Chương 5


Người đăng: tuan8xvjp@

Bị bất ngờ không kịp phản ứng tôi liền bị ngã xuống một hố tuyết, cũng may đây
là hố tuyết nông nên tôi còn đứng dậy được nếu nó là hố tuyết sâu không đáy
thì chắc giờ tôi chết chắc.

Rút kinh nghiệm từ hố tuyết vừa rồi tôi đi cẩn trọng hơn, từng bước từng bước
một như dò mìn. Tôi nghĩ liệu có người nào trong đoàn dẫm phải hố tuyết như
tôi không?

Phía trước mặt mây mù có vẻ thưa hơn các chỗ khác, tôi mỉm cười chắc chắn chỗ
này là lối ra khỏi đám mây.

Tôi bước ra ngoài, khi đã tiến xa đám mây tôi quay đầu nhìn lại. Một đám mây
dài và rộng bao chùm cả khu vực, cũng may gió đang thổi nhẹ nó sắp đi qua hết.

- Bộp…

Tôi giật mình quay lại xem ai vỗ vai mình, hóa ra đó là Đình Đình cô gái hôm
trước đã kéo tay tôi trong cửa hàng đồ cổ.

- Mọi người đâu Đình Đình?

- Tôi cũng định hỏi cậu đây.

- Tôi không thấy ai, tôi nghĩ chắc phải đợi mây tan hết rồi mới đi tìm họ nếu
không tìm nhau trong lúc này nguy hiểm vô cùng, có nhiều chỗ tuyết sâu…

Tôi chưa kịp nói hết câu thì cô ta đã ngồi bệt xuống tuyết vẻ chờ đợi và không
muốn nghe tôi nói. Tôi cảm thấy những người trong nhóm leo núi này có gì đó mờ
ám vô cùng, đầu tiên rất vui vẻ mời tôi đi chắc là do chú Tứ ép nên họ mới mời
còn về sau ra sao thì mặc kệ. Dần dần tôi mới thấy được bộ mặt thật của từng
người trong nhóm, họ không như lúc đầu tôi nghĩ.

Rõ ràng những người này không có điểm gì tốt cho tôi học tập, tại sao chú Tứ
lại muốn tôi đi cùng họ?

Một lúc sau mây tan đi lộ ra khung cảnh khiến tôi và Đình Đình phải há hốc
mồm. Không thể ngờ chúng tôi lại lạc tới chỗ này quả là kì diệu, những gò
tuyết cao thấp kết hợp vài mỏm đá màu nâu đen nhô lên tạo nên hình ảnh tuyệt
đẹp. Tôi không biết mình nên dùng từ gì có thể diễn tả được nó.

Cả hai người nhìn cảnh tượng rồi nhìn nhau vẻ mặt tràn đầy hào hứng vui vẻ.

Nhưng không vui vẻ được lâu cả hai vẫn không quên nhiệm vụ, chúng tôi cùng
tiến về phía đám mây vừa tan để tìm kiếm mọi người.

Loanh quanh một hồi vẫn chưa tìm được ai cả tôi lo lắng ra mặt, lẽ nào tất cả
đều lạc, nếu như vậy sẽ rất nguy hiểm bởi thức ăn trên người tôi cầm là rất
ít, đa số thực phẩm là Vịnh ca vác.

- Hạo phía này có một con sống băng! Lại đây mau lên.

- Tôi tới ngay.

Phía bên phải Đình Đình như nhìn được thứ gì đó liền gọi tôi tới.

Tôi nhìn qua lớp băng cứng chắc trong suốt đoán có lẽ là loại băng từ ngàn năm
trước.

Đình Đình chạy tới kéo tôi đi rồi chỉ xuống một vị trí trên lớp băng: một
người nằm bị đóng băng nàm trong lớp băng ngàn năm. Tôi không thể tin vào nổi
mắt mình nữa, nhìn bộ quần áo người này mặc chắc chắn là quần thần thời tần,
khuôn mặt, cơ thể, quần áo còn nguyên vẹn thật kì diệu.

Mặc dù bị đóng băng nhưng tư thế bị đóng băng của ông ta không được đẹp, chân
tay vươn lên, mắt trợn tròn, vẻ mặt hoảng loạn, chân giống như đang quẫy đạp
có vẻ như ông ta chết do đuối nước.

Đình Đình vổ đầu tôi chỉ sang bên cạnh, có lẽ cô ta muốn tôi xem thứ khác chứ
không phải người đàn ông này.

Nhìn sang bên cạnh đó là một hòm vàng bạc, đá quý, nếu tôi đoán không sai thì
chỗ đó gồm: vương miện đính ngọc quý, nhẫn vàng, kim cương nguyên khối, vàng
khuôn,… giá trị chỗ đó là không thể kể được, nói chung chỉ cần lấy được mấy
viên ngọc đính trên chiếc vương miện là tôi có thể sống cả đời rồi.

Tôi mải nhìn mấy món đồ mà quên mất Đình Đình bên cạnh ngước lên nhìn Đình
Đình thấy ánh mắt cô ta cũng tràn đầy dục vọng từ bao giờ.

- Anh với tôi phá băng lấy chỗ đó ra, thành công thì tôi với anh mỗi người
một nửa.

Tôi giật mình với lời đề nghị của cô ta nó quá bất ngờ với tôi, ngay lúc đó
trong lòng tôi cũng nổi lent ham vọng, không kìm chế được.

- Được! Nhất trí vậy đi.

Nhưng ngay khi tôi giơ chiếc quốc chim( loại quốc đào mỏ một đầu nhọn sắc để
dào, loại nhỏ có thể dùng để mang the oleo núi) định bổ xuống trong đầu tôi
như có một dòng điện xẹt qua làm động tác khựng lại mọi thứ trở nên sáng tỏ,
tôi nhớ lại mục đích tới đây của mình là gì là du lịch chứ không phải để đào
vàng bạc và liệu tôi có trở về được khi mang theo số vàng bạc này không? Mọi
thứ trên đời đều có luật nhân quả, tham thứ không thuộc về mình sẽ gặp họa.

- Tôi nghĩ kĩ rồi, sẽ không làm. Cô làm thì đi mà làm một mình.

- Đồ nhát chết, cút ra chỗ khác cho tôi. Tất cả chỗ này là của tôi.

Đình Đình bực tức giật lấy chiếc quốc chim trong tay tôi, đẩy tôi qua một bên
rồi giơ cao chiếc quốc giáng xuống.

- Độp…Độp…

- Đừng làm vậy nguy hiểm.

Tôi ý muốn ngăn cản nhưng đã quá muộn cô ta liên tiếp dùng quốc giáng xuống
nền băng bằng những phát bổ mạnh.

Cũng may là lớp băng trên là băng nghìn năm nên đâu có dễ phá vỡ, Đình Đình
bắt đầu thấm mệt cô ta đào được một hốc nhỏ bé bằng nắm đấm trên lớp băng. Tôi
nhìn tốc độ đào như này có lẽ vài ngày nữa cô ta mới đào tới được cái hòm
trang sức kia.

- Đình Đình dừng tay bỏ đi, chúng ta không thể đào nó lên bằng quốc chim được
đâu! Lớp băng đầu đã khó phá như này, huống chi các lớp sau. Cô nên nhớ khi ở
độ cao và nhiệt độ thấp như này chúng ta nhanh mất sức hơn khi ở đồng bằng rất
nhiều…

Bỏ lơ lời của tôi cô ta bổ thêm hai phát nữa xuống lớp băng rồi dừng tay.

Tôi đoán là cô ta đã thấm mệt, từng làn hơi khói từ miệng thở ra mạnh nhẹ,
chắc cô ta bỏ cuộc rồi. Tôi đứng dậy định tới bên an ủi cô ta nhưng khi tôi
vừa đứng dậy cô ta liền lôi thứ gì đó hình trụ trong ba lô ra nhét vào hốc
băng vừa đào.

Kì lạ tôi tò mò quan sát không biết đó là thứ gì, nó được quấn kín trong vải
có dây nối từ bên trong ra ngoài. Sợi dây nối với thứ đó được cô ta nối dài
ra, đầu óc tôi liên tục suy nghĩ xem nó là thứ gì. Một ý nghĩ trong đầu chợt
hiện ra nhưng ngay lập tức tôi gạt phắt bởi người leo núi du lịch chẳng bao
giờ mang theo nó làm gì.

Không đoán ra là thứ gì tôi tiến lại phía sau lưng định hỏi cô ta xem đó là
thứ gì thì cô ta đã đốt cháy sợi dây, sợ rằng điều mình vừa nghĩ là thật tôi
vội chạy tránh xa nơi đó.

Phía xa Đình Đình nhìn tôi cười khanh khách:

- Không ngờ cậu lại nhát như vậy Hạo, đây chỉ là lọ dầu thôi không như cậu
nghĩ đâu.

- ….

Nhìn ngọn lửa bùng lên từ hốc băng đó tôi đỏ mặt xấu hổ, Đình Đình phía xa vẫn
đang tủm tỉm cười nhìn tôi.

Ngọn lửa bùng lên khá lâu, có vẻ như nó có tác dụng, hốc băng ban đầu nhỏ,
nông bằng nửa gang tay bây giờ đã sâu bằng cẳng tay. Thế nhưng vẫn không thấm
thót vào đâu cả, dầu tắt rồi chẳng nhẽ bây giờ cô ta lại đốt tiếp ? dầu mang
trên người cô ta cùng lắm còn 1 chai nữa, làm sao có thể thực hiện ý định
được.

Nhìn lại cái xác và hòm trang sức cũng phải cách mặt băng 2 mét bây giờ có mũi
khoan thì may ra khả thi.

Lần nữa cô ta lại thò tay vào túi áo lấy ra một vật hình trụ tiếp, lại như lần
trước cô ta gạt hết nước trong hốc ra bỏ vật vào trong. Lần này sợi dây nối
với vật có vẻ dài hơn, cô ta châm lửa rồi lui lại chạy ra xa.

Tưởng rằng lần này như lần trước nên tôi đứng lại tỏ vẻ không sợ: “ lần này cô
định lừa tôi nữa hả, tôi không sợ nữa đâu”

- Chạy đi ngươi muốn chết hả! Thuốc nổ đó!

- ….

Giật mình tôi vội lao nhanh về phía ngược lại tránh xa vị tri kia.

- Xèo,….. BÙM….

Âm thanh ầm một cái vang lên kiến đầu óc tôi cảm giác khó chịu vô cùng, cảm
giác khó diễn tả, cở thể bủn rủn chân tay,…

Âm Thanh vang vọng ra xung quanh va đập vào ngọn núi rồi vang lại cho đến khi
nó ngừng hẳn. Thật không ngờ cô ta có thể liều mạng làm như vậy nếu tuyết lở
sẽ chon vùi tất cả, cô ta không nghĩ tới điều đó hay sao.

Không để ý xung quanh Đình Đình chạy tới vị trí vụ nổ xem thành quả, vụ nổ làm
băng nứt ra, một chút có vẻ như nó chẳng có tác dụng gì nhiều. Đình Đình ngồi
thụp xuống khóc nức nở vì thành quả hông được như mong muốn.

Tôi đến bên vỗ vai an ủi nhưng xem ra vẫn là không có tác dụng gì.

- Ầm Ầm…. ( tiếng mặt đất rung chuyển )

Mặt đất truyền tới từng trận rung lắc dữ dội, tôi linh cảm chuyện chẳng lành
sắp sảy đến.


Bí Mật Cổ Mộ - Chương #5