Người đăng: QuytSweet
Tiêu lão sau khi tới nơi liền đứng chắn giữa hai bên, nhìn Viên Thạch, dáng vẻ
nghiêm túc cất tiếng nói “ Viên gia chủ có điều không biết, dong binh đoàn Hắc
Lang đã trở thành đồng minh với thương hội Việt Châu. Đồng thời vị Phong đoàn
trưởng đây cũng chính là trưởng lão danh dự của thương hội, các ngươi không
thể đụng vao hắn”
Nghe Tiêu lão nói vậy, không chỉ Viên Thạch, bốn vị trưởng lão Long gia mà đến
bản thân người của Hắc Lang dong binh đoàn cũng ngạc nhiên há hốc mồm.
Viên Thạch như không tin vào tai của mình, hét lớn “ ta có bao giờ nghe thương
hội Việt Châu kết minh với ai đâu, với lại một tên thanh niên như hắn làm sao
mà trở thành trưởng lão của thương hội được chứ.
“ Đó không phải việc mà Viên gia chủ có thể quản được, hiện nay ngài chỉ có
hai con đường, một là cho người rút lui, hai là chúng ta sẽ cùng Hắc Lang dong
binh đoàn tham chiến, điều đó cũng đồng nghĩa với việc, ngài trở thành kẻ thù
của thương hội Việt Châu đấy” Tiêu lão lạnh giọng quát. Âm thanh vang dội kèm
theo cả linh khí đánh sau vào đầu óc của đám người Viên gia. Tiêu lão lại một
lần nữa sử dụng âm ba công.
“ Chuyện này! Chúng ta đi” Viên Thạch cắn răng nhìn tên thanh niên đang ngồi
bất động nảy giờ kia, không cam lòng ra lệnh rút lui, mặc kệ bốn vị trưởng lão
Long gia.
Chỉ còn một tý nữa thôi, một tý nữa thôi, gia tộc của hắn sẽ bành trường với
tốc độ chóng mặt, thế mà Việt Châu thương hội lại bất ngờ nhảy ra can thiệp.
Cho dù có cho hắn mười lá gan hắn cũng không dám đắc tội con quái vật to lớn
này. Nhưng sau việc này, hắn cũng đã hoàn toàn đắc tội người thanh niên kia,
đến cả Long Giang đã đạt đến tu vi khí tông cũng đã bị hắn giết thì gia tộc
của hắn phải làm sao đây.
Sau khi Viên Thạch bỏ đi, Tiêu lão lại hướng mắt nhìn qua phía bốn vị trưởng
lão Long gia “ bốn người các ngươi thì sao, lựa chọn thế nào?”
Nhìn số lượng khi hồn của đối phương đạt đến con số bốn mươi người, nhị trưởng
lão cũng nghiến răng ken két phun ra ba chữ “ chúng ta đi!”. Mặc dù bọn họ
cũng đã cùng đường mạt lộ không để ý đến cái gì là đắc tội với thương hội Việt
Châu nhưng bốn người bọ họ so với bốn mươi người của kẻ địch chênh lệch quá
lớn, cho dù có liều chết đi chăng nữa cũng không thể nào chạm vào được mép áo
của người thanh niên kia.
Chỉ trong thoán chốc, tình trạng dương cung bạt kiếm đã biến mất.
Với sự rút lui của Viên gia và Long gia, cuộc chiến đến lúc này cũng coi như
là hoàn toàn chấm dứt. Tuy nhiên không có bất kỳ một ai để ý, đang có một quả
cầu ánh sáng trắng thuần đang xoay tròn chầm chậm trên cánh tay đã hoàn toàn
biến thành màu đen, mà Ngọc Phong đặt sau lưng. Trong khoản thời gian này, hắn
ngồi im không phải hắn bị trọng thương như mọi người vẫn nghĩ mà là đang luyện
hóa dược lực của năm viên Đại Phục Khí đan nhằm khôi phục linh khí, đồng thời
dùng số linh khí vừa phục hồi được ngưng tụ Bá Thiên Chưởng. Ngọc Phong dự
định nếu cả đám bọn hắn cùng nhào vô, hắn sẽ tiển bọn chúng ra đi cùng một
lúc, không ngờ giữa đường Tiêu lão lại xuất hiện, giải nguy cho hắn.
Còn việc tại sao ngay từ lúc đầu hắn không sử dụng Bá Thiên Chưởng để hủy diệt
Long Giang luôn là vì chưởng lực này cần số lượng năng lượng linh khí cực kỳ
lớn, cần chút ít thời gian để ngưng tụ với lại sau khi thi chưởng, hắn sẽ rơi
vào trạng thái vô cùng suy yếu do năng lượng phản phệ, đến lúc đó cho dù sức
lực để nhất một cánh tay hắn cũng không có chứ nói gì đến việc tiếp tục chiến
đấu.
Lúc này, quả cầu năng lượng trắng thuần cũng dần dần thu nhỏ lại rồi biến mất
hoàn toàn, Ngọc Phong thu hồi Thôn Phệ Nhãn, chống tay đứng dậy, nhìn bóng
dáng Viên Thạch và bốn vị trưởng lão Long gia khuất xa xa, cất lời “ lần này
ta lại phải cảm tạ Tiêu lão cùng thương hộ Việt Châu rồi”
Nhìn thấy Ngọc Phong đã đứng dậy, đám dong binh xung quanh lo lắng hỏi thăm
“ Đoàn trưởng!”
“ Đoàn trưởng ngài không sao chứ?”
Nghe thế, Ngọc Phong khoát tay tỏ vẻ không sao “ ta không có chuyện gì, chỉ
thoát lực một chút mà thôi”
Tiêu lão cũng quay người lại ngạc nhiên nhìn Ngọc Phong, ánh mắt không giấu
nổi vẻ ngạc nhiên ‘trải qua một trận chiến kinh thiên động địa như vậy, cuối
cùng đã giết chết một khí tông mà hắn mới chỉ thoát lực một tý thôi sao, đùng
là quái vật mà, người mà tiểu thư chọn đúng là không thể lý giải bằng lẽ
thường a’.
Nghĩ là vậy nhưng Tiêu lão vẫn lên tiếng đáp lễ “ Ngọc Phong tiên sinh quá
lời, đây cũng đều là việc mà ta nên làm, với lại tiểu thư cũng đã dặn dò ta
rồi, nếu Ngọc Phong tiên sinh gặp nguy hiểm, ta sẽ phải ra mặt giải vây cho,
mọi trách nhiệm sau này, nàng sẽ giải quyết sau”
Ngọc Phong đầu tiên là ngạc nhiên sau đó lại thở dài “ ta còn chưa thực hiện
ước định mà đã nợ nhân tình của nàng rồi, mà đây cũng không phải nơi nói
chuyện, chúng ta về trang viên đi”
Nghe Ngọc Phong nói thế, Tiêu lão liền đáp “ cũng không có chuyện gì quan
trọng gì để nói cả, Ngọc Phong tiên sinh cứ yên tâm mà dưỡng thương đi, ta
cũng xin cáo lui bây giờ, về báo tin cho tiểu thư”
“ Vậy, Tiêu lão đi thong thả” Ngọc Phong nghe thế cũng không có ý giữ lại, hắn
tạm biệt Tiêu lão rồi trở về trang viên của mình trong sự bảo hộ của ba mươi
tên thuộc hạ tu vi khí hồn.
……………………………….
Sau cuộc đại chiến với Long gia lần này, hung danh của Hắc Lang dong binh đoàn
lại vang xa đến các thành thị xung quanh, có khi còn vượt qua Huyết Lang dong
binh đoàn khi xưa. Một phần là bởi vì quy mô thực lực của nó lúc này quá trâu
bò, có đến hơn ba mươi vị khí hồn, hơn xa các gia tộc và thế lực xung quanh.
Thứ hai chính là vì Hắc Lang dong binh đoàn có một vị đoàn trưởng cực kỳ cường
đại, không chỉ giết chết gai chủ Long gia, một cường giả có tu vi khí tông,
hắn còn diệt sát tất cả bốn nghìn người của Long gia chỉ trong chưa tới vài
hơi thở, do dù đó là dùng độc thì đấy cũng là một sức mạnh cực kỳ đánh sợ.
Ngọc Phong lúc này trong ý nghĩ của dân chúng trong thành chính là một ma đầu
giết người không chớp mắt, chỉ cần hắn thích, phẩy tay một cái thôi, ngươi
cũng không biết tại sao mình lại chết ấy chứ. Còn các bà mẹ trẻ thì đã mang
hình tượng Ngọc Phong thay thế cho hình ảnh ông kẹ trong các câu chuyện xưa
nhằm la mắn những đứa trẻ không biết nghe lời. Nói tóm lại, hiện nay cho dù
Ngọc Phong không hề thi hành các chính sách hà khắc hay độc ác nào đối với
người dân nhưng trong thâm tâm của họ, hắn còn ghê gớm hơn, độc ác hơn, ma đầu
hơn cả Huyết Nha Lang khi xưa rất nhiều lần.
Bây giờ có cho cả tấn kim tệ cũng không có bất kỳ ai dám đuôi mù mà gây chuyện
với dong binh đoàn Hắc Lang cả.
Nhưng điều này Ngọc Phong hiện tại cũng chưa biết, nhưng cho dù hắn có biết
thì chắc gì hắn đã quan tâm, cùng lắm là hắn cười nhạt một cái cho qua.
Trong căn mật thất dưới căn nhà của Ngọc Phong, nơi này được hắn yêu cầu chế
tạo đặc biệt để tiện trong việc luyện đan hay luyện khí, không để ngoại vật
ảnh hưởng.
Sau nữa ngày vận công tu luyện, Ngọc Phong cuối cùng cũng trở lại trạng thái
đỉnh phong của mình, trong trận chiến này hắn cũng đã học hỏi được không ít
điều thú vị a, đây cũng là lần đầu tiên ưu thế về sức mạnh của hắn không phát
huy được tác dụng quá nhiều trước Long Giang.
“ Đang suy nghĩ về chuyện gì thế tiểu Phong” Tiểu hồ ly Tinh Tinh nằm bên cạnh
hắn đột nhiên hỏi
“ Cũng không có gì, ta chỉ cảm thấy Long Giang cũng có sức mạnh cực lớn như ta
mà thôi, đây là lần đầu tiên ta gặp người có sức lực ngang ngửa ta đấy” Ngọc
Phong thành thật nói.
Nghe thế Tinh Tinh liền bĩu môi “ cũng có gì ghê gớm lắm đâu, hắn cũng tu
luyện một môn công pháp luyện thể mà”
“ Công pháp luyện thể?” Ngọc Phong ngạc nhiên
Nhìn điệu bộ ngạc nhiên của Ngọc Phong, Tinh Tinh khinh thường nói“ Đúng, có
gì đâu mà ngươi ngạc nhiên đến vậy, ngươi có thể luyện thể được, người khác
thì không à. Tuy nhiên công pháp luyện thể của hắn chắc cũng chỉ là công pháp
hoàng giai mà thôi, chính vì thế mà hắn luyện mấy chục năm cũng chỉ có sức
mạnh ngang bằng với ngươi, người chỉ mới tu luyện trong vòng bốn năm thời
gian”
“ Oh! Thì ra là thế” Ngọc Phong gật gù cái đầu, tỏ vẻ hiểu ra
“ Mà cũng may lần này có người của thương hội Việt Châu tới ứng cứu, nếu không
ngươi mà dùng đòn đó cũng bị thương nặng a” Tinh Tinh vuốt vuốt đôi tai nhỏ
nhắn, cảm khái.
“ Ngươi nói mới nhớ, ta cũng nên cảm ơn nàng một tiếng” Nói rồi, Ngọc Phong
lấy từ trữ vật giới chỉ ra một thẻ bài màu tím, khắc những đường vân phức tạp,
chính giữa thẻ bài có khảm một viên ma hạch trong suốt, đây cũng chính là khí
binh truyền tin Tín Bài mà Tuyết Anh đã từng đưa cho hắn.
Sau khi lấy Tín Bài ra, hắn rót một tia linh khí vào bên trong kích hoạt nó
rồi đưa Tín Bài lên miệng, nói khẻ hai chữ, đơn giản mà xúc tích“ Cảm ơn!”.
Ngay sau đó Tín Bài rung lên một chút, phát ra ánh sáng chói mắt rồi trở lại
trạng thái ban đầu, chỉ có điều viên ma hạch nằm giữa tấm thẻ lu mờ đi một ít.
Hiện tại nó chỉ còn có thể dùng hai lần nữa mà thôi.
Ngọc Phong quan sát Tín Bài một lát rồi lại thu nó vào trong nhẫn trữ vật “
cũng đến lúc phải ra ngoài rồi, tiểu Tinh, người muốn ăn gì nào, ta gọi người
chuẩn bị”
Nghe thấy thức hắn tiểu hồ ly hai mắt liền sáng rực như hai vì sao, miệng chảy
nước miếng không ngừng “ ta muốn ăn sườn nướng này, thịt kho trứng nữa, với
một tô hủ tiếu nữa nhé”
“ Ngưới có cầm đũa được không mà đòi ăn hủ tiếu” Nghe thế Ngọc Phong phì cười
“ Hừ, đừng có xem thường ta, dao dĩa ta còn dùng được nói chi là đôi đủa nhỏ
bé chứ” Tinh Tinh khịt mũi nói, nàng ghét nhất là ai coi thường khả năng ăn
uống của nàng đấy.
“ Ừ được, hủ tiếu phải không, có ngay” Ngọc Phong bó bay gật đầu đồng ý
“ Còn thịt kho trứng với sườn nướng nữa” Tinh Tinh nhanh nhảu bổ xung thêm
“ Được được, thêm thịt kho trứng và sườn nướng nữa là được chứ gì!!!”
…………………………………………………
Vài ngày sau đó, đại điện Hắc Lang dong binh đoàn, Ngọc Phong trên vị trí chủ
tọa, phía dưới, tất cả cao tầng của dong binh đoàn đều tập hợp đông đủ.
“ Mấy hôm nay Long gia có động tĩnh gì hay không, còn cả Viên gia ở Vũ Lôi
thành nữa?” Ngọc Phong là người cất lời nói đầu tiên, giọng nói vẫn bình đạm
như mọi khi
Nghe Ngọc Phong hỏi, Trần Nhân ngay lập tức đứng dậy đáp “ bẩm đoàn trưởng,
sau khi bốn vị trưởng lão Long gia trờ về mấy hôm trước, chỉ trong một đêm cả
một đại gia tộc Long gia đã hoàn toàn biến mất khỏi Vũ Lôi thành không một
chút dấu vết, không ai đã biết bọn họ đã đi đâu cả. Còn gia chủ Viên gia hiện
nay đan quỳ gối ở ngoài điện, cầu xin đoàn trưởng tha thứ cho gia tộc của hắn”
“ Oh! Viên gia sao, bảo hắn vào đây” Ngọc Phong nổi lên hứng thú nói, hắn muốn
xem vị gia chủ Viên gia muốn giở trò gì a, đầu tiên muốn giết hắn, giờ đây lại
đến cầu xin.
Ngay lập tức một người đàng ôn trung niên đôi mắt ti hí, dáng vẻ vô cùng nham
hiểm tiến vào đại điện, ngay sau khi hắn ta thấy Ngọc Phong đang ngồi chễnh
chệ trên cao liền khụy hai đầu gối xuống, cuối đầu sát đất, cầu xin “ ta tên
là Viên Thạch, gia chủ đường nhiệm Viên gia, hành động muốn giết chết ngài khi
trước là tự ta chủ trương chứ không phải là ý định của toàn gia tộc. Hôm nay
ta đến đây mong rằng có thể dùng mạng của mình để ngài buông tha cho gia tộc
của ta, cầu xin ngài, hãy rũ lòng thương”.
Viên Thạch cũng đã suy nghĩ rất nhiều ngày mới làm ra quyết định này, hắn
không thể học theo Long gia bỏ thành mà đi được, gia tộc của hắn không giống
như Long gia đã mất tất cả, gia tộc của hắn trên dưới hơn vạn người, không thể
di dời đi đâu được cả, mà cho dù có thể cố gắng cuốn gói đi thì cũng không
biết phải đi đâu, vấn đề lương thực thì phải làm như thế nào. Tuy hắn là một
tên nham hiểm giả dối nhưng hắn cũng không thể buông bỏ gia tộc mà chạy trốn
một mình được, cả đời hắn cố gắng chinh chiến khắp nơi cũng chính là vì gia
tộc a.
Cuối cùng hắn chỉ còn cách cho một số tộc nhân có tu vi lớn mạnh dẫn một số
đứa nhỏ có thiên phú cao, theo đường bí mật tạm lánh khỏi thành, còn hắn thì
một mình đến đây nhận lỗi, cầu mong sao ông trời rũ lòng thương, làm cho vị
đoàn trưởng trẻ tuổi này lấy đi tính mạng của hắn mà buông tha cho gia tộc.
Còn nếu không được thì đến cuối cùng Viên gia vẫn còn bảo tồn được một ít giọt
máu cuối cùng, cố gắng một ngày nào đó chấn hưng gia tộc.
Nghe Viên Thạch thành tâm cầu xin, Ngọc Phong lạnh giọng hỏi “ điều gì khiến
ngươi lại nghĩ, sau khi giết chết người, ta sẽ buông tha cho gia tộc của người
chứ”
Viên Thạch đang quỳ gối bên dưới, bị hàn ý trong lời nói của Ngọc Phong làm
cho lạnh sống lưng, mồ hôi thấm ướt cả lưng áo “ ta không có điều gì chắc chắn
cả, chỉ ôm một ít may mắn trong lòng mà thôi”
“ Oh! Hi vọng vào may mắn hay sao? Tại sao ngươi không một mình mà bỏ trốn,
nghe nói tính cách của ngươi nham hiểm như hồ ly nha” Ngọc Phong nghi hoặc
hỏi.
“ Ta nham hiểm với người ngoài mà thôi, dù gì đi chăng nữa ta cũng là một đại
gia chủ, ta không thể phản bội tộc nhân của mình được, tuyệt đối không, cho dù
ta có chết” Viên Thạch lần đầu tiên ngẩn mặt lên nhìn thẳng vào mắt Ngọc
Phong, nói rõ ràng từng chữ. Hắn cũng đả chuẩn bị tâm lý cho cái chết của mình
rồi, nếu Ngọc Phong không muốn buông tha cho gia tộc, hắn cũng không còn cách
nào khác, chỉ có thể xuống suối vàng tạ tội với liệt đại tổ tiên mà thôi. Một
hàng động sai lầm của hắn đã hoàn toàn hủy diệt Viên gia.
Ngọc Phong quan sát kỹ đôi mắt ti hí của Viên Thạch, bên trong nó ngoài sự
nham hiểm mà người ta đồn thổi còn có một tý điên cuồng cùng phần nhiều là bất
lực và tuyệt vọng. Hắn tựa người vào lưng ghế, bắt chéo chân, năm ngón tay
liên tục gõ vào thành ghế, suy nghĩ.
Viên Thạch nhìn bộ dạng đăm chiêu của Ngọc Phong mà tim nhảy lên thìn thịch,
quyết định sắp tới đây của Ngọc Phong sẽ quyết định sự tồn vong của Viên gia