Trận Pháp Nan Giải


Người đăng: QuytSweet

Nghe được lời nói của Ngọc Phong, đám dong binh ngay lập giơ đưa tay xin đấu,
tuy biết trước rằng sẽ bại nhưng bất kỳ ai cũng muốn đấu với Ngọc Phong dù chỉ
một lần, muốn được cảm nhận khí tràng khi giao đấu với người được mệnh danh là
chúa tể Vụ Đô thành là như thế nào.

Thấy đám dong binh nồng nhiệt hưởng ứng, Ngọc Phong nhết môi đưa tay lên khiêu
khích “ tất cả cùng lên một lượt đi, ta cũng không muốn khi dễ các ngươi, lấy
mạnh đánh yếu đâu”

Nhìn điều bộ của Ngọc Phong, đám dong binh càng điên cuồng hơn “ nếu đoàn
trưởng đã nói thế thì chúng ra cũng không khách khí nữa đâu, các anh em lên”

“ Đoàn trưởng, ngài cẩn thận nhá, chúng ta lên đây”

“ LÊN!!!”

Cả đám dong binh hò hét xông lên như vũ bão, đây có thể là lần duy nhất trong
đời, bọn họ có cơ hội đã bại Ngọc Phong, cho dù là lấy đông người đánh một
người cũng không thành vấn đề.

Từng luồng linh khí đủ loại thuộc tính bốc lên ngùn ngụt như trăm hoa cùng nở
vậy, đám dong binh tên thì kết thuật ấn, người thì rút đại đao, thi triển
những chiêu thức uy mãnh nhất ập vào Ngọc Phong. Trận thế như thế này giống
như là sóng thần cuồng cuộn muốn giết chết một con kiến hôi, mà con kiến này
chính là Ngọc Phong.

Đứng trước vô số đoàn tấn công vũ bão, Ngọc Phong vẫn giữ thần thái bình tĩnh,
ung dung, hắn hơi di chuyển bước chân với biên độ nhỏ nhưng chỉ như vậy thôi
hắn đã dễ dàng né tránh hoàn toàn đợt tấn công đầu tiên.

Thấy chiêu thức của mình hoàn toàn không có cái nào đánh trúng Ngọc Phong, đám
dong binh không hề thất vọng mà lại càng hưng phần hơn, giống như là uống
thuốc kích thích liều lượng cao vậy, từng đòn từng đòn đều dốc toàn lực, hung
mãnh đến đáng sợ, bóng đao bóng kiếm lao vung vút trong không khí phát ra
những âm thành bén nhọn. Cầu lửa, chưởng ấn, thủy tiễn rậm rạp như mưa, liên
miên không dứt gây ra những tiếng nổ vang vọng cả tranh viên.

Cũng vì thế mà tất cả dong binh đang làm việc cũng đã dừng tay lại, tụ tập đến
trước quảng trường, trầm trồ quan chiến, chốc chốc bọn chúng lại vẫy tay hô
hào các kiểu.

Ngọc Phong cũng cảm nhận được sự hưng phấn của đám thuộc hạ, tim hắn dần đập
mạnh hơn, hắn dường như cũng đã bắt đầu cảm thấy thích thú với kiểu quần chiến
như thế này. Ngọc Phong đột ngột gia tăng tốc độ, hắn đã bắt đầu phản công.
Ngọc Phong di chuyển giữa vô số chiêu thức như một con cá trạch trơn tuột,
những khi dường như cảm thấy đã đánh trúng hắn rồi thì hắn lại lấy một tư thái
không thể nào tin được lẩn mất.

Tay hắn gập lại thành trảo, trên mỗi đầu ngón tay đều ẩn hiện kiếm quang vô
cùng lạnh lẽo, hắn vươn tay chộp lấy một thanh đại đao đang đánh về phía lưng
mình, dùng lực kéo mạnh. Với man lực cực lớn của Ngọc Phong, tên thủ lĩnh cầm
đại đao đáo lập tức bị mất thăng bằng, úp mặt nhào tời, đợi chờ hắn trước mắt
chính là quyền đầu của Ngọc Phong.

Bụp, tên thủ lĩnh trúng một quyền liền bay lên không trung, tạo thành một
đường cong parabol hoàn mĩ, văng ra xa hai mươi mét, nằm bất động. Nhìn thì
tưởng hắn chắc chắc đã bị thương nghiêm trọng nhưng thật ra Ngọc Phong không
dùng nhiều sức mạnh lăm, cú đấm đó chỉ tạo một lực xung kích nhè nhè đủ để
đánh ngất tên dong binh đó mà thôi, không hề để lại một chút thương thế nào,
vài phút sau hắn sẽ lại tĩnh táo mạnh khỏe như thường.

Trần Nhân đứng ngoài quan sát tên dong binh bị bánh bay ra mà lắc đầu than thở
không thôi “ Phong thiếu đúng là không phải con người mà!”

Thời gian trôi qua, Ngọc Phong vẫn di chuyển lươn lẹo bên trong đám dong binh,
chốc chốc lại tìm ra sơ hở mà ra tay. Cứ thế từng tên dong binh một bị Ngọc
phong đánh bay ra khỏi vòng chiến. Đến khi bình tĩnh nhìn lại, hiện trường chỉ
còn duy nhất Phạm Hồng Liên là còn đứng được trên quảng trường đối đầu với
Ngọc Phong, tất cả đám dong binh còn lại thì đã nằm đo đất hết cả rồi.

Phạm Hồng Liên vuốt mồ hôi tráng, nhìn người thanh niên tuấn mĩ trước mặt
không biết phải làm gì, khi đứng ở ngoài quan sát, nàng chỉ nhìn thấy sự mạnh
mẽ cùng cùng sự hấp dẫn chết người của đoàn trưởng mà thôi nhưng khi đã đối
diện và làm kẻ địch giao đấu, nàng mới hoàn toàn cảm nhạn được sự đáng sợ của
Ngọc Phong, “ ngài ấy hoàn toàn là một con dã thú” nàng thâm nghĩ.

Phạm Hồng Liên nhìn trái ngó phải một hồi, đánh bất lực vươn tay hét lớn “ ta
nhận thua!!!”

Nhìn hình động có phần dễ thương của nàng, Ngọc Phong phì cười vui vẻ “ nhận
thua cũng không cần hét lớn vậy chứ?”

Đột ngột nhìn thấy nụ cười của Ngọc Phong, trái tim của Phạm Hồng Liên đập
mạnh liên hồi, thầm nghĩ “ không ngờ đoàn trưởng lại có một nụ cười đẹp như
vậy, soái quá a!!!”. Ngọc Phong cũng hay cười nhưng đó chỉ là nhết môi cười
chế nhạo, cười hài lòng hoặc cười xã giao mà thôi, nàng chưa bao giờ trông
thấy nụ cười vui vẻ của đoàn trưởng như thế này cả.

Nhìn bộ dạng ngây ngốc của Phạm Hồng Liên, Ngọc Phong còn tường nàng đang lo
lắng cho đám huynh đệ liền nói “bọn kia cũng không có thương tích gì lớn đâu,
chỉ ngất đi một chút thôi, vẩy chúng chút nước lạnh là sẽ tĩnh lại thôi”

Câu nói của Ngọc Phong cũng đã kéo nàng về với thực tại “ ta đã biết thưa đoàn
trưởng, nhưng mà ai lại đi quan tâm đám đó làm gì” câu nói thứ hai của nàng là
nói lí nhí nên chẳng ai nghe được cả, nhưng cho dù nàng nói như thế, nàng vẫn
đi về phía đám huynh đệ đang nằm bất động trên quảng trường, cứu tĩnh bọn hắn.

“ Đoàn trưởng vạn tuế! Đoàn trưởng vạn tuế” Không biết từ lúc nào, xung quang
quảng trường đã đầy ắp người, quét mắt nhìn qua chỉ thấy đầu người lút nhút mà
thôi, hầu như những dong binh không ra ngoài làm nhiệm vụ đều tụ hợp tai đây
cả, tất cả bọ họ đều đang cùng đồng thanh hô to khẩu hiệu, ca ngợi Ngọc Phong.

Ngọc Phong cũng không muốn làm mất hứng của bọn họ nên không cất lời ngăn cản,
hắn chỉ dặn dò Trần Nhân vài việc rồi trở lại căn nhà ba tầng của mình.

……………………………………

Mấy ngày hôm sau, toàn thanh Vụ Đô không hề xảy ra bất kỳ chuyện lớn nào cả,
mọi công việc của dong binh đoàn đều đi vào quỷ đạo như chính nó phải thế.
Long gia ở Vụ Lôi thành cũng không hề có bất cứ động tĩnh cũng như hồi âm gì
về việc có đem tiền đến chuộc người về hay không, nhưng Ngọc Phong cũng không
lo lắng lắm, chỉ hơn ba ngàn người mà thôi, dong binh đoàn Hắc Lang thừa sức
nuôi mấy tháng cũng được.

Ngọc Phong hiện tại đang ngồi trong một cái đình nhỏ trước căn nhà của mình,
trên tay hắn là một cuốn sách khá là cổ xưa, gần như là mục nát, bên trên nó
vẻ vô số thuật hình ấn cầu kỳ phức tạp vô cùng. Cuốn sách này chính là di vật
của dòng họ luyện kim thuật của mẹ hắn, cũng xem như là họ ngoại của hắn,
trước khi nàng ra đi đã đưa cho hắn cất giữ cũng như học tập. Tất cả kiến thức
về luyện kim thuật cũng như luyện đan thuật bên trong cuốn sách này, Ngọc
Phong đều có thể hiểu biết một phần, phần còn lại hắn có thể từ từ mà nghiên
cứu thêm. Nhưng duy chỉ có phần trận pháp tổ hợp bởi thuật hình ấn thì hắn đọc
thế nào cũng không thể hiểu được.

Trận pháp trong này chia thành rất nhiều tầng, trận pháp tổ hợp từ mười thuật
hình ấn trở lên, trận pháp tổ hợp từ trăm thuật hình ấn trở lên, trận pháp tổ
hợp từ nghìn thuật hình ấn trở lên, cứ thế cứ thế lên đến vạn thuật hình ấn,
mười vạn, trăm vạn, nghìn vạn, đến trăm triệu v.v

Ngọc Phong đã cố gắn rất nhiều, đã thử nhiều cách như khắc trên đất, kim loại,
thông qua bí thuật Hòa Nhập ngưng tụ trong không khí nhưng cũng chẵn ăn thua,
kết cục chỉ có duy nhất là bạo trận, nổ cái bùm mà thôi. Đến cả trận pháp đơn
giản nhất, hắn cũng không làm được, mẹ hắn cũng gặp tình trạng tương tự, không
thể thiết lập trận pháp được.

Ngọc Phong xem cuốn sách một hồi rồi đặt nó xuống bàn, thở dài “ này tiểu
Tinh, ngươi có biết vì sao ta không thể ngưng tụ trận pháp được hay không?

“ Ngươi hỏi hay nhỉ, ta hiểu biết tuy nhiều nhưng ta cũng đâu phải là thần,
đâu phải việc gì ta cũng biết, mà trong số những thứ ta không biết có cả trận
pháp thuật hình ấn a, nếu đã làm không được thì thôi” tiểu hồ ly Tinh Tinh
ngồi trên bàn thưởng thức chùm nho tươi, nói

“ Hừ, ta không tin là có tà, thử lại xem sao” Ngọc Phong hừ lạnh một tiếng,
lấy từ trong trữ vậy giới chỉ ra một tấm sắt tương đối lớn, diện tích khoảng
một mét vuông, sau đó hắn lại lấy thêm ra một thanh đao khắc hai màu trắng đen
dài hai mươi cm, bắt đầu chăm chú khắc các thuật ấn phúc tạp lên tấm sắt.

Từng đường cong, nét thẳng hoàn mĩ dần dần hiện lên trên bề mặt tấm sắt. Cánh
tay cầm đao của Ngọc Phong di chuyển thoăn thoắt cực nhanh, tạo ra hàng loạt
tàn ảnh trong không khí. Sau khoảng hai mươi phút, bền mặt tấm sắt đã phủ đầy
thuật hình ấn phức tạp, liên kết với nhau bởi một thuật hình ấn nho nhỏ nằm ở
trung tâm. Trận pháp mà Ngọc Phong vừa mới khắc xong chính là trận pháp cơ bản
nhất trong cuốn sách, Tụ Linh Trận.

Tụ Linh Trận, tên như ý nghĩa, trận pháp này chính là dung để tụ tập linh khí
thiên địa xung quang tại một vị trí nhỏ hẹp để người tu luyện có thể tăng
nhanh số lượng linh khí có thể hấp thu được. Ngồi bên trong tòa trận pháp này
tu luyện một ngày bằng người khác tu luyện bốn ngày, tùy vào đẵng cấp trận
pháp cao hay thấp mà mức độ linh khí cũng như phạm vi tác dụng cũng nhiều hay
ít. Trận pháp mà Ngọc Phong vừa mới khắc ra này là Tụ Linh Trận cấp một, cấp
thấp nhất, linh khí nó tụ tập lại có mật độ cao gấp ba lần bình thường và phạm
vi tác dụng chỉ có diện tích bốn mét vuông mà thôi, chỉ đủ cho một người sử
dụng.

Khắc xong trận pháp, Ngọc Phong lại cầm cống sách cổ lên, đối chiếu xem thử có
điều gì sai sót hay không. Sau khi chắc chắc nó giống hoàn toàn với trận pháp
vẽ trong sách, Ngọc Phong mới tiếp tục lấy ra mười khỏa ma hạch ma thú cấp
một, lần lượt khảm vào các lỗ có sẵn hắn tạo ra từ trước.

Xong xuôi mọi việc Ngọc Phong thả lỏng tâm thần hít sâu một hơi lương khí. Hắn
tập trung cực độ, vươn bàn tay rót một tia linh khí mỏng manh vào thuật hình
ấn vị trí trung tâm, hay còn được gọi là mắt trận, làm nó sáng lên, sau đó hắn
tiếp tục dẫn dắt tia linh khí lần lượt đi qua từng thuật hình ấn có khảm ma
hạch cấp một tạo thành một vòng tròn hoàn mĩ.

Ngay khi vòng tròn được khép kín, Ngọc Phong liền thu tay lại. Tất cả đường
nét cấu thành trận pháp từ từ sáng lên.

Ngọc Phong đừng ngoài, tim đạp cực nhanh, miệng thì lầm bẩm không ngừng “
thành công nào, làm ơn thành công, đừng nổ!”

Trận pháp cứ như thế sáng lên theo từng giây nhưng hình như nó không hề có ý
định dừng lại, đến khi nó phát ánh sáng gần như là chói lóa mắt thì Bùm, một
tiếng nổ khủng bố vang lên, bụi bay mù mịt, kình khí cực mạnh sinh ra làm quần
áo Ngọc Phong rách lổ chỗ, mặt mày hơi nám đen vì khói. Còn tấm sắt khắc trận
pháp thì vỡ nát tung tóe không còn trông ra hình dạng.

Vụ nổ khủng bố xảy ra cũng làm cho các dong binh canh gác xung quanh giật bắn
mình, còn tưởng là có kẻ địch tấn công nữa chứ. Nhưng khi nhận thấy tiếng nổ
phát ra từ căn nhà ba tầng của đoàn trưởng thì bọn hắn bình tĩnh lại. Một tên
dong binh cẩn thận tới gần căn đình của Ngọc Phong, thấy hắn vẫn bình yên vô
sự mà đứng đó, liền hỏi nhỏ “ thưa đoàn trưởng, vụ nổ vừa nãy là?”

Ngọc Phong thở dài, phất tay nói “ không có việc gì đâu, ta chỉ thử nghiệm
thuật khí mới mà thôi, ngươi cứ tiếp tục làm công việc của mình đi thì hơn”

Tên dong binh nghe vậy liền cung kinh cuối đầu “ vậy thuộc hạ xin cáo lui”

Tiểu hồ ly tinh tinh ăn một trái nho chín mọng ngập nước trong miệng, cười nói
“ ta nói này, nếu đã không được thì bỏ qua một bên đi, đừng có cố gắng quá coi
chừng quá cố luôn đó, không học được trận pháp cũng chả sao, nó cũng không hề
ảnh hưởng đến chiến lực của ngươi a”

Nghe Tinh Tinh nói, Ngọc Phong lâm vào trầm tư “ mình có nên từ bỏ không nhỉ,
trận pháp cho dù không ảnh hương đến chiến lực nhưng lại có ích rất nhiều cho
thế lực của hắn, thử nghĩ mà xem nếu dong binh đoàn Hắc Lang mà có một Tụ Linh
Trận cấp ba thì tu vi của mọi người sẽ tăng vùn vụt”


Bất Tử Nhãn - Chương #80