Chương 1121: Chị Thích Khoe Khoang


Trong khung của Hoàng Mẫn Hà là một người thích quyền như mạng, là một người phụ nữ thích khoe khoang thế tục.

Vì vậy bây giờ trên tay nàng có quyền, có tư chất để khoe khoang, nàng sẽ không bao giờ bỏ qua.

Phó giám đốc đài truyền hình tỉnh cũng là một đơn vị phát ngôn của đảng, nếu nói thật thì Hoàng Mẫn Hà thật sự nhìn đám người huyện thị tuyến dưới và cảm thấy không vừa mắt. Trước kia nàng xem thường người tuyến dưới vì là tình nhân của Chu Quốc Lập, hắn là phó chủ tịch, tất nhiên ánh mắt của nàng sẽ rất cao.

Bây giờ Hoàng Mẫn Hà đường đường là phó giám đốc đài truyền hình tỉnh, là một phó phòng có thực quyền, hơn nữa chỗ dựa cứng nhắc. Bí thư Trương chỉ cần nói một câu đầu tiên đã tạo nên pháp bảo cho Hoàng Mẫn Hà, nàng biết rất rõ, chỉ cần không phải sai lầm nguyên tắc, ở Giang Nam không ai dám động vào nàng, tất nhiên nàng sẽ có đầy đủ khí thế.

Hoàng Mẫn Hà đi ra mang theo nhiều người, hơn nữa lại thích phô trương, có lẽ trong Thành Đô chỉ có một mình nàng mà thôi. Hoàng Mẫn Hà không phải chỉ là phó giám đốc đài truyền hình, hơn nữa khi nàng còn là người dẫn chương trình thì đã có thu nhập không sai, đồng thời còn cực kỳ có khí thế.

Em trai của Hoàng Mẫn Hà làm kỹ thuật mạng, nàng và em trai cùng liên hợp tạo ra một trang web, dịch vụ quảng cáo phát triển khá mạnh, thu lời vài chục triệu. Điều này cũng làm cho Hoàng Mẫn Hà có nhiều tiền, nàng vừa có tiền vừa có quyền, với tính cách của nàng sao không khoe khoang?

Khi thấy Hoàng Mẫn Hà thì Trần Gia Cường đã cảm thấy đau đầu, người khác đều nói giám đốc Hoàng rất kiêu ngạo, bình thường không dễ tiếp cận, tính cách cổ quái. Nhưng Trần Gia Cường cảm thấy Hoàng Mẫn Hà cực kỳ bình dị gần gũi, quá nhiệt tình, mỗi lần gặp mặt đều nhiệt tình đến mức làm cho Trần Gia Cường mất tự nhiên.

Giống như hôm nay Hoàng Mẫn Hà đứng trước mặt biết bao nhiêu người mà bắt tay với Trần Gia Cường, người biết rõ thân phận của hắn thì không sao, nếu người không biết thì tha hồ phỏng đoán.

- Giám đốc Hoàng, chị cứ tự nhiên, tôi còn bạn bè đang chờ.

Trần Gia Cường nói, bây giờ hắn thật sự có chút sợ hãi Hoàng Mẫn Hà.

Hoàng Mẫn Hà cười khanh khách, nàng dùng giọng rung động nói:

- Ôi, chủ nhiệm Trần, anh rõ ràng là người khổng lồ ngoài ngàn dặm, tôi vất vả lắm mới được thấy mặt lãnh đạo tỉnh ủy, chẳng lẽ đến mà không được hoan nghênh sao?

Trần Gia Cường cười khổ, đúng lúc này Tiết Phong Loan lại đến, hắn cười hì hì chào hỏi Hoàng Mẫn Hà. Lúc này Hoàng Mẫn Hà cũng liếc mắt nhìn Tiết Phong Loan, khóe miệng khẽ co rút, đầu hơi gật, vẻ mặt đã không còn nhiệt tình như vừa rồi, trở nên hờ hững.

Khi ánh mắt Hoàng Mẫn Hà nhìn về phía Trần Gia Cường thì nụ cười lại xuất hiện trên mặt.

Biểu hiện của Hoàng Mẫn Hà rất rõ ràng, vì vậy làm cho đám người chung quanh cảm thấy xấu hổ, đặc biệt là đám thương nhân Ba Lăng, bọn họ trơ mắt nhìn Tiết Phong Loan hô phong hoán vũ ở thành phố Ba Lăng lại bị lạnh nhạt ở tỉnh thành, vì vậy mà trong lòng đám người đều cảm thấy có chút không công băng.

- Được rồi, giám đốc Hoàng, tôi có điện thoại.

Trần Gia Cường lấy điện thoại ra quơ quơ, hắn cũng không cho Hoàng Mẫn Hà cơ hội kịp phản ứng mà chạy đi như chớp.

Nước lạnh buốt chảy qua gò má, một cảm giác lạnh lun truyền vào trong lòng, lúc này Tiết Ân đang cố gắng bình định tâm tình rối loạn của mình.

Tiết Ân đứng trong phòng vệ sinh nhìn dung nhan của mình qua gương, năng tháng như những nhát dao vô hình, liên tục biến đổi dung nhan của con người. Tiết Ân có thể thấy rõ vài nếp nhăn trên khóe mắt của mình, thật ra đó cũng là biểu hiện già yếu.

Tiết Ân dùng sức lắc đầu, nàng cố gắng vứt bỏ những suy nghĩ rườm rà trong đầu, nàng liên tục hít thở sâu, nàng nhắm mắt và vốc nước rửa mặt.

Không biết đã qua bao lâu, Tiết Ân thở dài một hơi, sau đó bắt đầu trang điểm lại. Sau khi bận rộn xong tất cả mọi thứ thì vẻ mặt nàng đã khôi phục lại sự bình tĩnh, nàng cầm lấy túi xách rời khỏi phòng vệ sinh, nhưng vừa đi ra khỏi cửa thì nàng đã ngây người.

- Hôm nay anh phải về muộn, em nên nghỉ ngơi cho sơm, nhớ ăn nhiều vào, anh đã cất kỹ mọi thứ trong tủ. Em không cần làm cơm, nhà bếp có chút hư hại, đáng lý ra hôm nay anh định về sửa cho xong, nhưng bây giờ có việc, thôi thì để ngày mai... ....

Giọng nói của Trần Gia Cường.

- Ha ha, anh sẽ không uống nhiều rượu, em còn không rõ tửu lượng của anh sao? Em không cần làm phiền, anh tự mình lo được... ....

Những âm thanh này rất quen thuộc, Tiết Ân khẽ lui về phía sau, nàng lại quay về phòng vệ sinh, nhưng những âm thanh bên ngoài vẫn có thể nghe được. Khoảnh khắc này Tiết Ân chợt cảm thấy có chút hoảng hốt, giống như nàng đang quay trở về khoảng thời gian nhiều năm trước kia.

Khi đó hai người không phải cũng điện thoại như vậy sao? Trần Gia Cường luôn không sợ người khác dặn dò làm phiền, tất nhiên loại cảm giác quan tâm tha thiết này làm lòng người ấm áp, nhưng cú điện thoại đó là của Tiết Ân sao?

Tiết Ân nhắm mắt lại, tâm tình đã tỉnh táo chợt trở nên rối loạn, nước mắt cũng trào ra. Nhân sinh thường là như vậy, có nhiều khi bước đi là ra đi vĩnh viễn... ....

Trần Gia Cường cũng không biết sau lưng mình có cặp mắt nhìn chằm chằm, hắn nói chuyện điện thoại xong thì quay trở về, nhưng Hoàng Mẫn Hà lại còn chưa đi. Lúc này mọi người khá chen chúc, Hoàng Mẫn Hà giống như hạc giữa bầy gà, rất kiêu ngạo, nếu Trần Gia Cường mà không biết rõ lai lịch thì nhất định sẽ bị nàng thuyết phục.

Ngay cả đám người Tiết Phong Loan cũng không có tâm tính như Trần Gia Cường, trước mặt Hoàng Mẫn Hà thì bọn họ rõ ràng thua kém về khí thế. Tiết Phong Loan dù là phó chủ tịch thường vụ thành phố, hắn cố gắng bảo trì sự cẩn trọng nhưng chỉ cần cúi đầu thì lập tức coi như bán rẻ con người.

Tiết Phong Loan biết rõ Hoàng Mẫn Hà không phải là người mà mình có thể đắc tội, đừng nói nàng là người có thực quyền ở khối tuyên truyền tỉnh ủy, dù là thành phố Ba Lăng thì cũng khó thể chịu nổi. Hoàng Mẫn Hà là loại phụ nữ có quan hệ rộng ở Thành Đô, điều này Tiết Phong Loan khó thể chống đỡ được.

Người phụ nữ này chính là tình nhân của Chu Quốc Lập, bây giờ Chu Quốc Lập là hình tượng anh hùng hi sinh cho tổ quốc, Trương Thanh Vân hậu đãi người bên cạnh Chu Quốc Lập, chỉ cần xét riên đặc điểm này cũng có thể thấy Hoàng Mẫn Hà là người chạm tay vào có thể bỏng ở Thành Đô.

Thành Đô và Ba Lăng không phải là một loại, Tiết Phong Loan có thể là địa đầu xà ở Ba Lăng, nhưng hắn đến Thành Đô thì lập tức yếu đi, muốn tiến vào cấp độ cao ở Thành Đô thì còn có chút miễn cưỡng nhưng không quá đúng quy cách.

Vì vậy Tiết Phong Loan phải thể hiện sự cẩn trọng, kính cẩn, khách khí, tỏ ra yếu thế và lấy lòng. Kiếp sống chính trị nhiều năm qua đã làm cho Tiết Phong Loan hiểu được, có những người phụ nữ đắc tội được, có những người phụ nữ tâm tính ác liệt hơn đàn ông cả trăm lần, độc nhất là tâm tính của phụ nữ, lời này cũng chẳng phải tùy tiện.

Trần Gia Cường đến thì tình cảnh biến đổi, Hoàng Mẫn Hà nhiệt tình trò chuyện với hắn, thái độ khách khí và nhiệt tình, tất cả biểu cảm kiêu ngạo và cẩn trọng vừa rồi đã thu lại, vẻ mặt đã trở nên chân thành khiêm tốn.

Tiết Ân từ xa nhìn về phía bên này, nàng có thể thấy được toàn cục.

Cũng là bộ dạng như năm xưa, Trần Gia Cường vẫn nghiêm túc, thậm chí có vẻ đờ đẫn không hiểu thông đạo lý đối nhân xử thế.

Nhưng Trần Gia Cường đứng giữa nhóm người như hạc giữa bầy gà, có vẻ như không giống người thường, rất chói mắt.

Trạng thái đờ đẫn khô khan của Trần Gia Cường lại được phụ trợ bằng một người phụ nữ kính cẩn, hình như tất cả đã thăng hoa, đây mới chính là hình tượng quan viên trong lòng Tiết Ân.

Tiết Ân nhìn sang Tiết Phong Loan, bình thường ưỡn bụng, đầu cao hơn trời, ở Ba Lăng tiền hô hậu ủng không thua ai. Lúc này phải cố gắng nở nụ cười, chỉ cần nhìn la biết sự giả tạo và nịnh nọt, bộ dạng kia sao có thể là một vị quan vì dân làm chủ?

Thế giới này quá phức tạp, nguyên nhân căn bản chính là sự khác biệt giữa giả tạo và thật sự. Tiết Ân đôi khi không hiểu rõ đạo lý này, nhưng đến khi nàng hiểu thì người và vật đều không còn, nhân sinh bi ai cũng chỉ như vậy mà thôi.

Con người cần kinh nghiệm mới có thể trưởng thành, nhưng muốn trưởng thành phải trả một cái giá quá lớn, có khi là cả đời, như vậy không tàn nhẫn sao?

Tầm mắt Tiết Ân dần trở nên mơ hồ, trong đầu nàng lại vang lên những lời nói mà Trần Gia Cường vừa gọi điện thoại. Nhiều năm qua Trần Gia Cường vẫn là Trần Gia Cường, nhưng người bên cạnh không còn là người phụ nữ từng cùng hắn ăn mì trứng... ....

Tiết Ân chậm rãi lui về phía sau, nàng thậm chí quên mất mục đích chuyến đi hôm nay. Nàng cảm thấy mình không có dũng khí đứng trước mặt Trần Gia Cường, nàng không có tư cách ra mặt giúp Tiết Phong Loan cầu việc với Trần Gia Cường.

Quan trọng là bây giờ Trần Gia Cường đã có cuộc sống mới, hắn yêu vợ con, có một gia đình êm ấm hạnh phúc. Tiết Ân chỉ có thể lui về phía sau, nàng cảm thấy đau thương và bất lực, là cảm giác đau đớn khắc cốt ghi tâm.

- Đi thôi, chậm rãi mà đi, Trần Gia Cường vĩnh viễn hạnh phúc, Tiết Ân cần phải tự mình nhận lấy khổ ải.

Tiết Ân đi, nàng đi không một tiếng động, khi thư ký nói thì Tiết Phong Loan mới biết được điều này. Vẻ mặt hắn biến đổi vài lượt và thầm kêu không xong. Tiết Phong Loan là người không có chuyện không leo lên điện tam bảo, gần đây tất cả thành phố đều hưởng ứng lời kêu gọi của tỉnh ủy, tất cả đều phải vùi đầu phát triển kinh tế.

Muốn phát triển kinh tế thì trước tiên phải có tài nguyên, sau đó chíh là đầu tư. Bây giờ tất cả thành phố ở Giang Nam đều chạy về tỉnh thành, người chạy về thủ đô cũng là rất nhiều, tất cả đều bộc lộ thần thông, chính là muốn có tiền, muốn có hạng mục.

Vì vậy mà cạnh tranh bùn lên dữ dội, những thị ủy và chính quyền cạnh tranh với nhau cũng chỉ vì tư chất mà thôi, vào thời điểm này những hạng mục của Ba Lăng lại chậm chap không được giải ngân, vì vậy mà Ba Lăng rơi vào hoàn cảnh khó.

Tiết Phong Loan nhiều lần về tỉnh thành, trong tỉnh có nhiều tài nguyên, chỉ cần Trương Thanh Vân gật đầu thì tất cả không còn là vấn đề. Những năm nay chi cần có chữ ký của Trương Thanh Vân là như đi đường bằng, không còn trở ngại.

Trái lại, nếu đến tỉnh thành mà dùng quá nhiều thần thông, cuối cùng có chọc đến hồ tát hay không thì phải xem xét lại

Bố Y Quan Đạo - Chương #1121