Chương 114: Sóng Gió Trong Đơn Vị Tiếp Đón ...


Trương Thanh Vân thấy tình cảnh như vậy thì lửa giận từ trong lòng bùng lên. Uông Yến Tử này cũng quá mức ngông cuồng, khinh người quá đáng, không ngờ lại dám bất kính với các đồng chí cơ sở như vậy. Hoạt động hội nghị công tác lần này rất quan trọng, nếu tiếp đãi không tốt thì chính Trương Thanh Vân hắn sẽ liên quan trực tiếp. Trương Thanh Vân vừa nghĩ đến đây thì lập tức phóng người lên dùng giọng lạnh lùng nói:

- Các người không có nước ấm sao? Vậy thì cho tất cả nhân viên đi đốt bếp lò.

Uông Yến Tử đang mắng người hăng máu thì quay đầu lại nhìn, khi thấy Trương Thanh Vân thì lập tức há hốc mồm đứng ngây dại. Vẻ mặt Uông Yến Tử chợt trắng chợt đỏ, thân thể đờ ra như khúc gỗ.

- Hội nghị công tác kinh tế là nhiệm vụ cực kỳ quan trọng, các người tiếp đãi cán bộ không tốt còn đứng đây mắng người, các người...Lập tức xin lỗi tất cả đồng chí Lật Tử Bình cho tôi.

Trương Thanh Vân lập tức quát lớn.

- Vị đồng chí này là, anh... ....

Ông chủ Vương đứng bên cạnh vừa định mở miệng thì Uông Yến Tử mới tỉnh lại từ trong mộng, nàng giật người chồng rồi dùng giọng hoảng loạn nói:

- Nhanh, nhanh lên, mau xin lỗi tất cả vị khách Lật Tử Bình.

Bộ dạng của Uông Yến Tử lập tức biến đổi, vẻ kiêu ngạo mà mạnh mẻ vừa rồi lập tức bị che giấu, lúc này có thêm vài phần lả lơi, trong hốc mắt đầy nước, nàng lắp bắp nói:

- Trương...Trương...Chủ nhiệm Trương...Em chỉ vô ý mà thôi.

Uông Yến Tử mở lời mà không dám nhìn thẳng mặt Trương Thanh Vân, sau khi lắp bắp nói vài lời thì lập tức xoay người hướng về phía đám người Vạn Quốc Thư và Hào Liệt rồi rối rít xin lỗi. Bộ dạng của Uông Yến Tử giống hệt như đang những diễn viên diễn kịch trên sân khấu, lúc này nhân vật nàng đang đóng chính là kiểu mẫu của loại người nịnh nọt.

Đối với Uông Yến Tử thì Trương Thanh Vân chính là một bóng ma trong lòng, nàng gặp mặt Trương Thanh Vân hai lần, lần đầu tiên thì bị đưa vào cục công an, lần thứ hai thì cũng khốn khổ không kém. Vũ Chí Cường là một người cực mạnh trong huyện Ung Bình cũng bị Trương Thanh Vân làm cho không dám ngẩng đầu lên nhìn đời, huống hồ nàng chỉ là một dân đen bình thường?

Trương Thanh Vân nhíu mày, trong lòng hắn bùng lên cảm giác chán ghét, đang định mở miệng mắng vài câu nhưng cũng không có hào hứng. Nếu nói lời thật lòng thì người phụ nữ trước mặt cũng có thể xem như rất khá, eo nhỏ mông lớn, ngực rất có hình tượng, gương mặt trái xoan, ngũ quan đoan chính, tinh xảo, nếu ăn mặc đẹp thì quả thật cũng có thể nói là vưu vật trời sinh.

Nhưng đức hạnh của Uông Yến Tử lại quá kém, thuộc loại người lả lơi, vẻ mặt chanh chua đanh đá làm người ta sinh ra cảm giác chán ghét.

- Được rồi, giám đốc Uông, các người lui xuống đi. Bí thư Vạn và chủ tịch Hào là đại nhân đại lượng, sẽ không chấp nhất loại người như cô.

Trương Thanh Vân dùng giọng lạnh lùng nói. Lúc này Uông Yến Tử giống như được đại xá, nàng liên tục gật đầu xưng vâng, sau đó lén liếc mắt nhìn Trương Thanh Vân, sau đó lại đảo mắt đi chỗ khác. Nàng chi cảm thấy gương mặt đẹp trai của đối phương giống như ma quỷ phóng thẳng vào trái tim mình.

- À, đúng rồi, cô đợi chút, vừa rồi cô nói những cán bộ thị trấn Nguyệt Toàn và Thanh Hà đều được ở trong phòng cao cấp, có phải vậy không?

Uông Yến Tử vừa run rẩy đi được vài bước thì Trương Thanh Vân lại mở miệng hỏi.

- À, không…Không có... ....

Uông Yến Tử chợt khựng người, nàng dùng giọng kinh hoàng nói, lời nói cực kỳ lộn xộn. Những gì nàng vừa nói về phòng cao cấp chỉ là bịa đặt mà thôi, tất cả những cán bộ cơ sở lên dự hội nghị kinh tế đều được sắp xếp như nhau. Nguyên tắc là tất cả mọi người đều ở cùng những phòng có chung tiêu chuẩn, không có bất kỳ đặc biệt nào dành cho bất kỳ người nào.

Trương Thanh Vân hỏi vấn đề này sao Uông Yến Tử không kinh hoàng cho được? Nếu nàng chỉ cần nói lộ ra một lời gì đó, lỡ may cán bộ thị trấn Nguyệt Toàn và thị trấn Thanh Hà bị phê bình thì nàng sao có thể gánh chịu hậu quả đây?

Trương Thanh Vân cười thầm, chắc người phụ nữ này đêm đó bị mình dọa cho sợ bể mật, nếu mắng thêm thì sợ rằng nàng ta sẽ không thể chịu đựng nổi, vì vậy hắn vung tay nói:

- Đi thôi, đi thôi.

Lúc này Uông Yến Tử mới chạy trối chết.

- Bí thư Vạn, chủ tịch Hào, đã làm hai anh và các đồng chí chịu uất ức rồi, tất cả đều do chúng tôi công tác không tốt, không ngờ lại xảy ra chuyện như thế này, cũng xin mọi người thứ lỗi.

Trương Thanh Vân tiến lên dùng giọng chân thành nói với Vạn Quốc Thư và Hào Liệt, đồng thời hắn cũng duỗi tay phải ra.

- Thanh Vân, cậu quá khách khí rồi, may mà cũng có cậu đến đây xử lý, nếu không chuyện ngày hôm nay đúng là không biết nên làm thế nào cho phải.

Vạn Quốc Thư cười ha hả nói, sau đó lão tiến lên bắt tay Trương Thanh Vân, trong lòng rất cảm khái. Mới qua một năm mà Thanh Vân đã có khí thế như vậy, dù là khí độ hay phong cách cũng cách biệt một trời một vực so với trước đây, nếu không được nhìn thấy tận mắt thì đúng là rất khó tin.

- Chào chủ tịch Hào!

Trương Thanh Vân bắt tay Vạn Quốc Thư xong thì lập tức quay sang mở lời với Hào Liệt.

- Tốt, tốt!

Hào Liệt tiến lên phía trước, lão cũng không có từ gì ngoài từ tốt nói với Trương Thanh Vân. Hào Liệt cũng đã nghe được tin tức Trương Thanh Vân sắp chuyển công tác xuống cơ sở, nếu như vậy thì Trương Thanh Vân sợ rằng sẽ trở thành lãnh đạo trực tiếp của Hào Liệt, vì vậy lúc này cũng cần phải chú ý cách nói chuyện.

Nhưng nếu Hào Liệt gọi Trương Thanh Vân là bí thư Trương thì có vẻ hơi sớm, vì vậy Hào Liệt cũng không biết xưng hô thế nào cho phải.

Hào Liệt nắm thật chặt bàn tay của Trương Thanh Vân mà tâm tình rất phức tạp. Lão lăn lộn vài chục năm mới leo lên chức chủ tịch xã, người ta chỉ cần làm ở huyện ủy một năm đã xuống dưới leo lên đầu mình, thật sự nếu so sánh giữa người và người thì quá đáng hận.

Nhưng tình cảnh vừa rồi cũng làm Hào Liệt cảm thấy kinh ngạc, Trương Thanh Vân chỉ cần giơ tay nhấc chân đã có uy thế tuyệt đối, rốt cuộc Hào Liệt cũng biết người làm việc ở huyện ủy rõ ràng không giống với những vị quan phụ mẫu suốt ngày dãi nắng dầm sương như mình. Chỉ là một câu nói của phó chủ nhiệm mà có tác dụng lớn hơn không biết bao nhiêu lần một bí thư và chủ tịch xã liên thủ lại với nhau, sau này nếu Lật Tử Bình vào tay hắn thì không biết sẽ phát triển đến mức độ nào.

Sau khi thăm hỏi lãnh đạo thì Trương Thanh Vân cũng vội vàng tiến lên chào hỏi từng vị cán bộ. Trương Thanh Vân hắn hầu như biết rõ tất cả các bí thư chi bộ thôn, vì vậy cũng không có cảm giác xa lạ. Nhưng khi Trương Thanh Vân bắt tay với mọi người thì cảm nhận được sự thận trọng của họ, không còn được tự nhiên như lần trước hắn về Lật Tử Bình. Nhưng Trương Thanh Vân cũng có thể nhìn thấy sự chân thành của mọi người dành cho mình, dù kính cẩn cũng rõ ràng phát ra từ tận nội tâm.

- Anh Lưu, anh đúng là một vị khách quý ít khi được gặp mặt, đã một năm rồi còn gì.

Trương Thanh Vân lập tức nhìn thấy Lưu Hoan chủ nhiệm văn phòng xã, vì vậy hắn vội vàng khách khí nói.

- Trương...Chủ nhiệm Trương, tôi sao lại là khách quý.

Lưu Hoan rõ ràng cảm thấy được sủng ái mà kinh hoàng, hắn nói chuyện cũng có chút lắp bắp. Trương Thanh Vân vươn tay, hai người nắm tay nhau thật chặt.

- Thanh Vân, chúng ta vào phòng ngồi nói chuyện.

Vạn Quốc Thư tiến lên nói, sau đó lập tức mở lời phân phó mọi người:

- Tất cả mọi người về phòng nghỉ ngơi, nước ấm đã có, điều này cũng phải cảm tạ chủ nhiệm Trương.

- Ha ha!

Mọi người lập tức nở nụ cười vui vẻ từ tận đáy lòng, sau đó lập tức giải tán ai về phòng nấy.

- Bí thư Vạn, cũng không cần vào nhà, tôi đến đây cũng vì muốn mời anh và chủ tịch Hào một bữa cơm rau dưa, anh Lưu cũng phải đi. Bình thường mọi người đều bề bộn, khó khăn lắm mới ở cùng một chỗ, rõ ràng là cơ hội khó tìm.

Trương Thanh Vân nói.

- Khách khí, khách khí rồi!

Vạn Quốc Thư nói, tuy lão nói như vậy nhưng vẻ mặt lại có chút cao hứng. Trương Thanh Vân đúng là thiếu niên khôn ngoan, vẫn còn chưa quên lãnh đạo, quả thật rất khó tìm.

- Không có gì, chúng ta nên đi ngay, xe đã đợi sẵn dưới lầu, nếu không sẽ muộn bữa.

... ....

Hôm nay Hiểu Nhĩ Sơn Trang rất náo nhiệt, bình thường khi các vị lãnh đạo cơ sở vào huyện thành thì nơi này chính là địa điểm đầu tiên để họ lựa chọn làm nơi chiêu đãi và tiếp khách. Bình thường khi bí thư đảng ủy xã và chủ tịch xã vào huyện thành đều vì công tác, vì vậy không thể nào tránh khỏi quá trình mời khách.

Huyện thành là địa phương nằm dưới mắt bí thư huyện ủy và chủ tịch huyện, nếu chiêu đãi nhau trong khách sạn thì sợ rằng sẽ bị chụp mũ tội lãng phí. Hơn nữa địa điểm của Hiểu Nhĩ Sơn Trang lại khá vắng vẻ, rất yên tĩnh, mọi phòng đều có giá như nhau, cùng có một cấp bậc, vì vậy nơi đây được hoan nghênh là điều đương nhiên.

Trong căn phòng số một của Hiểu Nhĩ Sơn Trang, Trương Thanh Vân gọi ra một bàn thức ăn ngon, hắn cùng đám người Vạn Quốc Thư trò chuyện rất vui vẻ.

- Bí thư Vạn, chúc mừng anh, khu Khai Phát là một nơi rất tốt, gần thị trấn, hơn nữa lại tương đối dễ kiếm thành tích. Đợt bổ nhiệm lần này chắc chắn cũng sẽ phù hợp với công tác của anh.

Trương Thanh Vân cười ha hả nói, Vạn Quốc Thư chắc chắn sẽ được điều sang làm bí thư đảng ủy khu Khai Phát, sáng hôm nay Vương Bình đã thay mặt lãnh đạo xuống nói chuyện về vấn đề này.

Vạn Quốc Thư nở nụ cười khoa trương, rõ ràng cũng đã được an ủi vài phần. Con đường làm quan của Vạn Quốc Thư đã đến lúc hoàng hôn, khi sắp về hưu được tiến vào trong huyện thành cũng coi như đã thỏa mãn tâm nguyện.

- Tôi đến khu Khai Phát cũng chỉ vì được lãnh đạo coi trọng nhưng cũng không bằng nơi cậu sắp đến. Lúc này Lật Tử Bình đang chào đón cơ hội trước nay chưa từng có, với năng lực của cậu thì chắc chắn có đất dụng võ. Nếu xét về phương diện này thì tôi rất hâm mộ cậu.

Vạn Quốc Thư cười nói.

Vạn Quốc Thư nói xong thì tất cả đều nở nụ cười, nhưng nụ cười của Hào Liệt lại có chút mất tự nhiên. Lão và Vạn Quốc Thư là những quan chức có độ tuổi xông xênh, bây giờ người ta đã vào thành mà chính lão vẫn còn phải ở lại trong một xã hẻo lánh, hơn nữa chức vụ cũng không thay đổi, hai tay vẫn trống không, trong lòng lão xuất hiện ý nghĩ không công bằng cũng là điều đương nhiên.

- Chủ tịch Hào, chúng ta cụng một ly, hội nghị kinh tế năm trước mọi người cũng đã gặp mặt nhau, thời gian một năm cũng không phải ít.

Trương Thanh Vân nâng chén với Hào Liệt, hắn biết rất rõ tâm tình, hơn nữa cũng thấy rất đồng tình với lão. Hào Liệt tính tình ngay thẳng không thích lòng vòng, lão đã ở Lật Tử Bình nhiều năm, đã chịu nhiều mệt mỏi, quả thật là người rất đáng kính nể.

Hào Liệt đứng dậy cụng ly với Trương Thanh Vân, khi nhìn thấy vẻ mặt chân thành của Trương Thanh Vân thì lão giật mình rồi thầm mắng mình quá đa tâm.

Lãnh đạo phái Trương Thanh Vân đi Lật Tử Bình đảm nhiệm chức bí thư chắc chắn đã có suy xét, phải đưa một người từ trên huyện ủy xuống, đồng thời cũng phải có nhiều quan hệ với lãnh đạo. Hơn nữa Trương Thanh Vân lại là ái tướng tâm phúc của Lệ Cương, sự nghiệp phát triển cây trà cũng là một tay chủ tịch Lệ phác thảo, Trương Thanh Vân đảm nhiệm chức bí thư xã cũng quá mức hợp lý.

- Anh Lưu, tôi kính anh một ly.

Sau khi uống với Hào Liệt thì Trương Thanh Vân lập tức nâng ly với Lưu Hoan rồi nói.

- Nếu tổ chức điều tôi xuống Lật Tử Bình thì cũng cần nhờ anh giúp đỡ, chúng ta đồng tâm hiệp lực đưa kinh tế Lật Tử Bình đi lên.

Lưu Hoan vội vàng đứng dậy nói không dám, sau đó uống cạn ly rượu. Lưu Hoan hắn tận mắt nhìn thấy Trương Thanh Vân phát triển, từ một tiểu tử vừa tốt nghiệp đại học sắp trở thành một bí thư xã trẻ tuổi nhất trong huyện, hơn nữa còn là lãnh đạo trực tiếp của chính mình. Lúc này Lưu Hoan đã không còn tâm tư đố kỵ, chỉ vì Trương Thanh Vân lúc này đã lên đến một độ cao mới.

Bố Y Quan Đạo - Chương #114