Người đăng: QuytSweet
Thấy Châu Vinh đánh tới, Ngọc Phong không hề để tâm, lạnh nhạt nói “ một phút
đã hết”. Nói rồi, cánh tay đang nắm lấy tay của Châu Vinh bổng nhiên bốp chặt
lại. Rắc, ngay lập tức cánh tay của Châu Vinh bị Ngọc Phong bẻ gãy làm đôi
không chút thương tiếc.
“ Á!” hai tiếng la thất thành đồng loạt vang lên.
Châu Vinh ôm lấy cánh tay gãy lìa, đau đớn gầm rú, thiếu gia một đại gia tộc
như hắn có khi nào chịu đau đớn đến thế, cao lắm chỉ xây sướt đôi chút trong
lúc tập luyện mà thôi. Còn tiếng la thứ hai chính là của thiếu nữ xinh xắn
được Châu Vinh gọi là tiểu Song kia.
Mấy tên hộ vệ thấy Châu Vinh bị Ngọc Phong bẻ tay liền bùng bổ linh khí xông
lên tấn công, Châu Vinh bản thân chính là cháu trai của nhị trưởng lão a, nếu
hắn xảy ra chuyện gì thì bọn hắn cũng không sống khả giả là mấy.
Châu Dũng đứng bên cạnh thấy thế cũng lập tức rút bội kiếm bên hông xông tới.
Chỉ có duy nhất thiếu nữ xinh xắn kia là vẫn còn hoảng sợ, chết đứng tại chỗ,
nàng chưa bao giờ trong thấy cánh tay bị gãy biến dạng như vậy.
Nhìn đám người hùng hổ xông tới, Ngọc Phong không có vẻ gì là lo lắng, hắn
vươn tay đẩy Thanh Thiện lùi lại một chút, tay còn lại nhổ một nhánh cây bên
đường xông tới.
Bằng vào tốc độ hơn người, Ngọc Phong dễ dàng né tránh vô số đòn đánh của đám
hộ vệ. Cành cây trong tay hắn giống như một con mãn xà, len lõi trong vòng
vây, mỗi đòn xuất ra đều trúng chính xác vị trí hiểm yếu của đám hội vệ. Bất
kỳ tên nào chỉ cần dính một đoàn của Ngọc Phong, cơ thể liền bị tê liệt, linh
khí không thể vận chuyển, bất lực buông vũ khí xuống đất, ngã lăng tại chỗ
không gượng dậy nổi.
Chỉ trong vòng mười mấy hơi thở, cả đám người đều bị Ngọc Phong dễ dàng hạ
gục. Sau đó Ngọc Phong vứt cành cây khô đi, vung chân đá mạnh vào bụng của
Châu Dũng làm hắn đau đớn co ro lại như con tôm.
“ Cái này là cho câu đe dọa lúc nãy a, may mà ngươi không có ra tay với Thanh
Thiện nếu không số phận cũng sẽ như hắn”, nói rồi Ngọc Phong chỉ cánh tay về
phải gãy lìa của Châu Vinh.
Lần này là Ngọc Phong đã thủ hạ lưu tình, dù gì thì đây là Châu gia, bạn của
hắn dù gì thì cũng là thiếu gia của gia tộc này, hắn không thể xuống tay quá
tuyệt được. Hắn quay đầu nhìn Thanh Thiện vẻ mặt vẫn còn ngơ ngác, nói “ tiểu
Thiện, đi thôi, ở đây không còn chuyện của chúng ta nữa đâu”
Được Ngọc Phong gọi, Thanh Thiện cũng thanh tỉnh trở lại, ánh mắt dần trở nên
kiên định “ cũng nên đi khỏi đây thôi”, nói rồi hắn hướng phía trước, giẫm lên
cơ thể của đám hộ vệ mà bước đi, khi đi qua thiếu nữ tên Châu Song, hắn cũng
không hề liếc nhìn dù chỉ một cái, khí chất hắn lúc này đã hoàn toàn thay đổi,
không còn là một thiếu niên nhu nhược mà thay vào đó là sự uy nghiêm cùng vững
chải.
Châu Song thấy Thanh Thiện lướt qua mình một cách phủ phàn, ánh mắt có chút gì
đó thất lạt, nàng không biết có nên gọi hắn trở lại hay không.
Ngọc Phong thấy thế cũng liền bám theo sau, ánh mắt thâm ý liếc nhìn nàng, khẻ
nói nhỏ, âm thanh chỉ đủ một mình nàng nghe thấy mà thôi “ có không giữ, mất
đừng tìm!”
…………………………………..
Trong một căn mộc ốc nho nhỏ nằm trong rừng trúc, nời này cũng là căn nhà của
Thanh Thiện đang sống hiện nay, từ ngày hắn trở thành phế vật thì liền chuyển
vào trong này, tuy hơi sơ sài một chút nhưng tránh được tầm mắt của mọi người.
Với lại cha hắn đã ra lệnh nghiêm cấm bất kỳ ai đến nơi này nên hắn sống ở đây
cũng tưởng đối thoải mái.
Ngọc Phong cùng Thanh Thiện hiện đang ngồi bên một cái bàn trúc nhỏ, nhìn ra
hoa viên không xa. Hai người cứ ngồi trầm mặt như thế không ai cất lời.
Cuối cùng Thanh Thiện đành thở dài, mở miệng trước “ ngươi không có chuyện gì
cần hỏi ta à?”
Ngọc Phong nghe thế chỉ nhẹ nhàn nói “ nếu ngươi muốn thì có thể kể, ta cũng
không phải loại người tò mò a!”
“ Tính cách của ngươi vẫn như thế, không thay đổi gì cả, chắc chỉ có ta mới
làm bạn của ngươi được a” Thanh Thiện đánh vào vai của Ngọc Phong một cái, cảm
khái nói.
“ Đũng thế, đến tận bây giờ, ngươi chính là người bạn duy nhất của ta!” Ngọc
Phong gật đầu xác nhận, bốn năm qua hắn toàn là sống ở trong sơn cốc, lâu lâu
mới ra ngoài một lần mà thôi, thuộc hạ thì có chứ bạn bè thật sự như Thanh
Thiện thì không có một ai.
“ Ài, ngươi có nhìn thấy thiếu nữ xinh xắn lúc nãy hay không?” Thanh Thiện
xoay xoay chén trà đã nguội lạnh trên tay, nói.
“ Có, ngươi có quan hệ với nàng hay sao?”
Khuôn mặt Thanh Thiện hiện lên nét tưởng niệm “ thật ra nàng là thanh mai trúc
mã với ta, chúng ta lớn lên cùng nhau. Tuy nàng cũng mang họ Châu nhưng thật
ra nàng lại là con nuôi của Thất trưởng lão. Vào bốn năm trước, khi ta còn
mang danh thiên tài, cha của ta đã ngỏ lời với Thất trưởng lão, muốn cưới nàng
về làm vị hôn thê của ta. Khi ấy, tình cảnh của chúng ta rất là tốt nên nàng
cũng như Thất trưởng lão đều dễ dàng chấp nhận. Mà nàng cũng chính là mối tình
đầu của ta, lúc nghe được cha ta báo tin mừng, ta đã hưng phấn đến nổi cả đêm
không ngủ được".
"Ta đã từng rất lo lắng, nàng sẽ không chấp nhận bộ dạng xấu xí của ta. Nhưng
ngươi biết khi ấy nàng đã nói sao không, nàng nói rằng, cho dù huynh xấu đến
thế nào đi nữa thì muội cúng sẽ luôn luôn bên cạnh huynh, lúc đó tâm hôn của
ta giống như được gột rữa vậy”.
Thanh Thiện dừng lại một chút, hớp ngụm trà lạnh ngắt, ngước mặt nhìn vòm trời
cao vời vợi, thở dài “ ta cứ nghĩ cuộc sống của ta khi đó là quá mĩ mãn, thiên
phú cao, có một hôn thê tốt nhưng rồi một năm sau, cái gì đến nó cũng đến, ta
từ thiên tài rơi xuống phế tài, cũng từ đó, nàng đã bắt đầu xa lánh ta. Trong
lúc bản thân ta yếu đuối nhất, cần được an ủi nhất thì người ta yêu nhất lại
rời bỏ ta, ngươi biết cái cảm giác đó như thế nào không? Nó cứ như là có ai đó
đang nắm lấy trái tim của ta, từ từ xé nó ra làm hai vậy”
Tách, một tiếng vang thanh thúy, không biết từ lúc nào, một giọt nước mắt đã
lăng dài trên đôi má gầy gò đó, rơi xuống đất.
Ngọc Phong ngồi bên cạnh cũng chỉ biết thở dài, hắn chưa từng yêu cũng chư
chưa từng rung động, hắn không biết cái cảm giác bị người yêu phản bội là như
thế nào. Nhưng hắn có thể đoán ra cái cảm giác đó, nó không hề dễ chịu một
chút nào.
Thanh Thiện đặt ly trà xuống, hít sâu một hơi không khí trong lành “ đã qua
bốn năm rồi, tuy nói thời gian có thể xóa nhòa tất cả nhưng trong tim ta vẫn
còn vươn vấn một chút kỷ niệm xưa kia. Nhưng hiện tại, ngay lúc này, nhờ người
ta cũng có thể cắt đứt được nó”
“ Ta?” Ngọc PhonG ngạc nhiên.
Thanh Thiện nghiêm túc gật đầu “ đúng chính là người. từ lúc ngươi cắt lỗ tai
tám tên hộ vệ Đỗ gia ở ngoài thành, đến dùng Kim Hỏa bá đạo cùng y thuật kinh
thiên để chữa bệnh cho ta, điều mà không một vị khí sĩ cha ta mời về có thể
làm được. Cuối cùng là lúc một mình người chiến đấu với mười mấy người Châu
Vinh một cách nhẹ nhan như đi dạo ngắm hoa. Nhờ thế ta đã thấy một tia sáng
nơi cuối con đường tăm tối, ta muốn nắm chặt nguồn sáng này, ta muốn bản thân
phải trở nên mạnh mẽ như ngươi. Ta không còn muốn chịu bất cứ nhục nhã nào
nữa. Ta không muốn là một tên thua cuộc”, nói đến câu cuối cùng, hắn gân cổ
hét to. Dường như hắn muốn mang tất cả bực bội tích tụ bốn năm qua phát tiết
một lần. Hắn muốn bắt đầu từ hôm nay, Châu Thanh Thiện cũ sẽ chết đi, một Châu
Thanh Thiện mới sẽ xuất hiện.
Nhìn biểu tình điên cuồng của Thanh Thiện, Ngọc Phong thầm gật đầu, nếu Thanh
Thiện đã vượt qua cái bóng của chính bản thân hắn, thì Ngọc Phong cũng nên
chúc mừng hắn chứ. Ngay lập tức, Ngọc Phong lấy ra một bình rượu thủy tinh
trong suốt, bên trong nó từng dòng rượu vàng nâu như mật ong lưu chuyển qua
lại. Hắn rót rượu vào hai cái cốc thủy tinh, cưới lớn nói“ Vậy để chúc mừng sự
quật khởi của người, chúng ta cũng nên làm một chén chứ”
Thanh Thiện tuy không biết Ngọc Phong lấy đâu ra một bình rượu to đùng như thế
nhưng hắn cũng không cần quan tâm, hắn cười lớn nói “ được, cũng coi như là
chào mừng người quay lại cố hương, hôm nay chúng ta không say không về!”
“ Được, không say không về, cạn”
………………………………
Trong lúc hai người Ngọc Phong đang say sưa thì tại một nơi khác, không khí
cũng không dễ chịu là mấy.
Đại điện nghị sự của Châu gia, cũng là tòa nhà to nhất trong trang viên này,
hiện này bên trong đại điện đầy ắp người, bao gồm đương kim gia chủ cùng bát
đại trưởng lão và vô số tộc nhân trực hệ bên dưới. Châu Dũng cùng Châu Song
vừa bị Ngọc Phong đánh cũng có mặt tại đây.
Châu Thanh Thần quét mắt khắp đại điện, trầm giọng cất lời “ hôn may ta triệu
tập mọi người đến nơi này là có một chuyện muốn bàn bạc”
“ Không phải chúng ta mới họp cách đây không lâu hay sao?” một lão giả tốc hoa
râm khoảng năm mơi tuổi nghi hoặc nói. Ông ta chính một trong tám trưởng lão
của Châu gia, tam trưởng lão Châu Vũ Liêm
“ Đúng đấy, gia chủ, ta còn phải cho người thu gom hàng hóa, chuẩn bị vận
chuyển nữa a” một vị lão giả cũng tiếp lời. Ông ta khuôn mặt tuy già nua nhưng
cả đầu tóc lại một màu đen bóng như thanh niên, chính là đương nhiệm Nhị
trưởng lão của Long gia, cũng là ông của Châu Vinh, Châu Văn.
Nghe thế, Châu Thanh Thần đành nói “ Ta biết triệu tập hội nghị như thế này có
hơi đường đột. Nhưng lần này chính là vì Thiện nhi, ta đã tìm ra cách khôi
phục thiên phú cho nó, quái bệnh đã có cách chữa, không lâu sau nó sẽ tu luyện
lại được, Châu gia ta sẽ lại có một thiên tài a”
“ Ngài nói sao? Thiện nhi có thể tu luyện lại được?” Phản ứng nhanh nhất không
phải ai khác chính là vị trưởng lão trẻ tuổi nhất của hội đồng trưởng lão, bát
trưởng lão Châu Thanh Hà, cũng chính là em ruột củ Châu Thanh Thần, chú của
Châu Thanh Thiện. Hắn ta cũng chỉ khoản ba mươi mà thôi, đến hiện nay vẫn chưa
có vợ nên vô cùng yêu quý đứa chau ruột của mình. Nghe nói nó có thể lại một
lần nữa phát sáng quang mang, hắn không vui sao được.
“ Đúng vậy, ta đã tự mình kiểm tra rồi, đích xác Thiện nhi có thể tu luyện lại
được!” Châu Thanh Thần nhìn bộ dạng hưng phấn của em trai, gật đầu xác nhận.
Nghe thế, Châu Thanh Hà cười ha ha không ngừng “ tốt, tốt, tốt các ngươi đã
thấy chưa, ta đã nói Thiện nhi chắc chắn sẽ có ngày quật khởi mà, hahaha”.
Trong cái Châu gia rộng lớn này cũng chỉ có hắn vẫn luôn luôn tin tưởng một
ngày Thanh Thiện sẽ khôi phục như xưa.
Trong lúc Châu Thanh Hà đang cười lớn thì mọi người trong đại điện lại hơi
nhíu mày. Đương kim gia chủ hiện nay có hai người con trai, Châu Thanh Dương
và Châu Thanh Thiện. Trong đó Châu Thanh Dương đã cưới đại tiểu thư của Lan
gia, một trong lục đại gia tộc thành Định Phong và đi ở rễ tại đó, vì thế chức
vị gia chủ không thể truyền lại cho hắn. Châu Thanh Thiện thì ba năm trước
bổng nhiên tu vi mất sạch, không thể tu luyện lại được, chức vị gia chủ chắc
chắn cũng không thể truyền cho một phế vật được. Từ đó cho dù Châu Thanh Thần
không lên tiếng nhưng mọi người đều thầm biết, chứ vị gia chủ đời tiếp theo sẽ
thuộc về một trong số con cháu của bọn họ.
Hiện nay bổng dưng Châu Thanh Thần tuyên bố Châu Thanh Thiện đã khỏi quái
bệnh, có thể tu luyện lại được thì không phải chức vị gia chủ tương lai tưởng
như đã nắm chắc tự nhiên mọc cánh bay mất hay sao. Bọn họ vui được mới là lạ.
“ Gia chủ, ngài có chắc chắn là Thanh Thiện có thể khôi phục lại được hay sao?
Không phải nói đùa chứ” Tứ trưởng lão Châu Hoàng còn không tin lắm, hỏi lại.
“ Ta lại đem chuyện này ra nói đùa được hay sao, lần này triệu tập hội nghị
này chính mà muốn các vị thông qua phiếu bầu, cung cấp cho ta một ít tài
nguyên để luyện chế đan dược cho Thiện nhi. Chỉ cần lần này thành công, Châu
gia ta lại có được một thiên tài, tương lai của Châu gia chúng ta cũng không
cần sợ mất vị trí đứng đầu lục đại gia tộc rồi” Châu Thanh Thần dõng dạc nói.
“ Gia chủ, ngài cũng không thể chắn chắn như vậy a, cho dù Thanh Thiện có khôi
phục được khả năng tu luyện thì cũng đã trôi qua ba năm rồi, làm sao mà hắn
bắt kịp mấy thiên tài của các gia tộc kia chứ?” đại trưởng lão Châu Thiên Sơn
ngồi im lặng nãy giờ rốt cục cũng lên tiếng.