơn nữa vẻ mặt lại đứng đắn không giống như đang đùa, vì vậy Trương Thanh Vân vội buông tay rồi giữ lấy vai nàng nói:

- Có chuyện gì?

Triệu Giai Ngọc sửa soạn lại quần áo đã rối loạn, một lúc lâu sau cũng không lên tiếng. Nàng do dự một lúc lâu, cuối cùng cũng ngẩng đầu nói:

- Em...Tứ ca của em đang ở Thành Đô, anh ấy...Anh ấy muốn gặp anh một chút!

- Sao?

Trương Thanh Vân dùng giọng mất tự nhiên nói, Tứ ca sao? Là người Triệu gia à? Muốn gặp mình làm gì? Những vấn đề liên tục tuôn ra, hắn cảm thấy tâm tình của mình khá phức tạp.

Bố Y Quan Đạo - Chương #299