Chương 253: Thị Sát.


Sáng sớm, Trương Thanh Vân đang ở trong văn phòng chuẩn bị để Lương Bân đến giúp mình xử lý một chuyện, nhưng hắn đột nhiên nhướng mày, trên mặt bàn chợt xuất hiện vài bản thảo. Khóe miệng hắn chợt cong lên, những gì Tư Bình và Dư Hán Anh kiểm tra đã được đưa lên.

Sau khi Trương Thanh Vân cẩn thận xem xét thì thấy đây là bút tích của chính người viết, chữ viết của hai người này khá đẹp, nhưng rõ ràng Dư Hán Anh vẫn tốt hơn một chút. Nàng ghi rất cảm động, không hổ danh là cán bộ xuất thân từ phòng tuyên truyền, nhận thức vấn đề cũng rất sâu, phê bình triệt để. Trương Thanh Vân xem hết mà cảm thấy được sự thăng hoa.

Thăng hoa sao? Trương Thanh Vân mỉm cười, hắn phát hiện mình thật sự thăng hoa, lúc này hắn mới phát hiện ra chính mình nắm quyền một phương thì hành vi lại biến hóa như vậy. Trước kia đụng chuyện thì điều đầu tiên hắn nghĩ đến là ai làm, lúc này điều hắn nghĩ đến đầu tiên chính là hậu quả thế nào.

Chính Trương Thanh Vân biết rõ sự thay đổi này chính là ý thức trách nhiệm, mình bây giờ là quan đứng đầu hơn trăm ngàn dân, mình tùy tiện đưa ra một quyết định cũng ảnh hưởng đến cuộc sống và sản xuất của cả ngàn người.

Quyền mưu chỉ đơn giản có thể giải quyết được một vấn đề, ban ơn cho người, làm quan một phương phải đường đường chính chính mới là chuyện chính, quyền mưu chỉ là thủ đoạn phụ trợ mà thôi. Khoảnh khắc này hắn nghĩ đến Hoàng Tung Sơn, hắn suy xét cẩn thận về Hoàng Tung Sơn và Vũ Đức Chi, rõ ràng cảm giác được Hoàng Tung Sơn hơn Vũ Đức Chi một bậc.

Ung Bình là một thùng nhuộm lớn, những gì mà lớp cao tầng tranh đấu với nhau chưa từng ngừng nghỉ. Nhưng khi Hoàng Tung Sơn cầm quyền thì căn cơ chưa bao giờ xao động, lão nối liền và dung hợp các đầu mối chính, mà đầu mối chính là thứ gì? Đó chính là Ung Bình phải đi lên, phải phát triển, người Ung Bình càng ngày càng giàu có.

Mỗi khi Lệ Cương hay Vũ Đức Chi đi lệch khỏi phương hướng này thì Hoàng Tung Sơn sẽ tiến lên bẻ bánh lái. Trương Thanh Vân nghĩ đến đây thì thở dài một hơi, hắn thầm nghĩ nếu mình không đến Tang Chương thì vĩnh viễn sẽ không nhìn rõ vấn đề này.

Thì ra một lòng vì dân, đại biểu cho lợi ích của nhân dân cũng không nhất thiết phải dõng dạc hô hào trong hội nghị, có đôi khi phải biểu hiệu sự âm u. Trước đây không biết Hoàng Tung Sơn làm việc từ chính tấm lòng, lão đưa Trương Thanh Vân đến Nguyệt Toàn, đây quả thật là một nguyên nhân khách quan đẩy sản nghiệp cam của Ung Bình phát triển một bước rất ấn tượng.

Làm tư pháp thì phải nhìn rõ mọi việc, chính Trương Thanh Vân hắn làm bí thư nhưng dưới nước không có cá, dưới ánh mặt trời có bóng tối, nếu mặt âm u có thể tồn tại thì kẻ nào hoàn toàn loại bỏ nó được? Nếu quá ồn ào thì chẳng qua chỉ là diễn trò trong mắt người khác mà thôi.

- Đúng là "nan đắc hồ đồ!"

Trương Thanh Vân dùng giọng nỉ non nói một câu, sau đó hắn vỗ tay xuống mặt bàn mà nghĩ đến Vũ Đức Chi, bốn chữ trên đến từ miệng Vũ Đức Chi nhưng chính mình thưởng thức nhiều năm như vậy mà chưa thấy rõ chân lý, rốt cuộc Vũ Đức Chi hiểu được bao nhiêu?

Trương Thanh Vân mở cửa sổ, bên ngoài gió lạnh thổi ào ào, gió làm bùng lên những bông tuyết. Lúc này hắn chợt kinh ngạc rồi quay đầu xem lịch, đã cuối tháng, sắp đến tết. Năm nay mình phải về Ung Bình, xem như không làm tròn trách nhiệm.

Ung Bình chính là cái nôi của cuộc đời Trương Thanh Vân, người Ung Bình giáo dục nên hắn, rời bỏ quê hương càng lâu thì nổi nhung nhớ lại thêm sâu. Hắn nhớ về những năm tháng ở Ung Bình, dù thế nào thì hắn cũng cảm thấy đặc biệt thân thiết... ....

- Cốc cốc!

Có người gõ cửa.

- Vào đi!

Trương Thanh Vân nói, hắn không xoay người mà vẫn đứng yên như cũ, hắn lẳng lặng nhìn tuyết rơi ngoài trời.

- Bí thư!

Trương Thanh Vân quay đầu lại, Trần Vân cung kính đứng ở cửa ra vào, vì vậy Trương Thanh Vân đành khoát tay nói:

- Ngồi, ngồi đi, còn đứng đó làm gì?

Trương Thanh Vân tự tay rót cho Trần Vân một ly trà, Trần Vân cung kính tiếp nhận, cặp mặt liếc về phía Trương Thanh Vân rồi chợt rụt ngay về. Càng tiếp xúc với Trương Thanh Vân thì hắn Trần Vân sinh ra một cảm giác đặc biệt giống như quên mất chính mình lớn hơn đối phương nhiều tuổi, lúc này mỗi lần gặp Trương Thanh Vân thì hắn cảm thấy rất căng thẳng.

- Có chuyện gì anh cứ nói!

Trương Thanh Vân khoát tay nói:

- Gần đây công tác tổ chức rất tốt, tôi đã xem qua báo cáo công tác của anh trong thời gian vừa qua, rất đáng giá.

- Cảm ơn!

Trần Vân dùng giọng có chút lắp bắp nói:

- Xã Hoàng Liên Kiều vừa mới có thêm một phó bí thư, đảng ủy và ban ngành xã Lô Hỏa và Trương Gia Sơn đều được điều chỉnh, điều này...Anh đã xem qua chưa?

- Ừ, tôi đã ký tên! Tôi hoàn toàn đồng ý với cách điều chỉnh của các anh, tôi đã quen qua lý lịch sơ lược của các đồng chí tuyến dưới, đều là cán bộ thanh niên, hơn nữa đều là phần tử trí thức, lý lịch rất tốt.

Trương Thanh Vân nói.

Vẻ mặt Trần Vân có chút lúng túng, hắn nói:

- Điều này...Điều này, đây đều là những nhân tuyển mà chủ lịch Lưu nhìn trúng khi xuống cơ sở công tác.

Trương Thanh Vân nhướng mày, vẻ mặt hắn dần trở nên âm trầm, hắn giương mắt nói:

- Anh...Anh có phải nên đến trường đảng tỉnh ủy tiếp nhận giáo dục lại hay không? Những lời này rõ ràng không được tốt, chủ tịch Lưu dùng thân phận chủ tịch huyện để duy trì công tác huyện ủy, như vậy anh ấy không được quyết định sao?

- Phòng tổ chức là tổ chức của đảng, sàng lọc và đề bạt cán bộ phải có tài có đức, chỉ cần là nhân tài thì ai đề bạt nào có quan trọng gì?

Vẻ mặt Trần Vân chợt biến đổi, hắn nói:

- Bí thư phê bình rất đúng.

- Các anh ở phòng tổ chức phải châm chước lớn hơn một chút, đừng đem những ý nghĩ mò mẩn vào trong công tác. Tang Chương muốn phát triển, tôi cũng không hy vọng phòng tổ chức cản trở, anh hiểu không?

Trần Vân liên tục xưng vâng nhưng trong lòng rất vui, hắn là trưởng phòng tổ chức, hắn cũng có nhận thức đối với những nhân tuyển của chủ tịch Lưu, nhưng hắn sợ Trương Thanh Vân có cái nhìn khác về mình, vì vậy mới phải mở lời giải thích.

Lúc này xem ra Trần Vân hắn bị bí thư mắng cho một chập lại đáng giá, trong lòng thầm trách Lưu Tài Đức không phải là đối thủ của Trương Thanh Vân. Chỉ cần lòng dạ và khí độ này cũng đủ để vượt quá xa Lưu Tài Đức.

Trần Vân đã được nhìn thấy vẻ mặt lão luyện và tàn nhẫn, đồng thời cũng nhìn thấy vẻ mặt đường đường chính chính của Trương Thanh Vân, vì vậy hắn cảm thấy đặc biệt thoải mái và bội phục. Hắn biết Trương Thanh Vân không phải không nhìn thấy ý đồ của Lưu Thần, nhưng bí thư đã xem đại cục làm trọng, muốn đưa ban ngành đoàn kết để chuẩn bi làm việc lớn.

Chẳng lẽ Lưu Thần còn lợi hại hơn cả Lưu Tài Đức và Chu Tử Hằng? Nếu bí thư thật sự muốn giết thì Lưu Thần sẽ không thể sống yên ổn ở Tang Chương. Chu Tử Hằng ở Tang Chương vài chục năm, là cây lớn rễ cọc, bí thư muốn cưỡng chế di dời thì bắt buộc phải dứt áo ra đi, huống hồ chỉ là một Lưu Thần?

Trần Vân nghĩ đến đây mà cảm thấy chướng mắt vì những thủ đoạn nhỏ bé của Lưu Thần, hắn cảm thấy Lưu Thần giống như một con khỉ, người ta không thèm để ý mà kẻ này lại rất vui và muốn đấu. Cao thấp đã rõ ràng, cán bộ quần chúng ai mà chẳng có cặp mắt sáng như tuyết?

- Được rồi, được rồi, đừng nên suy nghĩ nhiều làm gì, anh đi công tác đi! À, đúng rồi, anh đi ngang qua văn phòng của bí thư Dư thì giúp tôi gọi chị ấy, nói chị ấy đến văn phòng gặp tôi!

Trương Thanh Vân nói, trên mặt đã xuất hiện nụ cười, mặt đất đã ở trong mùa xuân.

- Vâng!

Trần Vân cung kính nói, đột nhiên hắn khựng người lại:

- Bí thư, lúc này sợ rằng bí thư Dư không có ở văn phòng, hình như đã đi thị sát đài truyền hình.

Trương Thanh Vân cắn môi phất tay bảo Trần Vân có thể rời đi, nhưng lại đột nhiên nói:

- Anh chờ chút, nghe nói trường đảng đang chuẩn bị kết thúc một khóa, tôi cũng muốn qua bên ấy xem một chút, anh đi với tôi!

Trần Vân chợt kinh ngạc, hắn vội vàng quay đầu nói:

- Bí thư...Điều này...Lần này kết thúc khóa chỉ là các bí thư chi bộ thôn, tất cả đều là nông dân, anh xem... ....

Trần Vân thầm kêu khổ, nếu biết trước bí thư Trương muốn đi thị sát trường đảng thì phải sắp xếp thật kỹ. Nếu làm việc quá đột ngột, đột nhiên tiến đến trường đảng tập kích, lỡ may đám bí thư chi bộ ồn ào thì mặt mũi để đâu?

Trương Thanh Vân mặc kệ Trần Vân nghĩ thế nào, hắn nhấc điện gọi cho Cảnh Chiến để chuẩn bị xe, sau đó mới khoát tay đi xuống lầu. Trần Vân đi theo phía sau với vẻ mặt đau khổ, đang chuẩn bị gọi điện cho trường đảng thì Trương Thanh Vân đã quay đầu trừng mắt nói:

- Anh mà gọi điện thì tôi sẽ xử phạt, quấy nhiễu công tác thị sát của lãnh đạo, đúng vậy!

Vì vậy Trần Vân bắt buộc phải để yên điện thoại trong túi quần, không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Gần tết nên bầu không khí phố xá ở huyện Tang Chương rất náo nhiệt, có rất nhiều người từ các xã sâu ra mua sắm vật dụng, rất nhiều cửa hàng bày luôn ra ngoài. Hầu như nhà nào cũng treo biển lớn, câu đối xuân, tranh tết rực rỡ muôn màu. Theo người lớn vào huyện thành còn có những đứa trẻ tay cầm que kẹo chạy nhảy khắp bốn phía, bầu không khí cũng trở nên vui tươi.

- Bấm còi, chạy chậm lại!

Trương Thanh Vân nói, Cảnh Chiến lập tức giảm tốc độ và bấm còi, đám người đứng trên đường đều né qua, ánh mắt nhìn về phía xe hơi có chút mất hứng.

Bị Trương Thanh Vân nói thì Cảnh Chiến chạy như người đi bộ, lúc này Trương Thanh Vân lại dùng ánh mắt hăng hái nhìn nhân dân bên đường, đột nhiên hắn à lên một tiếng rồi chỉ chỉ về biểu ngữ được treo giữa phố: "Nhiệt liệt chào mừng nhân dân về Tang Chương."

- Đây là những gì mà bí thư Dư tự mình chỉ thị, có lẽ là chào đón những người làm ăn bên ngoài về quê hương ăn tết.

Trần Vân ở bên cạnh nói.

- Sao anh biết?

Trương Thanh Vân nhướng mày, Trần Vân vội nói:

- Không phải chỉ có một biểu ngữ, sáng nay tôi thấy bí thư Dư và trưởng phòng Tư chỉ huy hiện trường.

- À!

Trương Thanh Vân à một tiếng rồi không tiếp tục mở lời, xe tiếp tục đi về phía trước. Quả nhiên trước mặt cũng có bố trí "Nhiệm vụ quan trọng nhất là phát triển, trách nhiệm quan trọng nhất là ổn định!" "Nhiệt liệt chúc mừng trung tâm dược liệu Tang Ngã trở thành một trong mười trung tâm dược liệu của tỉnh!" "Trồng dược liệu là hướng làm giàu của tất cả gia đình huyện Tang Chương!"... ....

Khóe miệng Trương Thanh Vân chợt cong lại thành đường, xem ra phòng tuyên truyền rất biết cách nắm vững thời cơ, biểu ngữ cũng quá trắng trợn, giá trị nhân văn khá tốt. Xem ra những gì mình mắng trong hội nghị thường ủy đã có kết quả, các ban ngành đều đã tập hợp lại, đoàn kết lại, sang năm rất có thể mình sẽ phát triển kế hoạch lớn.

Chỉ là một đoạn đường hơn mười phút mà Trần Vân thầm thở phào một hơi, hắn nhìn thấy tâm tình của bí thư rất tốt. Chỉ cần hôm nay trường đảng không xảy ra sự cố thì nhiệm vụ của mình đã hòa hợp viên mãn.

Trường đảng của huyện ủy Tang Chương cũng không quá xa, nằm sát đường lớn, nhìn có vẻ khá tốt nhưng vẫn kém xa Ung Bình, quy mô kiến trúc cũng không thể so sánh được.

Đi vào trong thì thấy rõ đây là kiến trúc vào những năm tám mươi, ngói đỏ, sân bãi đầy cỏ, bố phía đều là cỏ khô. Địa phương này vừa củ kỹ vừa hoang vắng làm người ta sinh ra cảm giác như đi vào vùng rừng núi.

Bố Y Quan Đạo - Chương #253