Người đăng: Vietnguvandan
Mặc dù đã có Phá Cảnh Đan đan khí phụ trợ, giảm bớt đi rất nhiều thống khổ,
nhưng thống khổ mà Diệp Bất Phàm đang phải trải qua vẫn là khủng khiếp không
gì sánh được, cứ mỗi nhịp hô hấp vùng bụng quặn thắt, cả người căng phồng như
muốn phát nổ, đau đớn theo đường kinh lạc chạy dọc toàn thân, chấn động tinh
thần khiến cho não hải Diệp Bất Phàm cảm giác như vạn tiển cùng xuyên, vạn đao
cùng chém.
"Không bỏ cuộc! Nhất định không được bỏ cuộc! Đã đi đến bước đường này thì
sống hay chết cũng đều phải vượt qua!" Diệp Bất Phàm cắn răng nói thầm.
Bên tai hắn tiếp tục vang lên mấy chục tiếng nổ trầm đục, lại có thêm mấy chục
tên đệ tử thành công trùng kích đan điền bước vào Ngưng Khí, Diệp Bất Phàm
không biết cảm giác những người kia ra sao, có lẽ thống khổ phải chịu đựng
không đến mức quá khủng khiếp như hắn đang nếm trải.
Đan điền Diệp Bất Phàm dưới mũi khoan linh khí liên tục trùng kích bắt đầu vặn
vẹo, một màn sáng thanh quang chậm rãi dâng lên, đan điền của hắn vô cùng kỳ
lạ, hình thù vậy mà giống hệt một phiến lá cây.
Phiến lá ngập tràn thâm thúy chi mang, một cỗ khí tức mục nát cùng tuyên cổ
phảng phất ẩn mình, cảm giác như nó không đến từ thế giới này, mà tồn tại ở
một tầng thương khung đại địa khác.
Đan điền người thường nằm ở vùng bụng dưới, cách rốn một tấc tay, được chia
thành ba bộ phận, hạ, trung, thượng, đại diện cho ba tiểu cảnh giới, sơ kỳ,
trung kỳ, hậu kỳ, đan điền là nơi Linh Tu dùng để chứa đựng tinh nguyên trời
đất, tinh nguyên một khi đã lấp đầy đan điền đạt đến trạng thái bão hòa gọi là
viên mãn cảnh, ở viên mãn cảnh vô pháp hấp thu thêm linh khí, thông thường
Linh Tu sẽ lựa chọn đột phá đến cảnh giới tiếp theo.
Nhưng đan điền Diệp Bất Phàm lại hoàn toàn khác biệt, không hề phân chia tầng
thứ, tựa hồ một cái túi da, bên trong trống rỗng, ngập tràn sơ khai cùng hỗn
độn khí tức.
Hạ Viện đệ tử thâm niên, những người đã sớm bước vào Ngưng Khí, dưới oanh động
to lớn do sự kiện lần này tạo ra bắt đầu kéo đến tụ tập quan sát, thậm chí cao
tầng Hạ Viện cũng có mặt gần như đông đủ.
Chúng nhân xì xào nghị luận, phía sau tấm màn sương mù được tạo thành từ đan
khí Phá Cảnh Đan, thỉnh thoảng một vài đạo linh khí rực rỡ màu sắc gào thét
phóng lên tận trời.
"Đã xuất hiện 27 cái trung phẩm Linh Căn! Rất tốt?" Triệu Môn Chủ vẻ mặt vừa
lòng, hướng Trường Đường Chủ nhỏ giọng nói.
"Vẫn chưa xuất hiện thượng phẩm, chúng ta có quyền hy vọng!" Trường Đường Chủ
gật đầu, âm trầm nói.
Lúc này, bỗng nhiên một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên, âm lực hóa
thành gợn sóng lan tràn quét ngang diễn võ trường, theo đó một đạo quang trụ
ánh sáng màu tím từ trên đỉnh đầu một tên thiếu niên gào thét, quang trụ hướng
bầu trời xuyên thấu phong vân, đăng nhập Cửu Thiên.
Chúng nhân bên dưới đều giật mình, không ai bảo ai hô hấp đồng thời trở nên
thô trọng, ngay cả những vị trưởng bối tâm vững thạch bàn cũng bất giác hãi
nhiên khiếp sợ.
"Thượng phẩm Linh Căn! Nhanh xem là tên đệ tử nào?" Triệu Môn Chủ biểu tình
cực gấp, ánh mắt sắc bén xuyên thấu Tụ Linh Trận nhìn lên diễn võ trường.
"Thượng phẩm Linh Căn a!"
"Truyền thuyết trong Linh Tu ngàn người chọn một, mức độ hiếm hoi có thể thấy,
mấy chục năm qua Hạ Viện chưa bao giờ xuất hiện thêm thượng phẩm, lần này vậy
mà.." Chúng nhân khiếp sợ, đối với tân tấn Linh Tu thân mang Linh Căn thượng
phẩm cực kỳ háo hức, muốn biết rốt cuộc là kẻ nào.
Đối với Linh Tu, Linh Căn chính là thứ đại biểu cho thiên phú, thiên phú này
không chỉ giới hạn ở trong khả năng lĩnh ngộ, Linh Căn phân biệt thượng,
trung, hạ ba đẳng cấp ứng với ba loại màu sắc, tím, đỏ, vàng biểu hiện ra
trong quá trình Ngưng Khí, tu sĩ sở hữu thượng phẩm Linh Căn về sau trên con
đường tu luyện sẽ rất ít khi gặp phải bình cảnh, ngay cả khí vận so với người
thường cũng hoàn toàn khác biệt.
Người mang thượng phẩm Linh Căn có khởi điểm rất cao, được thượng thiên ưu ái,
gọi với cái tên Khí Vận Chi Tử.
"Ta thành công! Ha ha!" Một tiếng cười dài ở giữa diễn võ trường trống rỗng
vang lên:" Ta, Trần Tuần Sơn từ nay chính thức Linh Tu!" Trần Tuần Sơn cười
điên cuồng, thần sắc hắn mặc dù có chút chật vật nhưng đều bị cỗ cảm xúc thăng
hoa nhất thời che đậy xuống.
" Trần Tuần Sơn?".
"Tra xem hắn đến từ đâu, là đệ tử đường nào? Đã bái vi sư hay chưa? Tên đệ tử
này Trường Phi ta đã định!" Vẻ mặt Trường Phi rốt cuộc dãn ra, thanh âm mang
theo kích động.
"Là đệ tử Cổ Linh Đường chúng ta!"
"Trần Tuần Sơn! Hắn chẳng phải cái tên mấy hôm trước đến động phủ của ta ý đồ
làm loạn? Tên kia mặt xấu, bụng dạ xấu, vậy mà lão thiên lại ưu ái hắn? Lão
gia hỏa này là bị mù a!".
Diệp Bất Phàm nội tâm rung động, trong lòng có chút không chịu phục, nhưng rất
nhanh liền ổn định thần trí, duy trì thanh tĩnh trạng thái, đối với ngoại giới
không nghe không thấy, thời điểm này đau đớn qua đi, Diệp Bất Phàm từ trước đã
cải biến phương thức trùng kích, hắn có đến tận 3 ngày thời gian cho nên không
nhất thiết phải mạnh mẽ cưỡng ép oanh mở mà chậm rãi tiếp cận, từng chút, từng
chút một âm thầm khoan phá.
Sau nửa ngày, nhân số trên diễn võ trường đã thưa thớt hơn trước rất nhiều, có
đến 500 tên đệ tử thành công Ngưng Khí, đồng dạng cũng không ít người vì không
thừa nhận được thống khổ mà cam tâm bỏ cuộc.
Một ngày một đêm qua đi, đan khí do số lượng lớn Phá Cảnh Đan tạo thành trở
nên cực kỳ mỏng manh, phần bị hấp thu, phần còn lại tản mát bên trong trời
đất, theo thời gian trôi qua, nhân số trên diễn võ trường cũng thưa thớt dần,
50 tên đệ tử cuối cùng vẫn kiên trì, bên trong đó có Diệp Bất Phàm.
Bích chướng Đan Điền đã bị bào mòn đến sáu thành, Diệp Bất Phàm tựa hồ một tên
tiều phu nhẫn nại cầm cây búa nhỏ muốn chặt xuống kinh thiên đại thụ, mặc dù
bỏ ra công sức, mặc dù chịu đựng thống khổ trong thời gian dài nhưng từ trước
đó ánh mắt hắn chưa một lần nhíu lại.
Cỗ cảm giác này khó chịu cùng cực, đau đớn cùng cực, có lẽ Diệp Bất Phàm suốt
đời sẽ không bao giờ quên được.
Lại thêm một ngày một đêm nữa qua đi, diễn võ trường chỉ còn lại bốn người,
những người trước đó đều đã bỏ cuộc, quá trình này hiện tại chính là cực hình.
Diệp Bất Phàm chật vật không gì sánh được, khuôn mặt ảm đạm như sương, tóc tai
rối bời, trên cơ thể mồ hôi đã không muốn chảy, duy chỉ có ánh mắt trước sau
như một, ngập tràn kiên định.
"Một chút nữa! Một chút nữa!" Diệp Bất Phàm cắn răng nói thầm, thanh âm cực kỳ
yếu ớt, hao tổn tự thân là vô cùng khủng khiếp, từ sức lực cho đến tinh thần
lực, gần như bị bào mòn sạch sẽ, không phải chỉ một hai lần, mà rất nhiều lần
Diệp Bất Phàm đã đạp lên cực hạn của bản thân.
Ba người kia không biết lấy cái gì để duy trì được cho đến hiện tại, có lẽ
chính là sự điên cuồng.
Sáng hôm sau, một người bỏ cuộc, diễn võ trường lúc này đã không còn ai đặt
nhiều quan tâm, ngay cả cao tầng tông môn cũng thu hồi ánh mắt.
Cực hạn bản thân lần nữa kéo đến, Diệp Bất Phàm run rẩy, cả người vô lực muốn
ngã quỵ trên mặt đất, sinh khí, tinh thần lực thời điểm này đã không thể nào
tiếp tục chèo chống, chỉ có ý chí là vẫn đeo bám đến cùng, nếu không hắn đã
hôn mê.
Lại một người nữa bỏ cuộc, khoảng cách tầm mười trượng Diệp Bất Phàm cùng một
tên thiếu niên song song đối diện, thiếu niên này mi thanh mục tú, cả người
thon gầy, bất quá, thần sắc vô cùng suy nhược.
Đệ tử Cổ Linh Đường đi ngang qua đều nhìn lên diễn võ trường một cái thật lâu,
cao tầng tông môn đối với hai người bọn hắn cũng than thầm cảm khái.
"Hắn là Diệp Bất Phàm a! Một tên thiếu niên điên cuồng!" Triệu Môn chủ đang
cùng với Trường Đường Chủ thưởng trà, cả hai đồng thời nhìn ra diễn võ trường,
ánh mắt ở giữa hiện lên tâm tư.
"Có cần trợ giúp hai người bọn hắn không?" Trường Đường Chủ tâm tình bất định,
âm trầm hỏi.
"Không cần! ".
Triệu Môn Chủ xua tay, ngưng một chút lại nói:" Nếu như ở trong thời đại thái
bình, bằng vào phần kiên định, bằng vào phần đạo tâm ấy cũng đủ để ngạo nhân,
mặc cho khó bề đạp đến đỉnh cao nhưng tiền đồ tương lai là có thể nhìn ra, tuy
nhiên.. Thiên phú quá kém, làm một phàm nhân bình thường sinh hoạt chưa hẳn đã
không tốt, cứ để cho hắn tự mình trải nghiệm, cũng xem như nhân sinh kinh lịch
đi!".
Mặt trời lên cao, ánh nắng gắt gao chiếu xuống như muốn thiêu đốt da thịt,
Diệp Bất Phàm cùng thiếu niên vẫn ngồi ở đó, thủy chung không nhúc nhích nửa
phân, tinh bì lực tẩn, khí cạn tâm suy, hai người bọn hắn tựa hồ hai pho tượng
đá đã ở nơi đây trường niên nhập định.
Mới chưa tới ba ngày nhưng Diệp Bất Phàm đã hốc hác thấy rõ, hốc mắt trũng sâu
xuống, làn da xanh ngắt, tóc đen tùy tiện để cho gió bụi cuốn đi, để cho nắng
gắt vùi dập.
Sở Vân Thiên, Thiết Trụ cùng Vũ gia huynh đệ có đến mấy lần nhưng chỉ biết
trầm ngâm đứng nhìn, đối với bọn hắn, đối với Hạ Viện đệ tử thì việc xuất hiện
thượng phẩm Linh Căn chính là kỳ tích mà việc Diệp Bất Phàm vẫn có thể kiên
trì cho đến hiện tại thậm chí đã vượt xa kỳ tích.
Kỳ hạn ba ngày đến gần, không ai bảo ai, tất cả đều hướng mắt nhìn lên diễn võ
trường, chờ đợi thành quả của quá trình điên cuồng dày vò thân xác này.
"Nếu thất bại, đạo tâm vứt bỏ! Thiếu niên, không ai đủ cứng rắn để có thể chịu
đựng được cỗ trùng kích lớn lao như vậy!" Triệu Môn Chủ cảm khái, hướng mắt
nhìn diễn võ trường.
"Cha! Không thể giúp hắn một lần sao? Diệp Bất Phàm! Hắn từng cứu mạng con!"
Một cái bóng bạch y nhẹ nhàng lướt qua, đi tới sau lưng Triệu Môn Chủ, hai tay
đặt lên vai hắn, thanh âm như oanh.
"Hắn còn cứu mạng ta! Nhưng con thử nghĩ xem, hắn điên cuồng, hắn cố chấp là
vì cái gì? Chẳng phải vì thành quả sao? Đã đi đến bước này con tưởng hắn sẽ
vui khi được nhận sự trợ giúp từ người khác? Thiếu niên tâm tình khó đoán,
không chừng hắn còn xem đó là một sự sỉ nhục!".
"Tất cả phải nhìn xem tạo hóa của hắn thế nào, cũng sắp đến giờ rồi!".