Chương 164: Nan Đắc Hồ Đồ (164-165)


(*Nan đắc hồ đồ: Thông minh khó, hồ đồ cũng khó, từ thông minh chuyển sang hồ đồ lại càng khó, buông tay, lùi một bước, lòng yên ổn, sau này không mong sự đáp đền.)

Trương Thanh Vân đứng ở lầu hai văn phòng huyện ủy nói chuyện với Trương Thiến, rất nhiều người dùng ánh mắt tò mò đánh giá tình cảnh này, bọn họ đang cân nhắc xem có bất kỳ tín hiệu nào không.

Nhưng rõ ràng đây chỉ là những gì đám người bên dưới đang cân nhắc và suy nghĩ, Trương Thanh Vân đang đứng đợi được gặp Hoàng Tung Sơn. Lúc này Trần Vân Sơn đang báo cáo tất cả bố trí công tác của cục công an trong tết đối với Hoàng Tung Sơn.

Sau khi đợi nửa giờ thì Trần Vân Sơn mới đi ra, lão đảo mắt nhìn Trương Thanh Vân, sau đó hai người tiến lên bắt tay. Trương Thanh Vân thầm buông lỏng, hắn biết mình đã an toàn, Trần Vân Sơn bắt tay với mình là một ám hiệu. Chỉ cần Hoàng Tung Sơn chịu gặp hắn thì rõ ràng kết quả của ủy ban kỷ luật có lợi.

Trương Thanh Vân gõ cửa phòng Hoàng Tung Sơn rồi cung kính gọi một câu bí thư Hoàng, thái độ không kiêu ngạo không xu nịnh.

Hoàng Tung Sơn nhìn chằm chằm Trương Thanh Vân, sau đó mới gật đầu tỏ ý bảo hắn ngồi xuống.

- Thanh Vân, lần này đi Hải Tây thu hoạch được nhiều không?

Hoàng Tung Sơn nói.

Trong lòng Trương Thanh Vân khẽ động, hắn lập tức hiểu rõ ý tứ của Hoàng Tung Sơn. Lão không nói ra vấn đề liên quan đến ủy ban kỷ luật, rõ ràng muốn nói không có vấn đề gì lớn. Vì vậy Trương Thanh Vân cười nói:

- Cũng không tệ lắm, cây cam trong Hải Tây cũng có đặc điểm riêng biệt, dù là kỹ thuật hay giống đều rất được chú trọng, có rất nhiều thứ để tham khảo.

Hoàng Tung Sơn cười nói:

- Vậy thì quá tốt, có thu hoạch là tốt, sang năm chúng ta phải học hỏi kinh nghiệm của bọn họ, phải đưa ngành trồng cam trong Ung Bình phát triển, cậu có lòng tin không?

Vẻ mặt Trương Thanh Vân chợt biến đổi, hắn cẩn thận suy xét những lời vừa rồi của Hoàng Tung Sơn. Rõ ràng lời nói của Hoàng Tung Sơn có ý nghĩa rất sâu xa, chẳng lẽ huyện ủy muốn điều hắn vào hiệp hội cam? Trong lòng Trương Thanh Vân liên tục cân nhắc tất cả mọi thứ, dần dần cũng cảm thấy sáng tỏ.

Hoàng Tung Sơn có lẽ đang muốn ra tay cân đối các mối quan hệ, Vũ Đức Chi là chủ quản cây cam, nếu sản nghiệp cam có hy vọng thì Hoàng Tung Sơn cũng muốn nhảy vào kiếm chút công của chính mình. Nhưng lần này Trương Thanh Vân quả thật không muốn giao du với bất kỳ kẻ nào.

- Bí thư Hoàng, vụ án Tôn Trường Thanh còn chưa kết thúc, theo lý mà nói thì tôi vẫn còn phải tiếp nhận sự điều tra từ lãnh đạo. Cho nên lần này tôi muốn đến trường đảng học tập, cố gắng trau dồi kiến thức. Dù sao thì vụ án này cũng bộc lộ ra sai sót của tôi trên đường chính trị, anh xem... ....

Trương Thanh Vân nói, tất nhiên giọng điệu là muốn xin chỉ thị.

Hoàng Tung Sơn chợt khựng người, đồng tử trong mắt lão khẽ co rút, lão không ngờ Trương Thanh Vân lại chủ động xin danh sách đi trường đảng, nếu là cán bộ khác sợ rằng che che giấu giấu còn chưa kịp nữa là. Tất nhiên điều làm cho Hoàng Tung Sơn cảm thấy kinh ngạc chính là Trương Thanh Vân chủ động lui một bước, người trẻ tuổi có khí phách thế này đã còn rất ít.

Quan trường danh lợi thị phi, có mấy người nhìn thấu được vấn đề này? Kẻ nào tự nguyện lùi ra khỏi vòng tròn thị phi này? Đặc biệt là người còn trẻ, một khi đắc chí, nếm thử qua mùi vị của quyền lực sẽ càng tiến bước càng đầu cơ, Trương Thanh Vân đang lên, có mấy kẻ hiểu được ý nghĩa của quá trình lùi bước?

Nhưng không ngờ người trẻ tuổi trước mặt lại hiểu được đạo lý này, đạo lý tiến thối, cũng chẳng phải đơn giản chỉ là đối nhân xử thế. Thật ra con người còn sống đều có lùi có tiến, khi nào tiến, khi nào lùi, nếu vận dụng khéo léo thì hoàn toàn có thể lăn lộn. Nếu nắm bắt tốt thời cơ thì con đường chính trị sẽ rộng rãi tươi sáng hơn.

Trương Thanh Vân lúc này lui một bước, kỳ diệu nhất chính là hắn chủ động muốn lùi, thứ nhất có thể thoát khỏi tình cảnh xấu hổ vào lúc này, hơn nữa sau khi học tập ở trường đảng thì chắc chắn sẽ tìm được một chỗ đứng mới. Thứ hai là Trương Thanh Vân lùi bước sẽ có nghĩa là từ bỏ sự nghiệp khi còn trên đỉnh vinh quang, lúc này tình hình Nguyệt Toàn quá tốt, nếu hắn chủ động lui xuống trường đảng học tập thì sau khi kết thúc khóa học sẽ được lãnh đạo xem xét rất kỹ. Loại cán bộ như Trương Thanh Vân chắc chắn sẽ được trọng dụng, vì những cán bộ chủ động được lên trường đảng học tập khi đang đứng trên đỉnh vinh quang mà không được trọng dụng thì sau này còn ai tình nguyện đến trường đảng?

Thứ ba, Trương Thanh Vân lùi một bước đến trường đảng thì hoàn toàn có thể ép những ảnh hưởng từ vụ án Tôn Trường Thanh xuống mức thấp nhất. Nếu hắn không lùi thì tổ chức cũng sẽ xử lý công bằng, hắn cũng không quá mức liên quan, chắc chắn sẽ không xuống chức, nhưng sau đó khi xem xét lý lịch cán bộ để được đề bạt thì người ngoài khó tránh khỏi nói vài câu chọc đao sau lưng, xem ra con đường chính trị sẽ bị ảnh hưởng.

Hoàng Tung Sơn suy nghĩ như vậy mà ánh mắt nhìn về phía Trương Thanh Vân lập tức có biến đổi, người trẻ tuổi trước mặt quả nhiên tương lai không giới hạn.

Trong lòng Hoàng Tung Sơn đột nhiên lóe lên cảm giác yêu người tài, lão đã gần đến lúc phải nghỉ hưu, cũng nên để lại ân huệ cho người trẻ tuổi. Nếu không sau khi mình về hưu thì chưa nói đến vấn đề có chuyện xảy ra, nhưng dù sao trong chính trường vẫn còn có con cháu của chính mình.

- Được, Thanh Vân, cậu không hổ danh là cán bộ trẻ vĩ đại nhất huyện Ung Bình, biết dừng lại đúng lúc, rõ ràng rất nhiều người kém cậu rất xa. Nói thật với cậu, lần này huyện Ung Bình đã lên danh sách vài người nhưng nếu cậu đã yêu cầu thì tôi đồng ý, hy vọng cậu có thể học tập thành tài.

Hoàng Tung Sơn gật đầu nói.

Từ trong văn phòng Hoàng Tung Sơn đi ra, Trương Thanh Vân cảm thấy rất thoải mái, đúng là lùi một bước trời xanh biển rộng.

Trương Thanh Vân đi vào văn phòng Lệ Cương, lúc này Lệ Cương rất nhiệt tình làm hắn cảm thấy buồn cười, có lẽ Lệ Cương vẫn còn muốn ép Trương Thanh Vân vào trong hiệp hội cam. Nếu Trương Thanh Vân phán đoán không sai thì chính hắn xảy ra chuyện Lệ Cương sẽ có được rất nhiều lợi ích. Nghĩ lại cũng có chút buồn cười, chính Trương Thanh Vân hắn tự cho rằng mình thuộc dòng chính trong thế lực Lệ Cương, nào ngờ khi chính Trương Thanh Vân hắn gặp nạn thì Lệ Cương lại thu được lợi, đây đúng là một châm chọc quá lớn.

- Thanh Vân, những ngày nay tôi không gọi điện thoại cho cậu vì cuối năm có quá nhiều việc, vì vậy quên khuấy đi mất. Chuyện của cậu tôi đã hỏi rõ ràng, không có gì cả. Lúc này cậu có thể an tâm công tác, những tên đang chờ mong cậu gặp nạn có lẽ sẽ rất thất vọng.

Lệ Cương cười nói.

Trương Thanh Vân vội vàng đứng dậy nói lời cảm ơn, hắn nói vì mình mà lãnh đạo đã phải vất vả.

Lệ Cương gật đầu cười rồi nói:

- Mấy ngày trước thường ủy họp bàn, mọi người nhất trí cho cậu nắm một ban kinh tế, đặc biệt là cậu hiểu rất sâu về cây cam, thậm chí còn cho cậu toàn quyền phát huy, cậu nghĩ sao?

- Tôi luôn phục tùng những sắp xếp của tổ chức.

Trương Thanh Vân cười nói:

- Nhưng vừa rồi tôi đã tiếp nhận chỉ thị của bí thư Hoàng, lãnh đạo đã phái tôi đi học tập ở trường đảng, vì vậy công tác ở hiệp hội cam tạm thời không còn khả năng đảm nhiệm.

- Sao?

Vẻ mặt Lệ Cương chợt biến đổi, một lúc lâu sau hắn mới hừ một tiếng nói:

- Chuyện này rõ ràng không tốt lắm... ....

Lệ Cương vừa nói được nửa câu thì lập tức phát hiện ra mình lỡ lời, Trương Thanh Vân muốn đi học tập ở trường đảng hoàn toàn phù hợp với văn kiện chỉ thị của trung ương, rõ ràng là hưởng ứng chỉ thị. Lệ Cương vừa nghĩ đến đây thì lập tức cảm thấy buồn bực, đối với hắn thì Trương Thanh Vân là một quân bài khó thể có được, quân bài này có thể kiềm chế Vũ Đức Chi hơn nữa còn gây ra cả áp lực cho Hoàng Tung Sơn, lúc này quân bài vuột khỏi tay, sao hắn có thể vui cho được?

- Là cậu chủ động xin đi sao?

Lệ Cương híp mắt nhìn Trương Thanh Vân, trong mắt hắn chợt lóe lên linh quang.

Trương Thanh Vân gật đầu nói:

- Đúng vậy, dù sao trong huyện cũng có danh sách, tôi không đi thì các đồng chí khác cũng sẽ đi, tôi nghĩ rằng mình nên vào trường đảng học tập để nâng cao trình độ lý luận của riêng mình.

- Được, tốt! Cậu chủ động cầu tiến làm tôi cảm thấy rất vui.

Lệ Cương nói, vẻ mặt rất âm trầm. Trương Thanh Vân thầm cười lạnh, vẻ mặt vẫn không chút thay đổi. Hắn tuyệt đối không hối hận vì đã quyết liệt với Lệ Cương, lúc này Lệ Cương nhìn thì có vẻ rất tươi sáng nhưng ra tay cả với người của mình, loại người này rõ ràng không nên trung thành mù quáng.

Trong mắt Lệ Cương không có minh hữu, chỉ có quân cờ, nếu đứng sau lưng lãnh đạo thế này thì chắc chắn sẽ trở thành pháo hôi.

Sau khi rời khỏi sân huyện ủy, Trương Thanh Vân duỗi lưng mệt mỏi, bây giờ hắn chính thức không quan không chức vì vậy cảm thấy nhẹ bẫng. Trường đảng đầu năm mới khai giảng, vì vậy khoảng thời gian cuối năm hắn cản bản không có gì phải làm. Trương Thanh Vân cũng không cần phải đi thị trấn Nguyệt Toàn vì huyện ủy chắc chắn sẽ điều Đàm Vân Quốc lên tạm quyền thay thế chức vị bí thư, nếu chức vụ đã hoàn toàn có thể được miễn thì bây giờ nên an tâm ở nhà nghỉ ngơi.

Một tiếng két vang lên, một chiếc xe Audi dừng trước mặt Trương Thanh Vân, trong xe có một người thò đầu ra ngoài. Trương Thanh Vân ngẩn cả người, rõ ràng là Vũ Đức Chi.

- Thanh Vân, cậu muốn đi đâu thế?

Vũ Đức Chi nói.

- Chào chủ tịch Vũ, tôi vừa vào huyện ủy giải quyết vài vấn đề, lúc này đang chuẩn bị về nhà.

Vũ Đức Chi gật đầu nói:

- Lên xe đi, tôi tiễn cậu một đoạn đường.

Trương Thanh Vân chợt sững sờ, hắn giương mắt nhìn Vũ Đức Chi, tuy cảm thấy có chút không ổn nhưng lại không từ chối, hắn tiến lên kéo cửa xe ngồi vào ghế trước.

- Chủ tịch Vũ, anh đang đi kiểm tra công tác sao?

Sau khi lên xe thì Trương Thanh Vân dùng giọng ân cần nói.

- Ừ, tôi chuẩn bị đi đến đập Tam Giang, chẳng qua cũng chỉ muốn giải sầu, cậu có muốn đi cùng không?

Vũ Đức Chi nói.

Trong lòng Trương Thanh Vân khẽ động, cảm thấy khá kỳ quái, sao Vũ Đức Chi hôm nay lại có hứng rủ mình ra đập Tam Giang? Chẳng lẽ có gì muốn nói? Trương Thanh Vân nghĩ đến đây thì không mở miệng từ chối, hắn lập tức đồng ý.

Tam Giang chính là trạm thủy điện lớn nhất huyện Ung Bình, dù lúc này là mùa khô nhưng đập vẫn đầy nước. Những con sóng vỗ ào ào dưới mặt nước hồ trong xanh, ánh mặt trời ấm áp vào mùa đông chiếu xuống ánh lên những luồng sáng rực rỡ, có hai chiếc thuyền máy đang chạy trên mặt hồ, nếu như không có những cơn gió lạnh thổi qua thì tình cảnh sẽ rất đẹp.

- Thanh Vân, cảnh vật nơi này rất đẹp, bốn mùa mỗi năm tôi đều đến chỗ này một lần.

Vũ Đức Chi nói, lão mặc áo khoác rất dày, thân thể lại có vẻ hơi mập.

Trương Thanh Vân liên tục xưng vâng, cũng thầm cảm thấy cảnh sắc nơi đây không tệ.

- Trong hội nghị thường ủy tất cả mọi người đều đề nghị cho cập tiếp nhận chức vụ chủ nhiệm hiệp hội cam huyện Ung Bình, cậu cảm thấy thế nào?

Trương Thanh Vân lắc đầu nói:

- Đề nghị này khó thể thực hiện được, tôi đã xin được đi học tập ở trường đảng, bí thư Hoàng đã chính thức phê chuẩn.

Vũ Đức Chi không chút kinh ngạc ngoài ý muốn của Trương Thanh Vân, giống như lão đã sớm biết tình cảnh này sẽ xảy ra. Lúc này Vũ Đức Chi lại không lên tiếng, không biết qua bao lâu lão mới quay đầu nở nụ cười nhạt rồi nói:

- Cậu đã đi đến xem xét trường đảng trong thành phố bao giờ chưa?

Trương Thanh Vân lắc đầu, vẻ mặt Vũ Đức Chi lộ ra chút vui vẻ:

- Tôi đã xem qua, cũng từng đã học tập ở đó một năm, đây là chuyện của nhiều năm trước.

Trương Thanh Vân chợt cảm thấy kinh ngạc, Vũ Đức Chi đã từng học tập ở trường đảng sao? Hơn nữa còn là chuyện của rất nhiều năm trước? Nếu đã như vậy sao lúc này chỉ mới dừng lại ở chức phó? Trương Thanh Vân cảm thấy rất khó hiểu.

- Thanh Vân, lợi thế lớn nhất của câu chính là thông minh, năng lực cũng rất mạnh, những chuyện rất nhiều người không nhìn rõ cậu lại có thể nhìn ra được. Cậu nghĩ về mình thế nào?

Vũ Đức Chi nói.

Trương Thanh Vân không lên tiếng, vấn đề này hắn cũng không biết nên trả lời thế nào, vì vậy chỉ biết lẳng lặng chờ đợi Vũ Đức Chi.

Vũ Đức Chi liếc mắt nhìn Trương Thanh Vân rồi thở dài một hơi nói:

- Thật ra nếu nói về phương diện này thì cậu rất giống tôi, nhưng từ ngàn xưa những kẻ trí thường hay nói "Nan đắc hồ đồ"*, bốn chữ này không đơn giản, đối với chúng ta mà nói thì áp dụng rất khó, đến khi tôi hơn bốn mươi mới hiểu rõ ý nghĩa của nó, đáng tiếc là đã muộn.

(*: Thông minh khó, hồ đồ cũng khó, từ thông minh chuyển sang hồ đồ lại càng khó, buông tay, lùi một bước, lòng yên ổn, sau này không mong sự đáp đền.)

- Hôm nay tôi đem bốn chữ này tặng lại cho cậu, nếu cậu có thể hiểu rõ ý nghĩa của nó trước bốn mươi thì sẽ có tương lai hơn hẳn tôi. Nếu cậu có thể hiểu rõ vào giai đoạn sớm hơn thì tương lai vô hạn, nếu chỉ vài năm nữa đã ngộ ra, ha ha, không nói nữa.

Trương Thanh Vân chợt trở nên sững sờ, hắn không biết vì sao Vũ Đức Chi lại nói những lời này. Khi Vũ Đức Chi hơn bốn mươi vốn đã tưởng bước lên một cấp, nào ngờ Lệ Cương từ trên trời rơi xuống đã cướp mất cơ hội của Vũ Đức Chi.

Đối với những chức vụ trong huyện thì nếu tuổi cao sẽ chỉ là dậm chân tại chỗ, đây chính là một đạo lý rất bình thường. Trong lòng Vũ Đức Chi biết rất rõ, kiếp sống chính trị của lão cùng lắm cũng chỉ tiến lên thêm một bước, sau khi già yếu sẽ được hiệp thương đưa lên trên, sau đó sẽ về hưu hưởng lương hơn một bậc.

Từ trong lời nói vừa rồi của Vũ Đức Chi, Trương Thanh Vân có thể thấy được cảm giác không cam lòng. Còn vì sao Vũ Đức Chi lại không được đề bạt thì Trương Thanh Vân không biết nhưng chắc chắn sau này có thể nhìn ra.

Trương Thanh Vân nghĩ lại cũng thấy được những gì Vũ Đức Chi nói hoàn toàn đúng, Trương Thanh Vân hắn giống như thứ gì cũng hiểu, mỗi lần kẻ khác rục rịch thì hắn đều phát giác ra được.

Mỗi lần các lãnh đạo trong huyện tranh đấu với nhau thì Trương Thanh Vân hắn giống như nhìn thấu tất cả, đúng là hắn rất có năng lực, nhưng kết quả thì thế nào? Chẳng lẽ có một số việc biết nhưng nên xem như không thấy?

Trương Thanh Vân lại cảm thấy đầu mình muốn nứt đôi, hắn nhìn Vũ Đức Chi thì cảm thấy chính mình giống như lột trần trước mặt lão, hắn tự cho rằng mình thông minh nhưng thật ra người khác lại biết rất rõ.

- Trên thế giới này có một chuyện không công bằng chính là ông trời ban cho cậu một loại năng lực thì sẽ làm suy yếu những năng lực khác của chính cậu, đạo lý chính là như vậy. Chúng ta là những người làm quan, bắt buộc phải có tâm kính sợ, dù là những vị quan cao cấp nếu không kính sợ thì sẽ chẳng có thành quả. Không cần phải ganh đua so sánh, không nên nóng nảy, điểm này cậu tốt hơn hẳn so với tôi, khi tôi ở vào độ tuổi của cậu thì tranh giành quá khốc liệt.

Vũ Đức Chi nói.

Vũ Đức Chi nói rất rõ, Trương Thanh Vân không khỏi mỉm cười. Trương Thanh Vân lúc này mới biết được một người trước nay luôn ẩn giấu nói lên những điều ẩn giấu sẽ có thể làm người khác muốn cười như thế.

- Cám ơn anh, chủ tịch Vũ, lần này tôi đi trường đảng sẽ cố gắng học tập, nhất định sẽ biết làm một vị quan tốt.

Trương Thanh Vân nói.

Vũ Đức Chi nhìn chằm chằm vào Trương Thanh Vân rồi thầm cảm thán, người trẻ tuổi này đúng là một mầm mống rất tốt, rõ ràng không phải vật trong ao, nếu gặp phong vân chắc sẽ hóa rồng, cũng mong sao hắn được như vậy.

Vũ Đức Chi nghĩ đến đây thì lại nghĩ đến mình, biết đâu nếu lão không bị ngăn cản thì sẽ có thành công rồi?

- Thanh Vân, cậu có biết khi chủ nhiệm Tôn còn là bí thư đảng ủy huyện thì hợp tác với ai không?

Vũ Đức Chi híp mắt nói, lão thấy Trương Thanh Vân dùng ánh mắt mê man nhìn mình thì cười nói:

- Ông ấy hợp tác với Lệ Vĩnh Cường.

Trương Thanh Vân chợt nhảy dựng lên, Lệ Vĩnh Cường chính là cha của Lệ Cương, ý của Vũ Đức Chi chính là chuyện Tôn Trường Thanh gặp chuyện không may chính là vì Lệ Vĩnh Cường đâm đao phía sau sao? Ý niệm trong đầu Trương Thanh Vân xoay chuyển rất nhanh, hắn rốt cuộc phải suy xét xem khả năng này có thể hay không, chẳng lẽ Vũ Đức Chi lại biết rõ ràng như vậy.

Trương Thanh Vân ngẩng đầu nhìn Vũ Đức Chi thì thấy lão đang mỉm cười nhìn mình, trong đầu Trương Thanh Vân đột nhiên nghĩ đến câu "Nan đắc hồ đồ", hắn chợt rùng mình, thân thể cũng đơ ra như phỗng.

Tôn Trường Thanh gặp chuyện không may do kẻ nào đâm đao đâu có liên quan gì đến Trương Thanh Vân hắn? Mối liên quan duy nhất chính là hắn có thể mất Cảnh Sương, mình cần gì phải biết kẻ nào đâm đao sau lưng? Mình nhớ kỹ trong lòng làm gì? Để trả thù sao?

Trương Thanh Vân hắn làm quan rốt cuộc vì cái gì? Hắn hầu như có thể hiểu rõ nhưng lại càng như hồ đồ, cùng nói chuyện với một người thông minh như Vũ Đức Chi thì hắn cảm thấy rất mệt mỏi giống như hai người không phải đang nói chuyện mà chính là nghiên cứu triết học.

- Chủ tịch Vũ, không phải anh đang muốn đi khảo sát trạm thủy điện Tam Giang sao?

Trương Thanh Vân nói, lời nói khá đột ngột làm Vũ Đức Chi ngẩn ngơ, sau đó lão lại cười ha hả. Trong ấn tượng của Trương Thanh Vân thì Vũ Đức Chi cười như vậy là lần đầu tiên.

- Được rồi, được rồi, lúc này cậu có nói tôi cũng không đi, mà cũng chẳng còn thời gian để đi, thôi thì chúng ta về, cũng tiện đường tiễn cậu về nhà.

- Cậu nhớ phải học tập ở trường đảng cho tốt, không cần phải bỏ lở cơ hội lần này.

Vũ Đức Chi nói.

Khi Trương Thanh Vân về đến nhà thì lại gặp Biện Huy Hoàng. Năm vừa qua Trương Thanh Vân có rất nhiều thứ liên quan đến hắn, cũng cơ bản là cách làm người của Biện Huy Hoàng, những năm gần đây làm ăn thật sự như Biện Huy Hoàng cũng không có mấy người.

Biện Huy Hoàng rõ ràng nghe được tin Trương Thanh Vân không tiến vào nhận chức chủ nhiệm hiệp hội cam Ung Bình mà muốn đi học tập ở trường đảng. Biện Huy Hoàng cũng không thất vọng, ngược lại hắn lại rất hâm mộ Trương Thanh Vân vì có được cơ hội học tập.

- Bí thư Trương, đây là thẻ ngân hàng của cậu, đây là những gì của cậu, cũng không được từ chối.

Biện Huy Hoàng lấy ra một tấm thẻ ngân hàng rồi cười nói.

Trương Thanh Vân dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn Biện Huy Hoàng rồi giải thích:

- Lần trước vì có chuyện không may nên cũng chẳng dám đem đến, hôm nay mới đến được, cũng đã hơi trễ.

Trương Thanh Vân nghe thấy như vậy thì đâu muốn nhận, hắn vội vàng từ chối, hắn nhất định phải xem kết quả kinh doanh rồi dựa theo cổ phần mà chi hoa hồng. Nhưng Biện Huy Hoàng cũng rất kiên trì, dù Trương Thanh Vân nói thế nào thì hắn cũng bắt buộc Trương Thanh Vân phải cầm, cuối cùng Biện Huy Hoàng dùng giọng nôn nóng nói:

- Bí thư Trương, tôi không hiểu chuyện làm quan nhưng ngài đi lên thành phố cũng không nên quá mức khó coi, tài khoản ngân hàng này là Ngải Gia đăng ký, cậu cứ yên tâm sử dụng. Đừng nói đến chuyện chia hoa hồng, chỉ cần nói đến vấn đề thân thích thì mọi người cùng nhau làm ăn, năm nay lợi nhuận tốt, chia cho anh thêm vài phần có gì là không ổn? Nếu tính ra chỉ là vài phần da lông mà thôi, nếu không nhận chẳng hóa ra xa lạ?

Trương Thanh Vân do dự một lúc, cuối cùng đành phải nhận lấy tấm thẻ ngân hàng, Biện Huy Hoàng đã nói như vậy mà còn tiếp tục từ chối thì lại quá kiêu ngạo.

- À, chú Biện, Ngải Gia sao lại không đến?

Trương Thanh Vân nói.

Biện Huy Hoàng thở dài rồi nói:

- Ngải Gia vốn rất muốn đến nhưng lúc đi nó nói gặp cậu sẽ muốn khóc, nó bảo rất nhớ chị dâu.

Trương Thanh Vân ngây ra như phỗng, hắn kinh ngạc không nói nên lời, lúc này ở phương xa Cảnh Sương có khỏe không? Nàng có phải đang khóc không? Vừa nghĩ đến đây thì trong lòng Trương Thanh Vân chợt đau xót, hắn nhìn mùa đông giá rét bao phủ ngoài cửa sổ rồi chợt cảm thấy mùa đông năm nay rất ngội lạnh.

Trong thị trấn bùng lên những cơn mưa xuân, những vườn cam được bao phủ trong không gian lờ mờ. Những cơn mưa đầu mùa xuân thường rất lạnh, bên ngoài gió lạnh thổi heo hút, cũng không có chút ý xuân nào. Lúc này đã qua tết âm lịch nhưng mọi người vẫn còn chìm đắm trong không gian xuân còn chưa dứt.

Hôm nay trong ủy ban thị trấn Nguyệt Toàn rất náo nhiệt, có rất nhiều người trong sân, tất cả mọi người đều cầm ô lẳng lặng đứng ngoài sân, tất cả đều không nói một lời.

Trương Thanh Vân đứng trên lầu hai, hắn chống tay lên lan can nhìn mọi người đứng đầy dưới sân mà cảm xúc dâng trào. Trong sân ủy ban là dân chúng khắp các khu trong thị trấn Nguyệt Toàn, mọi người đều đến đây tiễn chân Trương Thanh Vân.

Trương Thanh Vân hắn có đức gì lại có thể làm cho rất nhiều người nghĩ rằng hắn là vị quan tốt, hơn nữa còn lặn lội đường xa đến tận ủy ban thị trấn Nguyệt Toàn đưa tiễn? Vì vậy Trương Thanh Vân cảm thấy ấm áp, mùa đông năm nay rất lạnh nhưng cảm giác ấm áp này lại rất quý.

- Chào bà con!

Trương Thanh Vân cao giọng nói, sau đó hắn hành lễ với tất cả mọi người:

- Cảm tạ mọi người đã lặn lội đường xa đến tiễn tôi, tôi trân trọng cảm ơn mọi người.

Nhân dân bên dưới lập tức trở nên ồn ào, Trương Thanh Vân nhíu mày nhìn xuống, hắn thấy Hoàng Quyên đang lẳng lặng đứng trong đám người giữ gìn trật tự. Những ánh đèn chợt lóe lên, Trương Thanh Vân quay đầu, Chu Uyển Dung đang đỏ mặt nhìn hắn, trên tay nàng là một máy chụp hình.

- Bí thư Trương, em...Em cảm thấy tình cảnh này rất cảm động, vì vậy muốn chụp vài tấm hình làm kỷ niệm.

Chu Uyển Dung nói.

Vẻ mặt Trương Thanh Vân chợt phát lạnh, hắn đang chuẩn bị mắng vài câu thì lòng chợt mềm nhũn ra không hiểu rõ nguyên nhân. Mình đã chính thức rời khỏi thị trấn Nguyệt Toàn, rõ ràng trong ánh mắt Chu Uyển Dung lóe lên cái nhìn không muốn.

Trương Thanh Vân quay đầu nhìn xuống, nhân dân bên dưới đã có người kích động.

- Bí thư Trương, anh nói đi, là ai điều anh đi, chúng tôi sẽ cho hắn biết tay. Ngài là lãnh đạo tốt, lãnh đạo lại muốn rút đi, chẳng lẽ ông trời không có mắt sao?

- Đúng vậy, đúng vậy, chúng tôi sẽ cùng nhau phản ánh lên huyện để bí thư Trương tiếp tục ở lại lãnh đạo chúng tôi, những vườn cam mới vừa trồng còn chưa thu được lợi.

- Mọi người yên lặng một chút, yên lặng một chút.

Chu Tuyền Phương đứng dưới lầu cố gắng duy trì trật tự, trời rất lạnh mà hắn thầm đổ đầy mồ hôi hột. Nhưng dù Chu Tuyền Phương có hét hò thế nào dân chúng vẫn rất mất trật tự, tình trạng bạo động càng bùng phát, vì vậy hắn vội vàng chạy lên lầu.

- Trương...Bí thư Trương, điều này...Điều này... ....

Chu Tuyền Phương lau mồ hôi trán, hắn nói mà không kịp thở.

Trương Thanh Vân nhíu mày, hắn nói:

- Đến văn phòng lấy loa đến đây.

Khoảnh khắc sau Chu Tuyền Phương đã mang loa đến, Trương Thanh Vân có loa trong tay thì lập tức nói:

- Tất cả bình tĩnh lại, có phải muốn đồn công an phái người đến không?

Trương Thanh Vân vừa nói một câu thì dân chúng bên dưới đều nhìn về phía hắn rồi dần dần yên ắng trở lại. Chu Tuyền Phương thầm thả lỏng, hắn thầm nghĩ mình đã cố gắng nhưng không vãn hồi được trật tự, vì vậy phải làm phiền bí thư Trương. Chu Tuyền Phương cũng thầm cảm thấy buồn bã, lúc này hắn mới phát hiện ra bí thư Trương rời đi làm chính mình cảm thấy hụt hẫng.

- Thưa bà con, hãy nghe tôi nói vài câu, mọi người đừng nghe những tin đồn bậy bạ, lần này tôi chỉ được điều động rất bình thường. Trước đây tôi cũng muốn đi trường đảng học tập một khoảng thời gian, sau khi học tập trở về tôi nhất định sẽ tiếp tục cùng mọi người làm giàu.

- Trước tết tôi cũng đã đi Hải Tây khảo sát, bên đó cũng trồng cam, bọn họ tạm thời đã vượt qua chúng ta về giống mới, lần này cũng rút ra được rất nhiều kinh nghiệm. Tình hình cụ thể tôi sẽ nói rõ với chủ tịch thị trấn, năm nay trong thị trấn cũng sẽ có một vài chính sách chứng thực chuyện này. Tôi tin những chính sách này nhất định sẽ làm vừa lòng bà con, hy vọng năm sau tôi trở lại thì có thể nhìn thấy thị trấn Nguyệt Toàn thay đổi lớn.

Trương Thanh Vân nói rất nhiều, nói rất rõ ràng. Trong lời nói của hắn thầm để lộ ra chút tin tức về tình hình phát triển sau này của thị trấn Nguyệt Toàn. Trước khi hắn đi phải tạo điều kiện tốt cho ban ngành, đây là đạo lý mà các quan viên đều phải hiểu.

Trương Thanh Vân vừa nói chuyện vừa đi xuống lầu, hành lý của hắn không nhiều, Biện Hoa đang đi theo phía sau trợ giúp. Hắn định vừa đi vừa nói chuyện ra đến cổng rồi lên xe bỏ đi, nào ngờ tất cả nhân dân bên dưới đều không chịu buông tha dễ dàng như vậy.

Nhà này một rổ trứng gà, nhà kia một con gà trống, tất cả đều muốn tặng hắn bồi bổ thân thể. Tình cảnh thế này Trương Thanh Vân nào muốn? Nhưng cũng không phải chỉ là một hai nhà, rõ ràng tất cả nhân dân đều chuẩn bị quà, nếu muốn đưa đi rõ ràng phải thuê hẳn một chiếc xe tải.

- Chú Trương, chú Trương!

Trong đám người chợt ló ra một cái đầu nhỏ tràn đầy mồ hôi, một tiếng kêu hoảng loạn vang lên.

Trương Thanh Vân ngẩn ngơ, hắn gạt đám người ra, thì ra là Nhị cẩu tử, hắn vuốt đầu Nhị cẩu tử, đứa bé này lại khóc rống lên không cho Trương Thanh Vân đi. Trương Thanh Vân muốn ôm lấy hắn, nhưng đứa bé này đã hơn mười tuổi, đã rất cao, Trương Thanh Vân cũng không thể ẵm lên, vì vậy chỉ đành dùng lời an ủi.

Mọi người thấy tình cảnh như vậy thì cũng biết không ổn, tất cả đều lên nói ý tốt để Nhị cẩu tử buông tha cho Trương Thanh Vân. Nhị cẩu tử thấy có quá nhiều người đến thì cắn chặt răng ôm lấy hai chân Trương Thanh Vân, đứa bé dứt khoát không cho Trương Thanh Vân đi.

Trương Thanh Vân thầm cảm thấy chua xót, hắn cảm thấy mắt đã âm ấm, tay vung lên, nước mắt. Trương Thanh Vân hắn đã đến Nguyệt Toàn được một năm, hơn nữa cũng có chút thành tích, làm gì có kẻ nào tình nguyện để hắn ra đi? Hơn nữa nhân dân đều rất mộc mạc, ai có thể vô tình? Hắn và nhân dân gắn bó với nhau đã lâu, lần này phải đi thì trong lòng cũng rất cảm khái, nhưng hiện thực quá bất đắc dĩ, mình bắt buộc phải đi.

- Nhị cẩu tử, cùng lên xe với chú, chú hôm nay sẽ không về, sẽ đến nhà con làm khách. Nghe nói trời đông giá rét mà con có gan đi săn, chú cũng rất muốn được nhìn thấy thành tích của cháu.

Trương Thanh Vân dùng hai tay nâng Nhị cẩu tử lên rồi nói.

-Thật vậy sao?

Ánh mắt Nhị cẩu tử chợt sáng rực lên, nước mắt vẫn còn trên mặt. Trương Thanh Vân gật đầu rất nghiêm túc, sau đó hắn mới quay đầu hành lễ với bà con cô bác:

- Cám ơn mọi người đã yêu thương nhưng lễ vật không nhận được, điều này là vi phạm kỷ luật. Hôm nay tôi rời đi, sang năm cây cam giống mới phát triển tốt sẽ đến thăm mọi người, mong sau mọi người làm ăn càng ngày càng phát đạt, cám ơn mọi người.

Sau khi trải qua tình cảnh náo loạn của Nhị cẩu tử thì những người lớn dần tỉnh táo trở lại, Trương Thanh Vân chính thức mở lời thì cũng không còn nhiều người kéo tay áo của hắn. Nhưng trong đám người cũng có nhiều phụ nữ mềm lòng đứng sau lưng chồng lén lau nước mắt, bầu không khí rất ngưng trọng.

Trương Thanh Vân nắm tay Nhị cẩu tử rồi cười cười với tất cả bà con, sau đó hắn quay đầu, nhân dân tự mở ra cho hắn một con đường. Trương Thanh Vân tiến về phía trước từng bước rồi cảm thấy máu huyết sôi trào, thời gian cũng giống như cô đọng lại. Vẻ mặt, dung mạo của mỗi bà con đều không cần phải mất nhiều công sức mà lưu vào trong ký ức của Trương Thanh Vân, sau này chắc chắn hắn sẽ không thể quên chuyện hôm nay.

Đời làm quan mà có được tình cảnh ly biệt đáng thương như vậy đúng là không uổng những gì đã phấn đấu.

Thành phố Thành Đô nơi đặt tỉnh lỵ Giang Nam cách Ung Bình vài trăm kilomet, thành phố này có dân số hơn một triệu, tuy không thể so sánh với những thành phố lớn trong nước nhưng cũng được cho là đô thị hiện đại.

Giang Nam mưa nhiều, sông nước chi chít như sao trời. Thành Đô cũng nằm bên bờ sông giống như huyện Ung Bình, nhưng dòng sông bên cạnh Thành Đô không phải nhỏ như Thủy Hà mà chính là Thanh Giang, đây là con sông lớn nhất trong tỉnh Giang Nam. Thành Đô bị Thanh Giang chi ra làm hai phần, thành nam và bắc được nối liền với nhau bằng ba cây cầu lớn, những dòng người và xe cộ từ bốn phương tám hướng tụ lại tạo thành ba chiếc dây thừng khủng bố, người xe liên tục nối đuôi nhau qua lại.

Khi Trương Thanh Vân tiến vào Thành Đô thì cảm giác được bầu không khí quen thuộc. Cuộc sống đô thị cũng không xa lạ gì với hắn, kếp trước hắn là một nhân viên thấp nhất của một công ty tư nhân ở thành phố phương nam, sau đó từng bước leo lên đỉnh, đã trải qua đủ mọi ngọt bùi cay đắng trong đô thị. Nhịp sống nơi đô thị rất hối hả, hắn đã bất đắc dĩ nếm qua đủ mọi loại áp lực. Đô thị và nông thôn là hai thế giới riêng biệt, nếu xét trong nước thì cuộc sống của người thành phố và người nông thôn cũng cách xa nhau một vạn tám ngàn dặm.

Trường đảng trong tỉnh Giang Nam nằm gần khu đại học thành phố Thành Đô, phía bắc Thành Đô có một ngọn núi nổi danh trong nước đó là Nam Sơn. Nam Sơn có lịch sử rất lâu đời, có văn hóa, vài trăm năm trước nơi này có thư viện Nam Nhạc. Lúc này chân núi Nam Sơn là làng đại học của Thành Đô, nơi đây là làng đại học nổi danh trong toàn bộ tỉnh Giang Nam.

Trường đảng của tỉnh ở vùng ngoài, là hàng xóm của đại học sư phạm Giang Nam và đại học Hoa Trung.

Khi Trương Thanh Vân đến Thành Đô thì đã là giữa trưa, hắn xuống xe thì lập tức đi về phía bắc để vào trường đảng. Trương Thanh Vân nhìn những tòa nhà chọc trời, những cầu vượt phức tạp, những dòng xe và dòng người mà cảm khái.

Trương Thanh Vân đến đây thì cảm thấy chính mình rất nhỏ bé, một cán bộ cấp phòng chẳng khác gì những thành phần trí thức bình thường trong thành phố này. Nhưng Trương Thanh Vân đã sống lại được vài năm, hắn đến đây coi như bắt đầu bước chân trên hành trình dài, đường xa gánh nặng.

Chiếc xe chợt dừng lại, lái xe nhắc nhở Trương Thanh Vân là đã đến trường đảng, lúc này Trương Thanh Vân mới phục hồi tinh thần lại, hắn đơn giản đứng dậy xách hành lý xuống xe. Khi Trương Thanh Vân ngẩng đầu lên thì thấy được một cánh cổng lớn và uy vũ, trên cổng ghi "Trường đảng tỉnh ủy Giang Nam", hai bên cổng là quốc huy và đảng ủy cực kỳ nghiêm túc.

Cửa chính trường đảng được mở rộng, bên trong liên tục có xe ra vào, phần lớn đều là những loại xe cao cấp của nhà nước, bên trong không phải là thân sĩ cũng là thục nữ. Từ cách ăn mặc và khí chất hoàn toàn có thể nhìn ra thân phận của đối phương.

Trương Thanh Vân thầm lắc đầu, có người nói không lên kinh thành không biết mình là quan nhỏ, chính hắn vừa mới lên tỉnh thành đã cảm nhận được điều này hoàn toàn đúng. Tùy tiện rút ra một người trong tỉnh ủy Giang Nam hoặc thị ủy Thành Đô thì chính Trương Thanh Vân hắn đều phải gọi họ là lãnh đạo, cán bộ nông thôn vào thành phố cảm thấy hoa mắt, điều này giống như bà con nông dân lên thành phố.

- Bí thư Tiểu Trương, bí thư Trương... ....

Trương Thanh Vân chợt kinh ngạc, hắn quay đầu lại thì nhìn thấy một người đàn ông hơn bốn mươi đang vẫy tay với mình. Người đàn ông kia mặc tây phục nhưng làm người khác sinh ra cảm giác mất tự nhiên, xem ra người này còn chưa thích ứng với hoàn cảnh mới.

- Anh là... ....

Trương Thanh Vân cau mày nói.

- Tôi là Liêu Quốc Phú ở phòng nông nghiệp, lần này cũng được đề cử đến đây học tập, thấy được anh nên tôi mới chào hỏi.

Người đàn ông trung niên dùng giọng nhiệt tình nói.

Trương Thanh Vân giật mình, lần này rõ ràng danh sách được tiến cử đến trường đảng tỉnh học tập không phải chỉ có riêng một mình Trương Thanh Vân, còn có một Liêu Quốc Phú, là trưởng phòng nông nghiệp huyện Ung Bình. Trương Thanh Vân tiến lên nhiệt tình bắt tay với Liêu Quốc Phú, rõ ràng ra bên ngoài gặp được người quen cũng rât vui sướng.

- Trưởng phòng Liêu, không ngờ anh tới sớm một bước, thế nào rồi? Hoàn cảnh đã thu xếp xong chưa? Anh đã sắp xếp ổn thỏa rồi chứ?

Trương Thanh Vân cười nói.

- Quen thuộc, đã quen thuộc rồi! Tôi đã đến đây ngày hôm qua, hôm nay đã đi trình diện, Chỗ ở thì, à, dựa theo quy định của lãnh đạo thì tất cả đều ở trong ký túc xá, mọi thứ cũng đã được sắp xếp thỏa đáng.

Liêu Quốc Phú cười nói, hắn nhiệt tình giúp Trương Thanh Vân xách hành lý, hai người cùng tiến vào cổng.

Điều kiện của trường đảng tỉnh Giang Nam quả nhiên rất tốt, có diện tích vài trăm héc ta, phòng học, ký túc xá đều được quét dọn sạch sẽ làm người ta sinh ra cảm giác nhẹ nhàng khoan khoái. Cây xanh trong đây cũng rất nhiều, hai bên đường đều là những tán cây tứ quý và đủ loại cây khác. Nếu vào dịp hè mà đi dạo trong khuôn viên trường, dưới bóng cây râm mát ngồi đọc sách chắc chắn sẽ rất có hương vị.

Trường đảng là nơi bồi dưỡng cán bộ nên Trương Thanh Vân và Liêu Quốc Phú đi vào phần lớn đều gặp những người trung niên. Có rất nhiều người ăn mặc lịch sự đi trên đường, ánh mắt không nhìn ngang liếc dọc, vẻ mặt nghiêm túc trang trọng, đến đi đều vội vàng. Trên đường có rất nhiều người nhưng không có tình cảnh náo động. Dưới bầu không khí như vậy, Trương Thanh Vân và Liêu Quốc Phú cũng không nói lời nào, dưới sự dẫn đường của Liêu Quốc Phú, Trương Thanh Vân đã đi đến ký túc xá trường đảng và buông hành lý xuống đất.

Điều kiện của ký túc xá quả nhiên rất tốt, một gian được kê hai chiếc giường tầng, mỗi giường hai người.

Bốn người trong phòng đều là những đồng chí đến từ các huyện khác nhau, tuổi cũng hơi lớn mà khẩu âm cũng khác biệt. Trương Thanh Vân dùng tiếng phổ thông chào hỏi mọi người trong phòng, mọi người nói chuyện với nhau một lúc thì Trương Thanh Vân mới đi báo danh.

Tổng cộng có ba người cùng báo danh với Trương Thanh Vân. một người đàn ông nho nhã đeo kính gọng vàng tiếp nhận thư giới thiệu trong tay Trương Thanh Vân, lão quét mắt sau cặp kính nhìn Trương Thanh Vân rồi nhướng mày nói:

- Bao nhiêu tuổi? Là bí thư đảng ủy thị trấn Nguyệt Toàn ở huyện Ung Bình à? Quá trình luân chuyển cán bộ ở huyện Ung Bình lớn mạnh như vậy sao?

Trương Thanh Vân chợt ngẩn người, hắn vội vàng cười nói:

- Điều này đều nhờ tổ chức đảng bồi dưỡng, vì vậy tôi mới có cơ hội đến trường đảng học tập.

Người đàn ông nho nhã khẽ nhăn mày, hắn có chút phản cảm với cán bộ từ tuyến dưới. Gần đây hắn cảm thấy đám người này rất chướng mắt, mỗi ngày đều trộn lẫn với đám này thì sao có tương lai? Người đàn ông chuyển thư giới thiệu cho một người phụ nữ hơn bốn mươi ở bên cạnh rồi nói:

- Cán bộ huyện Ung Bình tham gia học tập, cô sắp xếp cho tôi.

Người phụ nữ trung niên có gương mặt khá đẹp, trên mặt được trang điểm nhẹ, người này hơi mập, không, phải nói là đầy đặn. Nàng cầm thư giới thiệu rồi gõ gõ bàn phím, sau đó cau mày nói:

- Đồng chí, đợt học tập lần này không có tên của anh, anh là Trương Thanh Vân phải không?

Trương Thanh Vân chợt trở nên sững sờ, sao không có tên mình? Hắn đang định mở miệng thì người đàn ông đeo kính bên cạnh đã mở lời:

- Không có tên, anh có phải đã nhầm lẫn rồi không? Anh hỏi phòng tổ chức xem thế nào.

- Tuyệt đối không có gì sai sót, anh xem thư giới thiệu này, đâu có gì sai?

Trương Thanh Vân nói.

Vẻ mặt người đàn ông đeo kính chợt biến đổi, hắn nói:

- Anh không sai chẳng lẽ là chúng tôi sai? Thái độ của cán bộ tuyến dưới lên đây luân chuyển đều thế này sao? Không có chút quan điểm tổ chức.

Vẻ mặt Trương Thanh Vân chợt biến đổi, hắn thầm nghĩ người này bị sao vậy? Trường đảng là địa phương bồi dưỡng cán bộ, thái độ của người này sao phù hợp với thân phận?

Trương Thanh Vân cau mày nuốt xuống bụng những lời vừa định nói ra, hắn tức giận đi xuống lầu. Sau lưng hắn còn vang lên âm thanh:

- Cán bộ nông thôn đều là như vậy sao? Tố chất thấp, tôi ghét nhất phải liên hệ với loại nhà quê thế này.

Trương Thanh Vân xanh mặt xuống lầu, trường đảng trong tỉnh lớn như vậy, hắn sao biết phòng tổ chức ở nơi nào? Vì vậy hắn đành phải đi dò hỏi khắp nơi. Sau khi chạy qua chạy lại vài vòng thì tìm được phòng tổ chức của trường đảng ở phòng số ba tầng thứ tư trong khu văn phòng.

Trong lòng Trương Thanh Vân khẽ động, có lẽ văn phòng và lãnh đạo đều phải cùng một nơi. Hắn vội vàng gõ cửa, một người phụ nữ trên bốn mươi quay đầu lại nhìn, Trương Thanh Vân vội vàn dùng giọng khách khí nói:

- Chào đồng chí, xin hỏi phòng tổ chức ở đâu?

- Anh thuộc đơn vị nào, tìm phòng tổ chức có chuyện gì?

Người phụ nữ nhíu mày nói.

Trương Thanh Vân vội vàng nói rõ ngọn nguồn, người phụ nữ nói:

- Lúc này trưởng phòng Lý phòng tổ chức không có ở đây, bốn giờ chiều anh quay lại nhé.

Trương Thanh Vân lập tức trở nên quýnh quáng, chuyện này phải giải quyết thế nào, sao mình lại không có tên trong danh sách? Hơn nữa nhân viên trong trường đảng lại quá kiêu ngạo, không dễ tiếp xúc, chẳng lẽ hôm nay phải đứng ngoài đường?

Trương Thanh Vân rời khỏi khu văn phòng rồi gọi điện về phòng tổ chức huyện Ung Bình. Phòng tổ chức huyện Ung Bình ở bên kia khăng khăng nói không có vấn đề, nói rằng danh sách đã sớm được đưa đi.

Trương Thanh Vân cảm thấy rất khó hiểu, hắn đi ra cổng trường mua một gói thuốc, sau đó ngồi trong ghế đá khu ký túc xá hút thuốc.

Trương Thanh Vân giơ tay xem giờ, lúc này còn chưa tới hai giờ, còn vài giờ nữa mới đến bốn giờ chiều. Hắn đang định ra ngoài dùng cơm thì điện thoại đột nhiên vang lên.

- Chào anh, xin hỏi anh là đồng chí Trương Thanh Vân phải không?

Một giọng nữ xa lạ vang lên, đây là giọng phổ thông.

- Vâng, chị là... ....

Trương Thanh Vân dùng giọng nghi ngờ nói.

- Anh đã đến trường đảng rồi phải không? Tôi là Chung Lệ Bình, là người quản lý công tác học viên trong trường đảng, anh đến văn phòng trực tiếp báo danh với tôi là được.

- Vâng, tôi sẽ đến ngay!

Trương Thanh Vân lập tức nói.

Trương Thanh Vân đi đến phòng công tác học viên, người đàn ông đeo kính gọng vàng không đợi Trương Thanh Vân kịp mở miệng mà cướp lời:

- Anh lại đến đây làm gì? Chúng tôi vừa gọi điện cho phòng tổ chức, không có tên anh.

Trương Thanh Vân không để ý đến người này, hắn đảo mắt nhìn khắp bốn phía tìm văn phòng công tác học viên.

- Này, tôi đang nói anh đấy, anh đang nhìn gì vậy? Đây là văn phòng trường đảng, không phải vườn rau huyện Ung Bình. Chẳng lẽ anh nghĩ rằng muốn đi dạo thì đi dạo, muốn làm gì thì làm sao?

Vẻ mặt người đàn ông đeo kiếng vàng chợt biến đổi, hắn nói lớn.

- Đồng chí, trường đảng là địa phương bồi dưỡng cán bộ, là nơi thiêng liêng. Lần này huyện Ung Bình chúng tôi cũng có vài cán bộ đến đây học tập, Anh nói huyện Ung Bình là vườn rau xanh, vậy chẳng phải các anh có cơ cấu bồi dưỡng người trồng rau sao?

Vẻ mặt Trương Thanh Vân chợt biến đổi, hắn nói, vẻ mặt rất nghiêm túc.

Tên đàn ông đeo kính vàng chợt ngẩn ngơ, hắn không ngờ Trương Thanh Vân lại to gan như vậy, một tên bí thư thị trấn ở nông thôn dám nói lý lẽ trước mặt mình sao? Vẻ mặt người đàn ông lập tức trở nên rất khó coi:

- Anh cũng đừng nên tham gia học tập nữa, tôi sẽ lập tức liên lạc với phòng tổ chức, sẽ hủy bỏ tư cách học tập của anh.

Trương Thanh Vân cười lạnh một tiếng nói:

- Xin hỏi đồng chí, lời vừa rồi của anh đại biểu cho trường đảng? Hay đại biểu cho giáo dục, hay đại biểu cho cán bộ công tác sắp xếp học viên?

Bố Y Quan Đạo - Chương #164