Chương 232: Thanh Giang Kiều Diễm (251-252)


Trương Thanh Vân tiến đến khu nhà tỉnh ủy thì không may bị bảo vệ không cho vào, hắn một đường suy nghĩ miên man đến đây, lúc này mới chợt nhớ ra chính mình không có hẹn trước.

Trương Thanh Vân vội vàng gọi điện cho Hoàng Diêu, may mà nàng có ở nhà, nàng điện thoại cho bảo vệ cổng, vì vậy mà Trương Thanh Vân mới thuận lợi tiến vào. Khi đến khu nhà số tám thì Hoàng Diêu đã mỉm cười đứng ngay nơi cổng.

- Bí thư Trương, cũng không quên Thành Đô à? Ngọn gió nào thổi anh đến đây thế?

Trương Thanh Vân xuống xe thì Hoàng Diêu cười hì hì nói.

- Hừ, ngoài miệng thì nói rất hay, không biết trong lòng đang mắng những gì.

Trương Thanh Vân sẳng giọng nói.

- Không ngờ có một kẻ bắt cóc công chúa từ thủ đô chạy về, anh nói xem kẻ đó có trâu bò không?

Hoàng Diêu nói, vẻ mặt trở nên rất mập mờ.

Trương Thanh Vân nhịn không được phải đỏ mặt, hắn biết rõ vụ việc này sẽ bị người ta giễu cợt nhưng không ngờ lại nhanh như vậy. Xem ra cả đời này hắn khó thể nào rửa sạch được nổi oan Thị Mầu này.

Sau khi hàn huyên vài câu thì Hoàng Diêu dẫn Trương Thanh Vân vào phòng khách, Trương Thanh Vân nghiêm mặt, Hoàng Tân Quyền đang ngồi bên trong đọc báo, hắn vội vàng tiến lên cung kính chào hỏi:

- Chào bí thư Hoàng!

- À!

Hoàng Tân Quyền đảo mắt nhìn Trương Thanh Vân, sau đó à một tiếng từ chối cho ý kiến. Lão buông tờ báo rồi nói với Hoàng Diêu:

- Đi gọi người pha trà cho anh ấy.

Hoàng Tân Quyền lập tức vung tay về phía Trương Thanh Vân, con mắt nhìn vào túi lễ vật trong tay Trương Thanh Vân rồi nhướng mày, Trương Thanh Vân vội vàng nói:

- Bí thư, đây đều là đặc sản trong xã của chú, quả Hoàng Lĩnh, cũng không phải thứ gì đáng quý.

Trong mắt Hoàng Tân Quyền lóe lên tinh quang, lão nhìn chằm chằm vào gương mặt Trương Thanh Vân, vẻ mặt người này không chút biến đổi, một lúc lâu sau lão mới hòa hoãn trở lại rồi nói:

- Để xuống trước đi, cứ xách bưng như vậy thì sao có thể ngồi.

Trương Thanh Vân cười ngượng ngùng, hắn vội đưa túi quà cho một người phụ nữ dâng trà, sau đó chính mình ngồi xuống ghế sa lông bên cạnh Hoàng Tân Quyền.

- Về quê hương cảm thấy thế nào?

Hoàng Tân Quyền nói.

Trương Thanh Vân chợt ngẩn ngơ, hắn lập tức biết được Hoàng Tân Quyền luôn chú ý đến mình, chắc chắn đã biết rõ những gì hắn đang làm loạn ở huyện Tang Chương. Xem ra những hành động của hắn trong góc núi cũng không thể qua mắt được người ngoài.

- Quê hương đúng là rớt lại phía sau, là hai thế giới với Vũ Lăng, chủ yếu là đất đai quá cằn cỗi, vị trí địa lý xa xôi và cách trở, giao thông không thuận tiện, phát triển quê hương là gánh nặng đường xa.

Trương Thanh Vân nói.

Hoàng Tân Quyền dùng ánh mắt xem xét cẩn thận nhìn Trương Thanh Vân, rõ ràng lão thấy được sự cầu tiến của hắn, sau khi xuống tuyến dưới làm bí thư huyện ủy được vài tháng thì người này đã mơ hồ bùng ra khí độ uy nghiêm của lãnh đạo, nói chuyện đã không còn bị chính mình quấy nhiễu, rất rõ ràng, rất thỏa đáng, quả thật là mầm mống tốt.

Đột nhiên Hoàng Tân Quyền nghĩ về những lời đồn đãi về Trương Thanh Vân ở thủ đô, khóe miệng lão lộ ra nụ cười cân nhắc rồi nói:

- Lần này cậu trở về thăm Triệu nha đầu sao? Nha đầu kia rất tốt, biết cách kiếm tiền, lúc này thị ủy Thành Đô đã coi cô gái này là thần tài, còn ồn ào cho rằng sẽ đề cử nha đầu này thành đại biểu nhân dân toàn quốc, cậu có ý kiến gì không?

Trương Thanh Vân đỏ mặt, hôm nay đã vài lần đối mặt với tình huống xấu hổ, tuổi trẻ náo loạn gây rối thì không nói, vì sao đường đường là quan lớn lãnh đạo cũng chòng ghẹo?

- Đại biểu quốc hội sao? Cháu chưa từng nghe qua điều này, nhưng cháu cho rằng vị trí này không phù hợp.

Một lúc lâu sau Trương Thanh Vân mới cố gắng dùng từ, cố gắng tránh nặng tìm nhẹ.

- Sao?

Hoàng Tân Quyền chợt nhíu mày, lão dùng giọng hăng hái nói:

- Sao lại nói như vậy?

- Bởi vì lúc này nàng không đại biểu được cho phần lớn nhân dân.

Trương Thanh Vân dùng giọng nghiêm trang nói.

- Ha ha!

Hoàng Tân Quyền cuối cùng cũng nở nụ cười, lão nhìn về phía Trương Thanh Vân, ánh mắt cũng có thêm một phần hiền hòa, lão vung tay nói:

- Uống trà, uống trà thôi.

Bầu không khí trong phòng khách chợt buông lỏng, có vài phần thoải mái.

Ngay sau đó Trương Thanh Vân lập tức giảng giải cho Hoàng Tân Quyền về hiện trạng của quê hương vào lúc này, nói rõ quy hoạch phát triển kinh tế. Trước khi đến đây hắn đã chuẩn bị rất kỹ, vì vậy báo cáo rất trôi chảy, Hoàng Tân Quyền nghe qua mà liên tục gật đầu, chốc chốc lại chỉ điểm vài vấn đề khó giải quyết. Trương Thanh Vân cũng hóa giải được những câu hỏi hóc búa, một già một trẻ nói chuyệ rất đầu cơ.

- Có quy hoạch thì cứ tự nhiên phóng tay phóng chân mà làm, không cần phải co quắp chân tay. Tình hình quê hương dù khá đặc biệt nhưng không phải làm chuyện gì cũng yêu cầu hòa hợp viên mãn, thời gian không chờ đợi con người, nếu không phát triển được kinh tế thì kết quả là làm khổ dân chúng, anh có hiểu không?

Hoàng Tân Quyền nói.

Trương Thanh Vân ngẩng đầu kinh ngạc, lời nói của Hoàng Tân Quyền khá bình thản nhưng ý vị trong đó không tầm thường, thậm chí còn có chút khắc nghiệt. Không cần truy cầu hòa hợp viên mãn là sao? Có nghĩa là một vài chuyện cũng cần phải có sự độc đoán, phải thoát khỏi sự trói buộc của thường ủy sao?

Xem ra cục diện mà Trương Thanh Vân hắn gặp phải ở huyện Tang Chương đều được Hoàng Tân Quyền hiểu rất rõ, có người muốn lợi dụng lúc chính mình còn chưa đứng vững chân để dùng thường ủy kiềm chế. Hắn còn tưởng rằng Hoàng Tân Quyền sẽ nói những lời đoàn kết và hòa hợp, không ngờ bí thư lại nói chuyện trực tiếp như vậy, chẳng phải đang cổ vũ tinh thần đấu tranh của mình sao?

- Hễ là những gì có lợi cho quê hương thì đều phải làm, đây không phải là lời tôi nói mà chính là lão bí thư năm xưa đã dạy. Chúng ta là những người thay mặt cho lợi ích của nhân dân, không phải quan chức đứng trên đầu nhân dân, ông nói ông có lý, bà nói bà có lý, tất cả mọi người cãi vã nhau thì ai đi làm?

Hoàng Tân Quyền nói, vẻ mặt rất nghiêm túc.

Trương Thanh Vân liên tục xưng vâng, những lo lắng trong lòng càng đầy đủ, trước kia hắn tưởng rằng mình đã lo nghĩ chu toàn, lúc này xem ra mình cũng mềm yếu. Bí thư Hoàng đã nói rõ, sau này kẻ nào muốn trở thành thiêu thân gây náo loạn ở quê hương thì chẳng cần quan tâm hắn họ Cao hay họ Triệu, nếu như đã xé nát mặt nạ thì còn gì phải kiêng kỵ.

- Thanh Vân, anh phải nhớ kỹ, rắn có đường của rắn, rồng có đường của rồng. Con đường của kẻ khác không thích hợp với anh, lúc này anh cần phải cân nhắc khi tiến từng bước trên con đường của chính mình.

- Người làm quan có đau thương lớn nhất chính là thường xuyên bị lãnh đạo buôn bán, nhưng thậm chí lãnh đạo cũng không nhớ rõ tên của anh là gì. Tôi không lo lắng cách xử lý mọi việc của anh, nhưng tầm mắt của anh vẫn còn rất hẹp. Đúng rồi, anh đã lên đỉnh Hoàng Lĩnh chưa?

Hoàng Tân Quyền dùng giọng thản nhiên nói?

Trương Thanh Vân nghiêm mặt, hắn đứng thẳng người lên rồi không tự chủ được phải gật đầu, trong lòng lại tiêu hóa lời nói của Hoàng Tân Quyền. Lúc này Hoàng Tân Quyền cũng nở nụ cười sâu sắc nói:

- Đứng trên đỉnh Hoàng Lĩnh nhìn khắp chung quanh có thể bao quát cả quê hương. Năm xưa cha tôi đã từng nói lời này, tất nhiên tôi cũng chỉ nghe mẹ kể lại. Người nói đứng trên đỉnh phía bắc có thể nhìn thấy Kim Lăng phồn hoa, đứng trên đỉnh nam có thể nhìn thấy thuyền chài trên đất Ba Thục, đứng ở đỉnh tây có thể nhìn thấy khói bốc lên trên sa mạc, đứng ở đỉnh Đông có thể thấy biển rộng mênh mông.

- Khi tôi còn bé thì rất khỏe, sau này về Giang Nam tế tổ có leo lên đỉnh Hoàng Lĩnh, những cảnh sắc mà cha đã nói tôi không được nhìn thấy, lúc ấy trong lòng rất thất vọng. Lúc này đã là vài chục năm, anh có thấy được tình cảnh như vậy không?

Trương Thanh Vân ngẩn ngơ, dần dần nhiệt huyết trong lòng chợt sôi trào, khoảnh khắc sau đã hiểu ý Hoàng Tân Quyền. Kim Lăng phồn hoa, thuyền chài Ba Thục, Khói bếp sa mạc, biển rộng mênh mông không phải nhìn bằng mắt mà nhìn bằng lòng.

Lấy quê hương là chỗ dựa để nhìn khắp thiên hạ, đây chính là khí độ của Hoàng tướng quân vào lúc đó. Hoàng Tân Quyền mượn lời tiến bối để nói lên ý nghĩ của chính lão, thực tế là cổ vũ Trương Thanh Vân không nên nhìn vào một điểm, phải có ý ở bốn phương, bao phủ giang sơn. Trương Thanh Vân nghĩ đến đây thì máu huyết toàn thân chợt sôi sục, hào khí bốc lên trong lồng ngực, hắn dùng giọng kích động nói:

- Bí thư, cháu hiểu, lời nói của cố nhân sẽ ghi nhớ trong lòng, lần sau khi lên đỉnh Hoàng Lĩnh sẽ đảo mắt nhìn khắp thiên hạ.

- Ha ha!

Hoàng Tân Quyền nở nụ cười thoải mái, trong lòng rất sảng khoái. Lão thầm nghĩ chỉ cần một thời gian nữa thì tiểu tử trước mặt sẽ là rồng phóng lên chín tầng trời, đáng thương cho tầm nhìn hạn hẹp của thế lực nhà họ Triệu, không ngờ lại vứt bỏ một thiên tài thế này. Đám con cháu nhà họ Triệu quả nhiên làm Triệu tướng quân phải xấu hổ.

Sau khi Trương Thanh Vân từ biệt Hoàng Tân Quyền mà lái xe nhanh như chớp, kích động trong lòng khó thể bình ổn. Lấy quê hương là chỗ dựa để đảo mắt khắp Giang Nam, rõ ràng tình cảnh rất phóng khoáng, rất hào hùng.

Hoàng Tân Quyền nói rắn có đường rắn, rồng có đường rồng, thật ra cũng chỉ điểm cho Trương Thanh Vân hắn. Lúc này hắn đã chính thức được định vị, lúc này thế lực nhà họ Triệu đã buông tha cho mình, nhưng rõ ràng đã cho hắn cơ hội thoát tục.

Ý của Hoàng Tân Quyền chính là Trương Thanh Vân hắn phải dùng thủ đoạn mạnh mẽ, cứng rắn cất bước trên đường, không nên lo sợ, quả nhiên gừng càng già càng cay. Dù phát triển thế nào cũng không cần quan tâm đến biến đổi trong quan trường, cuối cùng thì đảng và nhân dân sẽ cần những người có khả năng thật sự, lời nói Hoàng Tân Quyền mà triết lý "chó mèo" của Trương Thanh Vân không mưu mà hợp.

Nhưng Hoàng Tân Quyền nói rất rõ ràng, có thể làm người khác thấy rõ phương, cũng có thể làm người khác cộng minh. Thủ đoạn phải mạnh mẽ, phải cứng rắn, phải bắt đầu bước đi từ quê cha đất tổ.

Trương Thanh Vân vừa nghĩ đến quê hương mà trong lòng trở nên buông lỏng, tất cả những gì căng cứng như dây cung đã hoàn toàn buông lỏng vào tối hôm nay. Hắn thở những hơi thật mạnh, mình có quê hương là chỗ dựa, có hào khí quét mắt nhìn khắp Giang Nam. Những thủ đoạn nhỏ nhặt của đám người thị ủy, những âm mưu quỷ quái tầm thường, những thứ này khác gì đứa trẻ chơi đùa với ông nội?

Lưu Thần là cháu ngoại của Hà Khôn, nghe nói nhà rất giàu, từ nhỏ đã sống trong nhung lụa, không ngờ phải đến quê hương huyện Tang Chương giữ chức chủ tịch huyện, xem ra Hạ gia đã bỏ hết tiến vốn.

Nếu mình đã có xuất thân là người của thế lực nhà họ Triệu thì cũng phải chỉ điểm một chút, đồng chí Lưu Thần xuống quê hương mình cầu tiến, quê hương sẽ giáo dục cho hắn con đường làm quan phải như thế nào.

Trương Thanh Vân suy nghĩ miên man rồi chợt nhìn xung quanh, không biết mình đã chạy xe đến góc nào. Hắn dừng xe, đưa tay nhìn giờ rồi hít vào một hơi thật sâu, cũng đã qua giờ khuya, không biết hắn còn điên khùng nghĩ về điều gì?

Sau khi phân biệt phương hướng thì Trương Thanh Vân lại khởi động xe phóng đi, hắn không biết nên về nơi nào? Hoa viên Thanh Giang? Hay là khu Ung Cảnh, hay là khách sạn Vienna?

Một lúc lâu sau Trương Thanh Vân mới vỗ đầu, hắn cảm thấy có chút mờ mịt, đột nhiên hắn nghĩ đến câu nói cuối cùng của Triệu Giai Ngọc:

- Anh có khóa nhà phải không?

Trương Thanh Vân không kìm lòng được phải sờ vào ví, hắn lấy ra xâu chìa khóa, mình có chìa khóa, đã trễ thế này rồi, thôi thì về nhà.

Hơn nữa chỗ ở của Cảnh Sương cũng không thể về, đã trễ thế này nha đầu kia sẽ nghĩ hắn không đến, tất nhiên đã đi ngủ sớm. Trương Thanh Vân nghĩ đến đây thì tâm tình buông lỏng, hắn lái xe phóng đi như chớp, mục tiêu là khu Ung Cảnh.

Trương Thanh Vân về nhà, mở cửa rồi ngây ngốc, phòng khách đèn sáng rực rỡ, ti vi mở nhưng không có bóng người. Trương Thanh Vân nhẹ nhàng đi tới, hắn định ngồi xuống thì thấy Triệu Giai Ngọc đang cuộn mình ngủ say sưa trên ghế sa lông.

Trương Thanh Vân thầm nghĩ Triệu Giai Ngọc đợi mình sao? Trong lòng hắn cảm thấy ấm áp, hắn chậm rãi ngồi xuống, khi đảo mắt nhìn khắp xung quanh mới thấy gian phòng của mình đã thay đổi.

Tất cả đều được đổi thành những dụng cụ đầy xa hoa, sa lông là da Italy, thảm nhập khẩu, bàn trà là gỗ loại xịn, ti vi đổi thành màn hình Flasma, rõ ràng là kiểu dáng mới nhất trong năm nay.

Trên tường là những phần ốp trang sức rất đẹp có màu hồng, phối hợp với bức màn quyến rũ làm không gian trong phòng trở nên ấp ám và tao nhã, khắp nơi bùng lên khí tức cao quý.

Triệu Giai Ngọc ngủ rất say, tay đặt trên cổ áo, quần áo rất căng. Lúc này Trương Thanh Vân mới ý thức được nàng đang lạnh, hắn nhìn lên rồi cảm thấy ngẩn ngơ. Làn đầu tiên hắn ở gần Triệu Giai Ngọc như vậy, cẩn thận nhìn người đẹp với khoảng cách như vậy, gó má trắng nõn không chút tì vết, mũi ngọc bùng lên ánh sáng trong suốt và long lanh dưới ánh đèn, cặp mắt phượng nhắm lại rất tự nhiên, cặp lông my dài khẽ run, đúng là một người đẹp không gì có thể sánh được.

Lông mày cong vút như một lá liễu dài thườn thượt, giống như đang đong dưa theo gió, giống như có thể ru con người vào giấc mộng tình yêu vĩnh hằng. Khóe miệng nàng khẽ cười như treo cả thế gian, bờ môi căng như bờ cát sáng sớm, màu son như hoa lan tôn vinh vẻ đẹp tuyệt mỹ, hơi thở như hoa, hương hoa thơm ngát.

Trương Thanh Vân rón ra rón rén, hắn tiến lên khẽ tắt ti vi, sau đó vào nhà tìm một chiếc chăn. Sau khi quay ra phòng khách thì thấy Triệu Giai Ngọc đã ngồi dậy trên ghế sa lông, mắt buồn ngủ, mái tóc xỏa tung như tiên nữ lạc trần, lúc này ánh mắt nàng chợt sáng rực rỡ, như hàng ngàn đóa hoa tuyết bay lên phất phơ giữa không trung nhiệm màu.

- Anh...Anh đã về rồi à?

Trương Thanh Vân gật đầu, hắn đưa chiếc chăn trong tay ra rồi mệt mỏi nói:

- Mệt mỏi thì cứ đi ngủ, nằm trên sa lông sẽ rất lạnh, lúc này em là thần tài, cảm lạnh sẽ cực kỳ nguy hiểm.

Vẻ mặt Triệu Giai Ngọc hơi đỏ, nàng dùng chăn đắp nhẹ lên người rồi hỏi:

- Anh ở lại Thành Đô được mấy ngày?

Trương Thanh Vân vung tay nói:

- Có thể là vài ngày, vì có chuyện, chuẩn bị hoạt động cho huyện Tang Chương ở bên ngoài, chuẩn bị đầu tư khu vực săn bắn, lần này anh đến đây cũng vì điều này. Em biết Quách Tuyết Phương đấy chứ? Đây chính là sở trường của cô ấy.

Trương Thanh Vân đột nhiên phát hiện ra cách xưn hô của mình có sự chuyển biến lớn.

- Sao? Tuyết Phương à?

Triệu Giai Ngọc chợt nhướng mày, vẻ mặt trở nên cổ quái, nàng nói:

- Anh cũng rất quen thuộc cô ấy phải không? À, không, không phải!

- Ha ha, công tác không nói chuyện riêng, cô gái kia có chút hung hăng nhưng chuyện đầu tư thì đảng ủy chúng ta phải tranh thủ. Em đã trở thành người xếp hạng mười ở Thành Đô, Vũ Lăng cũng có thể cho cô ấy một thứ hạng tốt.

Trương Thanh Vân cười ha hả nói.

Trương Thanh Vân nói xong thì cũng lập tức đứng dậy pha trà, tuy đây là gian phòng của hắn nhưng bố cục đã hoàn toàn thay đổi, hắn cũng không biết trà nước để ở đâu, vì vậy Triệu Giai Ngọc vội vàng đứng dậy hỗ trợ.

- À, đúng rồi, em có thích ứng với căn phòng này không? Chẳng chê điều kiện và cấp bậc kém đấy chứ?

Trương Thanh Vân nói.

Triệu Giai Ngọc lắc đầu, vẻ mặt cũng không được đẹp cho lắm:

- Anh cứ ở bên này đi, ngày mai em...Em sẽ quay về ở trong biệt thự Thanh Giang.

Lời nói của Triệu Giai Ngọc rất nhẹ, càng nói đến khúc sau lại càng yếu, có vài phần nghe không rõ.

Trương Thanh Vân sững sờ, hắn thấy Triệu Giai Ngọc xoay người muốn vào phòng nghỉ ngơi, nhìn từ phía sau thì có thể thấy thân thể nàng hơi rung động. Trương Thanh Vân phục hồi tinh thần nói:

- Đợi đã, em ngủ ở phòng chính đi, anh ngủ ở phòng khách.

Thân thể Triệu Giai Ngọc khẽ khựng lại, nhưng lúc sau lại càng đi về phía trước. Trương Thanh Vân cười nói:

- Được rồi, được rồi, anh sẽ không để cho Quách Tuyết Phương trở thành một người đứng trong top mười Vũ Lăng.

Thân thể Triệu Giai Ngọc chợt khựng lại như sét đánh, nàng quay đầu rồi la lớn:

- Anh, ai cần anh làm như vậy!

- Ha ha!

Trương Thanh Vân cúi người dùng ngón tay cái chỉ Triệu Giai Ngọc, sau đó lại cười ha ha. Triệu Giai Ngọc cảm thấy rất khó thở, chân tay chợt bối rối, cuối cùng cũng không nhịn được sự trêu chọc của Trương Thanh Vân. Nàng dùng tay mở cửa rồi đóng ầm lại, không gian trở nên yên tĩnh.

Nụ cười trên mặt Trương Thanh Vân chợt trì trệ, hắn thầm nghĩ mình không chọc giận Triệu Giai Ngọc đấy chứ? Hắn đứng dậy đi đến cửa phòng nhưng không đẩy ra, hắn đưa tay nhìn giờ, đã quá muộn, lúc này hắn chợt nhớ mình chưa tắm rửa, vì vậy vội vàng xoay người lấy lục túi hành lý, sau đó lấy quần áo đi vào nhà tắm.

Sau khi tắm rửa xong thì coi như không còn chút cát bụi, hắn mặc áo ngủ đi ra phòng khách nhưng không ngủ được. Một tiếng két vang lên, cửa phòng ngủ mở ra, Trương Thanh Vân vội vàng quay đầu, hắn nhìn thấy Triệu Giai Ngọc duỗi đầu ra, vừa thấy hắn thì lập tức rụt về.

- Còn chưa ngủ sao? Anh tưởng em ngủ lâu rồi chứ?

Trương Thanh Vân nói.

Trong phòng không có bất kỳ tiếng động nào, một lúc lâu sau cửa mở ra, Triệu Giai Ngọc chậm rãi đi tới, nào có bộ dạng buồn ngủ?

- Em...Em cũng chưa tắm!

Triệu Giai Ngọc nói.

Trương Thanh Vân cười cười, hắn khoát tay với Triệu Giai Ngọc rồi nói:

- Được rồi, được rồi, là anh không chu toàn, em còn có việc của mình, cũng không nên vì anh mà rối loạn tiết tấu cuộc sống, như vậy sẽ không đẹp, cũng không được. Ngày mai anh ra ở khách sạn.

- Không, không có!

Triệu Giai Ngọc vội vàng lắc đầu nói.

- Còn không có? Lúc nãy còn muốn quay về biệt thự trong khu Thanh Giang, không phải Mục Huyện cách xa nội thành à? Nếu đi làm thì không biết mất bao lâu thời gian?

Trương Thanh Vân cau mày nói.

Triệu Giai Ngọc trở nên ngây ngốc, vẻ mặt lại đỏ ửng, nàng đi đến ngồi xuống ghế sa lông.

- Anh không chán ghét em...Em...Em sẽ không về!

Trong lòng Trương Thanh Vân chợt nhảy dựng lên, hắn nhìn Triệu Giai Ngọc, nàng nhìn ra cửa sổ, vành tai đỏ như máu. Trong lòng Trương Thanh Vân trở nên rung động, chẳng lẽ người phụ nữ này thật sự có ý với mình?

Hai người ngồi trong phòng trầm mặc, bầu không khí dần trở nên mập mờ, phối hợp với thiết kế ấm áp của căn phòng, hai người đều chìm trong những suy tư của riêng mình.

Nếu xem xét từ góc độ thật sự thì Trương Thanh Vân biết rõ tuổi mình đã không còn nhỏ, đã cần phải kết hôn. Nếu hắn tiếp tục sống độc thân thì tổ chức khảo sát cán bộ sẽ khó tránh khỏi những ảnh hưởng mặt trái.

Trương Thanh Vân chỉ cảm thấy trong lòng có hơi rối loạn, hắn thường trốn tránh vấn đề này, vì hắn biết vợ con của mình không phải là Cảnh Sương. Sự nghiệp của Cảnh Sương đang liên tiếp thăng tiến, mình và nàng đi cùng nhau sẽ trở thành gánh nặng, hại nàng cũng là hại mình.

Nhưng Triệu Giai Ngọc thì sao? Rốt cuộc mình có tiến hành mọi chuyện như một quá trình bỏ trốn hay không? Nếu xét từ góc độ lợi ích thì cưới Triệu Giai Ngọc quá thích hợp, thân phận chính trị của mình đã được định vị, không còn quan hệ với Triệu gia và Cao gia. Triệu Giai Ngọc là một mầm mống tốt, hơn nữa lại có thân phận, mình và nàng kết hợp chắc chắn sẽ có những ảnh hưởng tích cực.

- À, em đi tắm rửa đi, cũng không còn sớm nữa, anh ngủ trước đây, mai còn có rất nhiều chuyện phải làm.

Trương Thanh Vân nói, trong lòng có chút rối loạn, đầu hơi phình to. Hắn muốn mượn cơ hội này để nghỉ ngơi, quan trọng là ngày mai phải đi gặp Cảnh Sương.

- À..À... ....

Triệu Giai Ngọc giương mắt, khi thấy Trương Thanh Vân đứng dậy thì cặp môi hồng khẽ mấp máy nhưng không nói nên lời, nàng trơ mắt nhìn Trương Thanh Vân tiến vào phòng khách.

Sau một đêm không nói chuyện thì sáng ngày hôm sau Trương Thanh Vân rời giường khá trễ,, sau khi đi ra phòng khách thì thấy bàn trà đã được dọn điểm tâm, Triệu Giai Ngọc đã không thấy đâu, có lẽ đã đi làm.

Sau khi đánh răng rửa mặt thì Trương Thanh Vân ăn chút điểm tâm, mùi vị rất quen thuộc, hắn không khỏi mỉm cười. Khẩu vị của Triệu Giai Ngọc có chút tương tự với chính mình, là điểm tâm đặc sắc của cửa hàng Chu Ký dưới lầu.

Sau khi ăn xong thì Trương Thanh Vân bưng chén dĩa tiến vào phòng bếp, lúc này hắn mới thấy dưới dĩa là một tờ giấy: "Em cũng sẽ đầu tư khu vực săn bắn ở Tang Chương."

Trương Thanh Vân chợt ngẩn ngơ rồi cười ha hả, hắn đột nhiên cảm thấy Triệu Giai Ngọc rất đáng yêu, trước mặt mình thì không nói, thật ra đã có ý nhưng cố gắng dùng phương pháp bồ câu đưa thư.

Sau khi ổn định tâm tình thì Trương Thanh Vân lập tức xuống lầu, hắn lái xe phóng thẳng về phía hoa viên Thanh Giang của Cảnh Sương. Hắn dựa theo địa chỉ của Cảnh Chiến mà đi đến rất nhanh.

- Cong, cong!

Hai tiếng chuông cửa vang lên.

Một lúc lâu sau không có động tĩnh, Trương Thanh Vân lại ấn thêm hai lần, không ai trả lời. Hắn thở dài một hơi, đưa tay nhìn giờ thì thấy thời gian không còn sớm, lúc này Cảnh Sương phải ở nhà mới đúng chứ?

Trương Thanh Vân đi đến cửa thanh máy, hắn nhấn nút đợi thang máy đi lên, sau đó lấy điện thoại gọi cho Cảnh Chiến.

- Keng!

Thang máy dừng lại, cửa chậm rãi mở ra, Trương Thanh Vân nhìn vào bên trong, một người phụ nữ đang xách theo một túi đồ, không phải Cảnh Sương thì là ai?

- Ủa!

Cảnh Sương kêu lên một tiếng, nàng buông túi xuống đất, miệng há hốc.

Trương Thanh Vân co quắp khóe miệng, hắn làm mặt quỷ rồi đi vào thang máy xách túi đồ lên, sau đó ôm nàng cười nói:

- Anh xem em trốn đi đâu được, hì, cũng dám đổi số điện thoại, em tưởng rằng có thể trốn được sao?

Cảnh Sương ừm một tiếng, nàng hơi vùng vẫy có chút gượng ép, nàng nói:

- Thanh Vân, đây là cửa thang máy.

Trương Thanh Vân cười, hắn ôm lấy nàng rồi tiến hai ba bước ra khỏi cửa. Cảnh Sương hô lên một tiếng kinh hoàng:

- Anh...Anh...Buông em xuống, như thế này sao mở cửa?

Trương Thanh Vân lập tức đặt Cảnh Sương xuống, nàng khẽ lảo đảo, gương mặt đỏ bừng lại càng kiều diễm. Một lúc lâu sau nàng mới mở được cửa, hai người lách vào trong như cá chạch, Cảnh Sương liên tục tránh né võ mèo của Trương Thanh Vân.

Sau khi đi vào phòng thì Trương Thanh Vân mỉm cười nhìn Cảnh Sương, hắn chậm rãi ngồi trên ghế sa lông rồi cười ranh mãnh nói;

- Sao vậy? Lên làm điển hình tiên tiến thì không thèm chồng nữa à? Hoa viên Thanh Giang, chà chà, khu này xa hoa quá! Anh lái xe cùi, thiếu chút nữa thì xấu hổ không dám đi vào.

- Anh...Sao anh biết được!

Cảnh Sương nói, nàng chậm chậm đi xuống ngồi sát bên, vẻ mặt cuối cùng cũng lộ ra vẻ vui mừng, nàng nói:

- Anh gặp qua Triệu tiểu thư chưa?

- Em nói đi!

Lông mày Trương Thanh Vân chợt dựng lên, vẻ mặt như cười như không, hắn đột nhiên kéo Cảnh Sương.

Cảnh Sương há miệng, Trương Thanh Vân đưa tới, trong cuống họng phát ra âm thanh rầu rĩ, chỉ trong chốc lát Cảnh Sương đã hóa thành một khối bùn, hoàn toàn mất đi lực chống cự. Trương Thanh Vân ôm lấy nàng phóng vào phòng ngủ.

Một nụ hôn dài, đầu lưỡi Trương Thanh Vân quấn lấy đầu lưỡi Cảnh Sương, vẻ mặt nàng đỏ hồng, hai tay giữ chặt lấy cổ hắn. Đã vài tháng rồi chưa gần gũi, kẻ nào cũng bừng bừng lửa nóng. Trương Thanh Vân đưa tay vào trong áo Cảnh Sương, hai ngọn núi ngạo nghễ hình như cứng hơn không ít, hắn xoa bóp để giai nhân phát ra những tiếng rên rỉ tiêu hồn. Môi hai người vẫn nối liền, một tay Trương Thanh Vân chợt đưa xuống, bên dưới đã rối loạn, hoa cỏ ngã rạp, khe núi đầy sương, sức nóng phả ra làm bàn tay gia tăng lực bóp, thân thể giai nhân cong lên như tôm.

Một lát sau hai con thiêu thân đã không còn mảnh vải, Cảnh Sương không còn gì ngại ngần, nàng kéo Trương Thanh Vân tiến vào bên trong mình, cảm giác ấm áp, nóng bức, ươn ướt và chật khít làm hai kẻ nhịn thèm bấy lâu phải ưỡn căng người. Cả hai đều quên đi tất cả, một phen vu sơn vật lộn, nước sữa giao hòa. Hai thân thể hòa vào làm một, người bên trên gia tăng sức lực, người bên dưới cũng đáp ứng điên cuồng, cả hai đang phóng về phía đỉnh điểm khoái cảm.

Bố Y Quan Đạo - Chương #232