Người đăng: QuytSweet
Trong lúc Ngọc Phong đang đau đầu suy nghĩ về vấn đề trận pháp.
Trần Nhân, mồ hôi mồ kê nhễ nhại lao thẳng vào đình viện, vẻ mặt nôn nóng “
Phong thiếu, người Long gia đến rồi”
Nghe Trần Nhân bẩm báo, Ngọc Phong cất quyển sách cổ, khó hiểu hỏi “ đến thì
đến thôi, làm gì mà vẻ mặt ngươi lại sốt sắn như vậy chứ?”
Trần Nhân đưa tay lau mồ hôi tráng, thờ phù một hơi, nói “ vấn đền là bọn
chúng không đến để thương lượng mà là đến để khai chiến, bốn nghìn người của
Long gia đang dàng đội hình ngoài thành chuẩn bị xông lên bất cứ lúc nào”
“ Hử, bọn hắn đem hết quân tới luôn sao, thú vị nhỉ, chúng ta đi xem” Ngọc
Phong mỉm cười ý vị, vận chuyển thân pháp, thân hình như một làng khói, lướt
đi như gió
…………………………..
Bên ngoài thành Vụ Đô, người đông nghìn nghịt như kiến xếp hàng chỉnh tề, trên
áo mỗi người đều mang huy hiệu hình long trảo. Đứng đầu đoàn người là một lão
già mặt một chiếc chiến bào vàng kim óng ánh, râu tóc hắn bạc phơ, tuy nhiên
dáng người thì bệ vệ, vững trải, nét mặt cương nghị mà uy nghi. Hắn chính là
gia chủ Long gia, Long Giang. Bên cạnh hắn là toàn bộ cao tầng của Long gia,
bao gồm bốn vị trưởng lão và thập bát thủ lĩnh.
Cách đoàn người Long gia không xa, trên một ngọn đồi chính là gia chủ hai đại
gia tộc Ngưu gia Ngưu Mông và Viên gia Viên Thạch. Phía sau hai người bọn họ
cũng mang theo hai mươi mấy tên thuộc hạ, số lượng vô cùng ít ỏi. Mà cũng
không sao, mục đích của bọn họ đến đây chỉ là xem cuộc vui mà thôi chứ không
có ý định tham chiến.
“ Này Ngưu huynh, ngươi nghĩ chúng ta nên phân chia thành Vụ Đô như thế nào
đây” Viên Thạch nhìn đội quân của Long gia dàng hàng bên dưới, tràng ngập khí
thế, vẻ mặt nham hiểm, nói
Ngưu Mông thì dáng vẻ trầm tĩnh hơn, vẻ mặt nghiêm túc nhìn chằm chú vào phía
trên tường thành, nơi đó vừa mới xuất hiện một người thanh niên mặc trường bào
màu lam nhạt, điều đặc biệt là hắn xuất hiện như thế nào, Ngưu Mông cũng không
thể nhìn rõ được, hắn trầm giọng nói “ đừng có vui mừng quá sớm, ta nghĩ hôm
nay không có kết thúc đơn giản được đâu
“ Sao huynh lại nói thế? Với sức mạnh của Long Giang và Long gia còn không
chiếm được một cái thành nho nhỏ này hay sao chứ?” Viên Thạch vẻ mặt khó hiểu
“ Ngươi cứ đợi mà xem đi!” Ngưu Mông chỉ thuận miệng đáp một lời rồi hoàn toàn
im lặng, không nói nữa.
Trong lúc hai người đang nói chuyện, hiện trường bên dưới, không khí đã bắt
đầu sục sôi.
Long Giang nhìn cổng thành đóng chặt trước mặt, lạnh giọng nói “ Nhị trưởng
lão, ngươi đi đưa chiến thư đi!”.
Long Giang đã đến nơi này từ khá sơm nhưng hắn không hề nôn nóng muốn tấn
công, hắn chính là muốn gây áp lực lên tâm thần của đối phương. Sau đó mới hạ
chiến thư nhằm chiếm lấy tiên cơ, trong chiến trận, tiên cơ là điều quan trọng
nhất.
Nhưng có điều hắn không ngờ rằng, khi hắn vừa tới nơi Ngọc Phong cũng đã ngay
lập tức biết tin mà đến. Tuy nhiên hắn chỉ tìm một chiếc ghế tựa, ngồi vắt
chân hóng mát trên tường thành mà thôi, không hề lên tiếng gì cả. Hắn muốn xem
thử xem Long gia là đang muốn giở trò gì mà mãi không chịu có hành động.
Nhị trưởng lão, là một lão giả tóc hoa râm, mặc một bộ phục bào sặc sỡ, hắn ta
tiến lên trước, vận chuyển linh khí vào cổ họng nói to, âm thanh vang dội toàn
trường “ dong binh đoàn Hắc Lang nghe đây, các ngươi ngay lập tức thả ba nghìn
người của Long gia chúng ta đồng thời giao nộp đoàn trưởng của các ngươi,
người mà đã giết chết ngũ trưởng lão Long Phi ra đây. Nếu không các ngươi sẽ
bị Long gia chúng ta hoàn toàn tiêu diệt”
Trần Nhân nghe thấy tên trưởng lão ngạo mạn kêu gào, liền bĩu môi xem thường “
Phong thiếu, bây giờ chúng ta nên làm gì?”. Có Ngọc Phong ở kế bên, thì tự tin
của hắn dân cao hẳn, chả phải sợ cái gì.
Ngọc Phong bắt chéo chân cười nhạt “ cứ để bọn chúng kêu gào đi, có kêu khan
cổ cũng chả được gì”
Bên trên tường thành lúc này đã đầy ắp người của Hắc Lang dong binh đoàn, vẻ
mặt tên nào tên nấy đều vô cùng đê tiện, nhổ nước miếng phẹt phẹt xuống dướii
tường thành, tỏ ý khinh bỉ, miệt thị.
“ Người Long gia đầu óc vô nước hết rồi, ba ngàn người của bọn chúng còn đang
bị chúng ta bắt giữ, thế mà còn gân cổ to mồm nói điều kiện mới ghê chứ”
“ Còn lại muốn chúng ta giao nộp đoàn trưởng, nằm mơ giữa ban ngày”
“ Nếu không phải đoàn trưởng bảo chúng ta không được vọng động, ta đã đến
trước lạt lão già kia, ị một cục trước mặt lão rồi”
Sau khi nhị trưỡng lão Long gia hét lớn, trong thành Vụ Đô vẫn không hề có
chút động tĩnh nào.
Long Giang hơi nhíu mày, ánh mắt tập trung vào tường thành, nhưng hắn không hề
nhìn ra điều gì khả nghi cả.
Toàn trường cứ thế lâm vào một mảnh tĩnh mịch, thời gian cứ thế đã đến giữa
trưa, mặt trời lên cao đến đỉnh điểm, ánh nắng chói chang gay gắt, nhưng đối
với thể trạng của những khí sư thì không có một chút ảnh hưởng nào. Đội quân
của Long gia vẫn quần áo chỉnh tề, đội ngũ ngay ngắn.
Ngọc Phong đang ngồi trên ghế tựa, cuối cùng cũng đã đừng dậy, hắn đưa ngón
trỏ lên cao cảm nhận tốc độ của gió rồi cười nói “ thời gian vừa đúng, tốc độ
gió cũng thấp, thời cơ của chúng ta đã đến rồi”
Trần Nhân đứng kế bên uống đang uống một lon nước ngọt giải khát thì bị câu
nói của Ngọc Phong hấp dẫn “ thời cơ gì vậy Phong thiếu”
Ngọc Phong vẻ mặt thần thần bí bí, lấy ra một khỏa đan dược màu tím đen, tỏa
ra hương thơm ngào ngạt “ người cứ xem thì biết”. Dứt lời, Ngọc Phong dùng hết
sức nén mạnh viên đang dược vào mặt của Long Giang. Với man lực của Ngọc
Phong, viên đan dược màu tím đen phá không mà lao đi cực nhanh như một khỏa
lưu tinh.
Nhìn hành động đột ngột của Ngọc Phong, Giang Long cười khinh thường, bàn tay
của hắn ta tuôn ra linh khí màu vàng kim, biến thành long trảo hướng viên đan
dược đang bay đến mà tóm lây.
Tuy nhiên điều kì lạ đã xảy ra, viên đan dược ngay sau khi va chạm với long
trảo của Long Giang liền nổ tung như boom, giải phóng ra một đám khói màu tím
đen thơm ngát, chẳng mấy chốc liền bao phủ đội quân bốn nghìn người của Long
gia.
Sự việc xảy ra đột ngột khiến Long Giang không kịp phản ứng mà hít vào một
lượng nhỏ khói tím. Cảm nhận linh khí trong cơ thể bổng nhiên đình trệ, hô hấp
bắt đầu khó khăn, Long Giang ngay lập tức hét to “ khói tím có độc, mọi người
mau nhịn thở”, đồng thời hắn cũng bế khí, vận công ép chất độc dần dần ra
ngoài. Bởi vì lượng chất độc hắn hít vào cực nhỏ với lại không gây tổn thường
tức thì đối với cơ thể hắn nên chỉ trong vòng mười hơi thở, tất cả chất độc đã
hoàn toàn bị hắn ép ra ngoài.
Tuy nhiên những người khác lại không hề may hắn như hắn, bời vì đám khói màu
tím đen này có một hương thơm cực kỳ đặc biệt, một khi đã hít vào rồi thì sẽ
muốn hít thêm nữa. Toàn bộ bốn nghìn người của Long gia đã hoàn toàn gục ngã,
làn da chuyển sang màu tím sậm ghê rợn, khóe môi sùi bọt mép xen lẫn máu tưới,
sau vài lần co giật liền nằm yên bất động. Số sống sót còn lại gồm bốn vị
trưởng lão cùng mười mấy vị thủ lĩnh hiện giờ thì đang khoang chân đã tọa, bắt
đầu vận công ép độc ra ngoài, tuy nhiên bọn họ cũng không phản ứng nhanh được
như Long Giang, đôi môi đổi màu tím rịm, làn xa chuyển thành xanh nhạt, những
tên có tu vi yếu kém hơn khóe môi còn ứa ra tia máu, vẻ mặt vô cùng thống khổ.
Đứng trên ngọn đồi không xa, Viên Thạch trông thấy cảnh tượng bốn ngàn người
đang khỏe mạnh đột ngột chết đi mà lạnh xương sống, mồi hôi tráng ứa ra, miệng
há hốc “ chuyện gì vừa xảy ra thế, còn làng khói tím đó, chính là độc dược?”
“ Đúng, từ đầu ta đã cảm thấy điều gì đó không đúng, thì ra dong binh đoàn Hắc
Lang còn có một cao thủ dụng độc, chỉ trong vòng một chiêu đã tiêu diệt tất cả
người của Long gia a” Ngưu Mông đứng bên cạnh có vẻ bình tĩnh hơn, tuy hiên
mặt áo sau lưng hắn cũng ướt đẫm mồ hôi. Thủ đoạn giết người hàng loạt thế này
thật quá đáng sợ.
Trên tường thành, Trần Nhân nhìn cảnh tượng y như địa ngục ở bên dưới mà há
hốc mồm “ chuyện này, Phong thiếu, có phải tại viên đan dược lúc nãy hay
không?”
Ngọc Phong nhìn cảnh tượng trước mắt, gật đầu hài lòng “ viên đan dược đó gọi
là Bạo Liệt Độc đan do chính ta luyện chế, bên trong nó ẩn chứa một lượng lớn
độc khí thần kinh vô cùng mạnh, nếu người có tu vi yếu kém hít vào, máu và
linh khí trong cơ thể sẽ ngay lập tức ngừng lưu thông, sau vài giây sẽ chết”.
Bản thân hắn không phải là một người thị huyết, thích giết chóc tuy nhiên bọn
chúng đã đánh thẳng đến nhà của hắn rồi, hắn không còn cách nào khác là phải
ra tay, mà với tính tình của hắn, một khí đã ra tay là không để lại hậu hoạn.
Âu cũng là bọn hắn tự chuốc lấy mà thôi, không thể trách hắn được.
Đám dong binh Hắc Lang trên tường thành trố mắt ngạc nhiên, không hiểu vì sao
toàn bộ binh lính của Long gia bổng nhiên lăng đùng ra chết, nhưng thật ra bọn
chúng cũng không thật sự quan tấm đến vấn đề nguyên nhân lắm, chỉ cần kẻ thù
của bọn họ chết là đáng để ăn mừng rồi. Đám dong binh sau một lúc im lặng liền
hú hét, kêu gào ăn mừng loạn cả lên.
“ Ka ka ka, bọn người Long gia bị say nắng chết con mẹ nó hết rồi”
“ Ngươi khùng hả, say nắng làm sao mà chết được, bọn chúng chính là làm nhiều
việc ác quá, cắn rức lương tâm mà đột tử”
“ Chính ngươi mới là bị khùng đó, không thấy miệng của bọn hắn xùi bọt mép hay
sao, chắc chắn là ăn tầm bậy tầm bạ, bị ngộ độc thức ăn, tiêu chảy mà chết
rồi”
“ Quan tâm éo gì lý do bọn chúng chết chứ, nhưng cái chết của bọn chúng lại
đáng cho chúng ta ăn mừng đấy, hahaha”
“ Các huynh đệ nghe đây, tối nay ta sẽ bao mọi người đi Liên tửu lâu, không
say không về”
“ Đúng, nên uống, không say không về”
Trong lúc đám dong binh Hắc Lang đang hô hào ăn mừng thì không khí bên dưới
tường thành vô cùng u ám và lạnh lẽo. Đám khói độc màu tím đen sau khi đầu độc
chét bốn ngàn người Long gia cuối cùng cũng hoàn toàn tan biến.
Long Giang quan sát thảm trạng của tộc nhân mà nhỏ máu trong tim, vẻ mặt hắn
vặn vẹo cực kỳ đáng sợ như ác quỷ từ âm ty. Hắn chỉ tay về phía tường thành
hét to, giọng nói của hắn khàn khàn như dã thú bị thương, cực kỳ ghê sợ “ tên
nào vừa hạ độc mau xuống đây cho ta, mau xuống đây nhận lấy cái chết, nếu
người không xuất hiện, ta sẽ tàn sát hết tất cả người sống trong Vụ Đô thành”.
Tâm trí hắn lúc này không còn bình tĩnh nữa, hắn cũng không cần quan tâm bên
trong thành Vụ Đô còn có một con quái vật mang tên Việt Châu thương hội. Điều
hắn quan tâm lúc này là làm sao để trả thù cho bốn ngàn tộc nhân đã chết một
cách tức tưởi kia. Hắn muốn xé xác, ăn tươi, nuốt sống hung thủ của vụ thảm
sát ghê tởm này.
Sau khí nhận được tu vi cả đời của Long Hoa, Long Giang đã tăng tiến tu vi cực
mạnh, hôm nay mang quân đến đây tính đánh một trận thành danh, phơi bày ra sức
mạnh tuyệt đối, cùng lúc thâu tóm thành Vụ Đô cũng như đe dọa hai gia tộc còn
lại của thành Vũ Lôi, chiêu hàng bọn họ, làm cho Long gia một bước lên mây,
trở thành đại gia tộc uy chấn một phương. Không ngờ, đánh nhau còn chưa đánh,
sức mạnh còn chưa thể hiện thì đã bị kẻ địch ra tay ám toán, gây ra sự tổn
thất nặng nề như thế này.
Nếu như biết trước, hắn đã ra lệnh tổng tấn công ngay từ đầu, như thế bọn
chúng cũng sẽ có cố kỵ mà không dám dùng độc vụ a. Nhưng trên đời này không hề
có thuốc hối hận, việc mà hắn có thể làm lúc này là báo thù mà thôi.
Nghe Long Giang gào thét trong điên cuồng, cuối cùng Ngọc Phong cũng đã cất
tiếng nói đầu tiên “ người đây là đang nói về ta hay sao?”
Long Giang ánh mắt đỏ rực như dã thú, nhìn chằm chằm dáng người mảnh khảnh của
Ngọc Phong, gằn từng chữ “ người là thằng oắt nào, độc dược ban nãy là chính
do ngươi hạ, mau xuống đây nhận lấy cái chết” linh khí trong cơ thể của hắn
cũng bắt đầu bạo động, từ từ dân cao lên, sát ý lăng thiên.