Người đăng: Vietnguvandan
" Tiền bối! Mặc dù gặp gỡ ngắn ngủi nhưng những gì ngài khai sáng đối với vãn
bối còn hơn cả ân 10 năm truyền đạo..Xin cho vãn bối biết danh tính để khắc
xuống đáy lòng nhân tình hôm nay!" Diệp Bất Phàm ôm quyền, thanh âm không xu
không nịnh, thong thả nói.
" Ta tự Thùy Thiên Bình! Đại Thống Soái Đông Lâm quốc" Thanh âm này từ miệng
Thiên Bình Thống Soái đi ra, lại ở mấy chữ Đông Lâm quốc cố tình nhấn nhá
khiến cho khí thế sâm nghiêm cao trào bộc phát, ở trên người hắn vừa vặn nhìn
ra hình dung một vị Thống Soái cao cao tại thượng, uy thế kia đè ép thiên địa,
khí độ kia mơ hồ để cho nhật nguyệt thất sắc.
"Thiên Bình Thống Soái!" Diệp Bất Phàm kinh nghi thảng thốt, danh tự này hắn
đã từng nghe qua, ở Đông Lâm cựu quốc hơn 30 năm trước có một vị Thống Soái
đại danh đỉnh đỉnh, dưới một người trên cả vạn người, khi Đông Lâm bị diệt hắn
tử chiến đến cùng, dùng sức đơn thương độc mã chém giết không dưới 5000 tu sĩ
Hoàng Thiên Triều, để cho Thiên Hoàng phải bội phục dùng đến xa hoa hậu lễ lôi
kéo, nhưng Thùy Thiên Bình tuyệt nhiên không chút động tâm, tại lúc lâm vào
đường cùng muốn tự vẫn toàn đạo.
Thiên Hoàng Đại Đế người này lại là kẻ mến tài hơn mệnh, không đành lòng để
cho Thùy Thiên Bình vẫn mạng mới tha cho hắn rời đi, đuổi khỏi Hoàng Thiên tân
quốc.
Thực không ngờ Thiên Bình Thống Soái uy danh lại cô độc ở nơi này, xem ra là
đang dùng phần đời còn lại thủ hộ cho Đông Lâm Hoàng Tộc lăng mộ.
" Một người trung thành, chí tình chí nghĩa như vậy đáng để tôn trọng!" Diệp
Bất Phàm cảm khái, bỗng nhiên quỳ xuống, khom người cung kính bái ra một bái,
một bái này là xuất phát từ tận chân tâm, đây không phải tâm ý tôn trọng cường
giả đơn thuần, mà là đối với bậc vị quốc vong thân tỏ lòng biết ơn, mặc dù
Đông Lâm cuối cùng vẫn bị xóa bỏ nhưng nhờ vậy mà khắp Đông Châu, cái danh tự
Đông Lâm, cái danh nghĩa bá tánh Đông Lâm được người người kính phục, một lạy
này không nặng không nhẹ mà là vừa đủ khéo léo, để cho Thùy Thiên Bình giật
mình.
Diệp Bất Phàm chủ động đứng dậy, chắp tay, thanh âm sang sảng:" Nghe đại danh
Thiên Bình Thống Soái đã lâu, nay mới có hồng phúc thấy qua, đúng là trời cao
ân huệ, một lạy này mạn phép dùng bối phận nhỏ nhoi thay mặt toàn bộ bá tánh
Đông Lâm cảm tạ ngài!"
Thùy Thiên Bình thần sắc hơi biến, hài tử trước mặt từ cốt cách đến phong thái
đều để hắn tán thưởng không thôi, một lạy kia càng khiến cho hắn vô cùng bối
rối, là cường giả hắn xứng đáng được nhận, nhưng là kẻ đào vong trốn khỏi gia
hương hắn cảm thấy hơi quá phận, thậm chí còn có chút xấu hổ, nhưng biểu tình
kia, ngôn từ kia, khí thế kia là hoàn toàn chân thực, hắn rõ ràng nhìn ra
được, bởi nhìn ra được, bởi cảm xúc ngổn ngang hắn nhất thời không biết phải
nói sao cho phải.
Im lặng nửa ngày, Thùy Thiên Bình rốt cuộc lên tiếng, thanh âm bi ai, tang
thương tự trách:" Bản thân ta so với Đạo Tông các ngươi ở trên trung tâm khí
độ vẫn còn kém quá xa, thứ gì anh hùng vị quốc vong thân? Chẳng phải hiện tại
ta vẫn ở đây sao? Làm một kẻ đào vong, chỉ có thể lấy việc thủ hộ cho Hoàng
Tộc làm tâm nguyện sau cùng, ta không phải anh hùng gì, ở trong chiến tranh
đôi lúc cũng lâm vào tột cùng sợ hãi, ta sợ hãi cái chết nhưng càng sợ Đông
Lâm chết.. Đông Lâm chết, gia hương chết thì còn gì sinh mạng! Ta chiến đấu là
vì ý niệm này, nếu như là ngươi hoặc bất kỳ ai khác ở trong hoàn cảnh kia một
khắc cũng nhất định sẽ đưa ra lựa chọn tương tự".
Lời nói này đi vào tai Diệp Bất Phàm để cho nghĩa khí trỗi dậy, hắn càng thêm
kính trọng vị trung niên nhân trước mặt, dùng ngôn từ sẽ không thể nào diễn tả
được hết suy nghĩ trong lòng hắn, có chăng càng khiến câu chuyện đi xa, càng
trở nên mờ nhạt.
Diệp Bất Phàm im lặng, ngóng nhìn phương xa vị trí Đông Lâm Hoàng Tộc lăng mộ,
lại cung kính ôm quyền vái ra một vái.
Thùy Thiên Bình cũng vậy, thở dài bi ai, ôm quyền vái ra một vái.
Hai con người, hai bối phận, một khung cảnh, một hành động để cho Khâu Sơn rơi
vào trầm mặc, gió ngừng thổi, cây ngừng lay, dã thú ngừng kêu gào.
Sau nửa canh giờ, Thùy Thiên Bình bỗng nhiên mở miệng, trên ánh mắt sinh khí
tràn ngập, ngoài mấy vòng nếp nhăn tuế nguyệt thì không ai nhìn ra sự chán nản
đã từng, tang thương khí tức bị chiến giáp che đậy, cuộc gặp gỡ hôm nay tựa hồ
để cho hắn trẻ lại mấy chục tuổi, phần nào đó phai nhạt đi chấp niệm trong
lòng.
" Ta nhìn thấy ngươi thân mang đại khí vận, tâm cảnh càng là có một không hai,
tương lai không xa thành tựu bất khả hạn lượng.. Đi đi, Khâu Sơn cấm khu có
một cái động phủ cường giả, ở đó thiên tài địa bảo rất nhiều, chỉ cần ngươi an
toàn đi vào, trọn vẹn trở ra nhất định thu hoạch lớn lao.. Ta ở nơi này nhưng
sẽ không giúp đỡ, tất cả nhìn vào tạo hóa của ngươi!".
Thùy Thiên Bình nhàn nhạt thanh âm, nói xong nhấc lên tay áo, ở trong chiều tà
như mảng lụa ám vàng, nhìn qua thê lương khó tả, quét mắt nhìn Diệp Bất Phàm
thêm một lần, thở dài hướng Đông Lâm Hoàng Tộc Lăng mộ cả người hóa thành một
đạo cầu vồng ở trong thiên địa xẹt ngang, biến mất vô thanh vô thức.
Diệp Bất Phàm bảo trì tư thế, nhìn lên bầu trời ôm quyền, thanh âm sang sảng:"
Cung tiễn Thống Soái.. Đông Lâm chưa chết.. Ở một ngày kia gió đông lại thổi!"
Nói xong, xác định vị trí Khâu Sơn cấm khu, xiết chặt nắm đấm, một bước dứt
khoát đi ra, hướng càng sâu Đông Lâm khí thế nhấc lên ung dung tiến nhập.
Một ngày này đã rất gần cấm khu, Diệp Bất Phàm cảm nhận được từng đợt băng hàn
tê tái, lại có ba động khí tức nguy hiểm bộc phát để cho Diệp Bất Phàm không
thể không cẩn trọng.
" Rống!".
Đang khi ngưng thần, phóng xuất linh niệm dò xét bỗng nhiên nơi xa truyền đến
một tiếng thú rống kinh thiên động địa, tiếng rống này mang theo ba động ngang
ngược ở trong Khâu Sơn cường hoành nổ tung, sau đó là một tiếng rống nữa đáp
trả, âm phong cuồn cuộn quét ngang để cho mặt đất Khâu Sơn nhấc lên cuồn cuộn
đất bụi.
Mấy hơi thở sau là trận trận thanh âm va chạm, lực lượng trùng kích như bài
sơn đảo hải quét sạch bát phương, một vài gốc cây đổ gục, con suối trước mặt
Diệp Bất Phàm dưới dư ba lực lượng ùng ục sôi trào nổi lên sóng gợn lăn tăn.
Diệp Bất Phàm phải tận lực ôm chặt gốc cây gần đó, mồ hôi lạnh từng đợt ứa ra,
ba động dạng này, uy áp dạng này rất có khả năng chính là chấn động mấy hôm
trước đã một lần phát sinh, Diệp Bất Phàm nghi ngờ Thùy Thiên Bình là người
cùng Đại Yêu chém giết, nhưng xem ra không phải, Thùy Thiên Bình chưa từng đặt
chân đến chỗ này, nhiệm vụ của hắn chỉ có một, là bảo vệ lăng mộ, ngăn cản
ngoại nhân tiến vào quấy rầy anh linh người Đông Lâm Hoàng Tộc.
" Yêu thú chiến đấu thông thường vì tranh dành địa bàn, hoặc cũng có thể là
thiên tài địa bảo..Bên trong Khâu Sơn mênh mông này không nên phát sinh loại
chuyện tranh dành lãnh địa a! Chỉ có thể là thiên tài địa bảo xuất thế".
Diệp Bất Phàm phán đoán, đối với phán đoán của mình có nhất định mong đợi, nếu
như là yêu thú đồng cấp một khi sinh tử chém giết sẽ rất dễ dẫn đến lưỡng bại
câu thương, hắn hoàn toàn có khả năng xuất thủ bất kỳ, đoạt thức ăn trước
miệng hổ.
Thứ Diệp Bất Phàm cần nhất ở hiện tại chính là thực lực, khát khao truy cầu
thực lực để cho hắn bất chấp tất cả.
Tận lực tránh đi ba động chiến đấu, hướng địa phương phát ra chấn động từng
bước một thu ngắn khoảng cách, cho đến khi trước mặt hắn là ngập trời máu
tanh, ngập trời uy áp, ngập trời hung tàn khí tức, Diệp Bất Phàm mới trợn mắt
kinh hãi.
Ở trước mặt cách ngàn trượng phạm vi, 2 đầu Đại Yêu hình thể khổng lồ đang
điên cuồng vật lộn, một đầu Độc Giác Xuyên Sơn đầu còn lại hình như là Xích
Lân Viêm Báo, Đại Yêu dạng này hình thể quá lớn, tựa hồ là 2 ngọn núi nhỏ
không ngừng lao vào nhau cắn xé, mỗi một bước bước ra đều khiến cho Khâu Sơn
rung lắc dữ dội, đại thụ gãy đổ, đá lớn nổ tung, mặc dù chỉ dùng đến lực lượng
nhục thân thuần túy nhưng lực lượng kia là cực kỳ cường hoành, tựa hồ có thể
khai sơn liệt thạch.
Độc Giác Xuyên Sơn phòng ngự vô địch, lớp lân phiến nặng nề như sắt lạch cạch
lóe lên thiết quang, mặc kệ cho Xích Lân Viêm Báo tùy tiện cắn xé, thi thoảng
lại dùng chiếc sừng lớn như đại côn vuốt nhọn đầu đâm vào bụng Xích Lân Viêm
Báo để cho Viêm Báo đau đớn gào thét.
Thế nhưng Xích Lân Viêm Báo cũng không phải yêu thú thông thường, trên thân nó
chạy dọc Tử Diễm, Tử Diễm vặn vẹo bám lấy thiết lân của Độc Giác Xuyên Sơn
không thể gột bỏ chậm rãi thiêu đốt, Độc Giác Xuyên Sơn rên rỉ, đồng thời
trong mắt lóe lên hung tàn, cùng lúc khi Xích Lân Viên Báo bổ nhào về phía nó,
móng vuốt như bản năng bám chặt lên cơ thể, miệng lớn há rộng một ngụm cắn
xuống, Độc Giác Xuyên Sơn gầm lên một tiếng thống khổ, cả người hướng ngọn núi
phía trước tựa hồ phát điên, ngẩng đầu đâm thẳng.
Va chạm này khiến cho ngọn núi rung lắc dữ dội, đá lớn tán loạn, Độc Giác
Xuyên Sơn đâm ngập đầu vào núi hất tung Xích Lân Viêm Báo, lại một tiếng gầm
hung tàn, quay đầu, cả người hóa thành phong ảnh hướng Xích Lân Viêm Báo trực
tiếp công kích.
Xích Lân Viêm Báo động tác cực nhanh, đối với phong ảnh kia có vẻ xem thường,
đôi mắt cơ linh xoay chuyển, chân trước dẫm mạnh đại địa súc thế, đồng thời
khí tức như cuồng phong loạn vũ ầm ầm kéo lên, ở giữa mảnh bình nguyên Khâu
Sơn hóa thành một ngọn lửa màu tím hình hung thú, ngọn lửa này nhiệt độ cực
cao, bốn bề không gian đều bị thiêu đốt vặn vẹo, hơi nóng cuốn đi ngàn trượng
phả thẳng vào mặt Diệp Bất Phàm.
Diệp Bất Phàm phải tận lực vận chuyển nguyên khí hộ thân, lại cẩn thận dùng
đến Tàng Thân Thuật, thở sâu một cái dằn xuống tâm lý, mới dám tiếp tục quan
chiến.
Tử Diễm giữa trời quay cuồng, nhấc lên kinh phong, để mặc cho Độc Giác Xuyên
Sơn điên cuồng công kích, trận chiến này uy áp ngoại phóng, không hề tập trung
vị trí trung tâm cho nên Diệp Bất Phàm không nhận lấy quá nhiều ảnh hưởng.
Song phương điên cuồng, khí thế liên tục kéo lên để cho thương khung hôn ám,
mảnh bình nguyên vốn đã rộng lớn vậy mà hủy diệt chi thế vẫn lấy tốc độ sóng
nước lan ra bát phương, liên tục mở rộng bên ngoài mấy chục dặm khiến núi đá
sụp đổ, sâm lâm tan hoang.