Người đăng: Vietnguvandan
Chờ cho Thượng Quan Môn Khánh khôi phục tâm thần Diệp Bất Phàm mới nới lỏng
vòng tay, có chút xấu hổ, ho khan một cái, nhếch miệng cười:" Thượng Quan sư
đệ.. Ta vừa tới Khâu Sơn không thông thuộc lắm địa hình, địa phương này nhìn
như vẫn còn phụ cận Khâu Sơn a!" Diệp Bất Phàm tò mò hỏi.
"Đúng vậy Diệp sư huynh! Khâu Sơn mênh mông ra sao tiểu tu sĩ như chúng ta
không thể nào nhận thức, ngay như Trưởng lão Thiên Vân Cốc Kết Đan tu vi cũng
chỉ mới một lần đi vào phụ cận trăm dặm Khâu Sơn.. Trước mặt hướng bắc là Hỏa
Trì Khâu Sơn, hơn 2 dặm phía tây thì là Lôi Vân bình nguyên" Thượng Quan Môn
Khánh nhàn nhạt đáp.
"Thì ra vẫn còn trong Hỏa Trì Khâu Sơn!" Diệp Bất Phàm đăm chiêu, hắn đã từng
đi vào Hỏa Trì Khâu Sơn, cái lần tình cờ mang về Hắc Điểu, trong nhận thức của
hắn thì Hỏa Trì rất lớn nhưng không ngờ lại quá mức mênh mông, mỗi lần như vậy
hắn đều hạ sơn theo một con đường khác nhau nhưng y nguyên vẫn nằm trong địa
phận Hỏa Trì, mà Hỏa Trì bất quá cũng chỉ là một cái địa phương nhỏ thuộc về
Khâu Sơn chi địa.
Diệp Bất Phàm đăm chiêu mất một lúc mới quét mắt nhìn Thượng Quan Môn Khánh,
thấy trên ngực hắn vẫn còn cắm chặt nửa đoạn kiếm gãy, máu tươi theo đó lan
ra, Diệp Bất Phàm hào phóng ném thêm một lọ đan dược cầm máu, xuất thủ trợ
giúp Thượng Quan Môn Khánh xử lý vết thương.
"Thượng Quan sư đệ! Tên ngươi quá dài, mỗi lần gọi đều bất tiện, ta nghĩ nên
đơn giản hóa một chút" Diệp Bất Phàm cười cười vỗ vai Thượng Quan Môn Khánh.
"Diệp sư huynh dạy bảo!" Thượng Quan Môn Khánh lúng túng mất một lúc, trầm mặc
nhìn Diệp Bất Phàm, ôm quyền ngắn gọn đáp.
"Gọi Thượng Khánh, hoặc Thượng Môn đi.." Diệp Bất Phàm trêu đùa, nét cười trên
mặt càng lúc càng đậm, bản thân hắn mặc dù là hạng người vô ưu vô lo nhưng đây
có lẽ là lần hiếm hoi hắn được cười một cách thực sự sảng khoái.
Thượng Quan Môn Khánh cũng cười, cả hai nhìn nhau cười.
Tà dương rơi xuống khiến cho phong biến vân chuyển, khung cảnh Khâu Sơn có
phần trầm lắng, một vệt mây kéo qua che đi bầu trời trong giây lát, lúc này
gần đó bỗng nhiên vang lên thanh âm oanh minh chấn động, Diệp Bất Phàm đang
cười ha hả nét mặt liền phát sinh biến hóa, vỗ nhẹ vai Thượng Quan Môn Khánh
nhàn nhạt nói.
"Phía trước có kịch chiến, Thượng Quan sư đệ cùng ta đi xem một chút a!" Nói
xong vọt lên, phạm vi ngắn phi thân mà đi, Thượng Quan Môn Khánh vẻ mặt mặc dù
vẫn còn tái nhợt nhưng phản ứng cũng rất nhanh, theo sau Diệp Bất Phàm hướng
càng sâu Khâu Sơn chi địa.
Vùng trời phía trước vặn vẹo, tiếng oanh minh thi thoảng rền vang, ba động tu
vi cuồn cuộn bộc phát chứng tỏ không phải hai người mà một nhóm người đang
triển khai đấu pháp, Diệp Bất Phàm cùng Thượng Quan Môn Khánh triệt để ẩn nấp,
lẳng lặng quan sát.
Bốn phía cát bụi mù mịt, dư lực quét ngang tứ phương, một nhóm trên dưới 20
người đang điên cuồng quần chiến, nhóm người này chia thành hai phe ở giữa lẫn
nhau chém giết, thanh âm hò hét, thanh âm binh khí, thanh âm trùng kích ngập
trời quanh quẩn.
"Dương Cương! Thái Nhất Tông các ngươi quá phận, Anh Túc Hoa là chúng ta nhìn
thấy trước.." Một tên thiếu niên thân mặc đạo bào màu tím, trước ngực thêu đồ
án Kim Bằng giương cánh, thiếu niên vừa chật vật ôm ngực thổ huyết vừa lớn
tiếng quát, cổ nổi gân xanh, vẻ mặt điên cuồng.
" Đây không phải Tứ Phương Môn.. Là Khâu Sơn, không phải thứ hễ các ngươi nhìn
thấy trước đều đạt được tới tay! Muốn lấy Anh Túc Hoa cũng dễ thôi, đánh bại
chúng ta lại nói" Một thanh âm sang sảng mang theo kiêu ngạo giữa trời vang
lên, theo đó là một đạo kiếm khí, kiếm khí sắc bén chớp nháy mà tới, hướng
thiếu niên áo tím gào thét cách không một nhát.
Một nhát này đánh ra sơ khai kiếm ý, tốc độ nhanh chóng như bôn lôi thiểm
điện, thiếu niên áo tím chưa kịp phản ứng liền bị một kiếm chém thẳng lên
người nhục thân nổ tung phân liệt máu tươi phun ra đầy trời.
Kiếm quang vụt tắt cát bụi tán đi, đang hoành độ hư không một tên thiếu niên
trắng nõn, khuôn mặt chất phác, cơ thể thon dài, diện mục tuấn mỹ, hắn nhìn
như thiếu niên mềm yếu nhưng kỳ thực là hạng ngươi tàn độc, cơ thể trên dưới
tỏa ra lãnh ý, nụ cười trước sau lộ ra âm hiểm.
"Dương Cương! Ngươi dám giết đệ tử Tứ Phương Môn!" Một tên nữa là đồng bạn của
thiếu niên áo tím nhìn thấy tràng cảnh trước mắt thì gần như phát điên, bất
quá thanh âm run rẩy không cách nào che dấu được sự khiếp sợ.
Những người bên cạnh hốc mắt phát đỏ, mặc dù chật vật nhưng cũng đều xuất ra
binh khí, sát tâm một khắc này ngập trời bộc phát.
"Giết hắn thì thế nào? Giết sạch các ngươi lại thế nào? Tứ Phương Môn có dám ở
trước mặt Thái Nhất Tông nói lý? Các ngươi như ta, đều là tông môn đệ tử,
nhưng quên mất một câu: Thế giới này thực lực vi tôn, mạnh được yếu thua,
cường sinh nhược tử " Dương Cương lạnh nhạt nhếch môi cười, đang hoành độ hư
không cao cao tại thượng quét mắt nhìn xuống bên dưới, thanh âm thập phần cao
ngạo.
"Cũng mạnh miệng a! Bất quá tên này tu vi sâu không lường được, ở trên khí thế
nhìn như Ngưng Khí hậu kỳ, nhưng kỳ thực là Trúc Cơ cảnh.. Hắn tuổi đời so với
ta chênh lệch không nhiều lại là Trúc Cơ.. Thiên phú dạng này nhất định phải
là đệ tử thiên kiêu của một tông phái lớn, còn một kiếm kia.. Quá kinh khủng,
nếu như ta ở dưới một kiếm kia chưa chắc đã toàn mạng!" Diệp Bất Phàm lẩm bẩm,
thần sắc có chút kinh nghi bất định, âm thầm đặt mình vào hoàn cảnh của tên
thiếu niên áo tím.
"Là hắn.. Dương Cương! Là hắn hạ thủ với ta cướp đi túi trữ vật!" Thượng Quan
Môn Khánh xiết chặt hai tay, ánh mắt tóe lửa nhìn Dương Cương.
"Nếu là hắn, Thượng Quan sư đệ ngươi giữ được mạng sống đã là may mắn!" Diệp
Bất Phàm quét mắt nhìn Thượng Quan Môn Khánh lạnh nhạt nói, không phải châm
chọc mà là sự thật, Dương Cương này mức độ cao ngạo cùng tàn ác Diệp Bất Phàm
có thể nhìn ra, bởi cách hành sự tàn ác cho nên Thượng Quan Môn Khánh mới may
mắn toàn mạng, nếu như một kiếm dứt khoát thì Thượng Quan Môn Khánh giờ phút
này nên là một bộ thi thể.
Biết bản thân không phải là đối thủ của Dương Cương, tạm thời không thể báo
thù, Thượng Quan Môn Khánh triệt để thu liễm lửa nóng, ánh mắt nhìn theo ánh
mắt Diệp Bất Phàm hướng về chiến trường phía trước.
Đúng lúc này Dương Cương bỗng nhiên quay người, thanh sam nhấc lên, tóc dài vũ
động, một tiếng quát như lôi âm cuồn cuộn:" Lén lút.. Cút ra đây cho ta..!".
Diệp Bất Phàm cùng Thượng Quan Môn Khánh từ trước đã phong bế ba động tu vi,
thu liễm khí tức nhưng Dương Cương kia vẫn có thể nhìn ra là vì hắn cảm nhận
được sát khí trên người Thượng Quan Môn Khánh, đây là điểm đặc thù của Trúc Cơ
tu sĩ.. Linh niệm.
Một tiếng quát để cho Thượng Quan Môn Khánh trực tiếp thổ huyết, thần sắc
nhanh chóng ảm đạm xuống, tiếng quát này cũng đánh vào tâm thần khiến cho đại
não Diệp Bất Phàm ong ong tác hưởng.
"Quá kinh khủng!" Diệp Bất Phàm nuốt nước bọt kinh hãi nói thầm, trước đây hắn
từng gặp qua không chỉ Trúc Cơ, thậm chí còn cùng với Trúc Cơ giao đấu, nhưng
một tiếng quát ẩn chứa uy lực to lớn như vậy thì chỉ có hư ảnh khuôn mặt lão
nhân trong đại trận hộ tông.
"Con mẹ nó! Còn kém Hộ Tông lão nhân gia ngài 10 vạn 8000 dặm!" Diệp Bất Phàm
chửi thầm, ho khan một cái, biết không thể tiếp tục ẩn nấp liền kéo theo
Thượng Quan Môn Khánh đi ra phía trước, bên dưới chăm chăm nhìn lên Dương
Cương nhếch môi cười.
"Chúng ta đi ngang thấy đánh nhau to, biết cường giả giao thủ sư đệ ta nài nỉ
phải ở lại xem học hỏi kinh nghiệm a!" Diệp Bất Phàm thành thật nói, đồng thời
hướng những người xung quanh hơi khom người ôm quyền.
"Là đi ngang hay là đối với Anh Túc Hoa động tâm? Muốn đợi cho đôi bên lưỡng
bại câu thương ra tay cướp đoạt!" Dương Cường nheo mắt, thanh âm trầm trầm,
biểu tình biến hung ác.
"Tình cờ a! Ta còn không biết Anh Túc Hoa là thứ gì" Diệp Bất Phàm thành thật
đáp, ánh mắt đồng thời hướng tảng đá nâu gần đó, bên trên mọc lên một loại cây
thân thảo hoa màu tím nhạt, hết thảy có bốn đóa, đều phân biệt tỏa ra mùi
hương kỳ dị.
"Mặc kệ cho ngươi tình cờ hay là cố ý, bản công tử từ trước ghét kẻ lén lút..
Tự phế một tay, ta tha cho hai người các ngươi toàn mạng" Dương Cường cao
giọng, thanh âm thị uy.
"Phế phế cái chim, lão tử lại sợ ngươi.. Cùng lắm thì chiến.. Quá xem thường
người khác, Trúc Cơ không phải lão tử chưa từng đánh.. Ngay cả Hỏa Thánh Ma
Viên cường giả đạo tông không làm gì được cũng ở dưới tay ta tan thành mây
khói!".
Diệp Bất Phàm bất mãn nói thầm, trong mắt lóe lên một vòng lăng lệ không nhìn
thấy, đại kiếm tam phẩm Pháp Binh trên vai cũng tỏa ra từng trận sóng nhiệt,
đối với kẻ điên cuồng như Dương Cường kia tự nhiên không thể nói lý lẽ, mặc dù
biết bản thân đến cùng chưa chắc đã là một chiêu chi địch nhưng Diệp Bất Phàm
vẫn xiết chặt nắm đấm, ở dưới khí thế của đối phương chiến ý tùy tiện kéo lên,
bên ngoài cơ thể oanh minh từng trận.
"Ta không quen chạy.. Muốn đánh thì đánh..Mẹ nó! Giá như còn Chí Tôn Bạo Dục
Đan.." Diệp Bất Phàm đỏ mắt gầm nhẹ.