Chương 1181: Động Sát Niệm.


Bí thư ủy ban kỷ luật thị ủy Vương Trạch Côn bị Trương Thanh Vân triệu kiến khẩn cấp, đây cũng là động tác của Trương Thanh Vân ứng đối với cục diện trước mắt.

Trương Thanh Vân có rất nhiều biện pháp ứng phó với cái gọi là "bức vua thoái vị", hắn có thể triệu tập hội ý thường ủy để thương lượng đối sách, có thể triệu tập hội nghị toàn thể thường ủy, còn có thể thông qua đại biểu quốc hội, thông qua hội nghị hiệp thương chính trị để dùng đòn vu hồi. Nhưng hắn bỏ qua tất cả những biện pháp này, hắn triệu hồi Vương Trạch Côn, chủ yếu là triệu hồi quá khẩn cấp, Vương Trạch Côn phải hủy bỏ tất cả chương trình đến gặp mặt Trương Thanh Vân.

Vương Trạch Côn tham chính nhiều năm nhưng lần đầu tiên nghe thấy những lời nghiêm khắc như vậy, vì thế mà hắn không dám chậm trễ, vội vàng chạy đến phòng làm việc của Trương Thanh Vân.

Những ngày nay bầu không khí thủ đô có chút căng thẳng, nguyên nhân căn bản tất nhiên là những sự kiện vừa phát sinh, bí thư thị ủy gặp phải tình cảnh túng quẫn, thị ủy từ trên xuống dưới ai dám cợt nhả?

Khi Vương Trạch Côn đến thì Trương Thanh Vân vẫn đang ung dung pha trà, khi thấy Vương Trạch Côn thì hắn đứng lên cười nói:

- Anh Vương, mời ngồi, tôi là người thích tạo nên tình huống sinh tử, tôi khẩn cấp thông báo anh đến, không ảnh hưởng gì đến anh chứ?

- Không, không có, bí thư gọi đến, dù có nhiều chuyện hơn cũng phải thoái thác, quan điểm cấp trên cấp dưới cần phải rõ ràng.

Vương Trạch Côn cười nói.

Trương Thanh Vân quay đầu nhìn Vương Trạch Côn, hắn mỉm cười không nói mà chỉ chỉ vào ghế sa lông. Trà vừa pha xong, hắn đưa cho Vương Trạch Côn một ly trà nóng:

- Anh Vương nói những lời này có chút thật, nếu như ai cũng được như anh, sợ rằng sự việc ở thủ đô đã được xử lý tốt hơn nhiều.

Vương Trạch Côn ngồi xuống nói:

- Bí thư anh cứ nghĩ quá, trước kia tôi còn bị bí thư Vương phê bình không có cá tính, cứng nhắc, bây giờ vẫn còn tiếp tục cố gắng, cũng hy vọng mình có thể đuổi kịp tiến độ thời đại.

Trương Thanh Vân lắc đầu nói:

- Cái gì mà là tiến độ thời đại, tôi thấy tiến độ của anh cũng rất tốt, công tác của ủy ban kỷ luật đã vượt qua khảo nghiệm, đây là điều quan trọng nhất, công tác đảng có rất nhiều, sao có thể nói là đa tài cho được?

Trương Thanh Vân đứng lên lơ đãng cầm một phần văn kiện trên bàn ném sáng cho Vương Trạch Côn:

- Anh xem cái này đi, nói ý kiến của anh, tôi muốn xem ý kiến của anh.

Vương Trạch Côn uống một ngụm trà, hắn rút khăn giấy lau tay, sau đó cầm lấy tư liệu đọc nhanh như gió bốn năm giây. Cuối cùng tay hắn run lên, hắn đột nhiên đứng dậy, ly trà đổ xuống bàn, hắn cuống quít lên, cũng không quan tâm mà nói:

- Bí thư...Đây là...Tài liệu này sao tôi không biết? Điều này...Điều này... ....

Vương Trạch Côn nói hai chữ điều này, lại nói không biết nhưng vẻ mặt đã nói rõ tất cả, tư liệu của Trương Thanh Vân hoàn toàn đã vượt ngoài dự liệu của hắn.

Trương Thanh Vân thở dài một hơi nói:

- Điều này anh không biết chỉ là bình thường, đây là tài liệu tuyệt mật của ủy ban kỷ luật trung ương, khi đó vì cảm thấy liên lụy quá rộng và trung ương quyết định không suy xét toàn diện.

- Vì vậy mà có vài vụ án đặc biệt được trung ương buông xuống, mục đích chính là hy vọng các đồng chí chúng ta có thể thanh tỉnh lại, có thể nhận thức sai lầm thông qua tổ chức. Dù sao bồi dưỡng một cán bộ cũng không dễ dàng gì, đặc biệt là một cán bộ cao cấp, không biết tổ chức đã phí bao nhiêu kinh phí và tinh lực.

- Dưới tình huống những đồng chí trượt chân có thể cứu vãn thì không ai muốn kéo tất cả mảng lưới lên, khi đó lãnh đạo ủy ban kỷ luật trung ương đã trưng cầu ý kiến của tôi về phần tài liệu này.

Trương Thanh Vân chậm rãi dùng giọng êm tai nói, trong giọng nói bùng lên ý nghĩ tiếc hận rất rõ ràng. Hắn thở dài một hơi nói:

- Đáng tiếc, chúng ta có những cán bộ không thấy được vấn đề, thích bịt tai trộm chuông.

- Điều này thật sự làm người ta phải bóp tay thở dài... ....

Trương Thanh Vân vừa nói vừa lắc đầu, Vương Trạch Côn ngây ra như phỗng, trong lòng cực kỳ khiếp sợ và khó hiểu.

"Trương Thanh Vân quả nhiên danh bất hư truyền, lòng dạ sâu sắc đến mức độ này rồi!"

Vương Trạch Côn thầm nghĩ, Tang Chương cho hắn xem qua những tư liệu về vấn đề liên quan đến quận Bắc Hải.

Vương Trạch Côn chưa từng xem qua bản tài liệu này bao giờ, hắn có thể chắc chắn điều này. Đây là tài liệu mật của ủy ban kỷ luật trung ương, Trương Thanh Vân nắm thứ này vào trong tay, quả nhiên kinh hoàng.

Trương Thanh Vân chỉ đạo thị ủy in và phát hành sách bìa trắng, cuối cùng tạo nên mâu thuẫn nghiêm trọng ở tuyến dưới, đặc biệt là quận Bắc Hải còn ồn ào, ý đồ trốn tránh trách nhiệm.

Mã Hóa Long ở Bắc Hải là địa đầu xà, trong những quận huyện khác có không ít người của hắn, hơn nữa kẻ này lại thích ganh đua. Vì vậy mà có rất nhiều người làm ầm ĩ, điều này làm cho cục diện rất khó khống chế, vị trí của Trương Thanh Vân càng xấu hổ.

Vương Trạch Côn thật sự không ngờ trên tay Trương Thanh Vân có bài tẩy như vậy, hắn nắm bài tẩy, như vậy vấn đề thế nào sẽ bộc lộ.

Hà Ích Hoa là chủ tịch quận Bắc Hải nhiều năm, tất cả vấn đề của Bắc Hải có phải thật sự hay không, điều này thấy rất rõ ràng. Đến lúc đó Trương Thanh Vân thậm chí có thể hạ lệnh tạm thời cách chức Mã Hóa Long để thẩm tra, truy cứu trách nhiệm.

Trong đảng thường là như vậy, chỉ cần không xảy ra vấn đề thì chẳng sao, chỉ cần có tồn tại vấn đề mà bị nắm chặt làm cứng, như vậy sẽ khó tránh.

Ví dụ như Mã Hóa Long, Trương Thanh Vân hạ lệnh điều tra Bắc Hải, quyết định vạch trần nắp bình, như vậy một Mã Hóa Long kiêu ngạo công khai đối kháng với thị ủy sẽ có những chuyện xấu phóng đại. Đến lúc đó dù Mã Hóa Long có quan hệ thông thiên thì cũng khó thoát khỏi bàn tay của Trương Thanh Vân.

Vương Trạch Côn càng nghĩ càng kinh hoàng, càng nghĩ càng lạnh người. Hắn đã sớm nghe nói Trương Thanh Vân là nhân vật hung ác, nhưng hung ác đến mức độ này cũng làm người ta cảm thấy khó tưởng. Người nào cũng biết Mã Hóa Long có xuất thân là thư ký của Vương Nhạn, là cán bộ mà Vương Nhạn tự mình đề bạt, được lão cực kỳ coi trọng.

Lần này Trương Thanh Vân ra tay trực tiếp cho Mã Hóa Long là cá chết trong lưới, chuyện này nếu được chứng thực, như vậy sau này tổ chức còn sử dụng Mã Hóa Long sao? Một danh tướng khó kiếm sẽ vì một sự kiện mà khó thể gượng dậy, sau này trong chính đàn thiếu đi một quan viên ngay thẳng, dám nói ra sự việc chân thật.

Vương Trạch Côn kìm lòng không được phải nhìn sang Trương Thanh Vân, đây là lần đầu tiên hắn nhìn Trương Thanh Vân cẩn thận như vậy. Trương Thanh Vân trẻ tuổi và đẹp trai, tuy cao lớn nhưng lại khá tao nhã, rất có phong phạm nho sĩ.

Nhưng khoản khắc này Vương Trạch Côn chỉ cảm thấy Trương Thanh Vân cực kỳ sâu xa khó hiểu, lòng dạ như biển, thật sự làm người ta khó nắm bắt... ....

Những nghi vấn liên tục hiện ra trong đầu Vương Trạch Côn, hắn muốn biết trên tay Trương Thanh Vân rốt cuộc có bao nhiêu bài tẩy.

Bây giờ bên ngoài phổ biến tin đồn Trương Thanh Vân mới về thủ đô và không quen, không phát triển được vì chưa đủ lý lịch, chưa đủ uy vọng, chưa quen thuộc công tác thủ đô, khó thể làm cho tốt.

Xét từ tình thế trước mắt thì Trương Thanh Vân thật sự khó thể dựng lên uy tín, hơn nữa nhìn qua có vẻ khó cất bước.

Nhưng thực tế có phải là như vậy không? Nếu là trước kia thì Vương Trạch Côn có thể cho là như vậy, nhưng hôm nay tiếp xúc với Trương Thanh Vân chưa đến mười phút, tất cả những quan niệm cố hữu của hắn đã biến đổi.

Trương Thanh Vân lòng dạ quá sâu, tính toán quá chi tiết, trên tay có quá nhiều bài tẩy, còn có thứ gì hắn không khống chế được? Sợ rằng an phận chỉ là một sách lược của hắn mà thôi.

Thủ đô vì vụ án của Cẩu Thành mà có rất nhiều vấn đề bộc lộ ra, những vấn đề này chẳng qua là tảng băng ngầm, đây cũng chính là điều mà trung ương lo lắng nhất. Lần này trung ương có thái độ khác thường với vấn đề đề bạt bí thư thị ủy thủ đô, cũng không phải là ủy viên bộ chính trị, đó chỉ là một Trương Thanh Vân có vẻ thiếu uy vọng lý lịch và còn trẻ, chẳng lẽ trung ương không suy tính gì?

Trong đầu Vương Trạch Côn là muôn vàn ý nghĩ, hắn nghĩ đến nhiều thứ mà trước kia không nghĩ ra, hắn càng nghĩ càng cảm thấy cục diện thủ đô thâm sâu khó lường. Bí thư Trương không được người ta xem trọng chợt trở nên khó thể khinh thường, cũng không biết còn bao nhiêu thủ đoạn trong bóng tối chưa bộc lộ ra... ....

- Thế nào? Anh Vương, anh có ý kiến gì? Anh là ủy ban kỷ luật thị ủy, ý kiến của anh rất quan trọng.

Trương Thanh Vân thản nhiên nói, hắn nói rất tự nhiên giống như không chú ý đến sự thất thố của Vương Trạch Côn.

Vương Trạch Côn nhanh chóng đưa suy nghĩ về hiện thực, hắn hắng giọng rồi nói:

- Đã có tài liệu và chứng cứ xác thực, đây là chuyện không thể không làm. Tôi đề nghị lập tức hành động, kỷ luật Hà Ích Hoa, sau đó nhanh chóng tra án Hà Ích Hoa trong thời gian sớm nhất, xử lý vấn đề cho rõ ràng, cho đảng và nhân dân một câu trả lời thuyết phục.

Trương Thanh Vân cười cười, trên mặt là vẻ khuyến khích, hắn nói:

- Tốt, anh Vương, anh nói điều kiện đi, muốn tôi hỗ trợ thế nào?

Vương Trạch Côn chợt sững sờ, hắn nhanh chóng ý thức được Trương Thanh Vân đặt trách nhiệm lên vai mình, vì vậy kích động nói:

- Không có bất kỳ điều kiện gì, tôi đảm bảo sẽ hoàn thành nhiệm vụ của tổ chức.

Vương Trạch Côn hạ thấp giọng, hắn nhấp một ngụm trà rồi nói:

- Cho tôi một tuần, tôi sẽ làm tốt tất cả. Không gạt bí thư, bây giờ ủy ban kỷ luật chúng tôi đang là binh hùng tướng mạnh, năng lực xử lý án không thua gì ủy ban kỷ luật trung ương.

- Ha ha!

Trương Thanh Vân cười ha hả, hắn đứng lên, tiếng cười rất lớn, một lúc lâu sau mới ngừng. Hắn quay đầu nhìn Vương Trạch Côn rồi nói:

- Vậy là tốt, có những lời này của anh thì tôi cũng an tâm, tổ công tác của ủy ban kỷ luật trung ương sẽ cùng hoạt động với các anh, đi thôi, chúng tôi chờ tin của anh... ....

Trương Thanh Vân khoát tay rất hời hợt, Vương Trạch Côn đổ mồ hôi lạnh, trong lòng bùng cháy.

Trương Thanh Vân bùng lên sát niệm, uy danh kinh người, Vương Trạch Côn đã gặp qua nhiều tình cảnh lớn nhưng trong lòng cũng không khỏi kính sợ

Bố Y Quan Đạo - Chương #1181