Người đăng: Vietnguvandan
Diệp Bất Phàm đi vào động phủ, trừng mắt nhìn Hắc Điểu một cái, bản thân hắn
đối với con chim này đã không còn ngôn từ gì để nói, cảm giác tai qua nạn
khỏi, Diệp Bất Phàm vội vàng thở sâu, sau chuyện vừa rồi hắn đối với Hắc Điểu
càng thêm đề phòng, Diệp Bất Phàm e sợ có ngày chính mình sẽ thực sự bị chơi
chết.
Hắc Điểu trừng mắt đáp trả, nó thủy chung luôn cho rằng mọi chuyện bắt đầu từ
Diệp Bất Phàm mà phát sinh, bản thân đương nhiên cũng là bị hại, Hắc Điểu nhảy
lên tổ kéo mảnh tam giác nội y quấn lên người, hai mắt lim dim, dược lực Xuân
Dược tiêu tán khiến cho Hắc Điểu giờ phút này có loại cảm giác buồn ngủ đến
cực hạn.
Nhìn thấy Hắc Điểu ngủ say, Diệp Bất Phàm mới nhẹ nhàng rời đi động phủ, không
phải hắn quan tâm, đợi cho đối phương ngon giấc mà sợ Hắc Điểu sẽ đi theo gây
họa.
Bước ra bên ngoài cũng là giữa trưa, ngay phía trước động phủ tầm trăm bước
chân là vực thẳm sâu hun hút, vực thẳm bị một bức tường thành cao hơn ba
trượng che khuất, tường thành hướng từ lưng chừng, bao quanh ngọn Khâu Sơn
chạy dọc lên đỉnh núi tạo thành quần thể kiến trúc Bát Cực Đạo Tông, Hạ Viện
nằm ở lưng chừng ngay vị trí nơi Diệp Bất Phàm đang đặt chân, được phân chia
thành bốn khu riêng biệt là Luyện Dược Đường, Pháp Binh Đường, Cổ Linh Đường
cùng Trận Hình Đường.
Đỉnh Khâu Sơn là nơi Thượng Viện tọa lạc, một tồn tại cao cấp của Bát Cực Đạo
Tông, là chân chính nhân gian Tiên cảnh, địa phương mà bất kỳ đệ tử Hạ Viện
nào cũng ao ước được một lần đặt chân, tương truyền phía trên Thượng Viện còn
có Thiên Viện, bất quá, sự tồn tại của địa phương này thuộc về căn cơ nội tình
tông môn cho nên rất ít người có nhận thức rõ ràng.
Hướng đông, dọc theo con đường lát bằng đá đen là một cái hàn đàm, bởi Hạ Viện
nằm ở lưng chừng núi cho nên hàn đàm quanh năm sương trắng bao phủ, nhìn từ xa
như một chiếc hồ bàng bạc khói mù, đi bên cạnh khí lạnh thấu xương, hàn khí
theo gió xông thẳng lên bầu trời trải dài miên man như một dải lụa vô sắc, khi
hoàng hôn hàng lâm, tà dương chiếu xuống, chiết xạ vạn dặm lại càng thêm hoa
mỹ.
Ngọn Khâu Sơn rất cao, địa hình cũng cực kỳ hiểm trở, ngay bên dưới chân núi
là một thôn trấn nhỏ, người trong thôn ít nhiều biết đến sự tồn tại của Bát
Cực Đạo Tông, tuy nhiên đệ tử đạo tông rất hiếm khi gia nhập hồng trần, chỉ
trừ những lần đi thực hiện tông môn nhiệm vụ, đạo tông môn quy đối với việc
này có quy định cực kỳ sâm nghiêm.
Vượt qua Khâu Sơn đại ngàn, hướng bắc cách Khâu Sơn sơn mạch mười vạn dặm là
địa phương tên gọi Hồng Hoang, Hồng Hoang này ngày xưa vốn cùng với Thiên
Hoàng là hai đại cấm khu của Trung Châu.
Sau khi Thiên Hoàng đế quốc thành lập, diện tích liền được khuếch trương một
cách khủng khiếp, mấy trăm tiểu quốc nằm trong Trung Châu đa phần đều lựa chọn
đầu nhập tân quốc, chỉ riêng Đông Hoang có lẽ bởi vì đặc thù địa hình mà trước
sau vẫn đứng vững, Thiên Hoàng đế quốc không ít lần phái đi thiên quân vạn mã,
dưới sự trợ lực của hàng vạn tu sĩ, mấy chục tông môn lớn nhỏ cũng không thể
nào đột phá bích chướng Đông Hoang.
Tương truyền, Đông Hoang cấu tạo như một hòn đảo khổng lồ, bao bọc xung quanh
là Hoang Hải, nước Hoang Hải lại có tính chất ăn mòn khủng khiếp, hải vụ còn
ẩn chứa kịch độc, tu sĩ ở dưới Nguyên Anh cảnh không thể tiến nhập, vậy cho
nên Đông Hoang mặc cho thiên hạ thêm bao nhiêu lần thay triều đổi vị thì vẫn
cứ sừng sững ở đó, trường tồn, bí ẩn qua tuế nguyệt.
Bát Cực Đạo Tông tiếp giáp Đông Hoang, vốn cũng là một bộ phận của Đông Hoang,
có lẽ ảnh hưởng bởi khí tức mà nơi đây rừng thiêng nước độc, là tông môn thứ
hai ngoài Thiên Cơ Tông vẫn chưa bị Thiên Hoàng triều nô dịch.
Những điều kể trên phàm là con dân Đông Lâm cựu quốc ai nấy đều hết sức rõ
ràng.
Giờ phút này đứng trên Khâu Sơn phóng xuống tầm mắt khung cảnh quả thực rất
đẹp, giữa trưa thái dương cao chiếu, nhìn như một thanh kiếm dương to lớn
chiết xạ ngập trời quang mang, xa xa là núi, bên ngoài là mây ngàn vạn dặm,
bầu trời màu xanh có thất thải cuốn động, bốn bề phi cầm thanh thanh tiếng
hót, thi thoảng dã thú cuồng ngâm, thôn trấn dưới núi như mọi khi, khói bếp
màu lam cuốn vào trong mây nhạt yên bình.
Diệp Bất Phàm rảo bước, ánh mắt mê man, hắn hiếm khi đặt lòng mình vào giữa
thiên địa, một năm qua toàn bộ thời gian gần như hao tổn trên luyện đan:" Khâu
Sơn rất đẹp, giống hệt Thanh Phong Thành, bầu trời cũng như vậy, chỉ khác ở
chỗ, nơi này ta thấy không vui!" Diệp Bất Phàm lẩm bẩm.
Diệp Bất Phàm ly hương thân nhân không hề hay biết, khi rời đi hắn chỉ để lại
một phong thư nhỏ, viết:" Hài nhi đi Tu Tiên! Sẽ tự chiếu cố bản thân.." Diệp
Phụ, Diệp Mẫu với con đường của hắn không những không tán thành mà còn cấm
đoán, theo như cha hắn nói, thế giới ngoài kia không tốt đẹp như hắn nghĩ.
Đi bộ tầm nửa canh giờ, Diệp Bất Phàm thình lình đứng ở phía trước đại môn
Luyện Dược Đường, nơi này kiến trúc cổ xưa, ẩn ẩn phảng phất tuế nguyệt ý vị,
bên trên là bức trướng cổ tự, chữ lớn như rồng lối viết ngã nghiêng, vừa nhìn
vào liền có cảm giác sâm nghiêm cổ lão, cổng tam quan mái ngói cao vút bị rêu
phong phủ kín, tường thành ba trượng đồng nhất một màu đỏ sậm.
Phía trước đại môn, một tốp đệ tử áo lam đang làm nhiệm vụ canh gác, tu vi
những người này Diệp Bất Phàm không thể nhìn thấu.
Diệp Bất Phàm đi tới phía trước đại môn, xuất ra lệnh bài thân phận sau đó
tiến nhập sâu bên trong Luyện Dược Đường, nơi đây hắn đã ra vào rất nhiều lần,
tự nhiên vô cùng thông thuộc.
Đi vào Nhiệm Vụ Đường, ngay chính điện kê cao một chiếc bàn lớn, tại đó một
lão giả gầy nhom đang hết sức bận bịu với giấy mực, người này Diệp Bất Phàm
nhận biết, là Nhiệm Vụ Đường trưởng lão.
Phía dưới, mấy trăm tên Đan Đồ đang chăm chú hướng mắt trên bức bình phong cao
lớn viết lên dày đặc thông tin nhiệm vụ, Diệp Bất Phàm thấy vậy liền chen
người vào giữa.
" Lưu Ly Hoa, một ngàn điểm cống hiến" Diệp Bất Phàm nói thầm, trong túi chứa
đồ của hắn tự nhiên có mười đóa Lưu Ly, sau khi đổi mười đóa Lưu Ly lấy một
vạn điểm cống hiến Diệp Bất Phàm lại đi đến bình phong nhiệm vụ tìm kiếm cho
mình một nhiệm vụ thích hợp.
Ở dòng trên cùng hiển nhiên là những nhiệm vụ có độ khó cao, càng xuống dưới
độ khó càng thấp.
Nhiệm Vụ Đường lập ra không chỉ để cho tông môn ban xuống nhiệm vụ mà còn là
nơi dành cho những đệ tử có nhu cầu báo danh nhiệm vụ, tìm người thay mình đi
thực hiện, nó tựa hồ một loại giao dịch thông thường mà song phương không thể
nhìn thấy mặt nhau.
Như Diệp Bất Phàm, trong túi hắn có mười đóa Lưu Ly Hoa, theo mức độ quý hiếm
mà quy đổi một vạn điểm cống hiến, hắn cũng có thể dùng mười đóa Lưu Ly này
treo lên nhiệm vụ để cho những đệ tử khác có nhu cầu sẽ đi thực hiện giúp
mình, đây là một dạng giao dịch công bằng mà Nhiệm Vụ Đường là người ở giữa
nắm cán cân cùng góp phần thúc đẩy quá trình
" Đến Ôn Phong bình nguyên tìm kiếm Tị Lôi Quả, phần thưởng 130 vạn điểm cống
hiến, yêu cầu tu vị Khí Huyết viên mãn trở lên, lưu ý: Tị Lôi Quả được một đầu
Ngân Mãng tu vi Ngưng Khí trung kỳ canh giữ!" Diệp Bất Phàm chú ý đến một
nhiệm vụ, nhiệm vụ này có phần thưởng rất cao, chứng tỏ người treo lên tuyệt
đối không phải đệ tử thông thường.
Bên dưới còn có danh sách những cá nhân đã tham gia đăng ký, Diệp Bất Phàm bắt
gặp một cái tên khá quen thuộc, là Sở Vân Thiên.
Tất cả có năm người tạo thành một cái tổ đội nhỏ, phần thưởng chia đều, bởi
nhiệm vụ này độ khó rất cao cho nên không thể riêng lẽ thực hiện, Diệp Bất
Phàm là người thứ sáu, cũng là người chốt xuống danh sách.
Sau khi được Nhiệm Vụ Đường trưởng lão thông báo ngày hạ sơn Diệp Bất Phàm
dùng một vạn điểm cống hiến của mình hối đoái lấy một thanh Pháp Binh, là
trường kiếm nhị phẩm Pháp Binh, mấy lọ đan dược trị thương cùng một ít linh
phù phụ trợ.
Diệp Bất Phàm quay về động phủ tiếp tục nghiên cứu đan phương, hắn đối với Hắc
Điểu tỏ ra hết sức thờ ơ, tuyệt nhiên không mở miệng giao lưu mặc cho đối
phương nhiều lần gạ gẫm, Diệp Bất Phàm cũng xem xét lại kỹ càng Bổ Huyết Đan
đan phương mà hôm trước hắn luyện chế.
Qua một đêm, mãi cho đến khi trời sáng vẫn không nhìn ra được sai sót ở chỗ
nào, bản thân Diệp Bất Phàm thực không hiểu tại sao một lò Bổ Huyết Đan sau
khi bạo lô lại có thể biến thành Xuân Dược.
Ba ngày sau, Diệp Bất Phàm rời động phủ, hướng Hạ Viện sơn môn rảo bước, Hắc
Điểu bị hắn bày mưu nhốt lại bên trong càng lừa mất ba viên Xuân Dược, đây là
lần thứ hai Diệp Bất Phàm hạ sơn, cũng là lần đầu tiên được đi sâu vào Khâu
Sơn sơn mạch.
Đại môn sơn môn mở rộng, bên ngoài đã đứng sẵn năm cái thân ảnh, bọn họ hiển
nhiên là những người cùng tham gia nhiệm vụ lần này, ngoài Sở Vân Thiên hắn có
chút nhận thức thì những người còn lại Diệp Bất Phàm tựa hồ còn chưa có gặp
qua.
Đối với Sở Vân Thiên thì trong lòng Diệp Bất Phàm vẫn tồn lưu chút đắng chát,
nói đúng hơn là không phục, đáng ra Đan Sư danh ngạch đã thuộc về hắn, Sở Vân
Thiên mặc dù trên Đan Tu xác thực thiên phú rất cao, tuy nhiên Diệp Bất Phàm
tự tin bản thân không hề thua kém, thậm chí hoàn toàn có thể đánh bại đối
phương.
Diệp Bất Phàm liếc nhìn Sở Vân Thiên một cái, sau đó thu hồi ánh mắt.
Diệp Bất Phàm tu vi Khí Huyết viên mãn, Sở Vân Thiên cùng ba người còn lại
cũng vậy, duy chỉ có một nữ tu, nàng này đeo khăn che mặt bằng vải lụa, toàn
thân y phục trắng tinh thanh khiết, cao thấp vóc dáng cực kỳ nóng bỏng, tu vi
hình như đã nội liễm ít nhiều nhưng vẫn bộc lộ ra bên ngoài khí tức của Ngưng
Khí sơ kỳ.
" Phải như vậy! Bằng không năm tên Khí Huyết cảnh làm sao đánh lại yêu thú
Ngưng Khí kỳ đây?" Diệp Bất Phàm cẩn thận quan sát vị nữ tu, sau đó đối với Sở
Vân Thiên cùng những người khác lên tiếng chào hỏi làm quen.
Hạ sơn lần này Diệp Bất Phàm không hoàn toàn đặt nặng vào Tị Lôi Quả, hắn đã
suy tính từ trước, nếu cảm thấy nhiệm vụ quá khó khăn sẽ từ bỏ, miễn là trong
thời gian hạn định có thể hái xuống một ít linh dược có giá trị, như tháng
trước hạ sơn chỉ loanh quanh chân núi cũng vớ được mười đóa Lưu Ly Hoa tương
đương một vạn điểm cống hiến, Diệp Bất Phàm rất tin tưởng vào khí vận của
mình, cho rằng chuyện Lang Y hái được thuốc quý cũng là loại chuyện hết sức
bình thường.
Con đường dẫn xuống chân núi cực kỳ hiểm trở, sáu người chậm rãi bộ hành, mặc
dù là tu sĩ khí lực hơn người tuy nhiên ai nấy cũng đều hết sức chật vật, hai
canh giờ sau vừa vặn đặt chân vào thôn trang dưới núi.
Lúc này tà dương khuất bóng, ở chân trời tựa hồ nhen lên một đốm lửa, hoàng
hôn phủ xuống bao trùm toàn bộ Khâu Sơn, phía xa thi thoảng có tiếng dã thú
tranh mồi cắn xé, trên đầu phi cầm về tổ thanh âm vỗ cánh lay động cả tán
rừng.