Chiếm Lĩnh Hắc Phong Trấn.


Người đăng: anhditim_em892003@

P/s: cùng đại gia nói 1 thoáng tâm sự.

Đối với thể loại truyện quân sự chiến tranh này tại hạ vẫn là viết lần đầu.
Khởi điểm chỉ là muốn viết một bộ dị giới hệ thống mang theo binh sĩ đánh đấm
lung tung. Nhưng rồi suy đi tính lại lan man lại thành ra thế này.

Văn phong tại chỗ hội thoại tại hạ cảm thấy ko được mỹ mãn cho lắm. Vẫn còn
nhiều điểm thiếu sót, mong đại gia tích cực phê bình cùng thảo luận góp ý.

Tại hạ vô cùng cảm kích!

Nam Lĩnh, Lư Sơn quận, Hắc Phong Trấn.

Hắc Phong trấn, bên cạnh Hắc Phong lâm, nhân khẩu hơn 1.000 hộ, thuộc liên
minh các tiểu vương quốc phương nam. Nằm tại nơi xa xôi hẻo lánh, xung quanh
đất đai cằn cỗi, cũng không có chút giá trị chiến lược quân sự nào, vậy nên
không được ai coi trọng, hoàn toàn để mặc tự sinh tự diệt. Thông thương tại
đây không phát triển, thường thường 2 3 tháng mới có một thương đội đến, chủ
yếu để mua mật ong của dân chúng thu thập trong Hắc Phong lâm.

Lại nói Hắc Phong lâm bên trong đặc sản chính là Hắc Phong, vậy nên mới có tên
như vậy. Hắc phong cơ hồ ở khắp nơi, chúng là bá chủ của Hắc Phong lâm, mặc dù
vậy bản tính của hắc phong vô cùng hiền hòa, ít khi chủ động tấn công kẻ khác.
Mật ong của hắc phong vô cùng được thương buôn hoan nghênh, nhưng bởi vì thu
thập khó khăn, vậy nên phải chờ đạt đến số lượng nhất định mới có người đến
lấy.

Lục An, Lục lão gia, năm nay đã ngoài 50, trấn trưởng Hắc Phong trấn, là một
tay lão binh. Lúc trước Lục An tham gia chiến tranh, dành được chút công lao,
vậy nên được bổ nhiệm làm trấn trưởng. Thấm thoát đã hơn 30 năm, hiện tại Hắc
Phong trấn so với trước kia đã cải biến rất nhiều. Thời điểm Lục An đến đây,
Hắc Phong trấn mặc dù tên gọi là trấn, nhưng nhìn qua bất quá thôn xóm mà
thôi, không những thế nạn đói vẫn còn đang hoành hành. May mắn lúc đó biết
trước một chút nội tình, vậy nên mang theo nhiều lương thực, vừa vặn cứu đói.
Sau đó Lục An liền làm chút chuyện có nghĩa, vậy nên Hắc Phong trấn ngày càng
tốt rồi, cuộc sống của dân chúng ổn định.

Cũng như mọi ngày, hôm nay Lục An dậy từ sớm, bước chân ra khỏi phủ, đi dạo
trên phố, nhìn chút tình hình trong trấn. Người dân đi qua đều hô một tiếng: “
Lục lão gia sớm! “ . “ Lục lão gia ngài hảo!”. “ Lục lão gia ngài đã ăn sáng
chưa, cùng đại gia ăn luôn thể…” …. Có thể thấy rõ ràng tình cảm của mọi người
dành cho hắn. Lục An trong lòng cảm thấy lâng lâng, đối với hắn hiện tại chính
là nhân sinh tuyệt nhất hưởng thụ.

“ Lục lão gia, không xong rồi!”. Một tên dân binh vừa chạy vừa hô, hắn tên Lý
Thông, đội trưởng đội dân binh Hắc Phong trấn, tại nhiệm 18 năm.

“ Ôi chao! Ta nói bao nhiêu lần rồi Lý tử, có việc gì thì từ từ nói. Sao ngươi
suốt ngày cứ hô lớn như vậy, báo hại ta giật mình?” Lục An vuốt vuốt ngực
mình, hít thở thật đều.

“ Lúc lão gia, lần này không xong rồi, thật sự không xong rồi!” Lý Thông nhào
tới ôm chân Lục An.

“ Có cái rắm gì mau thả ra, cái gì mà không xong rồi?” Lục An vẻ mặt khinh
thường.

“ Có… Có…” Lý Thông lắp bắp, tay chỉ về hướng cổng thành.

“ Có cái gì mà có, ngươi mau nói rõ cho ta nghe.” Lục An nhướng mày, bất giác
cảm thấy không ổn.

“ Có kẻ địch tấn công, Lục lão gia, ngài mau mau qua xem ah.”

Khái niệm chiến tranh từ lâu đã không còn tồn tại trong suy nghĩ của người dân
Hắc Phong trấn, mặc dù Á Lan đại lục chiến hỏa liên miên, nhưng mặc nhiên địa
phương chim không thèm ỉa này sẽ không ai rảnh rỗi quan tâm tới. Lục An cùng
người dân xung quanh nghe thấy vậy đều cảm thấy kì lạ, liền theo hướng cổng
thành đuổi tới.

Trước đây Hắc Phong trấn tên cũ gọi là Hắc Phong đại thành, thời điểm đó phát
triển cực kì thịnh vượng, cùng với nằm tại vị trí chiến lược, đã có rất nhiều
thế lực chiếm giữ. Bất quá, trải qua thời kì chiến tranh khốc liệt, đất đai
dần trở nên cằn cỗi, lương thực không thể phát triển. Thành gần nhất cũng hơn
năm trăm dặm, vận chuyển qua lại tốn kém rất nhiều chi phí cùng công sức.
Nhiều người đã có ý định khôi phục lại nền đất, nhưng đại giới phải bỏ ra quá
lớn, vậy nên đành từ bỏ. Thêm vào đó tài nguyên xung quanh bị khai thác cạn
kiệt, thông thương từ đó liền gián đoạn. Giá trị quân sự cũng từ đó dần dần
biến mất. Từ một thành trì to lớn, giờ đây đã thu nhỏ gấp 10 lần. Nếu năm đó
không có Lục An, có lẽ bây giờ cũng không còn tồn tại Hắc Phong trấn.

Đội dân binh tự vệ của Hắc Phong trấn, số lượng 20 người, đội trưởng Lý Thông.
Công việc bình thường là duy trì trật tự của trấn cùng giải quyết một vài vấn
đề phát sinh lặt vặt. Đối với chiến đấu một điểm liền chưa từng trải qua, vậy
nên đối mặt với đội quân hơn trăm người chỉnh tề bên dưới thành cảm thấy hít
không thông, sợ hãi bất giác nảy sinh, chân tay run rẩy.

Lục An đứng trên tường thành, vẻ mặt ngưng trọng. Thân là lão binh, hắn có thể
cảm thấy chiến ý trong mắt đối phương. Đây tuyệt nhiên là một nhánh quân tinh
nhuệ, võ tướng cưỡi ngựa cầm đầu ít nhất cũng đã trung cấp, đặt tại hoàng cấp
thế lực như họ đã là đại tướng quân. Bên cạnh binh sĩ dĩ nhiên toàn đều đã đạt
đến đấu sĩ cấp 2. Điều đặc biệt ở đây, nhánh quân này đi ra từ Hắc phong lâm.
Đối với hắc phong lâm, Lục An vẫn tương đối hiểu rõ.

Hắc phong lâm rộng lớn bao nhiêu, không ai biết, bất quá nếu một mực đi ra sẽ
đến Thiên Vân quốc, huyền cấp thế lực. So sánh với liên minh các tiểu vương
quốc phía nam hoàng cấp thế lực mạnh mẽ hơn biết bao nhiêu lần. Nhưng ngay cả
Thiên Vân quốc cũng không nguyện ý đưa quân vượt qua Hắc Phong lâm tiến đánh
liên minh các tiểu vương quốc phía nam, cái được không thể bù nổi cái mất, vậy
nên Hắc Phong trấn cùng liên minh mới có thể tồn tại đến ngày hôm nay. Lý do
đơn giản chỉ vì có hắc phong tồn tại.

Á Lan đại lục rộng lớn vô cùng vô tận, không rõ đâu điểm đầu điểm cuối. Nơi
đây có vô vàn chủng tộc, nhân loại, cự long, ải nhân, cự nhân, tinh linh, thú
tộc, yêu tộc… Thế lực chia làm 4 cấp chính, thiên địa huyền hoàng, thiên vi
đại, hoàng vi tiểu. Nhân loại yếu đuối, mặc dù đạt được đấu khí cùng ma pháp
tu tập song hành, nhưng so sánh với các chủng tộc khác vốn được thiên nhiên ưu
ái, tự nhiên không thể bằng. Mặc dù vậy, trải qua một thời gian dài chiến đấu,
nhân loại phát triển cũng đã đạt đến một tầng thứ có thể đứng ngang hàng cùng
với các chủng tộc khác. Sau đó liền thành lập khế ước chủng tộc, chẳng qua khế
ước chỉ là hư danh, còn thực tế thì lại vô cùng tàn khốc.

“ Người đến hãy xưng danh tánh.” Lục An trên thành hô to.

“ Võ tướng Thanh Long, Nam Việt quốc. “ Bên dưới binh sĩ nhất loạt đồng thanh,
như tiếng sấm vang rền.

Nam Việt quốc, chưa từng nghe đến. Mặc dù nói nơi đây so với địa phương khác
muốn lạc hậu hơn nhiều, nhưng ít nhất mỗi lần thương đội đến đều mang theo một
chút tin tức chiến trường. Đối với các thế lực nhân loại vẫn còn tương đối nắm
rõ.

“ Không biết Thanh Long tướng quân đem quân đến Hắc Phong Trấn có điều gì xin
chỉ giáo “ Lục An hơi khom người. Theo suy nghĩ của hắn, nhánh quân này đi ra
từ hắc phong lâm, chắc chắn mang theo nhiệm vụ đặc biệt trên người. Nhưng trải
qua chiến đấu kịch liệt, có lẽ lương thảo đã hết. Vậy nên mục đích của đối
phương sẽ là bổ sung lương thực cùng tiếp tục nhiệm vụ. Thế cũng tốt, căn bản
Hắc Phong trấn vốn chẳng có thứ gì hấp dẫn bất luận kẻ nào đến xâm chiếm nữa
rồi. Điều này trong phạm vi các thế lực nhân loại ai ai cũng biết.

“ Theo lệnh chủ thượng, mở cổng thành đầu hàng, tha cho tội chết. Phản kháng,
đồ sát toàn thành.” Âm thanh lạnh lẽo truyền đến khiến nhiệt độ xung quanh đột
nhiên giảm xuống không biết bao nhiêu lần.

“ Mở cổng thành! Lập tức mở cổng thành. Lý tử, con mẹ ngươi. Còn không mau
xuống mở cổng thành, ngươi muốn chết sao?” Lục An vội vàng hô to, một bên đối
với Lý Thông mắng. Vừa rồi, rõ ràng hắn cảm nhận được sát ý, chân thật sát ý.
Hắn cảm thấy, chỉ cần một câu nói không của mình, toàn bộ Hắc Phong trấn sẽ
biến thành tử thành, vậy nên Lục An không dám chậm trễ.

Cổng thành được mở ra, Lục An đem đội dân binh tự vệ cùng với dân chúng chạy
ra ngoài thành quỳ xuống. Chỉ thấy đội quân kia chầm chậm tiến tới, sau đó từ
từ tách ra hai bên bao vây lấy mọi người. Thanh Long võ tướng liền đứng sang
một bên, để lộ một thiếu niên tay cầm quạt lông phe phẩy, đang bước chậm rãi
về phía Lục An.

“ Vị lão nhân này, ngươi là người đứng đầu nơi này?” Thiếu niên mỉm cười, như
gió xuân phơi phới. Chỉ là đến tai của Lục An lại giống như đòi mạng.

“ Vâng vâng, tiểu nhân Lục An, là trấn trưởng của Hắc Phong trấn.”

“ Ngươi nguyện ý đầu hàng, gia nhập Nam Việt quốc chứ?”

“ Tiểu nhân nguyện ý, vô cùng nguyện ý!”

“ Ding… Người chơi hoàn thành nhiệm vụ thứ nhất: chiếm đóng một thôn bất kì có
nhân khẩu 500 hộ. Khen thưởng vàng: 100, quay thưởng 1 lần, mở ra nghiên cứu
đặc thù binh chủng: thích khách . Vì người chơi xuất sắc hoàn thành vượt quá
định mức, dùng đức thu phục người, khiến cho đối phương nguyện ý đầu hàng, hệ
thống đặc biệt khen thưởng thêm vàng +100, quay thưởng 1 lần, quân sư ( sơ cấp
) 1 người. ”

“ Vì người chơi lần đầu chiếm lĩnh thành công, hệ thống đặc biệt khen thưởng
đặc thù kiến trúc truyền tống trận 1 tòa. Mong người chơi hảo hảo cố gắng.”

“ Nhiệm vụ thứ 2: Nhanh chóng phát triển Hắc Phong trấn đạt tiêu chuẩn thành
thị cấp 5. Khen thưởng vàng: 50.”


Binh Doanh Hệ Thống - Chương #7