Chương 1022: Vi Cường Quay Về


Chu Quốc Lập và Hoàng Mẫn Hà hơn nhau hai mươi tuổi, hai người bọn họ là một cặp già trẻ khác biệt. Tất nhiên đến độ cao như Chu Quốc Lập thì quyền lực quấn quýt, một tổ hợp như Chu Quốc Lập và Hoàng Mẫn Hà cũng không có gì lạ.

Nếu nói thật tâm, Trương Thanh Vân tuy cảm thấy Chu Quốc Lập công tác rất tốt, có phong thái, nhưng đối với sự kiện Chu Quốc Lập và Hoàng Mẫn Hà lại cảm thấy không phù hợp. Hơn nữa Chu Quốc Lập mang Hoàng Mẫn Hà đến dùng cơm, rõ ràng có ý "thẳng thắn" với Trương Thanh Vân, nhưng với quan hệ giữa Chu Quốc Lập và Trương Thanh Vân, làm như vậy có hơi đột ngột.

Nếu xét về phương diện khác thì điều này cũng có nguyên nhân, vì Chu Quốc Lập nóng lòng muốn nhanh chóng dựa vào Trương Thanh Vân. Những mối quan hệ giữa người và người thường phải tích lũy qua thời gian, bình thường không nóng không lạnh, nước đến chân mới nhảy, thường sẽ phản tác dụng.

Chu Quốc Lập không phải không hiểu được điều này, hắn rất hiểu, nhưng làm như vậy chỉ có thể nói là hắn thiếu tự tin, chỉ có thể ôm chặt Trương Thanh Vân thì hắn mới an tâm.

Tất nhiên những cảm xúc đó chỉ có thể chôn sâu trong lòng, Chu Quốc Lập không biểu hiện ra trên mặt, vì vậy buổi tiệc tối rất hòa hợp. Hoàng Mẫn Hà dù sao cũng là người dẫn chương trình, bình thường cũng hay dùng cơm với giám đốc và các nhân viên quan trọng.

Sau khi vượt qua chướng ngại tâm lý đầu tiên thì tâm tinh của Hoàng Mẫn Hà dần mở rộng, dưới sự giật dây của Chu Quốc Lập, nàng mời Trương Thanh Vân vài ly. Nếu nói một cách thật tình thì nàng là người hướng ngoại, uống vài ly mà hai má đỏ ửng, tuy đã hơn ba mươi nhưng khá có tư chất, có tiền vốn trêu hoa ghẹo nguyệt. Đây là lần đầu tiên nàng dùng cơm với một lãnh đạo cấp tỉnh nhưng không hơn mình bao nhiêu tuổi, trước kia nàng dùng cơm với Chu Quốc Lập thì luôn nghĩ rằng "đối phương là một ông lão, dù giả vờ cũng không sao", nhưng trong lòng cũng có ý nghĩ khác.

Nhưng hôm nay Hoàng Mẫn Hà ngồi bên cạnh Trương Thanh Vân và cảm giác đã khác, ít nhất tâm tình căng thẳng lúc đầu cũng dần tan biến, dần dần ăn nói lưu loát hơn.

Người phụ nữ như Hoàng Mẫn Hà cũng không còn là cô gái trẻ trung, kinh nghiệm đối nhân xử thế đã khá mạnh, bản lĩnh đối nhân xử thế cũng trưởng thành. Mỗi lời nói và hành động của nàng đều rất khéo léo, những lời nói đều làm người ta thoải mái, dù là nịnh nọt khách khí cũng không quá phận, công phu nịnh hót cũng không thua kém những lão cáo già.

Chu Quốc Lập ở bên cạnh cũng không ép buộc Hoàng Mẫn Hà, ngược lại còn liên tục khuyến khích, chốc chốc lại vui đùa vài câu, vì vậy mà bầu không khí trong phòng rất hòa hợp.

Sau khi qua được vài vòng rượu, món ăn đổi vài lượt, Chu Quốc Lập đột nhiên mở miệng nói:

- Chủ tịch, gần đây bên ngoài có tin đồn, tôi đã biết, tất cả đều nói về tôi. Tôi đã gây thêm phiền phức cho anh, bữa cơm hôm nay cũng vinh hạnh vì được anh đón tiếp, chúng ta cạn ly.

Chu Quốc Lập nâng ly, hắn cụng ly với Trương Thanh Vân rồi uống một hơi cạn sạch, sau đó nói:

- Chủ tịch, tôi báo cáo với anh, sau khi tôi kiêm nhiệm chức vụ cục trưởng cục công an thì sẽ chăm lo việc nước, sẽ làm tốt công tác ở chiến tuyến công an, sẽ làm cho cục diện ở Giang Nam hoàn toàn ổn định, không sinh ra lo lắng cho anh.

Chu Quốc Lập vỗ vai Hoàng Mẫn Hà nói:

- Mẫn Hà là một cô gái tốt, những năm này theo tôi chịu nhiều uất ức. Chủ tịch anh cũng biết, vợ tôi đã xuất ngoại hơn tám năm, còn chưa biết sống chết. Tôi đã nghĩ kỹ, sau một thời gian nữa tôi sẽ cắt đứt hôn nhân kia, sau đó... ....

Chu Quốc Lập vừa nói xong thì cười ha hả, câu nói kế tiếp chưa phát ra nhưng ý tứ đã rất rõ ràng.

- Vị trí cục trưởng cục công an cũng không dễ ngồi, có quá nhiều người nhìn vào, trách nhiệm cũng nặng nề. Tôi còn chưa tiền nhiệm đã có người chỉ trích, nếu tôi thật sự được bổ nhiệm sẽ xem xét lại vài lượt, để xem chiến tuyến công an vài năm qua có gì khác biệt, vì sao vài năm mà cảnh tượng lai xuống dốc như vậy?

Chu Quốc Lập nói khá lớn, nói xong còn vỗ ngực, âm thanh vang dội.

Trương Thanh Vân mỉm cười nhìn Chu Quốc Lập, trong lòng hắn không ngi nghờ năng lực của đối phương. Ngay từ thời Lưu Trắc Nhiên thì Chu Quốc Lập đã được coi là chó dữ, là một vị tướng tài khối chính quyền tỉnh.

Cũng vì khi đó hắn đắc tội với quá nhiều người, hơn nữa sau này Giang Nam liên tục đổi chủ, hắn bị người ta xa lánh mới rơi xuống tình cảnh hôm nay. Bây giờ hắn sắp được Trương Thanh Vân sử dụng, được ủy thác trách nhiệm, tâm tình là thế nào thì hoàn toàn có thể nghĩ ra.

Chu Quốc Lập nói xong những lời vừa rồi giống như giải tỏa những gì còn đè nén. Dưới cục diện lúc này, Trương Thanh Vân cho Chu Quốc Lập một cây đao tốt là chuyện đương nhiên, hắn muốn thay đổi cục diện Giang Nam thì còn rất nhiều chuyện bất ngờ khác.

Nếu trên tay Trương Thanh Vân có đao sắc thì sẽ không còn sợ hãi.

Tửu lượng của Trương Thanh Vân rất kinh người, ngàn ly không say, rõ ràng Chu Quốc Lập không so được với Trương Thanh Vân, càng uống thì càng nói nhiều. Dù hắn vẫn rất khách khí, nhưng trong giọng nói cũng khó tránh khỏi những lúc tự bày ra vị trí trung tâm.

Hoàng Mẫn Hà ở bên canh dù sao cũng không có quá nhiều kinh nghiệm, nàng không kịp thời nhắc nhở Chu Quốc Lập, ngược lại còn cảm thấy mình tìm đúng người đàn ông, vì thế mà ánh mắt nhìn ông lão Chu Quốc Lập càng chảy ra nước.

Thử nghĩ xem, chủ tịch là thế nào? Trong Giang Nam này có mấy người dám tùy tiện nói chuyện với Trương Thanh Vân như vậy? Dù trong nhóm phó chủ tịch thì cũng có rất ít người liên hệ với Trương Thanh Vân, Chu Quốc Lập lúc này bày tỏ sự ăn ý với chủ tịch trước mặt Hoàng Mẫn Hà, trước đó nàng còn không tin, nhưng bây giờ nàng đã tin.

- Anh Chu, có một vấn đề tôi phải nói trước với anh.

Trương Thanh Vân cười nói, hắn khựng lời rồi ấn vai Chu Quốc Lập:

- Anh biết tiểu tử Vi Cường chứ? Cậu ấy là cán bộ trao đổi với Giang Bắc, bâ giờ thời điểm trao đổi đã đến kỳ, cũng nên quay lại.

- Cậu ấy là người anh một tay mang đi, sau khi trở về tôi cũng không cho cậu ấy đi đâu xa, sẽ tiếp tục làm trợ thủ cho anh. Việc này tôi đã trưng cầu ý kiến của cậu ta, khi đó cậu ấy rất thích chí, vì vậy mà hôm nay tôi mới nói với anh một lời.

Chu Quốc Lập chợt sững sốt, khoảnh khắc sau hắn cười rộ lên:

- Vậy thì quá tốt, Vi công tử là đứa trẻ tôi được thấy cậu ấy lớn lên, bây giờ từ Giang Bắc quay về là rất tốt, nếu cậu ấy về nắm cục công an thì rõ ràng là phù hợp, tôi đang lo trong ban ngành không có ai, bây giờ có Vi công tử, tất cả sẽ giải quyết dễ dàng.

Trương Thanh Vân vẫn cười như trước, hắn nâng ly rượu nói với Chu Quốc Lập:

- Uống một ly!

- À, được, được.

Vẻ mặt Chu Quốc Lập có hơi bối rối, cảm giác hào sảng vừa rồi đã giảm đi, ánh mắt say lờ đờ cũng dần thanh tỉnhh, ánh mắt phát sáng, rõ ràng là dấu hiệu tỉnh rượu.

Một người đang say mà chợt tỉnh nhiều khi phải gặp kích thích lớn, trong lòng Chu Quốc Lập đã không còn tiêu sái như vừa rồi.

Đầu tiên Chu Quốc Lập là người bên phía cha của Vi Cường, năm xưa hắn rất gần với chủ tịch Vi. Nhưng sau này quan hệ hai bên dần bất hòa, tất nhiên cũng bất hòa với cả Vi Cường. Vi Cường đang công tác ở cục công an mà chuyển đi làm phó chủ tịch thành phố cũng vì sự bố trí của Chu Quốc Lập.

Những thứ này người ngoài không thấy rõ nhưng người trong cuộc lại biết ấm lạnh. Dưới tình huống như vậy, Trương Thanh Vân kéo Vi Cường về cục công an làm trợ thủ cho Chu Quốc Lập, sao không làm cho Chu Quốc Lập vã mồ hôi lạnh?

Chu Quốc Lập vì kinh hoàng mà tỉnh rượu, trong lòng càng sợ hãi, hơn nữa còn liên tục tự trách mình. Đúng là uống rượu sinh chuyện, vừa rồi quá đắc ý mà thất thố trước mặt Trương Thanh Vân, sai lầm như vậy là khó thể tha thứ.

Trong sự kiện Vũ Lăng thì Chu Quốc Lập là một con dao của Trương Thanh Vân, khi đó Trương Thanh Vân chỉ dâu hắn đánh đó, trong quá trình hắn đã biết sự lợi hại của đối phương.

Bây giờ Trương Thanh Vân kéo Vi Cường từ Giang Bắc về cục công an tỉnh, điều này càng làm cho Chu Quốc Lập thấy thủ đoạn cao siêu của Trương Thanh Vân, đúng là người ta phải sinh ra cảm giác sâu xa khó hiểu. Trương Thanh Vân yên tâm cho Chu Quốc Lập kiêm nhiệm cục trưởng cục công an, điều này chứng tỏ sự tín nhiệm của hắn với đối phương.

Nhưng nếu cho Vi Cường tiến vào, đây rõ ràng là một cây đinh quá tốt, phòng ngừa Chu Quốc Lập mất đi khả năng khống chế.

Chu Quốc Lập tất nhiên hiểu rõ tình huống, nhưng Trương Thanh Vân lại đề cập rất tự nhiên, giống như hắn đang nhờ Chu Quốc Lập quan tâm đến Vi Cường.

Chu Quốc Lập rất quen thuộc Vi Cường, từ khi Vi Trung Quốc về hưu, Vi Cường phát triển rất nhanh. Người này thông minh, ngộ tính cao, từng phát triển mạnh trong chính giới, có cả làn gió của cha để lại, nếu so sánh với một Vi Trung Quốc hiền lành nhân hậu thì Vi Cường là kẻ cay độc, không phải dễ dàng gì.

Ấn tượng của Chu Quốc Lập với Vi Cường phần lớn là trước khi sang Giang Bắc, sau đó Vi Cường sang Giang Bắc vài năm, nghe nói công tác rất tốt. Là một quan viên Giang Nam mà có chỗ dựa và phát triển ở Giang Bắc, rõ ràng đã vượt qua kiểm tra đánh giá, năng lực thế nào có thể nghĩ.

Lần này Vi Cường từ Giang Bắc quay về là cho vôi sống vào nước lạnh, so với trước kia càng không đơn giản, Chu Quốc Lập muốn làm tốt công tác cũng phải mất nhiều tâm tư.

Chu Quốc Lập biết rõ một điều, hắn nhất định phải quan tâm đến Vi Cường. Trương Thanh Vân và Vi Cường có quan hệ mật thiết, nếu Chu Quốc Lập không làm tốt quan hệ với Vi Cường, như vậy kẻ có hai chỉ là Chu Quốc Lập.

Chu Quốc Lập nghĩ đến đây thì càng kính cẩn và thận trọng, cũng không dám mạnh miệng, không dám vỗ ngực, cũng không dám uống thêm nhiều rượu. Hắn nhiệt tình phối hợp với Hoàng Mẫn Hà chung vui với Trương Thanh Vân, ngẫu nhiên còn dày mặt vuốt mông ngựa.

Phụ nữ thường rất mẫn cam, biến hóa của Chu Quốc Lập đã bị Hoàng Mẫn Hà nắm chặt. Nàng rất thông minh, sau khi xem xét cẩn thận những lời đối thoại của Trương Thanh Vân và Chu Quốc Lập, trong lòng nàng dần hiểu ra, vì vậy mà cảm thấy nghiêm túc. Trước đó nàng là một người phụ nữ sợ quyền lợi, bây giờ càng cảm thấy đáng sợ.

Bố Y Quan Đạo - Chương #1022