Cường Giả Chi Chiến.


Người đăng: Vietnguvandan

Cỗ thân thể này cao thấp 20 trượng, toàn thân lông tơ đỏ rực như lửa, càng tản
mát ra một cỗ bá đạo, khát máu đến cực điểm, Diệp Bất Phàm bị hất rơi xuống
mặt đất, khi một lần nữa nhìn lại thì đây chính xác là một đầu Cự Viên.

Cự Viên mở ra hai mắt, hai mắt như đèn lồng sáng rực chói lóa nhật nguyệt tinh
thần, ngay lập tức một luồng khí tức kinh thiên động địa từ trên thân Cự Viên
cuồn cuộn bộc phát, phảng phất bầu trời bên trên thậm chí bốn phía hư vô đều
vì vậy mà kịch liệt vặn vẹo, khí tức này ảnh hưởng đến cả thiên địa quy tắc,
chớp mắt gió ngừng thổi, Khâu Sơn sâm lâm ngừng động, thời không ngừng vận
chuyển.

Diệp Bất Phàm cảm giác trái tim bị bóp nghẹt, hô hấp trở nên cực kỳ khó khăn,
toàn thân mồ hôi ướt đẫm, bị ép nằm rạp trên mặt đất không thể nhúc nhích, tựa
hồ phải chống đỡ một tảng kinh thiên cự thạch, Diệp Bất Phàm không dám nhìn Cự
Viên, bởi nó sừng sững ở đó không khác gì một mảnh mặt trời chói chang, khí
tức kia vượt xa những cường giả mà trước đây Diệp Bất Phàm từng nhận thức.

Cự Viên thình lình nhấc hai cánh tay thô to nện thẳng lên ngực mấy cái, miệng
lớn hét dài, thanh âm này vậy mà vang xa chấn động bát phương, ánh mắt Cự Viên
mang theo Duy Ngã Độc Tôn chi ý lạnh nhạt nhìn lên đỉnh Khâu Sơn.

"Hỏa Thánh Ma Viên! Chúng ta tiên phong giết lên Khâu Sơn diệt đi Bát Cực Đạo
Tông bách niên đạo thống!" Một đạo u mang lướt qua, hắc y nhân thần sắc cao
cao tại thượng hoành không đứng trên vai Cự Viên, thanh âm ngạo nghễ vang vọng
thiên địa.

Cự Viên như nghe hiểu lập tức ngẩng đầu vỗ ngực gầm lên một tiếng, sóng âm từ
miệng tầng tầng lớp lớp hóa thành một đạo vòi rồng nối liền trời đất, thanh âm
này quét ngang bát phương, Diệp Bất Phàm lập tức ôm đầu ho ra một búng máu
lớn.

" Con vượn này có tu vi gì?" Diệp Bất Phàm cực kỳ khiếp sợ, thần sắc lại một
lần nữa ảm đạm xuống.

"Hắn dám một mình một vượn giết lên Khâu Sơn, hiển nhiên Cự Viên phải là một
tồn tại khủng bố có thể áp chế toàn bộ cường giả Bát Cực Đạo Tông" Diệp Bất
Phàm kinh sợ nói thầm.

"Đây có lẽ là một cái âm mưu đã được sắp đặt từ trước, Cự Viên này lấy địa
mạch Bát Cực Đạo Tông, lấy huyết nhục tín dân làm chất dinh dưỡng, cũng rất có
thể hàng chục vụ mất tích của đệ tử tông môn gần đây đều là do tên hắc y nhân
kia gây ra, hơn nữa, thôn trang này ma mị rất có thể mặt đất bên dưới đã tích
đủ âm khí, hóa thành Minh địa. " Diệp Bất Phàm nghĩ vậy thì nhất thời miệng
đắng lưỡi khô, trong lòng âm thầm cảm thấy may mắn.

" Hoàng Thiên! Kẻ đứng phía sau dật dây nhất định là Hoàng Thiên triều!" Diệp
Bất Phàm lẩm bẩm, bằng tầm mắt hài tử hắn không biết Hoàng Thiên rốt cuộc
khủng bố đến đâu nhưng thế lực đạp lên đầu thiên hạ hiển nhiên là một tồn tại
chí cao vô thượng, hơn nữa Hoàng Thiên triều luôn xem Bát Cực Đạo Tông là cái
gai trong mắt.

Hoàng Thiên triều đồ sát Đông Lâm cựu quốc, nô dịch gần như chín thành diện
tích Trung Châu, nó tựa hồ một đầu kinh thiên cự mãng muốn há miệng thôn phệ
hết thảy thế gian vật chất mà Bát Cực Đạo Tông chính là mục tiêu, tuy nhiên
đối với tông môn ngàn năm đạo thống, đã từng là thiên hạ đỉnh tiêm, Hoàng
Thiên triều tuyệt không dám chủ quan, mới sắp đặt một cái âm mưu, dùng chính
căn cơ tông môn nuôi dưỡng nên một kẻ địch hùng mạnh, kẻ địch này hiện tại đã
xuất hiện, chuẩn bị đạp lên Khâu Sơn Thánh Địa.

Trong đầu Diệp Bất Phàm loạn thất bát tao, hắn tạm thời còn chưa thể nhìn ra
thiên hạ quyền mưu, nhưng chỉ với một động tác tùy tiện như vậy đã mơ hồ cảm
nhận được sự khủng bố, thâm sâu của Hoàng Thiên triều.

"Nhất định cường giả tông môn có thể khống chế cục diện!" Diệp Bất Phàm tự
trấn an bản thân.

Lúc này lại một tiếng nổ kinh thiên động địa nữa vang lên, Cự Viên thình lình
dẫm chân khiến cho đại địa chấn động, nhục thân to lớn kia vậy mà chậm rãi
đằng không, cả người liên tục phóng xuất ra mãnh liệt hoang dã cùng hung tàn
khí tức.

Cự Viên tiện tay nhổ xuống một gốc đại thụ lại dùng tay vuốt thành mũi thương
hướng về phía trước dùng lực ném mạnh, mũi thương cực tốc xé không lao vút,
một mảnh rừng bên dưới theo đường đi của mũi thương đều bị ép đến ngã rạp, lúc
này lưng chừng núi một màn ánh sáng bàng bạc thình lình dâng cao, mũi thương
đâm lên màn sáng liền chia năm xẻ bảy.

"Nghiệt súc!" Từ trung tâm Khâu Sơn một tiếng quát như lôi đình, theo đó mấy
chục đạo cầu vồng lấy xu thế khai thiên tích địa hướng chân núi gào thét vọt
xuống, mỗi một đạo cầu vồng này phân biệt đều tỏa ra kinh thiên khí tức khiến
cho đất trời lập tức oanh minh, bát phương vù vù chấn động.

"Là cao tầng tông môn!" Diệp Bất Phàm thở ra một hơi, liền cảm thấy triệt để
an tâm.

Mười bảy đạo cầu vồng xé không tiếp địa, ngay cổng vào thôn trang dưới núi
thời điểm này uy áp mãnh liệt lan tràn, mười bảy đạo cầu vồng nhanh chóng
ngưng tụ chân thân hóa thành mười bảy cái thân ảnh, trong số này có Trường
Đường Chủ mà Diệp Bất Phàm đã từng gặp qua.

Trường Đường Chủ cao lớn uy vũ, thân mặc Hoàng Kim Chiến Giáp, quanh thân một
đầu Du Long do thiên địa linh khí huyễn hóa tạo thành lượn lờ xoay vòng,
Trường Đường Chủ cùng mười lăm người khác phân biệt đứng tại phía sau một vị
trung niên nhân.

Trung niên nhân bạch y tao nhã diện mục tuấn tú dị thường, cả người thon dài,
khí thế nhẹ nhàng mà thâm trầm sắc bén, toàn bộ tu vi có lẽ đã bị nội liễm,
nhìn hắn giờ phút này không khác gì một văn nhân nho sĩ, bất quá, ánh mắt vô
cùng có thần, mỗi cử chỉ động tác đều toát ra Thần vận, không uy áp, không khí
thế nhưng liền để cho người đối diện phải sinh ra ảo giác, tựa hồ bản thân
đang đối mặt với một tòa núi uy nghiêm khó lòng đụng chạm.

Trung niên nhân đạm mạc nhìn Cự Viên khổng lồ, vẻ mặt không lộ ra chút nào
biểu cảm, cặp mắt đỏ rực như đèn lồng của Cự Viên cùng ánh mắt trung niên nhân
ở giữa hư vô trực tiếp đụng chạm, song phương tựa hồ đang dùng ánh mắt để
triển khai đối chiến.

Hai ánh mắt như hai đạo liệt thiên quang trụ bắn phá lẫn nhau, sát na hư vô
bốn phía đùng đoàng nổ vang, một làn sóng xung kích khí thế bàng bạc trống
rỗng thành hình, rất nhanh liền quét ngang bát phương.

Trung niên nhân cả người chấn động bị đẩy lùi về phía sau một đoạn, thần sắc
lập tức tái nhợt xuống, Cự Viên lúc này tựa hồ phát cuồng, hốc mắt đỏ rực bạo
phát ra kim quang chói mắt, Cự Viên không nhiều động tác mà lập tức động thủ.

Khí thế trong thời gian ngắn kéo lên, kinh đào hãi lãng lực lượng trên cánh
tay Cự Viên ngưng tụ, mặc dù không phóng xuất ra chút nào tu vi ba động nhưng
những người có mặt ở đây, nhất là trung niên nhân ẩn ẩn cảm nhận được, bên
trong thân thể khổng lồ kia tích tụ đầy đủ một cỗ lực lượng vô cùng khủng bố,
lực lượng này một khi bạo phát đi ra hoàn toàn có thể hủy thiên diệt địa.

" Nhục thân Nguyên Anh viên mãn!" Trung niên nhân vẻ mặt liền âm trầm xuống,
biểu tình lộ ra vẻ khiếp sợ.

Những người còn lại khi cảm nhận được áp lực khủng khiếp do Cự Viên mang lại
ai nấy thần tình đều trở nên nghiêm túc, đồng thời lùi về phía sau mấy bước,
trên tay phân biệt xuất ra pháp khí.

" Hắc Hắc! Chỉ các ngươi đến còn xa xa không đủ! Ta lại tưởng Bát Cực Đạo Tông
thế nào, thì ra là một đám gà sành chó đất mà thôi! Có lẽ Thiên Hoàng Bệ Hạ đã
quá đề cao các ngươi rồi!" Hắc y nhân đứng trên vai Thánh Hỏa Ma Viên biểu
tình xem thường, mở miệng cợt nhả, thân thể hắn ma khí động đãng, mặc dù ở
trên tu vi không thể cùng bất kỳ người nào ở đây so sánh, tuy nhiên cũng không
ai dám đối với hắn có tâm ý xem thường.

"Một con súc sinh mà thôi, nhục thân Nguyên Anh thì thế nào? Ở dưới Thánh Địa
dám buông lời bất kính, ta xem hạ tràng của ngươi sẽ rất thảm! Bát Cực Đạo
Tông không phải tự nhiên mà có thể trường tồn qua thiên niên tuế nguyệt, Thiên
Hoàng lão đầu, tên kia lao tâm khổ tứ một mực bày mưu dụng kế chẳng phải muốn
một lần đạp chân lên Khâu Sơn? Nếu hắn dám chắc thì đã tự mình tìm đến.."
Trường Đường Chủ giận dữ quát.

" Hắc Hắc! Thế nào thì bản thân các ngươi đã rõ, Hoàng Thiên đế quốc vừa mới
khai triều công sự ngàn vạn, chỉ là không có thời gian chú ý đến chốn thâm sơn
cùng cốc này mà thôi, nhưng đã sao? Một mình lão phu liền có thể đạp bằng Khâu
Sơn, xóa đi của các ngươi ngàn năm đạo thống!" Hắc y nhân cười lạnh nhạt, bản
thân hắn Trúc Cơ tu vi nhưng hình như đều không để những người kia vào trong
mắt.

" Ngông cuồng! " Trường Đường Chủ quát lớn, khí thế trên thân lập tức dâng
lên, Kết Đan tu vi cuồn cuộn phun trào, trên tay hắn trống rỗng xuất hiện một
thanh hắc kim đại kiếm, đại kiếm hoành không chém ra một đạo kiếm quang to
lớn, kiếm quang bổ đứt hư vô hướng Thánh Hỏa Ma Viên giết tới.

Đạo kiếm quang này tốc độ cực nhanh, chớp mắt thành hình, chỉ trong chớp mắt
liền muốn cùng thân thể Hỏa Thánh Ma Viên đụng chạm, kiếm quang động đãng,
kiếm khí lay trời, bên trên phảng phất còn mang theo một đạo Kết Đan ý chí.

Tuy nhiên Hỏa Thánh Ma Viên nhìn cũng không thèm nhìn mà nhếch miệng hừ lạnh,
cánh tay thô to dày đặc lông lá thình lình nhấc lên tùy tiện ngăn cản.

" Oanh..Oanh." Mấy tiếng nổ lớn trầm đục chấn cho bốn phía hư vô lắc lư chao
đảo, một kiếm này mặc dù bất phàm nhưng chém lên người Hỏa Thánh Ma Viên lại
tựa hồ kiếm gỗ chém vào vách núi, Hỏa Thánh Ma Viên trừng mắt nhìn Trường
Đường Chủ, lạnh nhạt thu tay.

Dưới cái nhìn tùy tiện này Trường Đường Chủ liền ôm đầu phun ra một ngụm máu
lớn, cả người chật vật ngã nhào trên mặt đất, đến lúc này hắn mới rõ ràng cách
biệt thực lực song phương.

Nội tâm Diệp Bất Phàm lại càng dâng lên sóng gió, Trường Đường Chủ trong mắt
hắn vốn đã là tồn tại chí cao vô thượng, với bộ giáp uy vũ trên người phảng
phất chiến thần vô địch, nhưng hôm nay mọi nhận thức đều bị phá vỡ, một kiếm
kinh khủng mang theo mười phần thực lực không những không thể chém xuống một
cọng lông nào của đối phương mà còn bị ánh mắt đối phương làm cho thổ huyết,
Diệp Bất Phàm không biết Nguyên Anh đến cùng mạnh mẽ bao nhiêu nhưng biểu hiện
ra chừng ấy rất có thể Bát Cực Đạo Tông thời điểm này nguy cơ chính thức lâm
đầu.

" Trường Thi sư đệ! Không được vọng động, nghiệt súc kia nhục thân Nguyên Anh
cực hạn, mấy người chúng ta ở đây cơ bản không thể gây ra thương tổn, cùng hợp
công trấn áp xuống! " Trung niên nhân quắc mắt nhìn Trường Đường Chủ lớn giọng
quát, sau đó quét mắt nhìn những người còn lại một cái.

Trung niên nhân đằng vân mà lên, trên thân cũng bạo phát ra một cỗ khí tức cực
kỳ khủng bố, chỉ riêng ba động tu vi bên ngoài đã khiến cho trăm trượng hư vô
xung quanh kịch liệt vặn vẹo, trung niên nhân hoành độ hư không, bạch y trang
phục đón gió tung bay, biểu cảm khuôn mặt cực kỳ ngưng trọng, trong ánh mắt
thình lình bắn ra một tia thiểm điện.

Đạo thiểm điện này cải thiên hoán địa mà đi, trực tiếp áp chế thiên địa ý chí,
ngay trên bầu trời mây đen dày đặc kéo đến, khí tức thoáng trở nên ngưng
trọng, áp lực tầng tầng bao phủ, sát na, kiếp vân đầy trời hội tụ.

Trung niên nhân bắt quyết, miệng nhẩm pháp ngôn, cơ thể hắn liền trở nên trong
suốt, bên trong trống rỗng xuất hiện một đạo kim quang, đạo kim quang quấn
quanh Nguyên Anh, Nguyên Anh này hình thù một đứa bé chỉ lớn hơn nắm tay.

Nguyên Anh ở đó, trong cơ thể trung niên nhân nhắm mắt nhập định, tinh thuần
khí tức dũng động lan tràn, thời điểm Nguyên Anh bỗng nhiên mở mắt, trung niên
nhân thình lình nhấc tay hướng bầu trời một chỉ, Nguyên Anh cũng bắt chước
nhấc tay một chỉ.

Lập tức điện lôi chớp giật, bầu trời u u quay cuồng, kiếp vân tách ra, một đạo
điện quang to lớn cách không giáng xuống.


Bộ Bộ Thông Thiên - Chương #11