Người đăng: QuytSweet
Nghe cha hỏi vậy, Thanh Thiện liền vui mừng giới thiệu “ cha, đây là huynh đệ
cùng học tiểu học với con, hắn đi xa bốn năm nay, bây giờ mới trở lại” sau đó
hắn lại nhìn Ngọc Phong nói “ Ngọc Phong, đây là cha của ta đồng thời là đương
kim gia chủ của Châu gia, Châu Thanh Thần”
Ngọc Phong khi vừa mới bước vào đại điện, hắn đã thầm đánh giá vị gia chủ nổi
tiếng này, như không nhận ra dáng vẻ đề phòng của Thanh Thần, Ngọc Phong ôm
quyền, cuối đầu nói “ ta là Nguyễn Ngọc Phong, xin ra mắt Châu bá phụ”.
Châu Thanh Thần tuy là vẫn đề phòng Ngọc Phong nhưng vẫn gật đầu đáp lễ “ chào
người, không biết hôm nay ngươi đến đây là có chuyện gì, không đơn giản chỉ
đến chào ta thôi chứ?”
Đến lúc này thì Thanh Thiện cũng đã nhận ra có cái gì đó không đúng trong lời
nói của phụ thân, hắn vội nói “ cha đừng có hiểu lầm a, ta mang hắn đến đây là
để báo cho cha một tin mừng a”
“ Tin mừng” Châu Thanh Thần ngạc nhiên
“ Đúng thế a, Ngọc Phong biết cách chữa bệnh cho con, cha nghe con nói này,
lúc sáng……!”
Sau một lúc nghe Thanh Thiện thuật lại đơn giản sự việc, Châu Thanh Thần càng
ngạc nhiên hơn, ông ta nhìn thẳng vào Ngọc Phong đưa mắt đánh giá từ trên
xuống dưới, sau đó mới mở miệng hỏi, lời nói không kìm được ý mừng “ có thật
là tiểu huynh đệ đây có thể chữa lành cho Thiện nhi hay không?”
Ngọc Phong nghe thế liền nở nụ cười, một nụ cười thật tâm, hắn có thể cảm nhận
được sự quan tâm nồng đậm mà Châu Thanh Thần dành cho người bạn của mình, hắn
nói “ đúng thế thưa bá phụ, chính là ngọn lửa này đã thúc ép tượng khí Ngân
Trùng của Thanh Thiện nhả tơ”. Nói rồi, Ngọc Phong đưa bàn tay ra, bên trên
nó, một ngọn hỏa diễm kim sắc nhảy múa, ngay lúc nó xuất hiện, nhiệt độ trong
phòng bổng chốc tăng thêm mấy chục độ, vô cùng nóng nực.
“ Chính là cái này sao? Sức nóng thật bá đạo!” Châu Thanh Thân không kìm được,
tiến tới gần Ngọc Phong, quan sát kỹ ngọn lửa rồi cảm thán.
Sau khi Châu Thanh Thần xem xong, Ngọc Phong đã thu ngọn lửa lại, nói “ bá phụ
cũng đã thấy rồi đấy, ngọn lửa này có sức nóng rất lớn, nếu chỉ đưa một ít vào
cơ thể của Thanh Thiện thì không sao nhưng nếu đưa đại lượng vào, hắn sẽ không
chịu nổi. Nhưng với tốc độ nhả tơ hiện nay của Ngân Trùng, nếu cứ đưa từ từ
từng chút một vào trong, thì phải mất đến mấy năm mới có thể đóng kén hoàn
toàn a. Ta lại không có nhiều thời gian như thế nên đánh phải nhờ đại bá ra
sức một chút”
Nghe Ngọc Phong nói thế Châu Thanh Thần liền hỏi “ cần những gì tiểu huynh đệ
cứ nói ra, cho dù trả giá lớn như thế nào ta cũng sẽ làm”, nói đùa chứ cho dù
Ngọc Phong có thể kiên trì mười năm đi chăng nữa thì hắn cũng không thể chờ
được, Thiện nhi càng không thể chờ được. Hiện nay Thanh Thiện mới chỉ mười sáu
tuổi mà thôi, nếu bây giờ mà bắt đầu tu luyện lại thì không tính là quá muộn,
tuy nhiên nếu mười năm sau, hắn cũng đã hai mươi sau tuổi rồi, gân cốt đều đã
định hình, muốn gia tăng tu vi là điều cực kì khó khăn a.
Thấy Châu Thanh Thần quyết tâm như thế, Ngọc Phong liền hài lòng, hắn lấy ra
giấy bút, viết thoăn thoắt một lát rồi đưa cho Châu Thanh Thần “ đây là danh
sách dược liệu để luyện chế đan dược thuộc tinh băng hàn, bao gồm hai mươi bốn
lại linh dược và năm loại máu huyết ma thú. Bá phụ hãy chuẩn bị càng sớm càng
tốt, loại đan dược thuộc tinh băng hàn này có thể giúp cơ thể hắn chống chọi
được với sức nóng kinh người của Kim Hỏa mà không bị thiêu sống”.
Không nói một lời, Châu Thanh Thần liền cầm lấy tờ giấy lên xem, toàn bộ hai
mươi tư loại linh dược đều là linh dược cấp ba cấp bốn cả, ngoài ra năm loại
máu huyết cũng đều là máu huyết của ma thú cấp bốn a, giá trị liên thành, cho
dù là một đại gia tộc như Châu gia, muốn mua toàn bộ số này cũng phải nhỏ máu.
Tuy nhiên sau khi xem qua danh sách dược liệu, Châu Thanh Thần liền gật đầu
chấp nhận không một chút do dự, đến một cái nhíu mày băng khoăn cũng không. “
Được, toàn bộ chỗ dược liệu này ta sẽ chuẩn bị sớm nhất có thể, tiểu huynh đệ
cứ yên tâm”
“ Như vậy là tốt nhất!” Ngọc Phong gật đầu, hắn cũng thừa biết số linh dược
này không phải là rẻ nhưng khi thấy Châu Thanh Thần không một câu do dự chấm
nhận, hắn cũng khâm phục không thôi.
Ngọc Phong quay đầu nhìn Thanh Thiện hơi ghen tỵ nói “ ngươi đúng là có một
người cha tốt a!”, bản thân hắn cũng muốn có một ngươi cha như thế.
Thanh Thiện được Ngọc Phong khen ngợi cũng hơi vui trong lòng, hắn biết rõ
Ngọc Phong đã không có cha từ nhỏ nên cũng không nói gì cả.
Châu Thanh Thần cẩn thận gấp tờ giấy lại, cho vào trong tui áo, hướng Ngọc
Phong chân thành nói “ tiểu huynh đệ, cảm ơn ngươi rất nhiều a, trong thời
gian chờ đợi, ngươi hãy ở lại trang viên của Châu gia chúng ta nhé, dù gì thì
ngươi cũng đã đắc tội Đỗ gia rồi, ở trong này ta mới có thể yên tâm”
“ Đại bá không cần khách khí, cứ gọi ta tiểu Phong là được, với lại ta dùng
chung phong với Thanh Thiện cũng được, không cần quá rắc rối làm gì” Ngọc
Phong cười nói
“ Đúng thế đấy cha, Ngọc Phong là huynh đệ của con mà, không cần khách khí làm
gì, thôi con đưa hắn về phòng đây, cha cứ làm việc tiếp đi” nói rồi hắn kéo
Ngọc Phong đi ra ngoài.
Châu Thanh Thần nhìn bóng dáng của hai đứa khuất phía xa, bổng nhiên nói “ phụ
thân, người cảm thấy tên thanh niên kia là dạng người như thế nào?”
Chỉ thấy bên cạnh Châu Thanh Thần không biết từ lúc nào đã xuất hiện một người
đàn ông trung niên khoảng ba mươi tuổi mặc bộ trường bào màu tím sậm, bên trên
có hình vạn điệp cùng múa. Hắn ta tóc trắng như mây, gương mặt anh tuấn, làn
da trắng sáng như ngọc, vẻ mặt bình thản cất giọng nói khẻ “ người thanh niên
này vô cùng quỷ dị, khắp người hắn đều có sát khí nhàn nhạt bốc lên nhưng đó
không phải là tất cả, ta nghĩ hắn còn đang đè nén một lượng sát khí cực lớn ở
bên trong cơ, không biết phải giết bao nhiêu người mới có thể tích tụ lượng
sát khí lớn như thế a”
Nếu các đại gia chủ của sáu đại gia tộc có mặt ở đây, họ sẽ hô to, có quỷ. Bởi
vì dáng vẻ của người đàn ông trung niên này chính là cha của Châu Thanh Thần,
cựu gia chủ đời trước của Châu gia, Châu Thiên Ân đã chết nhiều năm về trước,
nếu tính số tuổi thì hiện nay ông ta cũng phải hơn tám mươi tuổi rồi.
“ Vậy?” Châu Thanh Thần nghiêm mặt, hỏi
Thấy bộ dạng của hắn, người đàn ông trung niên chỉ cười nhạt “ Thần nhi, không
cần quá lo lắng, hắn đối với chúng ta hoàn toàn không có ác ý, ta có thể cảm
nhận rõ ràng điều đó, với lại Thiện nhi cũng đã xác nhận rằng ngọn lửa kim sắc
kia có thể chữa quái bệnh của nó rồi mà. Không nên làm hành động gì khiêu
khích hắn”. Đứa con này của hắn cái gì cũng tốt chỉ có quá mức cảnh giác mà
thôi.
Nghe thế, khuôn mặt Châu Thanh Thần mới giản ra một tý, cung kính đáp “ vâng
thưa cha! Vậy những loại dược liệu này?”
“ Những loại dược liệu này không phải là đồ thường, giá trị liên thành, con
nên tập hợp hội nghị trưởng lão để bàn bạc. Nếu con tự ý hành động chắc sẽ có
nội chiến đấy, mấy vị trưởng lão trong trưởng lão đoàn đã nhăm nhe cái ghế gia
chủ này lâu rồi!” người đàn ông trung niên dặn dò một tiếng rồi biến mất,
trong đại điện chỉ còn một mình Châu Thanh Thần đứng lặng yên suy nghĩ.
……………………………..
Trên con đường nhỏ trong trang viên của Châu gia, Ngọc Phong cùng Thanh Thiện
đang cùng nhau sóng vai mà đi. Vừa đi Thanh Thiện vừa giới thiệu sơ qua về cấu
trúc cũng như vị trí các toàn nhà trong trang viên cho Ngọc Phong.
Đang cười nói vui vẻ, bổng nhiên Thanh Thiện dừng lại, ánh mắt co rụt nhìn
thẳng về phía trước. Cơ thể hơi rung rẫy, đôi tay nắm chặt, móng tay đâm sâu
vào da tay, làm chảy cả máu ra ngoài.
Ngọc Phong cũng đã nhận ra sự bất thường của Thanh Thiện, hắn hướng theo ánh
mắt của Thanh Thiện nhìn về phía trước.
Chỉ thấy cách bọn họ chưa đầy ba mười mét, một đám người đang dần tiến tới nơi
này, dẫn đầu là hai người thanh niên mặc quần áo hoa lệ, mái tóc chải chuốt
gọn gàng, tuy nhiên gương mặt tên nào cũng hiện lên vẽ kiêu căn, ngạo mạng. Đi
phía sau một chút là một thiếu nữ mới lớn, dáng người yểu điệu, gương mặt xinh
xắn đang chỉ trỏ về phía hai người Ngọc Phong to nhỏ cái gì đó, cuối cùng mà
mười mấy tên hộ vệ của Châu gia.
Tuy không biết giữa hai bên đã có chuyện gì xảy ra nhưng nhìn dáng vẻ hận
không thể nào lên giết chết hai tên kia của Thanh Thiện, Ngọc Phong cũng có
thể đoán ra đôi chút. Hắn vỗ vai Thanh thiện một cái, nói khẻ “ bình tĩnh lại
nào, bọn chúng không đáng để cho ngươi phải xao động, không lâu nữa người có
thể tự tay sử lý chúng rồi, không phải sao?”
Được Ngọc Phong đánh thức, Thanh Thiện cũng đã bình tĩnh lại đôi chút nhưng
ánh mắt của hắn vẫn tràng ngập cừu hận, hắn nói “ người nói đúng, bọn chó đó,
sau này ta sẽ từng đao xé xác chúng”
Trong lúc hai người Ngọc Phong nói chuyện, đám người kia cũng đã tới gần, chặn
đầu hai người lại.
“ Ai ui, đây không phải nhị thiếu gia thiên tài của chúng ta đây sao? Hôm nay
nghe nói ngươi bị người cử Đỗ gia đánh một trận nga, có đau lắm không?” một
tên thanh niên âm dương quái khí nói
Nghe tên thành niên nói thế, Thanh Thiện liền nhăn mặt, quát lớn “ Châu Vinh,
Châu Dũng, hai ngươi rốt cuộc là muốn thế nào, hôm nay ta không muốn gây
chuyện với các ngươi”. Ánh mắt hắn vô tình hay cố ý lướt qua khuôn mặt xinh
xắn của thiếu nữ đằng sau.
Dường như nhận ra ánh mắt của Thanh Thiện đang nhìn về phía mình, thiếu nữ
liền lách người qua một bên, núp sau lưng của một tên thanh niên, vẻ mặt có
chút bất đắc dĩ tránh đi tầm mắt của hắn. Tuy nhiên hành động tưởng như đơn
giản của nàng đều bị Ngọc Phong quan sát rõ ràng. Hắn hiện nay cũng đã có thể
hiểu sơ lược được vấn đề ở đây là gì rồi, chỉ hai chữ mà thôi “ phụ nữ!”
“ Nhị thiếu gia của chúng ta hôm nay hùng hổ quá ta, hay là lại muốn luận bàn
một tý” Châu Dũng cười trêu chọc, bắt đầu săn tay áo lên
“ Ta nghĩ nhị thiếu gia không phải là muốn luận bàn đâu mà chính là muốn ăn
đòn đó” Châu Vinh châm biếm nói nhưng sau đó khuôn mặt hắn liền trở nên dữ
tợn, quát lớn “ tên phế vật này, không phải ta đã nói ngươi mỗi lần trong thấy
tiểu Song là phải cách ra xa một chút hay sao, loại phế vật như ngươi không
xứng với nàng đầu, rõ chưa!”
Nói rồi, hắn hướng mặt của Thanh Thiện mà tát mạnh tới, lực đạo của cái tát
này rất mạnh, không có chút nào là lưu tình cả. Tuy nhiên tay của hắn còn chưa
chạm được vào mặt của Thanh Thiện đã bị một bàn tay thon dài bắt được.
Ngọc Phong nắm lấy tay của Châu Vinh, đạm mạc nói “ cho các ngươi một phút để
xin lỗi hắn, nếu không thì tự chịu lấy hậu quả”
Bổng nhiên có người dám ra tay ngăn chặn mình, Châu Vinh liền tức dận nhìn về
phía chủ nhân của cánh tay. Từ nãy tới giờ hắn chỉ tập trung chú ý vào một
mình Thanh Thiện mà thôi, không hề để mắt đến Ngọc Phong đứng bên cạnh, ai mà
thèm quan tâm một tên hộ vệ chứ.
Nhưng ngay khi nhìn thấy gương mặt không biểu tình của Ngọc Phong, Châu Vinh
ngay lập tức giật mình, dáng vẻ của Ngọc Phong đúng là quá anh tuấn.
Không chỉ hắn, Châu Dũng, Châu Song cùng với đám hộ vệ phía sau cũng phải thất
thần trong chốc lát. Tuy nhiên cũng chỉ chốc lát mà một, ngay lập tức bọn họ
đều dùng ánh mắt nghi kị, nhìn về Ngọc Phong. Vài tên hộ vệ đã rút vũ khi ra,
dáng vẻ cảnh giác.
Châu Vinh ngay khi tỉnh lại liền muốn rút cánh ta ra khỏi tay của Ngọc Phong
nhưng hắn không thể nào làm được. Bàn tay của Ngọc Phong như một cái kìm sắt
cực kỳ cứng rắn, chò dù Châu Vinh đã vận tất cả tu vi bát tinh khí linh cũng
không thể rút tay ra được. Hắn không ngờ một kẻ hộ vệ đi bên cạnh Thanh Thiện
lại lợi hại như vậy. Đường đường là thiếu gia của Châu gia, thế mà đến một tên
hộ vệ cũng có thể buôn lời uy hiếp, thẹn quá hóa giận, hắn liền vung nắm đấm
còn lại đánh tới.