Đời Người Sao Chẳng Gặp Lại?


Người đăng: nguyenquocthang184@


  • Mẹ, chân của mẹ còn đau không? Khoảng thời gian này vào mùa mưa, mẹ nên chú
    ý một chút, việc gì nặng nên nhờ người làm giúp, nếu không thì chờ con về sẽ
    làm cho...

  • À, con ở chỗ này rất tốt, đồng sự cũng không tệ, không khí dưới xã rất tươi
    mát, vài ngày nữa chờ mẹ và bố được nghỉ, con sẽ đón đến ở hai ngày, bảo đảm
    bố mẹ sẽ cảm thấy rất thoải mái.

  • Mẹ, con được điều đến chỗ này cũng không thể trách bố được, ông ấy cũng là
    không thể nào tự chủ được, lúc đầu con cũng không nghĩ thông, nhưng bây giờ
    con đã không còn nghĩ như vậy nữa. Con cảm thấy công tác ở xã Tây Hà Tử thật
    sự rất phong phú, mẹ cứ yên tâm, con đã là người hơn hai mươi tuổi, sao không
    thể tự lo cho chính mình được?
    Vương Tử Quân gọi điện thoại về nhà mà vẻ mặt vẫn còn có chút hoảng hốt và mơ
    màng, hắn có thể nghe thấy tiếng trống ngực của mình, đồng thời cũng mơ hồ có
    chút đau xót. Đã bao nhiêu năm rồi hắn lại được nghe giọng nói của mẹ, vẫn là
    những câu đầy tình cảm, rất ngưng trọng, thật sự khó quên.
    Phụ nữ tốt là một người biết hy sinh, chịu khó, có thể làm cho đàn ông ấm
    lòng, đứng phía sau làm chỗ dựa vững chắc cho gia đình.
    Mẹ của Vương Tử Quân hoàn toàn xứng đáng là một người phụ nữ như vậy, nhưng
    phương diện sắp xếp công tác cho con trai lại sinh ra tranh chấp. Vương Tử
    Quân hoàn toàn có thể nghe thấy từ trong lời nói của mẹ có chút cảm giác canh
    cánh trong lòng vì chuyện con trai bị điều đến một xã thâm sơn cùng cốc.
    Vương Tử Quân vừa rồi gọi điện thoại về nhà, hắn chợt phát hiện âm thanh dịu
    dàng của mẹ mình hình như có chút cảm giác phong sương, trong lòng sinh ra cảm
    giác bóp chặt, cảm giác đau nhức bùng lên, cổ họng như bị thứ gì đó chặn lại.
    Xem ra mẹ hắn đã già rồi, sao trước kia mình không có nhận thức như vậy?
    Vương Tử Quân cúp điện thoại, hắn thầm cảm thấy chua xót, kiếp trước không ra
    gì đã làm mẹ phải khổ sở, kiếp này hắn nhất định phải phát triển tốt đẹp hơn.
    Vương Tử Quân đứng người lên khỏi chiếc ghế quen thuộc, hắn chợt ý thức được
    lúc này bên ngoài phòng làm việc trời đã tối. truyện được lấy tại
    t.r.u.y.ệ.n.y-y
    Diện tích ủy ban xã Tây Hà Tử cũng không nhỏ, có ba khoảng sân nhỏ và năm sáu
    chục phòng, gần đủ cho cả trăm tên cán bộ xã sử dụng. Tuy trong ủy ban có rất
    nhiều người không xem vị bí thư này ra gì, nhưng cũng có vài người tỏ ra tôn
    trọng, thế cho nên đãi ngộ đối với một vị bí thư cũng không thiếu.
    Gian phòng của Vương Tử Quân là một phòng hai gian, bên ngoài là phòng làm
    việc, bên trong chính là phòng ở, hai gian tuy bài trí sơ sài giản đơn nhưng
    lại mộc mạc hào phóng, rất thoải mái.
    Vương Tử Quân cảm thấy đói bụng, hắn cầm lấy chìa khóa rời khỏi phòng làm việc
    của mình. Xã Tây Hà Tử cũng như những xã khác, đều có nhà ăn của riêng mình,
    chuyện ăn uống của hắn vào những ngày trước đó đểu được giải quyết ở nhà ăn
    trong ủy ban.
    Nhớ đến nhà ăn thì Vương Tử Quân chợt nhíu mày, vẻ mặt hai tên đầu bếp trong
    nhà ăn chợt xuất hiện trong mắt, trong hai tên kia có một người là Lý Tam
    Thái, là cậu em vợ của chủ tịch xã Triệu Liên Sinh, còn một người tên là
    Trương Thuận, không biết có quan hệ với ai.
    Khi Vương Tử Quân mới đến thì hai người kia còn có chút tôn kính, nhưng khi
    thấy Vương Tử Quân thật sự quá yếu kém, uy vọng dần giảm xuống, hai tên gặp
    người nói tiếng người gặp quỷ nói giọng quỷ đã bắt đầu bằng mặt không bằng
    lòng với bí thư Vương, cũng không còn nhiệt tình như xưa.
    Vương Tử Quân thấy lúc này trời đã tối, nếu đến nhà ăn thì cũng có thể tìm cho
    mình được vài món, nhưng nghĩ đến biểu hiện của hai tên đầu bếp thì hắn cũng
    không muốn ăn, thế là dứt khoát ra ngoài dùng bữa.
    Khu vực ủy ban xã cũng chính là một thôn lớn của xã Tây Hà Tử, những năm qua
    có nhiều làn gió tươi mát ùa đến, thế cho nên trên đường cái là nhà cửa san
    sát, thương nhân tụ tập. Mỗi tháng cứ đến phiên chợ thì người lại càng hối hả
    tấp nập, rất chen chúc, đây chính là địa điểm tập kết hàng cho những nhân dân
    ở các thôn sâu bên trong.
    Ánh đèn nê ông bừng lên cả con đường, thật sự bừng bừng sức sống, cũng làm cho
    xã Tây Hà Tử có thêm chút khí tức hiện đại hóa.
    Dòng người ban ngày là khá đông, nhưng lúc này đã tối, gió cũng có hơi se
    lạnh, thế cho nên đường cái cũng không có mấy người. Vương Tử Quân đi trên
    đường, hắn vừa đi vừa nhìn những gian hàng ở hai bên, ký ức năm xưa lại quay
    về dung hợp với hiện tại. Hắn nhìn khung cảnh xuất hiện vào thời điểm hai mươi
    năm trước, cảm thấy mình giống như đang đi trong mơ.
    Vương Tử Quân tìm đến một quán ăn theo trí nhớ kiếp trước, lúc này đã muộn,
    hắn đã đói đến mức bụng ồn ào réo gọi. Một quán ăn nhỏ với ánh đèn hơi u ám
    xuất hiện trước mặt.
    Quán ăn không lớn, ông chủ là một ông lão hơn sáu mươi, đầu cạo trọc, ăn mặc
    quần áo sạch sẽ, người phụ trách làm công việc lặt vặt chính là bà vợ.
    Trong cửa hàng chỉ có hai chiếc bàn lớn, một cái bàn đã có người ngồi, một
    chiếc bàn trống. Trước cửa hàng là một khung sắt tam giác, bên trên có một cái
    nồi bốc khói nghi ngút, Vương Tử Quân đưa mũi lên hít hà, cảm thấy rất có
    hương vị, thế là cảm giác đói càng cồn cào.

  • Chủ quán, có món gì thế?
    Vương Tử Quân ngồi xuống chiếc ghế của mình rồi hỏi.

  • Súp thịt dê, mì bò, bánh bao hấp, sủi cảo thủ công...
    Ông chủ thấy có khách thì tươi cười tiến ra chào đón, vừa nói ra vài món vừa
    dùng khăn lau sạch bàn Vương Tử Quân đang ngồi.

  • Trước tiên đưa đến một tô mì bò.
    Vương Tử Quân cũng không để ông chủ quán nói thêm, hắn phất tay lên tiếng.

  • Được rồi, cậu cứ ngồi nghỉ một lát, xong ngay đây.
    Ông chủ quán vui sướng lên tiếng, sau đó bắt đầu bận rộn.
    Vương Tử Quân nhàn rỗi ngồi trên ghế đưa mắt đánh giá khắp chung quanh, lúc
    này chợt thấy hai tên đàn ông với vẻ mặt ngăm đen đang hạ thấp âm thanh nói
    chuyện với nhau ở bàn bên cạnh.

  • Anh, con của anh đã được thả ra chưa?
    Một người đàn ông nhìn khắp chung quanh rồi khẽ hỏi, nhưng âm thanh thô kệch
    lại khó thể nào giảm xuống thấp.

  • Đã ra rồi, phạt hai trăm đồng, cuối cùng thì cũng xong. Con của tôi bị
    đánh, trái lại còn bị phạt tiền, cậu nói xem thế đạo bây giờ là sao?
    Người đàn ông trung niên hơn bốn mươi mở miệng than thở, trên mặt người này đã
    sớm khắc lên dấu vết của năm tháng thăng trầm.
    Người đàn ông ngồi ở đối diện nghe xong lời phàn nàn thì đặt chén sứ lớn trong
    tay xuống, lại an ủi:

  • Đại ca, anh cũng nên bỏ qua cho rồi, dùng tiền để giải quyết cho xong, coi
    như ném đi cái rủi ro. Người ta là em vợ của chủ tịch xã, bỏ ra hai trăm đồng
    có thể thả người, như vậy cũng coi là may mắn rồi.

  • Tôi nghe nói xã chúng ta mới đến một vị bí thư, chúng ta có thể đến tố cáo
    với anh ta không?
    Người đàn ông trung niên kia vẫn không cam lòng, hắn rút ra một điếu thuốc rồi
    hỏi.

  • Tìm hắn sao? Tên bí thư này căn bản chỉ là một sinh viên chẳng ra gì, nghe
    nói trong xã không ai nghe lời tên này, tôi nghe trưởng thôn nói tên bí thư
    kia mở miệng thậm chí còn không có tác dụng bằng một cán bộ thôn. Ít nhất thì
    cán bộ thôn cũng có quen biết với thôn dân, còn tên bí thư kia căn bản nói ra
    thì không ai có phản ứng.

  • Không bằng một tên cán bộ thôn? Không thể nào, tốt xấu gì hắn cũng là một
    bí thư đảng ủy xã, một bí thư chẳng lẽ vô dụng đến mức như vậy?
    Người đàn ông trung niên chợt giật mình há hốc miệng, hàm răng trắng như ẩn
    như hiện dưới ánh đèn u ám.

  • Anh còn không tin sao? Sự việc của anh nên bỏ qua cho rồi, coi như dùng
    tiền mua một bài học, nếu như anh náo loạn làm cho sự việc rối lên, sợ rằng sẽ
    không xong.
    Người đàn ông kia lên tiếng, lại đặt chén sứ xuống.

  • Ôi, cũng chỉ có thể như vậy mà thôi.
    Người đàn ông trung niên nói lời này thật sự rất chua xót và bất đắc dĩ.
    Vương Tử Quân nghe thấy hai người đàn ông ở bên cạnh nói chuyện với nhau mà
    cảm thấy giống như gió lạnh thổi vào xương, hai người kia đang đánh thức ký ức
    của mình, khi hắn chuẩn bị lên tiếng thì ông chủ quán đã đưa tô mì đến.
    Trên bàn còn có một dĩa rau thơm, màu xanh tươi mắt làm cho khẩu vị của Vương
    Tử Quân chợt mở rộng, hắn cũng không quan tâm đến gì khác mà bắt đầu cúi xuống
    ăn từng miếng lớn.
    Ngon, đúng là rất ngon, không biết có phải vì nguyên nhân đói bụng không mà
    Vương Tử Quân cảm thấy tô mì vào niên đại này rất ngon, hương vị thuần khiết.
    Chỉ sau một lát thì toàn thân hắn đã đổ đầy mồ hôi.

  • Ông chủ, cho hai tô sủi cảo, một tô nhỏ thôi.
    Một âm thanh trong trẻo chợt vang lên bên trai Vương Tử Quân, hắn vô thức quay
    đầu, đúng lúc thấy có hai người ngồi xuống đối diện với mình.
    Âm thanh này sao quen tai như vậy? Vương Tử Quân ngẩng đầu lên, đúng lúc thấy
    cô giáo của thôn Hồng Lĩnh tự xưng là Y Phong gặp mặt hôm nay đã ngồi xuống
    trước mặt mình.
    Lúc này Y Phong mặc một chiếc áo tay ngắn màu đỏ, mái tóc dài đen bóng mượt,
    dáng người đầy đặn mượt mà và hai chân thon dài càng làm cho nàng thêm gợi
    cảm, rung động lòng người.
    Vương Tử Quân nhìn về phía Y Phong thì đúng lúc Y Phong nhìn về phía hắn, ngay
    sau đó ánh mắt hai người chợt giao hòa. Hai bên cũng không có ý lảng tránh,
    nhìn một lúc lâu, đến khi Y Phong ý thức mình thất thố mới lúng túng di chuyển
    ánh mắt.


Bí Thư Trùng Sinh - Chương #7