Người đăng: tuan8xvjp@
- Ặcccc…
Âm thanh phát ra vang vọng trong không gian sâu thẳm ở phía hành lang bên
trái, ở một nơi tối tăm âm u như này, cho dù tôi có đủ dũng cảm tiến tới phía
hành lang bên trái đi nữa thì trời mới biết được có thứ gì đang đợi tôi ở đó.
Nhưng có một sự thật tôi chẳng đủ dũng cảm để tiến tới. Chỉ mới nghe âm thanh
dù là nhỏ nhất trong cái không gian tối tăm này cũng khiến tôi nổi từng đợt da
gà. Giá như âm thanh chỉ là đơn sắc vang lên rồi tắt ngay thì có lẽ tôi chịu
đựng được, trời không chiều lòng người, nơi đây dù chỉ là tiếng bước chân nhẹ
nhất của tôi cũng đủ khiến nó vang vọng khắp các chốn.
Các vách tường làm bằng đá Hoa Cương dày rất cứng chắc, âm thanh dội đến bao
nhiêu thì nó dội đi bấy nhiêu.
Âm thanh bên hàng lang bên trái vang lên vọng lại dồn dập nhỏ dần nhỏ dần rồi
tắt hẳn. Theo như tính toán của tôi chắc chắn hành lang đó phải trên dưới 300
mét. Nhưng lại có mâu thuẫn là tại sao chỉ một hàng lang nhánh, không phải
lối chính mà mà lại có thể dài như vậy? Liệu có gì mờ ám ở đây không?
Tôi dọi đèn pin của mình sang hành lang bên đó với suy nghĩ có thể thấy được
ai đó trong đoàn. Suy nghĩ của tôi lập tức bị dập tắt bởi ánh đèn của tôi sáng
chói là vậy, khi vừa chiếu sang hàng lang bên đó tôi liền nhận ra mình đã hi
vọng hão. Ánh đèn chỉ chiếu sáng được 10 mét, một màn khói mờ ảo khiến ánh đèn
không thể chiếu xa hơn, bất giác trong lòng tôi càng sợ hãi về ngôi mộ này.
Thứ gì lại có thể khiến tôi cảm thấy bất an như vậy?
Muốn biết điều đó thì phải tới điều tra, lại nhỡ có gì nhảy vồ vào thì sao?
Một cái bánh tông chẳng hạn, chỉ nghĩ vậy thôi tôi cũng đủ rùng mình, một trận
nổi da gà nữa nổi lên. Cái không gian lặng im không một tiếng động này tôi
chẳng thích thú tẹo nào, nó khiến thần kinh tôi luôn ở tư thế căng như dây cáp
treo.
Tôi nhớ lại thuở làm sinh viên ngành khảo cổ, có lẽ nếu còn ở trường chắc chắn
bây giờ tôi đang ngồi tựa vào ghế mân mê mấy quyển sách lịch sử hoặc không thì
mấy cuốn tiểu sử của các nhân vật lớn trên thế giới thời trung cổ, thoải mái
biết bao, chứ không phải khổ sở như bây giờ.
Trong lòng bất an, bước chân tôi khẩn trương hơn,chẳng biết mọi người đang ở
nơi đâu.
Để có cảm giác an toàn hơn tôi đi sát tường đá.
Qua vài chục mét hành lang hơi lạnh từ đâu phả tới khiến tôi chú ý. Vội vàng
chiếc đèn trên tay tôi rọi tới hướng tỏa ra hơi lạnh, trong bóng tối mập mờ
một thứ gì đó phản quang chiếu vào kính chiếc kính của tôi. Biết nó phản ánh
sáng rất tốt tôi liền dịch chuyển đèn xuống thấp hơn tránh thứ đó ra.
Thứ đó nằm ngay phía trước, bờ tường đối diện khoảng cách từ vị trí tôi tới đó
là khoảng 20 mét.
Tiến gần hơn hơi lạnh càng phả ra nhiều hơn, chân tay tôi run lên, cả người da
gà ra ngan nói chung rét không tả được. Cũng may tôi đã từng du học ở mỹ quen
với cái lạnh mùa đông lên tới âm 10 độ C nên có thể tiếp tục tiến tới chứ nêu
phải một người bình thương ở Việt Nam chắc đã quay đầu tìm chỗ ấm hơn.
Bước tới nơi tôi nhận ra đó là một phiến băng nhô ra của tường đá, phiến băng
nằm sát với bờ tường chiều cao khoảng 8 feet, chiều ngang bằng một sải tay.
Dường như không phải nó được đặt ở đó mà có lẽ nó được nối với một lớp băng
khác bên trong.
Khoan hình như có thứ gì đó! Tôi dụi lại mắt lấy đèn pin soi vào vị trí có
chút màu sắc không hợp lý đó, nó là vật gì đó hơi mờ và tôi không chắc là nó
màu nâm sậm của vật gì hay màu da người.
Phiến băng với nhiều vết nứt bên trong thân nên tôi không thể rõ vật đằng sau
lớp băng đó là thứ gì. Có lẽ tôi phải làm gì đó! Tôi đi một vòng quanh phiến
băng, nếu may mắn tôi sẽ thu thập thêm được gì đó, nhưng xem ra mọi thứ đều
trống rỗng không kết quả gì.
Hơi lạnh của băng cũng không ngăn cản được cái mũi thính của tôi làm việc, nó
ngửi thấy một mùi tanh tanh như mùi máu.
- Tẹchhhh
Chân tôi dẫm lên thứ dung dịch lạ, hiếu kì tôi cúi người xuống nhìn. Một thứ
nước màu đỏ nằm ngay dưới chân tôi, thứ dung dịch bốc lên dừng đợt hơi nóng
bất giác tôi nhảy ngược tránh xa nó.
Một dự cảm chẳng làng về mối hiểm họa phía trước, bởi tôi biết rằng thứ dung
dịch đỏ kia chính là máu người.
Đôi tay tôi run lên, có lẽ đây chính là thời khắc sinh tử của mình. Tôi lấy
hết dung cảm chiếu đèn về phía trước, đèn pin lần theo vệt máu. Ngay cách chỗ
tôi đứng là 1 một người đàn ông đang nằm úp mặt trên sàn. Máu chảy ra từ vị
trí cổ của anh ta.
Tôi tiến lại gần thận trọng lật cái cơ thể đó lên. Long Kit !!! tôi bàng hoàng
ngã ngửa người ra phía sau sợ hãi, đôi tay vô lực buông thõng. Đôi mắt tôi
tràn đầy sự kinh hãi, mọi chuyện sao lại thành ra thế này! Trên cổ cậu ấy là
những vết cắn xé, vết răng nông nhưng hung tàn vô cùng, nó xé rách cổ họng cậu
ấy đôi mắt Long Kit vẫn trợn tròn lộ vẻ sợ hãi tột cùng.
Tất cả chúng tôi cũng chỉ là đi du lịch tình cờ phát hiện nơi này mà thôi.
“Do mình tất cả là do mình vì mình mà mọi người phải vào cái nơi nguy hiểm như
thế này! Mình phải làm gì bây giờ?” tôi tự dằn vặt bản thân.
- Cộp,… cộp
Tiếng bước chân vọng lại ngay sau lưng tôi. Lúc này không hiểu sao tôi chợt
tỉnh táo hơn bao giờ hết, vội vàng tôi vơ tay lấy chiếc đèn pin lao thẳng về
phía trước.
“ Chắc chắn có kẻ muốn giết mình và người trong đoàn. Lẽ nào là có người đã
động chạm tới cái bánh tông ở lối vào!” Não tôi hoạt động hết công suất nhưng
không tài nào nghĩ ra được nguyên do là đâu.
Tiếng bước chân phía sau cũng nhanh dần, nó đang đuổi theo tôi.
“ngõ cụt!” tôi khựng lại khi chạy tới cuối hành lang.
Không còn cách nào khác đành phải đối diện với nó. Tôi quay người chiếu đèn
pin về phía sau, không có một ai! Âm thanh bước chân cũng im bặt.
Tôi chiếu rọi sang trái phải hành lang đều không có, không thể tin được nó mới
sau lưng tôi mà giờ đã biến mất không dấu vết.
Không dám tin nhưng tôi vẫn phải làm điều đó, đèn pin từ từ men theo từng đá
chiếu lên phía trần nhà.
- Rầm…
Một cái gì đó nhảy từ trên xuống vồ vào người tôi, đè tôi xuống đất. chiếc đèn
pin vô lực bay ra khỏi bàn tay. Dưới anh sáng mờ của đèn tôi thấy bóng dáng
con người với bộ quần áo trùm kín.
Kẻ này tấn côn tôi liên hồi bằng những phát cào mạnh. Ngay khi tôi để ra sơ hở
hắn lập tức chúi đầu xuống nhè cắn vào cổ họng tôi. Nhưng tôi cũng không vừa
mặc dù yếu thế hơn nhưng vẫn kịp lấy tay khóa khoảng cách giữa cổ mình và hàm
răng nhơ bẩn đó.
Nước dãi từ miệng của kẻ đó nhỏ từng giọt xuống cổ và mặt khiến tôi khó chịu
vô cùng. Chưa bao giờ tôi lại muốn sống như lúc này, cơ thể tôi vật lộn chống
đỡ với kẻ muốn giết tôi.