Chương 1187: Trương Thanh Vân Muốn Làm Gì?


Phòng làm việc của Trương Thanh Vân, Chu Bang Minh vừa tiến vào cũng cảm thấy khác biệt với ngày thường, Trương Thanh Vân đang nhìn lão tiến vào, hắn cười nói:

- Anh Chu, thế nào? Có phải cảm thấy không giống trước kia?

- Thật sự có cảm giác này, đây là...Anh đã sửa đổi bố cục cửa sổ sao?

Chu Bang Minh cau mày nói.

Trương Thanh Vân cười ha hả nói:

- Anh đã rất nhanh chóng tìm được trọng điểm vấn đề, cửa sổ không sửa nhưng lại sửa màn che, trước kia màn che màu đỏ sậm, tôi đổi thành màu xanh.

- Trời rất nóng, nếu quá rực rỡ thì sẽ bức bối hơn, nếu là màu xanh mênh mông của biển cả, như vậy trong lòng sẽ cảm thấy mát mẻ. Nếu lấy màu đỏ làm màn cửa, sợ rằng đó sẽ là một khối lửa, hỏa khí trong lòng cũng bùng lên, sao có thể bình tâm tĩnh khí?

- Bí thư thật sự cao kiến, quả thật không giống với trước đây, tôi vừa tiến vào đã cảm thấy không giống trước kia.

Chu Bang Minh nói.

- Ngồi, mời ngồi, tôi đã chuẩn bị trà tốt, Long Tỉnh cực phẩm Tây Hồ, nếu không phải khách quý thì tôi cũng không nỡ lấy ra chia xẻ... ....

Trương Thanh Vân và Chu Bang Minh ngồi xuống phân biệt chủ khách, thư ký Hồng Tiểu Ba dâng trà rồi chậm rãi lui ra ngoài. Chu Bang Minh nâng ly trà, lão nhìn nước trà rồi tinh tế nhấp một ngụm, sau đó liên tục khen ngon. Trương Thanh Vân cười ha hả, chủ khách tạo nên bầu không khí rất hòa hợp.

Hai người đều không vội bàn luận, hai bên nói chuyện không tập trung lên những chuyện quan trọng, chốc chốc lại phát ra tiếng cười. Điều này làm cho thư ký Hồng Tiểu Ba ở bên ngoài liên tục lắc đầu, những nhân vật cao tầng chính trị tiếp xúc thường làm cho người ta khó thể cân nhắc.

Bây giờ tại thủ đô nếu nói Trương Thanh Vân và Chu Bang Minh không có mâu thuẫn thì chẳng ai tin, nhưng đến cấp bậc của bọn họ thì mâu thuẫn khó thể nhìn ra. Hai người ở phương diện đại cục hoặc đặc biệt là công phu ngoài mặt thì không ai thua ai, hai người kẻ xướng người họa, có thể nói tạo nên bầu không khí rất hòa hợp.

- Anh Chu, chuyện của anh Mã đã rõ ràng, không có chuyện gì, anh ta không tham gia vào những chuyện của Hà Ích Hoa, không biết sự việc, điều này tổ chức đã đưa ra kết luận.

- Nếu nói tình huống trước mắt thì anh Mã là một thành viên ban ngành thị ủy chúng ta, trung ương trưng cầu ý kiến của chúng ta về vấn đề của anh ấy. Hôm nay tôi gọi anh đến, muốn hai người chúng ta chạm trán cùng đưa ra một ý kiến thống nhất.

Trương Thanh Vân nói, hắn đi đến chủ đề chính.

Chu Bang Minh có hơi ngây người, lão nhấp một ngụm trà rồi lắc đầu nói:

- Chuyện này rất khó nói, anh Mã không có vấn đề nhưng những bệnh tật nhỏ lại không ít.

- Tôi tin lần này ủy ban kỷ luật cũng đã tiến hành phê bình giáo dục, dưới tình huống như vậy mà anh ta tiếp tục quay lại Bắc Hải thì không phù hợp.

- Nói về vấn đề hướng đi, điều này cũng khó nói, tôi gần đây cũng không am hiểu công tác cán bộ, không tự ý... ....

Chu Bang Minh liên tục khoát tay, ý từ chối là rất đậm. Mã Hóa Long đã là một người không còn nhiều giá trị, Chu Bang Minh không cần tạo nên nhiều tâm tư trên người đối phương. Mặc khác Mã Hóa Long dù có cây to bóng cả sau lưng và vấn đề không lớn, sẽ sắp xoay người bước đi, Chu Bang Minh không cần làm kẻ ác.

Chu Bang Minh bây giờ có thể nói là bảo sao làm vậy, nước chảy mây trôi thich hợp với lão, đồng thời lão cũng không thích làm căng.

Chu Bang Minh tỏ thái độ như vậy thì Trương Thanh Vân cũng không hấp tấp, hắn uống trà không nhanh không chậm, một lát sau lại trầm ngâm nói:

- Trung ương đã có ý kiến sơ bộ là thuyên chuyển công tác của anh Mã, điều đi Dự Bắc hay Dự Nam cũng có thể... ....

Chu Bang Minh liếc mắt nhìn Trương Thanh Vân, lão mấp máy môi định nói vài lời nhưng lại cảm thấy không đúng, vì vậy vội vàng ngậm miệng. Đúng lúc này Trương Thanh Vân thở dài một hơi nói:

- Anh Chu, tôi nghĩ thế này, vấn đề của anh Mã là không lớn, hơn nữa thủ đô chúng ta bồi dưỡng cán bộ cũng không dễ dàng, nhiều năm như vậy những thành tích của anh ấy cũng rất tuyệt.

- Chúng ta không thể vì một vấn đề nhỏ mà mạt sát thành tích của cán bộ, chúng ta cần cho những cán bộ phạm sai lầm có cơ hội phát triển mới, vì vậy ý nghĩ của tôi là tiếp tục giữa anh Mã ở lại thủ đô.

- Anh vừa nói anh Mã không thích hợp ở lại quận Bắc Hải, như vậy thì không để ở lại Bắc Hải. Bây giờ thủ đô đang thiếu người năng lực mạnh, đồng thời thiếu cán bộ có lý lịch cao cấp, chẳng lẽ không có chỗ cho anh Mã biểu hiện tài hoa sao? Anh nói đi, anh Chu.

Chu Bang Minh trợn mắt há mồm, nửa ngày sau lão cũng chưa nói nên lời. Lão thật sự không ngờ Trương Thanh Vân sẽ có những lý do thoái thá như vậy, vì thế lão chậm rãi nâng ly trà nhưng trong đầu có rất nhiều ý nghĩ.

Sau khoảng thời gian suy xét ngắn ngủi thì Chu Bang Minh đã hiểu, thì ra trung ương có ý muốn chuyển Mã Hóa Long đi nơi khác, nhưng Trương Thanh Vân lại không tha người, đây là điều khó tưởng, Trương Thanh Vân muốn làm gì?

Nếu xét cục diện trước mắt, kết quả tốt nhất của Mã Hóa Long chính là xám xịt cút khỏi thủ đô, xuống tỉnh thành tuyến dưới nằm gai nếm mật, tùy thời mà xoay chuyển. Chu Bang Minh cảm thấy chính Mã Hóa Long cũng biết quyết định này, nhưng vì sao Trương Thanh Vân lại chặn ngang không tha người?

Chu Bang Minh càng nghĩ càng kinh hoàng, trong lòng càng nặng và càng lạnh. Trương Thanh Vân muốn kéo Mã Hóa Long lên thập tự giá, sau đó cho tất cả cán bộ thủ đô nhìn vào, cuối cùng xem xét lại chính mình.

Trương Thanh Vân kéo Mã Hóa Long từ vị trí bí thư quận ủy Bắc Hải xuống, hắn căn bản dùng Mã Hóa Long làm một điển hình, chắc chắn là như vậy.

- Điều này...Điều này...Điều này... ....

Chu Bang Minh lắp bắp, lão liên tiếp nói ba chữ nhưng một câu cũng không nên lời. Bây giờ lão thật sự không biết phải làm sao tìm từ cho thỏa đáng, ý nghĩ của Trương Thanh Vân thật sự đã vượt qua phạm vi thừa nhận của lão, bây giờ lão không có phương án ứng phó.

Trương Thanh Vân nhíu mày, Chu Bang Minh chợt kinh hoàng, lão vội vàng điều chỉnh tâm tư rồi nói:

- Tôi căn bản đồng ý lời đề nghị này, nhưng tôi cũng thật sự không có ý kiến trên vấn đề hướng đi của đồng chí Mã Hóa Long, tôi đề nghị nên để cho mọi người thương lượng.

Trương Thanh Vân cười ha hả, hắn khoát tay nói:

- Tôi cũng không có ý gì hay, việc này mọi người thương lượng còn chưa chắc xử lý được, cuối cùng còn do trung ương quyết định, chúng ta phải phục tùng quyết định của trung ương... ....

Chu Bang Minh liên tục gật đầu, trong lòng cảm thán khó hiểu. Trương Thanh Vân làm việc quả nhiên khó thể xem xét, cuối cùng công thủ khó lường, liên tục xuất chiêu ngoan độc, thật sự làm người ta khó lòng phòng bị.

Đặc biệt là Mã Hóa Long ở lại thủ đô, chắc chắn ngay cả Mã Hóa Long cũng không ngờ Trương Thanh Vân sẽ có ý kiến như vậy.

- Anh Chu, có vài việc không cần giấu diếm, chuyện anh Mã thật sự có chút bấ đắc dĩ.

- Dù nói thế nào thì thành kiến của anh Mã là khó tránh khỏi.

- Vì vậy có nhiều trường hợp tôi không tiện ra mặt, ủy ban kỷ luật trung ương đã thông báo, chiều nay anh Mã sẽ quay lại, đến lúc đó anh phải đi tiếp anh ấy, làm công tác tư tưởng, để anh ấy không tự tạo nên gánh nặng tâm lý cho chính mình.

- Chức vụ bí thư quận ủy của anh ấy đã bị miễn đi, nhưng chức vụ thường ủy thị ủy thì vẫn giữ lại. Vài tuần, có lẽ là một tháng sau, tạm thời cứ để anh ấy tu dưỡng.

- Trong khoảng thời gian đó anh phải quan tâm nhiều hơn đến anh ấy, anh là lớp phó và có tác dụng rất lớn, tôi kính nhờ anh ở sự việc này.

Trương Thanh Vân thản nhiên nói.

Chu Bang Minh lau trán, trên trán đầy mồ hôi lạnh, nhưng lão không thể lùi bước, chỉ có thể kiên trì gật đầu nói:

- Được, tôi nhất định sẽ làm tốt... ....

Trương Thanh Vân không nói gì mà chỉ vùi đầu uống trà, lúc này Chu Bang Minh cầm khoai lang nóng, tâm tình rất không xong. Mã Hóa Long không phải dễ đối phó, lại càng không dễ đắc tội.

Trương Thanh Vân càng lợi hại, thủ đoạn này của hắn làm người ta không thể đề phòng. Chu Bang Minh tiếp nhận sự việc này thì thực tế chẳng khác nào xen giữa Mã Hóa Long và Trương Thanh Vân, làm lão không thể nào định vị rõ ràng quan hệ giữa Trương Thanh Vân và Mã Hóa Long.

Trương Thanh Vân muốn tạo nên bia ngắm sống, nhưng vấn đề lập bia ngắm lại giao cho Chu Bang Minh, khốn nổi Chu Bang Minh lại chẳng thể phản đối, điều này thật sự khó thể tiếp thu, làm lão đứng ngồi không yên như mắc xương cá trong họng.

Chu Bang Minh đi, Trương Thanh Vân tiễn đến tận cửa, hắn nhìn bóng lưng của đối phương mà nụ cười dần nhạt.

Trương Thanh Vân trở lại phòng làm việc, hắn nhìn đống văn kiện chồng chất mà lắc đầu. Hắn quay lại bàn trà ngồi xuống đốt một điếu thuốc, hắn hít vào một hơi thật sâu, khói cuộn vào phổi, mùi thuốc kích thích làm tinh thần hắn tốt hơn một chút.

Để Mã Hóa Long ở lại thủ đô, đây là một quyết định tính toán thật sâu của Trương Thanh Vân, đây cũng là con bài mạo hiểm chính trị lần đầu tiên của hắn. Mã Hóa Long không phải loại dễ sống, thế lực sau lưng rất khó lường, người như vậy vĩnh viễn không phải là cừu non, rõ ràng là một con sói, một con sói có thể bùng phát bất cứ lúc nào.

Trương Thanh Vân không thể nào hòa hoãn quan hệ với Mã Hóa Long trong thời gian ngắn, điều này Trương Thanh Vân hiểu rất rõ.

Nhưng Trương Thanh Vân vẫn quyết định giữ Mã Hóa Long ở lại thủ đô, trong chuyện này không bài trừ tâm tư của Chu Bang Minh. Trương Thanh Vân không thể để cho người thủ đô quên chuyện của Mã Hóa Long quá nhanh, chỉ khi nào Mã Hóa Long luôn xuất hiện trước mắt thì trí nhớ của mọi người mới lâu dài.

Tất nhiên Trương Thanh Vân sẽ không chỉ vì những nguyên nhân như vậy, hắn sở dĩ làm thế chỉ vì muốn hạ quân cờ, muốn bố cục ở thủ đô mở tấm màn che.

Trương Thanh Vân không tiến vào bộ chính trị trung ương, hơn nữa trước đại hội đại biểu quốc hội cũng không có cơ hội, vì vậy trong thời gian này địa vị của hắn trong đảng không thể nào tăng lên.

Lấy thân phận một người không phải là ủy viên bộ chính trị trung ương để khống chế thường ủy, Trương Thanh Vân rõ ràng có thể tạo nên nguy hiểm. Tham chính giống như nấu thức ăn, phải lâu mới ngon, chỉ cần sơ ý là mất đạo tiến lui, sẽ sinh ra sai lầm.

Trương Thanh Vân hiểu sâu chính trị, hắn cũng là cao thủ nắm giữ độ lửa. Thủ đô bây giờ là cơ hội cho hắn biểu hiện tài hoa, hắn muốn công tác phải đi vào chính đề

Bố Y Quan Đạo - Chương #1187