Chương 1112: Mọi Người Đồng Tâm Hiệp Lực Sức ...


Nếu xét về vị trí địa lý thì Bảng Dương ở vị trí phía nam của Giang Nam, qua khỏi Bảng Dương là Lĩnh Nam, vị trí của Sở Dương ở phía tây Giang Nam, sát bên là Lễ Dương khu tự trị dân tộc Thổ, hai thành phố không gần nhau nhưng lại tiếp giáp.

Trước kia hai thành phố vì bị cách trở bởi một dãy núi và hồ nước trên núi mà ít khi hòa hợp, vì vậy mà SỞ Dương cũng là một địa phương nghèo đói nhất trong tỉnh.

Thập niên chín mươi tỉnh ủy quyết định xây đường cao tốc Bang Sở, đây là một công trình to lớn, hao tổn và tỷ đồng. Con đường này cũng trở thành đường làm giàu cho Sở Dương, trở thành đường huyết mạch nối Sở Dương với thế giới bên ngoài.

Đường cao tốc Bang Sở đi qua tất cả dãy núi và hồ nước trên đầu, có vài chục kilomet qua hầm, địa thế hiểm trở, địa chất phức tạp, đây chính là mối họa làm cho người ta đau đầu.

Tai họa mưa lũ lần này làm cho nhiều địa phương khốn khổ, dãy núi tiếp giáp giữa Bang Dương và Sở Dương cuối cùng cũng xảy ra chuyện. Ban đầu là núi lở làm ách tắc giao thông, trong lúc đội thi công đang tổ chức gấp rút sửa chữa thì dãy núi lại xả ra lỡ đất quy mô lớn, đây chính là đòn trí mạng.

Đầu tiên là lở đất trong khu vực rộng, hầu như toàn một dãy núi sinh ra tai họa, có hơn hai kilomet đường bị đất bùn chôn vùi, vì vậy mà những xe thi công đang được đặt ở đây và các nhân viên không may bị đất đá chôn vùi.

Hơn nữa lần này lở đất xảy ra ở những địa điểm không đồng đều, điêu này làm cho nhiều phạm vi bị ngăn cách. Khu vực bị ngăn cách hai đầu, tất cả những nhân viên ở bên trong bị chặn kín, bị vây vào thế núi, vì vậy phải lập tức ứng cứu, tìm ra đường sống cho bọn họ.

Thị trấn Thái Kỳ huyện Lâm Nhữ thành phố Bảng Dương là một thị trấn nằm trong khe núi, những ngày nay nơi đay đã náo loạn, đầu tiên là vì các đội ngũ xây dựng và bộ đội liên tục tiến vào. Ngay sau đó là hàng loạt nhân mã tiến vào không ngớt, tất nhiên người tiến vào ngày càng nhiều thì địa vị của Thái Kỳ ngày càng lớn.

Khu nhà khối chính quyền thị trấn Thái Kỳ được điều động khẩn cấp, tất cả học sinh trong thị trấn được cho nghỉ học và trở thành nơi đóng quân của các đơn vị bộ đội. Ngoài ra có rất nhiều địa phương ở thị trấn Thái Kỳ, đặc biệt là những gò đất cao được dựng lên những nhà bạt tạm thời, khắp nơi là phương tiện cơ giới giao thông, bầu không khí đã không còn an tĩnh như ngày thường, cực kỳ căng thẳng.

Trong lúc mưa to, một đoàn xe xuất hiện ở đầu đường cửa đông thị trấn, lúc này tất cả quan binh của tất cả đội ngũ ở thị trấn đều ra đứng ở hai bên đường. Tất cả mọi người mặc áo mưa cầm dù đứng chi chít, giống như ai cũng hy vọng được thấy một người nào đó.

Khi thấy đoàn xe tiến vào trong tầm mắt thì đám người chợt ầm ĩ, sau đó nhanh chóng xếp thành hàng, tất cả lẳng lặng nghênh đón bí thư tỉnh ủy Trương Thanh Vân đến.

Xe dừng lại ổn định, Trương Thanh Vân nhìn trời mưa không ngớt qua cửa sổ xe, trong lòng thầm bực bội. Lúc này cửa xe mở ra, Trương Thanh Vân thở dài một hơi, hắn cúi đầu chui ra. Bí thư thị ủy Bảng Dương Hàn Viễn Sơn dẫn đầu đoàn người tiến lên nói:

- Chào bí thư, chào bí thư.

Trương Thanh Vân khoát tay nói:

- Không cần, không cần. Tôi đã nghe báo cáo về những tình huống của các anh trên đường đến đây, bây giờ có ba điểm, thứ nhất là không tiếc bất kỳ cái giá nào để cứu người, những thứ khác không quá quan tâm.

- Thứ hai là nhanh chóng cho những đội cứu hộ mang thực phẩm và nhu yếu phẩm vào núi, nhanh chóng đưa đoàn người ra ngoài.

- Thứ ba phải nhanh chóng di dời dân chúng, tất cả ở trong dãy núi này đều phải được sơ tán, chỉ cần trời tiếp tục mưa thì nơi đây sẽ cực kỳ nguy hiểm. Những địa phương như thị trấn Hồng Kỳ rất khó tìm nhưng nhất định phải tìm một địa phương an toàn như vậy để an trí nhân dân và người bị thương.

Trương Thanh Vân nói, tất cả mọi người đều chăm chú lắng nghe, chăm chú ghi chép. Hàn Viễn Sơn nói:

- Bí thư cứ yên tâm, chúng tôi đã làm tất cả những bố trí, tất cả đều được tiến hành đâu vào đấy. Ông trời chết tiệt tức giận quá ghê gớm, nhưng chúng ta sẽ tuyệt đối không thể khuất phục.

Hàn Viễn Sơn nói đến đây thì ngừng lại một chút, hắn chỉ chỉ về hía đám người phía trước, nơi đó có bộ đội, nhân viên y tế, nhân viên hội chữ thập đỏ, những tình nguyện viên.

Bọn họ đều nghe nói bí thư tỉnh ủy đến, vì vậy mới tạm thời bỏ qua công tác và tụ tập đến bên này.

Hàn Viễn Sơn nói:

- Bí thư, đây là các đồng chí sẽ xông lên tuyến đầu, mong anh nói vài lời.

Trương Thanh Vân quay đầu lại nhìn chung quanh, trên mặt đất đều là người, trong khu nhà khối chính quyền, thậm chí hai ben đường phố cũng chẳng chịt người là người. Nhưng mọi người đều không nói lời nào, tất cả đều nhìn Trương Thanh Vân, trong ánh mắt bùng ra chú vui sướng, đờ đẫn và trầm mặc.

Đã sớm có người đưa micro đến cho Trương Thanh Vân, hắn cầm lấy micro rồi nói:

- Các đồng chí, tôi là Trương Thanh Vân, tôi đến thăm mọi người.

Những tiếng vỗ tay vang lên trong màn mưa, Trương Thanh Vân khoát tay, tiếng vỗ tay dừng lại, hắn nói tiếp:

- Năm nay Giang Nam chúng ta gặp nạn lũ lụt dữ dội nhất trong vòng trăm năm qua, vì địa chất sinh ra vấn đề mà có rất nhiều đồng bào bị chôn vùi, phải trả một cái giá đắt bằng chính sinh mạng của mình.

- Mặt khác chúng ta còn có rất nhiều đồng bào không có nhà để về, rơi vào hoàn cảnh cùng đường. Nếu nói một cách không khoa trương thì bây giờ toàn tỉnh Giang Nam không có chỗ nào không bị thiên tai, không thể không cứu tế.

- Các đồng chí, trong gian nan chúng ta nhất định không được quá căng thẳng. Thời xưa các cụ đã nói nhân định thắng thiên ý, đội ngũ quân giải phóng của chúng ta từ nhân dân đi ra, chúng ta tình nguyện cùng các chuyên gia kỹ thuật công trình, các chuyên gia y tế cũng rất nhiều tình nguyện viên đến đây.

- Nếu nói một cách không khoa trương thì các anh các chị chính là cứu tinh của quần chúng, chúng ta phải đoàn kết một lòng, phải không tiếc bất kỳ cái giá nào để chiến thắng trong tai họa lần này.

- Các đồng chí, chúng ta có lòng tin hay không?

- Có!

Những tiếng hô rung trời vang lên làm người ta cảm thấy máu nóng sôi trào. Đặc biệt là những chiến sĩ quân giải phóng, khí thế của đám người như cầu vồng, vẻ mặt kích động, thậm chí cồn có người hai mắt đỏ bừng, tâm tình lên cao cực điểm.

Trương Thanh Vân chậm rãi đảo mắt qua đám người, Hàn Viễn Sơn ở phía sau khẽ nói:

- Lần này đất lở, những nhân viên thi công ở hiện trường là trung đội của Bảng Dương.

Hàn Viễn Sơn chỉ vào đám người bên ngoài:

- Những người này đều là quan binh Bảng Dương.

Trương Thanh Vân gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc. Thường thì chiến hữu sẽ có cảm tình chân thành tha thiết, lần này có rất nhiều lính bị thương vong, tất nhiên sẽ làm lòng người oán hận.

Bây giờ điều duy nhất không được xác định chính là vùng núi này đã đến mức độ không xong như thế nào, với thời tiết tiếp tục như thế này thì vấn đề sơ cứu và cứu hộ phải trả một cái giá lớn, muốn lấy những thi thể từ trong đống đất đá là hầu như không thể.

Nếu như không có bất ngờ gì xảy ra thì lần này tất cả chiến sĩ bị chôn vùi chỉ có thể an nghỉ mà thôi.

Trương Thanh Vân nghĩ đến đây thì tâm tình trở nên trầm trọng, hắn quay đầu nhìn Hàn Viễn Sơn nói:

- Bộ đội Bảng Dương các anh là anh hùng, các anh nhất định sẽ được thỉnh công. Trên đường đến đây tôi đã thông báo tình hình tai nạn cho chính phủ, đồng thời chính phủ cũng đã khẩn cấp đưa ra cơ chế khẩn cấp vì tai nạn.

- Phó thủ tướng Hùng đã nói tỉnh ủy và đảng ủy chính quyền địa phương nhất định phải cực kỳ chuyên chú, phải không tiếc cái giá nào để bảo vệ tính an toàn của quần chúng. Trung ương sẽ lập tức tăng cường cứu tế, phó thủ tướng Lăng đã kết thúc chuyến thăm châu Phi về nước, tôi muốn cho tất cả đồng chí biết, chúng ta không phải chiến đấu một mình.

Trương Thanh Vân nói với âm thanh không tốt, ngoài Hàn Viễn Sơn thì những người chung quanh đều nghe thấy. Tin tức này rõ ràng có tác dụng ủng hộ sĩ khí, người chung quanh bị tin tức này làm ảnh hưởng, tâm tình mọi người phấn chấn.

Trương Thanh Vân thở dài một hơi, vì ủng hộ sĩ khí mà hắn đã dùng bất kỳ thủ đoạn nào. Thực tế báo cáo tình hình tai họa với chính phủ là không phải giả, nhưng phó thủ tướng Lăng cũng không lập tức quay về. Lúc này phó thủ tướng Hùng cũng đang phải ma xát vì quan hệ mậu dịch Trung Mỹ, đang phân tranh cao thấp ở nước ngoài, lão nghiêm lệnh cho Trương Thanh Vân phải đứng vững.

Giang Nam gặp phải khảo nghiệm cực kỳ khó khăn, nhưng bây giờ trung ương cũng gặp phải khảo nghiệm. Bây giờ tổng bí thư Lương mới lên đài, trung ương phải ma xát, hơn nữa trong nước và quốc tế luôn có chuyện phát sinh, hình như đây là những khảo nghiệm về năng lực của ban ngành trung ương mới.

Vì vậy có thể thấy được áp lực của trung ương là thế nào.

Thủ tướng Hùng đã ra chỉ thị cho Trương Thanh Vân không tiếc bất kỳ cái giá nào, thực tế thủ tướng đã nói rất rõ ràng, bây giờ trung ương đang khó khăn, không thể cho Trương Thanh Vân nhiều thứ, rất nhiều vấn đề ở địa phương thì Trương Thanh Vân phải tự mình nghĩ biện pháp.

Trời dần tối, bầu trời sấm sét vang dội, mưa to trút nước xuống ầm ầm. Trương Thanh Vân đứng trong phòng nghĩ được sắp xếp tạm thời của mình, hắn nóng lòng như lửa đốt, mưa liên tục làm cho công tác cứu hộ gặp khó khăn, khó triển khai, sợ rằng còn phát sinh sự cố mới.

Trong vòng một ngày, những lãnh đạo chi đội bộ đội Bảng Dương và chính ủy đã ba lần thỉnh lời Trương Thanh Vân, nhưng Trương Thanh Vân đều ép xuống. Trương Thanh Vân làm một bí thư, hắn nhất định phải đảm bảo vấn đề an toàn của những người còn sống. Dưới điều kiện thời tiết như thế này thì phái người vào núi mà có thêm sự cố, như vậy nếu có vấn đề thì chẳng phải chỉ là mất tích mười mấy người.

- Bí thư, có điện thoại khẩn cấp.

Trần Gia Cường đẩy cửa tiến vào nói, giọng điệu dồn dập.

Trương Thanh Vân đứng lên nói:

- Ở đâu? Phòng làm việc sao?

Trần Gia Cường gật đầu, Trương Thanh Vân lao ra. Điện thoại khẩ cấp chính là điện thoại vệ tinh mang theo bên người Trương Thanh Vân.

Điện thoại này đảm bảo cho liên lạc với Trương Thanh Vân sẽ không bị gián đoạn, lúc này có điện thoại khẩn, như vậy chỉ có thể là điện báo của trung ương

Bố Y Quan Đạo - Chương #1112