Chương 159: Trồng Đào Kẻ Khác Hái


Tổ giám sát của tỉnh ở tại khách sạn Ginza, Trương Thanh Vân được báo cho biết hai giờ sẽ được tổ giám sát "hỏi thăm", nhưng lúc này vẫn còn ba giờ nữa mới đến giờ hẹn vì vậy hắn đành phải về nhà.

Trương Thanh Vân ngồi trên ghế sa lông trong nhà, Cảnh Sương đi đến Hiểu Nhĩ Sơn Trang, lúc này còn chỉ mình hắn ngồi suy nghĩ miên man. Vấn đề này liên quan đến đường lối phát triển kinh tế của huyện? Hay là liên quan đến công tác đấu thầu cầu đường? Hoặc là thay đổi chế độ các xí nghiệp quốc doanh xảy ra vấn đề? Tất cả đều có thể xảy ra, nhưng Trương Thanh Vân rõ ràng không liên quan đến bất kỳ vấn đề nào, rõ ràng tổ điều tra không thể tìm đến hắn.

Khi Trương Thanh Vân còn đang buồn rầu thì lập tức nhận được điện thoại, đây là một dãy số lạ. Người trong điện thoại tự xưng là thành viên của đồn công an thị trấn Thành Quan, Trương Thanh Vân thầm rùng mình, khách sạn Ginza không phải ở Thành Quan sao?

Người này rõ ràng phụ trách công tác đảm bảo an toàn cho các lãnh đạo tỉnh, lời nói của hắn rất mù mờ, hắn chỉ nói dẫn đầu tổ giám sát của tỉnh vào lúc này là một phó phòng viện kiểm sát, công tác lần này hình như liên quan đến hai phòng của huyện Ung Bình, trưởng phòng Lâm phòng lâm nghiệp chính là người đầu tiên tiếp nhận tin tức, lúc này còn chưa đi ra.

Vấn đề về lâm nghiệp, Trương Thanh Vân lập tức nhạy cảm phát hiện ra điều này, vì nếu căn cứ vào sự phân công của tổ giám sát thì bình thường nếu liên quan đến phương diện kinh tế sẽ không chỉ là giám sát một vài phòng ban, Lâm Can đã nhận được tín hiệu, như vậy nhất định vấn đề nằm ở phòng lâm nghiệp. Phía tây bắc Ung Bình có một rừng quốc gia, đây là một vấn đề rất lớn.

Trương Thanh Vân nghĩ đến đây cũng không hiểu thêm được manh mối nào, cũng không thể trách hắn quá cẩn thận, nhưng tổ giám sát của tỉnh giống như quan khâm sai, đám người này đều là những thành viên chủ chốt, bọn họ hơn huyện vài cấp, nếu không ứng phó tốt thì người ta chụp mũ, hơn nữa Trương Thanh Vân hắn chỉ là một cán bộ cấp phòng sẽ trở thành món ăn cho người khác. Dù lần này đến huyện Ung Bình chỉ là một phó phòng kiểm sát cũng rất khủng bố.

Đúng hai giờ chiều Trương Thanh Vân đi vào khách sạn Ginza, phó chủ nhiệm văn phòng huyện ủy Trâu Tuấn dẫn đường cho Trương Thanh Vân. Tuy trước đây hắn là cấp dưới của Trương Thanh Vân nhưng cũng không có gì tốt, hắn đợi Trương Thanh Vân cũng không quá mức khó chịu.

Nhưng hôm nay Trâu Tuấn không thèm chào hỏi một lời, Trương Thanh Vân vừa đến thì hắn đã trực tiếp đưa lên lầu bốn. Lúc này lầu bốn đã được quản chế, hai bên cầu thang đều có người, khi Trương Thanh Vân lên đầu bậc thang thì thấy một người mỉm cười với mình.

Trương Thanh Vân gật đầu, hắn biết đây có lẽ là người đã gọi điện cho mình lúc trưa.

Văn phòng dành cho tổ giám sát chính là một phòng họp của khách sạn cải tạo lại, bên trong có rất nhiều hàng ghế, phía trước có một cái bàn, một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi và khá tuấn tú đang ngồi ở giữa, người này có lẽ là lãnh đạo tổ giám sát của tỉnh. Rõ ràng các cơ quan trên tỉnh cũng khác hẳn, người này còn trẻ mà đã giữ chức vị quan trọng, nếu đặt vào đơn vị cấp huyện thì không dễ dàng.

- Anh là bí thư Trương của thị trấn Nguyệt Toàn à? Còn trẻ thế sao? Tôi giới thiệu trước, tôi là Đỗ Dũng.

Người đàn ông anh tuấn khẽ mỉm cười nói, giọng điệu làm người ta khó nghĩ ra sự uy nghiêm.

- Chào giám sát Đỗ!

Trương Thanh Vân dùng giọng khách khí nói, hắn tiến lên bắt tay với Đỗ Dũng, sau đó lại bắt tay với hai người ngồi bên cạnh hắn. Bên trái Đỗ Dũng chính là phó chủ nhiệm phòng giám sát Lưu Tiểu Thiên, bên phải chính là một trưởng ban của sở lâm nghiệp tỉnh tên là Yến Hoa, người này vẫn còn rất trẻ, không thua kém Trương Thanh Vân bao nhiêu.

"Quả nhiên vấn đề nằm ở phòng lâm nghiệp."

Trương Thanh Vân thầm nghĩ, nơi đây không có thành viên ủy ban kỷ luật, xem ra vấn đề không quá nghiêm trọng, vì vậy Trương Thanh Vân cũng thầm thở dài một hơi.

- Bí thư Trương, mời ngồi!

Đỗ Dũng nói, Trương Thanh Vân ngồi xuống thì lập tức có người rót trà, Đỗ Dũng lại tiếp tục nói:

- Hôm nay tìm anh vì gần đây tỉnh nhận được rất nhiều đơn khiếu kiện liên quan đến vấn đề đất trồng rừng. Nếu dựa theo tinh thần nghị quyết thì đất trồng rừng và đất chuyển đổi có những yêu cầu rất khắt khe, rõ ràng trên phương diện này các anh chấp hành không tốt.

- Hơn nữa con số báo cáo khống cũng khá nghiêm trọng, căn cứ vào số liệu thì đất trồng rừng vẫn còn hơn vài chục ngàn héc ta, mỗi năm đều được hưởng trợ cấp từ chính phủ năm chục triệu đồng. Trên thực tế thì đất trồng rừng cấp cho nông dân của các anh không có nhiều như vậy, các anh đã báo cáo khống hơn một nửa.

Vẻ mặt Trương Thanh Vân chợt biến đổi, hắn thầm nghĩ đám người này nói chuyện huyên thuyên, tài chính huyện Ung Bình quá căng thẳng vì vậy tài chính từ đất rừng là rất quan trọng. Kẻ nào ở bên trên dám rêu rao như vậy? Đúng là con bà nó vạch áo cho người xem lưng.

- Thế nào? Bí thư Trương? Anh có ý kiến gì với vấn đề này không?

Đỗ Dũng nhướng mày nói.

- Không, không có!

Trương Thanh Vân vội vàng nói, trong lòng hắn tuy rất bực bội nhưng chứng cứ người ta đang nắm rất chính xác, hắn có thể nói gì? Chỉ trách đám người trong huyện Ung Bình không đồng lòng, tự hủy đi con đường phát triển của chính mình mà thôi.

- Anh không có ý kiến gì cũng là bình thường, dù sao Ung Bình cũng là một huyện nghèo, dân chúng khổ sở, các anh khai báo khống nhưng có thể làm giàu cho dân, điều này cấp trên cũng có thể hiểu.

Đỗ Dũng nói, Trương Thanh Vân thầm cảm thấy kinh hoàng, hắn dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn Đỗ Dũng, lúc này Đỗ Dũng lại nói:

- Có thể là các anh làm bừa, đất chuyển đổi của dân chúng cũng bị các anh cưỡng ép coi là đất rừng, các anh trồng cam, trồng trà nhưng cuối cùng cũng không hiệu quả, dân chúng hai bên cam và trà đều gặp phải chuyện không may. Nếu dân chúng không còn đất thì phải sống thế nào? Anh nói rõ chi tiết, trong thị trấn Nguyệt Toàn của anh có bao nhiêu tình huống thế này?

Trương Thanh Vân vã mồ hôi lạnh, hắn lập tức ý thức được đích ngắm của tổ giám sát tỉnh chính là vùng đất trong thị trấn Nguyệt Toàn. Tất nhiên vấn đề rõ ràng nhất là thời điểm trước dân chúng ồn ào đòi chặt cam, Trương Thanh Vân cũng biết vài chính sách của chính quyền xảy ra vấn đề, áp lực đè lên vai người rất nặng.

Nhưng tình hình trước mặt rõ ràng được ăn cả ngã về không, Trương Thanh Vân hắn đã bị ép vào tình cảnh khốn cùng, nhưng đây cũng không phải lý do làm hắn phải hoảng hốt. Vấn đề chính nằm ở Lệ Cương, rõ ràng vấn đề Lật Tử Bình là quan trọng nhất, năm nay Lật Tử Bình phát triển vài ngàn mẫu trà, tất cả đều thông qua đất rừng.

Nếu tổ giám sát tỉnh mà kiểm tra thì Lệ Cương có liên quan hay không? Nếu như vậy thì cây cam cũng không còn gì phải lo lắng. Lúc này vấn đề cây cam trong huyện Ung Bình đã là gạo nấu thành cơm, đã có lời, chắc chắn tỉnh sẽ không bắt buộc nhân dân chặt cam. Tình hình thực tế cũng không làm Trương Thanh Vân phải lo lắng, báo cáo tổng kết của thị trấn Nguyệt Toàn năm nay hoàn toàn có thể vượt mức, chắc chắn kẻ khác sẽ không còn gì để nói.

- Vấn đề này có tồn tại, trong thị trấn Nguyệt Toàn cũng tồn tại, nhưng lúc này tình hình cây cam trong thị trấn Nguyệt Toàn phát triển khá tốt, những mặt trái trên phương diện này đều đã không còn. Đây cũng chính là tình hình thực tế trong thị trấn Nguyệt Toàn chúng tôi.

Trương Thanh Vân dùng giọng chân thành nói.

Đỗ Dũng nhìn chằm chằm Trương Thanh Vân, hơn mười cán bộ được đưa đến đây từ sáng đến chiều đều lớn tuổi hơn Trương Thanh Vân, hơn nữa cũng rất thẳng thắn. Đám người kia bị bọn Đỗ Dũng dọa vài câu đã lập tức thổ lộ tất cả, nhưng tên tiểu tử trước mặt lại rất tốt, hèn gì còn trẻ như vậy đã được trọng dụng, đây là một mầm mống chính trị rất tuyệt. Đáng tiếc là Trương Thanh Vân bị đặt ở huyện, nếu đứng ở cơ quan tỉnh thì rất có tương lai.

Sau khi nói rõ vài thứ thì Trương Thanh Vân rời khỏi khách sạn Ginza, hắn biết rõ tình hình khá tối nên nhịn không được phải gọi điện cho Lệ Cương, điện thoại không có tín hiệu. Trương Thanh Vân ủ rũ, hắn lại gọi cho Hào Liệt, cũng không có tín hiệu trả lời, vì vậy mà cảm thấy rất buồn bực.

Chỉ cần nhìn vẻ mặt Đỗ Dũng vừa rồi thì Trương Thanh Vân biết trên cơ bản có thể loại bỏ nghi ngờ đấu tranh quyền lực, rõ ràng vì công tác của huyện Ung Bình xuất hiện sơ sót làm bên dưới bất mãn. Vì vậy mà đại biểu quốc hội mới chỉ thị đến tỉnh, sau đó mới phát sinh những tình hình cam go này.

Nhưng dù thế nào thì thành quả lao động một năm của Lệ Cương đã bị đánh tan như bọt sóng, hơn nữa trải qua sự kiện lần này thì tiếng nói của Lệ Cương trong thường ủy sẽ bị ảnh hưởng nghiêm trọng, cũng vì vậy mà vấn đề khó khăn đang đến rất gần.

Trương Thanh Vân là người của Lệ Cương, địa vị Lệ Cương dao động thì rõ ràng cũng bị ảnh hưởng nghiêm trọng. Lúc này tình hình phát triển ở thị trấn Nguyệt Toàn đang rất tốt nhưng dù cây mọc thành rừng thì gió to vẫn ngã đổ. Trương Thanh Vân nghĩ đến đây thì trong lòng xuất hiện cảm giác căng thẳng.

... ....

Sau khi tổ giám sát của tỉnh trở về thì không bao lâu sau đã có kết quả, bí thư đảng ủy huyện Ung Bình Hoàng Tung Sơn và chủ tịch huyện Lệ Cương bị xử phạt cảnh cáo, trưởng phòng lâm nghiệp huyện Ung Bình Lâm Can bị mất chức, bí thư đảng ủy xã Lật Tử Bình Hào Liệt bị miễn chức, phó trưởng phòng điện lực huyện Ung Bình xuống nhận chức, xem như kẻ này bị giáng chức.

Chủ tịch xã Lật Tử Bình Trác Sĩ Đống bị miễn chức, cũng chưa có người kế nhiệm.

Chính trị huyện Ung Bình đột nhiên bị một làn gió thổi qua xuất hiện những âm thanh vang vọng. Tất nhiên người bị thiệt hại nhất chính là Lệ Cương, Lật Tử Bình phát triển vài ngàn héc ta trà, có hơn phân nữa bị cho rằng không phù hợp với việc chuyển đổi sử dụng đất, căn cứ vào yêu cầu tự nguyện của nhân dân thì đất đai lại trở về tình trạng như buổi ban đầu.

Hạng mục thí điểm phát triển cây trà ở xã Lật Tử Bình đã hoàn toàn bị sỉ nhục.

Trong hội nghị thường ủy, tất cả các thành viên đều nhất trí cho rằng hạng mục phát triển cây trà chỉ vì cái lợi trước mắt, mọi người đều đưa ra lời phê bình đối với công tác của chính quyền. Lệ Cương không lên tiếng trong hội nghị, bí thư phụ trách công tác đoàn thể Vương Bình lập tức đưa ra nhân tuyển chức bí thư đảng ủy xã Lật Tử Bình, chức chủ tịch xã Lật Tử Bình và trưởng phòng lâm nghiệp.

Cuối cùng mọi người thông qua biểu quyết mà quyết định bổ nhiệm Lưu Quốc Đống phó bí thư thị trấn Nguyệt Toàn trở thành bí thư xã Lật Tử Bình, phó chủ tịch thị trấn Nguyệt Toàn trở thành chủ tịch xã Lật Tử Bình, chức vụ trưởng phòng lâm nghiệp do bí thư đảng ủy xã Nhạn Bắc Tôn Truyền đảm nhiệm.

Lần này những bổ nhiệm liên tiếp đều là người của Vũ Đức Chi và Hoàng Tung Sơn, Lệ Cương làm việc cả năm lại làm mối cho kẻ khác, tất cả đều bị người chia cắt.

Đặc điểm của đợt bổ nhiệm lần này chính là liên tục phái hai cán bộ thị trấn Nguyệt Toàn ra ngoài. Điều này làm cho nhân sự trong thị trấn Nguyệt Toàn thiếu hụt, nếu xét về phương diện khác thì tất cả mọi người đều cảm thấy Nguyệt Toàn là vùng tất tốt, đây là cơ hội để chèn người vào.

Nhưng Trương Thanh Vân lại cảm giác được mối nguy hiểm, vị trí của Lệ Cương không ổn thì gốc rễ của hắn cũng mất đi, Hoàng Tung Sơn và Vũ Đức Chi có thể để hắn ngồi trên vị trí này được bao lâu? Cây mọc thành rừng gió vẫn thổi ngã, lúc này thị trấn Nguyệt Toàn đã trở thành một khối thịt béo, kẻ nào cũng muốn xông vào cắn xé. Trương Thanh Vân là người cẩn thận suy xét, trong lòng hắn biết rất rõ, chỉ cần phạm phải sai lầm thì tai họa sẽ ụp xuống đầu, quân cờ sẽ bị gạt bỏ, sự thật vẫn tàn khốc.

Tám giờ, trên lầu ba khu tập thể huyện ủy, Trương Thanh Vân tiến lên phòng Lệ Cương. Sau một khoảng thời gian khá dài, đây là lần đầu tiên hắn đi đến gặp Lệ Cương trong khu tập thể.

Bố Y Quan Đạo - Chương #159