Rèn


Người đăng: QuytSweet

“ Hừ, giả tạo!!!” Viên Thạch liếc mắt khinh thường, nhưng rồi cũng nói ra lý
do “ hiện tai ta với ngươi ngồi chung thuyền rồi, Viên gia đã trở thành gia
tộc phụ thuộc của Hắc Lang dong binh đoàn”

“ Vậy là Ngọc Phong đoàn trưởng tha cho ngươi à?” Ngưu Mông không tin lắm, tuy
chỉ mới gặp sơ qua Ngọc Phong lần đầu nhưng hắn biết vị đoàn trưởng này không
phải người hiền lành gì cả.

Viên Thạch thờ dài thườn thượt “ đúng, đoàn thưởng tha cho ta cùng với gia tộc
còn tặng kèm theo một viên độc đan nữa, sau ba năm mới co thuốc giải a”

Ngưu Mông nghe thế liền vổ bắp đùi cái đét “ như thế mới đùng chứ!”

“ Đậu phộng nhà ngươi, đúng con mẹ ngươi hả” đầu Viên Thạch tức giận đến bốc
khói, chưa thấy thằng bạn nào mà mình chịu thiệt nó lại còn vui mừng hớn hở
như thế.

…………………

Sau khi giải quyết xong chuyện của Ngưu Mông, Ngọc Phong lại hạ lệnh “ Tiểu
Thuận, lát nữa ngươi đem theo vài trăm người, theo Ngưu Mông và Viên Thạch đến
thành Vũ Lôi, tiếp quản địa bàn của Long gia”

“ Tuân lệnh đoàn trưởng” Nguyễn Văn Thuận ngay lập tức đứng dậy đáp lời, nhờ
Thăng Hồn Đan mà Ngọc Phong ban cho, tu vi của hắn cũng đa tăng lên đến tam
tinh khí hồn, chỉ thua mỗi Trần Nhân mà thôi

“ Ta cũng chuẩn bị bế quan khoảng một tuần, trong thời gian này đừng có làm
phiền đến ta, sau khi ngươi tiếp quản xong địa bàn của Long gia thì làm một
bản thống kê quân lực tổng hợp của chúng ta, bao gồm bản thân Hắc Lang dong
binh đoàn, Viên gia cùng Thạch gia rồi đưa đến cho ta” Ngọc Phong tiếp tục hạ
lệnh.

“ Vâng thưa đoàn trưởng” Trân Nhân cung kính đáp.

Ngọc Phong lại tiếp tục lấy ra sáu cuốn trục đủ màu sắc từ trữ vậy giới chỉ
đưa cho Trần Nhân “ đây là sáu cuốn công pháp hoàng giai sơ cấp cộng với cuốn
công pháp Long Hình Công mà Ngưu Mông mới dân lên, tổng cộng bảy quyển, ngươi
hãy sao chép ra một số bản dùng để ban thưởng cho những huynh đệ, bất kỳ ai đủ
điểm công trạng đều có thể đổi một cuốn mà tu luyện”.

Lời nói của Ngọc Phong giống như một quả Boom nổ trong đại sảng.

Nghe thấy sau quyển công pháp hoàng giai sơ cấp cùng một cuốn công pháp huyền
giai được dùng làm phần thưởng, đôi mắt của đám dong binh bên lưới ngay lập
tức lóe sáng, tràng ngập mong chờ cùng cuồng nhiệt. Họ hận hiện tại không thể
ngay lập tức đi làm việc, kiếm đủ công trạng để đổi lấp một cuốn a. Công pháp
hoàng giai quá sức hấp dẫn.

Đến Ngưu Mông cùng Viên Thạch đang đấu võ mồm với nhau cũng phải bất ngờ vì
quyết định này của Ngọc Phong, nên biết trong gia tộc của bọn họ, công pháp
Hoàng giai đã là công pháp tốt nhất rồi, chỉ có một số cao tầng như gia chủ
hoặc các trưởng lão có công lao cao mới có thể tu luyện, không ngờ vị Ngọc
Phong đoàn trưởng này lại hào phóng như vậy. Hai người bốn mắt nhìn nhau, nói
không ra lời.

Nhìn biểu hiện của mọi người, Ngọc Phong thầm gật đầu hài lòng, đây là những
gì mà hắn muốn thấy, có dậy sắt thì cũng phải có củ cà rốt thì mấy con thỏ mới
quyết tâm làm việc được. Hắn nói tiếp “ đây chỉ mới là sự khởi đầu mà thôi,
sau này Hắc Lang dong binh đoàn của chúng ta sẽ còn phát triển xa hơn nữa, đến
lúc ấy, không thiếu công pháp cao cấp cùng khí binh cao giai cho các ngươi sử
dụng đâu, yên tâm đi”

Nghe lời nói bình thản mà tràng đầy bá khí của Ngọc Phong, tất cả dong binh có
mặt trong đại điện ngay lập tức khụy một gối xuống, cuối đầu hét to

“ Đoàn trưởng vạn tuế! Hắc Lang vô địch!”

“ Đoàn trưởng vạn tuế! Hắc Lang vô địch!”

“ Đoàn trưởng vạn tuế! Hắc Lang vô địch!”

Ngưu Mông cùng Viên Thạch thấy mọi người hành động cũng ngay lập tức làm theo,
cả hai cũng thầm vui mừng vì quyết định của mình, đi theo vị đoàn trưởng trẻ
tuổi này là một quyết định cực kỳ đúng đắng.

Nhìn gần trăm người quyết tâm hùng hồn phía dưới, Ngọc Phong cong môi nở nụ
cười, thầm nghĩ ‘ hôm nay sẽ là ngày bắt đầu thời đại vàng son của Nguyễn Ngọc
Phong ta, mẹ ra nhất định sẽ đem cha về với người, nhất định’

………………………………………..

Trong căn mật thất của Ngọc Phong.

Hắn đang đứng trước một cái lò lữa bằng đá xanh, bên cạnh nó là một cái bục
đá, trên trên bục đá để một cái đe to tướng hai màu trắng đen đang xen cùng
với hai cái búa cũng hai màu trắng đen nốt.

“ Tiểu Phong, ngươi định luyện chế khi binh hay sao, không phải bên trong giới
chỉ vẫn còn có vài chục thanh khí binh cấp ba còn chưa sử dụng mà?” Tiểu hồ ly
tinh tinh lúc này nằm trên một chiếc nệm cách Ngọc Phong không xa, khó hiểu
hỏi.

Ngọc Phong lúc này đang nhắm mắt, điều chỉnh tâm trạng trước khi rèn, đáp “
hôm nay không phải luyện chế khí binh cấp ba mà là ta muốn luyện chế một thanh
khí binh cấp bốn dạng kiếm. Ta đã suy nghĩ kỹ rồi, nếu hôm trước ta có thể
cùng một lúc sử dụng song kiếm khi đối đầu với Long Giang thì hắn đã không thể
nào thoát khỏi Đoạt Mệnh Thức được. Ta cũng không cần phải dùng tới Lưu Tinh
Búa mới có thể hạ gục hắn”

“ Dùng song kiếm sẽ rất khác với khi dùng một thanh kiếm đó, không phải nổ lực
gấp hai lần là có thể thành thạo được đâu, có khi ngươi phải luyện kiếm chiêu
lại từ đầu để thích nghi với các dạng biến hóa, ngươi đã suy nghĩ kỹ chưa”
Tinh Tinh nhắc nhở.

“ Cái này không cần lo, ta đã có thể luyện được một kiếm thì cũng có thể luyện
được hai kiếm, ta có tự tin” Ngọc Phong mở bừng hai mắt ra, khuôn mặt anh tuấn
mà tràng ngập sự tự tin, nếu có thiếu nữ nào mà trông thấy bộ dạng của Ngọc
Phong lúc này, không biết có đổ luôn hay không.

“ Nếu ngươi đã tự tin thế thì cứ làm đi, tiếc là ta không chuyên về tu kiếm
nếu không ta cũng có thể chỉ điểm cho ngươi một chút”.

Ngọc Phong nghe thế thì mỉm cười, không có mẹ bên cạnh nhưng lại có một vị tỷ
tỷ luôn lo lắng cho hắn như thế thì còn gì bằng nữa “ Vậy ta bắt đầu luyện
chết đây, ngươi canh chừng cho ta nhé, đừng để cho ai đến gần”

“ Được thôi” Tiểu hồ ly đáp lời rồi biến thành một tia sáng bay lên trên nhà.

Sau khí Tinh Tinh đi rồi, Ngọc Phong hít sau một hơi. Hắn hé miệng thổi một
ngọn lửa màu vàng kim lấp lánh vào bên trong lò lửa, sau đó hai tay kết ấn.

Ngọn lữa kim sắc bên trong lò bắt đầu quay tròn với tốc độ nhanh dần, chỉ sau
một lúc đã biến thành một lốc lửa cháy hừng hực, cuốn hết không khí cũng như
linh khí thiên địa xung quanh vào bên trong, nhiệt độ tăng lên đến ba nghìn độ
chỉ trong một thời gian ngắn.

Ngọc Phong dùng tinh thần lực cảm nhận được nhiệt độ đã đạt đến mức thích hợp
liền lấy một tảng đá hai màu trắng đen lỡ cỡ một trái bóng rổ, đây chính là
một mẫu quặng thạch song sinh Bạch Huyền Thiết cùng Hắc Tuyến Kim, bỏ vào lò
lửa, rồi từ từ chờ đợi.

Dù là ở nhiệt độ cực cao, ba nghìn độ, cũng phải mất hai giờ đồng hô, mẫu
quặng thạch mới tan chảy hoàn toàn, tạo thành một vũng chất lỏng ba màu lộn
xộn. Một màu Trắng của Bạch Huyền Thiết, Một màu đen của Hắc Tuyến Kim, cuối
cùng là màu xám của hợp chất đá.

Tuy nhiên sau khi làm nóng chảy mẫu quặng, Ngọc Phong không có lập tức tinh
lọc nó mà lại lấy thêm một mẫu quặng khác y như thế, bỏ vào trong lò lửa, tiếp
tục thiêu đốt.

Cứ như thế Ngọc Phong dùng hai mươi giờ liên tiếp, nung chảy mười mẫu quặng
thạch thành chất lỏng mới dừng tay.

Sau đó, Ngọc phong bắt đầu dùng tinh thần lực cực đại của mình, từng chút,
từng chút một tách hợp chất đá ra khỏi hỗn hợp hai kim loại một cách vô cùng
tĩ mĩ. Nếu mà bên trong hỗn hợp kim loại còn lưu lại hợp chất đá, cho dù là
một tý thì khi bắt đầu công đọn rèn sẽ xuất hiện các vết rạng, cho dù cố gắng
luyện chế thành công thì nó cũng sẽ lưu lại một điểm yếu trên thành khí binh.
Mà trong lúc chiến đấu sống còn, một điểm yếu như thế cũng có thể lấy đi tính
mạng của người sử dụng.

Lại thêm mười tiếng để loại bỏ hết tạp chất, cuối cùng thì Ngọc Phong cũng đả
thu được quặng kim loại nguyên chất nhất. Hắn biến đổi thủ ần, bắt đầu dần dần
hạ nhiệt độ của Kim Hỏa xuống còn khoảng nghìn độ, dung dịch hỗn hợp hai kim
loại từ từ đông đặc lại thành một khối kim loại méo mó, có thể tích gấp năm
lần trái bóng rổ. Sau khi Ngọc Phong loại bỏ hết hợp chất đá, thể tích của
quặng thạch chỉ còn lại một nữa.

Ngọc Phong lấy một chiếc kẹp kim loại, gắp khối kim loại ra ngoài, đặt lên cái
đe trên bục đá, sau đó hắn hai tay hai búa, bắt đầu đập lên khối kim loại,
công đoạn này là để nén mật độ kim loại lên đến mức cao nhất, tạo nên độ cức
cáp siêu cường của nó.

Bong Bong Bong Bomg, từng tiếng kim loại va vào nhau vang lên thanh thúy, hoa
lửa tung bay khắp nơi, hai tay Ngọc Phong đập búa như ma ảnh, không thể thấy
bóng dang, đây chính là Ma Ảnh Búa mà hắn dùng đến bốn măn luyện tập mới có
thể thành thục.

Dưới Ma Ảnh Búa của Ngọc Phong, khối kim loại chỉ có thể nằm lặng yên trên cái
đe, dần dần biến dạng. Cứ sau một lúc, khối kim loại bị nguội đi, Ngọc Phong
lại cho nó vào lò lửa đung nóng rồi lấy ra rèn tiếp. Cứ thế, khối kim loại to
như cái thùng ủ rượu dưới búa của Ngọc Phong, thu nhỏ chỉ còn như một cái lon
nước ngọt, bên trên khối kim loại từng dường hoa văn hai màu trắng đen xen kẻ
nhìn rất lạ mắt nhưng dường như toát lên một vẻ đẹp thần bí, không nói nên
lời.

Cuối cùng sau mười tiếng nện búa liên tục, Ngọc Phong cũng đã hoàn thành xong
công đoạn nén, hắn đưa tay lau mồ hôi lấm tấm trên tráng, thở phào một hơi rồi
đem khối kim loại bỏ vào thùng nước, kim loại nóng rực rơi vào thùng nước lạnh
vang lên những tiếng xèo xèo vui tai, cùng với đó từng làng hơi nước bốc lên
nghi ngút, tràng ngập cả mật thất.

Ngọc Phong sau khi thả mẫu kim loại vào thùng nước thì cũng không buồn vớt
lên. Hắn hé miệng, hút ngọn Kim Hỏa trở lại cơ thể rồi đi tới bên cạnh cái
giường, thả người xuống, ngay lập tức ngáy khò khò, chìm vào giấc ngủ. Đã hơn
một ngày rưỡi, hắn tập trung tinh thần lực cực độ rồi, sử dụng tinh thần lực
với mức độ cao và thời gian dài như thế đến khi tông cũng phải mệt mỏi chứ
đừng nói đến một tam tinh khí hồn như hắn, Ngọc Phong phải nghỉ ngơi hồi phục
tinh lực, đưa bản thân trở lại trạng thái tốt nhất, hắn mới có thể bắt tay vào
công đoạn rèn tạo hình được.

Khoảnh tám tiếng đồng hồ sau, Ngọc Phong mới thức dậy, hắn đầu tiên là uống
hết một cốc nước đầy, sau đó đã tọa luyện công một lát, điều chỉnh tâm tình và
sức lực đến trạng thái tốt nhất. Lần này chính là luyện chế một thanh vũ khí
cho bản thân, nên hắn không thể có một chút sai sót nào được. Hắn muốn vũ khí
mà bản thân hắn dùng phải là loại tốt nhất,

Sau một lúc, Ngọc Phong phun một ngụm trọc khí, mở mắt ra đi đến cạnh lò lửa.
Cũng như thường lệ, hắn đầu tiên hé miệng thổi ngọn Kim Hỏa vào bên trong, hai
tay kết ấn điều khiển ngọn lửa xoay tròn tạo thành lốc lửa, nâng cao nhiệt độ.
Sao đó hắn vớt cục kim loại đã tinh chế lúc trước ném vào lò lửa, bắt đầu
thiêu đốt. Đợi cho khối kim loại nóng lên, biến thành mọt cục thang đỏ hồng,
Ngọc Phong mới dùng kẹp lấy ra, đặt lên cái đe.

Lần này Ngọc Phong không dùng cùng lúc hai búa mà chỉ dùng một búa. Một tay
hắn dùng kẹp giữ chặt khối kim loại, tay còn lại vung búa, liên tục nện xuống,
bắt đầu định hình có thanh kiếm. Không như lúc trước, mỗi búa Ngọc Phong nện
xuống lúc này có nặng có nhẹ, có nghiên có thẳng, biến đổi liên tục với nhiều
góc độ khác nhau. Khuôn mặt anh tuấn của hắn lúc này cũng cực kỳ nghiêm túc và
cẩn thận, giống như đang nâng niu đồ vật cực kỳ quý trọng vậy.

Dưới từng búa tỉ mĩ của Ngọc Phong, khối kim loại dần dần biến đổi hình dạng,
từ hình dang một cái lon nước ngọt biến thành một thanh kim loại thon dài.

Tuy nhiên Ngọc Phong cũng không phải luyện chế thành kiếm mới này theo hình
dạng của Hải Lam kiếm, trong đầu hắn cũng đã mường tượng ra hình dáng cơ bản
của nó.

Thanh kiếm mà hắn cần luyện chế là một thanh trường kiếm, độ dài tương đương
Hải Lam Kiếm là một mét hai, điều này cũng bởi vì hắn đã quá quen thuộc với độ
dài của Hải Lam kiếm mà với độ dài này hắn dùng cũng rất thuật tay.Thanh kiếm
bao gồm gai phần, lưỡi kiếm dài một mét và cán kiếm dài hai mươi cm. Lưỡi kiếm
chỉ duy nhất có một lưỡi giống như kiếm nhật( katana), tuy nhiên lưỡi kiếm lại
hoàn toàn thẳng băng chứ không có lấy một đường cong nào. Thiết kế này nhằm
tăng tối đa lực tay cực lớn của Ngọc Phong, như các đòn chém, chặt của đao
pháp. Nhưng không làm mất đi những chiêu đâm thẳng, xuyên thấu đầy uy lực cùng
sự linh động, biến ảo của bản thân Mai Hoa Kiếm pháp.


Bất Tử Nhãn - Chương #87