Người đăng: QuytSweet
Chương 8: Lục Linh
Ngọc Phong quan sát xung quanh, trong màn đêm đen nghịt, mọi cảnh vật đều xuất
hiện rõ ràng trong mắt hắn “ thì ra đây chính là sức mạnh thấu bóng tối”
Ngọc Phong đưa bàn tay ra trước mặt, một ngọn lam hỏa xuất hiện, thiêu đốt tay
của hắn “ lam hỏa của U Minh Linh miêu, sức nóng thật kinh người”.
Hắn chưởng ngọn lửa về phí gốc cây đối diện, phừng, phừng, chỉ trong nháy mắt
cái cây to lớn tan thành tro bụi.
“ Qúa ghê, tuyệt vời, nếu bây giờ mà đấu với Phan Long mình chỉ cần một đòn là
có thể đã bại hắn rồi” Ngọc Phong thầm nói
Sau đó hắn bắt đầu tiến hành thu thập da, xương và răng con cá sấu, tất cả các
bộ phận của ma thú cấp ba đều tương đối đắt giá, dù gì muốn giết một ma thú
cấp ba cần phải có hai hoặc ba cao thủ khí Hồn hợp sức mới có thể làm được.
Ngọc Phong giết được U Minh Linh Miêu bị thương phần lớn là nhờ vào may mắn và
ra tay bất ngờ. Sau đó hắn xẻ vài miếng thịt cất vào nhẫn trữ vật, bên trong
con cá sấu còn có một ma hạch cấp ba thổ thuộc tính.
Xác khô con U Minh Linh Miêu thì Ngọc Phong không đụng tới làm gì, bởi vì nó
đã bị hắn hút khô rồi, xương cốt của nó bây giờ không khác gì gỗ mục là mấy.
“ OH” bổng có một vật hấp thu sự chú ý của hắn, phía xa xa, cách hắn ba trăm
mét có một cái gì đó đang tỏa ánh sáng trắng diệu nhẹ, tuy nhiên vùng chiếu
sáng của nó chỉ vẻn vẹn năm mét, nếu Ngọc Phong không kích hoạt được tầng thứ
nhất của Bất Tử Nhãn ( Miêu nhãn ) hắn sẽ không nhận ra sự tồn tại của nó.
Ngọc Phong từng bước cẩn thận đi về phía ánh sáng trắng, sau một lúc hắn đã
tới nơi, ánh sáng trắng thật ra là một gốc linh thảo nhỏ chừng cây đũa, cao
khoảng ba mươi cm, chỉ có ba chiếc lá và duy nhất một cái quả màu đỏ nhạt to
như trái nhãn, kéo cái cây quằn xuống đất.
Ngọc Phong không biết đây là loại linh thảo gì, tuy nhiên trông bề ngoài của
nó chắc là rất quý, những loại linh thảo mẹ từng hái về không có một loại nào
trông kì dị như thế cả, đây chắc chắn là thứ mà hai con linh thú cấp ba ban
nảy chiến đấu người chết ta sống để đạt được và cũng là lý do có sự xuất hiện
của ma thú cấp ba ở ngoài bìa rừng. Nơi này đa số là ma thú cấp một, thỉnh
thoảng sẽ có vài con ma thú cấp hai chứ tuyệt nhiên không thể có ma thú cấp ba
được.
Nhận ra giá trị liên thành của nó, Ngọc Phong bắt đầu nhẹ nhàn đào gốc cây
linh thảo, hắn có ý định mang nguyên cây đi luôn, hắn không biết cái quả trên
cây đã chín chưa nên không dám vọng động, sau năm phút hì hục đào bới, Ngọc
Phong đã an toàn đưa cái cây linh thảo ra khỏi mặt đất, hắn xé một miếng vải
áo, bọc gốc cây linh thảo thật chặc, sau đó lột cái áo ngoài ra làm thành một
cái túi bỏ cây Linh thảo vào mang trên lưng, hắn không thể cho nó vào nhẫn trữ
vật được, nếu không nó sẽ chết.
Làm xong mọi thứ trời cũng tờ mờ sáng, Ngọc Phong bây giờ đã thu Miêu nhãn
lại, con mắt của hắn biến trở lại thành hình dạng mắt người màu đen, khi cần
hắn có thể biến đổi nó thành Miêu Nhãn trong nháy mắt. Hôm nay hắn quyết định
đi sâu vào U Minh sơn mạch tìm ma thú cấp hai liệp sát cũng như thí nghiệm
năng lực thứ hai của Miêu Nhãn, Trấn Áp U Linh.
Sau một giờ đi bộ chậm chạp, Ngọc Phong cũng đã thông qua phần bìa rừng vào
sâu trong U Minh sơn mạch, hắn không dám đi nhanh cũng như phát ra tiếng động
quá lớn, bên trong sơn mạch này có rất nhiều thể loại ma thú từ cấp hai cho
tới cấp bốn, nghe mẹ nói bên trong sâu thẳm sơn mạch còn có ma thú cấp năm và
thú vương cấp sáu sinh sống. Tuy hắn biết đây là phần ngoại vi sơn mạch chỉ có
đa số là ma thú cấp hai và cấp ba nhưng an toàn vẫn là chính.
Ngọc Phong tìm một cái cây cao hai mươi mét leo lên, hắn tính mai phục trên đó
chờ đợi con mồi xuất hiện. Không để hắn chờ đợi lâu, vài phút sau, một con ma
thú cấp hai Thằn Lằn Băng bò tới dưới cái cây.
Tuy gọi là U Minh sơn mạch như bên trong nó có rất nhiều loại ma thú thuộc
tính khác nhau sinh sống chứ không phải chỉ có ma thú thuộc tính hắc ám, sơn
mạch này manh tên là U Minh chỉ vì bên trong sơn mạch có một đầu ma thú cấp
sáu là Bát Dực U Minh Bức ,nó cũng chính là chúa tể cái sơn mạch này.
Nhìn thấy con mồi, Ngọc Phong tay ầm cán kiếm từ trên cây phóng xuống, nhắm
vào đầu con Thằn Lằn Băng xuất kiếm “ Khai hoa”, keng, thanh thiết kiếm chạm
vào da đầu nó văng ra các tia lửa như va chạm với kim loại, tuy nhiên con Thằn
Lằn Băng vẫn chịu một vết thương tóe máu tại đầu.
Bị tấn công bất thình lình, con Thằn Lằn Băng tức giận quay đầu phùng mang đe
dọa Ngọc Phong, khè khè, nó mở miệng phung ra một làn hơi lạnh băng, bên trong
cò chứa chi chít gai băng đáp trả.
Ngọc Phong linh động xoay chuyển thân pháp, né qua một bên tiếp tục nhắm vào
vết thương trên đầu nó xuất kiếm “ Phong hoa”.
Nhận ra nguy hiểm, con Thằn Lằn Băng xoay người, vung đuôi ngăn cản đòn tấn
công. Keng, tiếng va chạm của thanh kiếm với đuôi Thằn Lằn Băng vang lên, cả
hai bị đánh bật trở về nhưng cái đuôi của Thằn Lằn Băng lại không hề có vết
thương nào, nó đã ngưng kết lớp băng tạo thành một cái giáp đuôi vững chắc.
“Khè, khè” sau khi ngăn chặn thành công kiếm chiêu của Ngọc Phong, con Thằn
Lằn Băng khè lưỡi thị uy, đồng thời há miệng phun ra vài chụt cái gai băng sắt
nhọn
“ Phòng ngự tốt lắm, xem cái giáp băng của ngươi có thể đỡ được đoàn tấn công
kế tiếp của ta không” Ngọc Phong bằng thân pháp nhanh nhẹn, lắc léo trong màng
nưa gai băng, lao thẳng về phía con Thằn Lằn Băng dâm ra một kiếm “ Xiên Hoa”
, chiêu này hắn mới chỉ nắm được da lông, khi luyện tập nhiều nhất là xiên
được hai cánh hoa. Tuy nhiên con Thằn Lằn Băng lại không phải cánh hoa nhỏ bé
trong gió mà là một con ma thú đồ sộ nên không sợ đâm hụt được, với lại chiêu
Xiên Hoa là một chiêu đâm kiếm, nó chứa sức mạnh nhiều hơn hai chiêu chém là
Khai hoa và Phong hoa.
“ Khè” con Thằn Lằn Băng kêu lên một tiếng to lớn xoay người vút mạnh cái đuôi
vào Ngọc Phong, ý đồ muốn đoán đỡ. Nhưng nó đã tính lầm, phụt, khác với hai
lần trước, lần này kiếm của Ngọc Phong đã xiên qua lớp băng dày cộm, đóng đinh
đuôi nó lên trên một thân cây.
“ Khè eeeeeeeeeeee!” trúng đòn nghiêm trọng, con Thằn Lằn Băng kêu lên đau
đớn.
“Kết thúc rồi, U Minh Hỏa diễm ( tên Ngọc Phong đặt cho ngọn lữa này)” Ngọc
Phong buông kiếm, lùi ra xa hai mét, trên hai tay hắn bùng lên ngọn lữa màu
xanh lam, chưởng mạnh vể phía con Thằn Lằn Băng
Nhận thấy sức nóng kinh người của ngọn lửa, con Thằn Lằn Băng biết cái chết
đang cận kề, nó há mồn phun ra một làn khí lạnh về phía ngọn lửa xanh lam đồng
thời tự chặt đứt đuôi, bỏ trốn vào sâu trong rừng, ánh mắt đầy sợ hãi cùng căm
thù.
Hơi lạnh gặp lửa nóng bốc hơi cực nhanh, tạo thành một lớp hơi nước che mất
tầm nhìn của Ngọc Phong, hắn lui lại tạo thế phòng thủ đợi hơi nước tan đi,
hắn sợ con Thằn Lằn Băng sẽ sử dụng một đòn đánh uy lực bất ngờ nào đó như con
U Minh Linh Miêu khi trước.
Tuy nhiên, hắn đã đoàn lầm, hai mươi giây sau hơi nước bay đi hết, Ngọc Phong
chỉ thấy thanh thiết kiếm cùng cái đuôi ở trên cây, còn con thằng lằn thì biến
đi đâu mất.
“ Thật giảo hoạt a!” Ngọc Phong cảm khái, hắn rút thanh kiếm cho vào vỏ rồi
lập tức rời khỏi nơi này, có trời mới biết trận đấu vừa rồi có dẫn vài con ma
thú cấp cao đến hay không.
Sau đó, Ngọc Phong lại tìm một cái cây khác, trèo lên tiếp tục lần mai phục
thứ hai mai phục, lần này là một con ma thú cấp hai Ma Trư( Lợn ma) lông đen
mắt đỏ chạy qua khu vực mai phục của Ngọc Phong. Chớp lấy thời cơ, Ngọc Phong
lao ra tấn công toàn lực “ Khai hoa”.
Trái ngược với con Thằn Lằn Băng lúc nảy phản khán dữ dội, com Ma Trư này khi
thấy Ngọc Phong lao tới chỉ nằm phủ phục xuống mặt đất, rung người sợ hãi.
Phụt, đường kiếm chém qua, cái đầu Ma Trư lăn lông lốc dưới thảm lá khô vàng.
Ngọc Phong bất ngờ trước uy lực một kiếm của mình “ thế éo nào, cái gì thế
này, sao ma thú cấp hai gì mà yếu như đậu hủ thế nhỉ?” Nhưng sau một lúc ngẫm
nghĩ, hắn mới nhận ra, con heo này là ma thú thuộc tính hắc ám “ không không
phải con Ma Trư này yếu, chính là nó, công năng thứ hai của Miêu nhãn, trấn áp
u linh, chính nó đã trấn áp con Ma Trư này, làm nó không thể chống cự, đúng
vậy chắc chắn là nó” Ngọc Phong càn nghĩ càn chắc chắn khả năng này.
“ Hà Hà, nếu thế thì mình chỉ cần tìm các ma thú hệ hắc ám xuống tay là được
rồi, có khi còn giết được ma thú cấp ba cũng không chừng, mỗi ma hạch ma thú
cấp hai nghe đâu giá rất cao nha, ma hạch ma thú cấp ba thì càng quý hơn nữa,
chỉ cần mình giết mười con ma thú cấp hai thôi là có một đống kim tệ rồi, giàu
to, hô hô hô” Ngọc Phong hắc hắc cười gian.
Kim tệ là loại tiền tệ thông dụng ở Bát Quốc Cương Vực, một gia đình dân chúng
bình thường như nhà của Ngọc Phong thu mập trong một năm chỉ được năm mươi kim
tệ mà thôi cho nên nếu kiếm được nhiều ma hạch và bán thì đó một khoảng tài
phú vô cùng lớn đối với Ngọc Phong.
Hắn thu thập con Ma Trư rồi tiếp tục tìm một cái cây khác mai phục.
……………………
Đến giữa trưa Ngọc Phong tổng cộng giết năm con ma thú thuộc tính hắc ám gồm
hai con Ma Trư cung, một con Ám Xà, một con Linh Hầu, thu được năm cái ma hạch
cấp hai.
Ngọc Phong đến bờ sông gần nhất tìm chỗ nghỉ chân, hắn chọn một mỏm đá trơn
láng hạ trại, lôi con Ma Trư ra cạo lông làm sạch, xiên que bắt đầu nướng, hắn
tiếp tục lấy gia vị bên trong giới chỉ ra tẩm nếm thức ăn. Một mùi hương thơm
nức mũi dần dần xông lên làm Ngọc Phong chảy nước miếng.
Bổng, một tiếng kêu la thu hút sự chú ý của Ngọc Phong
“ Cứu ta với, thúc thúc cứu ta với, huhuhu, ta không chơi nữa đâu, ta muốn về
nhà, huhu” một cậu bé vẻ mặt hốt hoảng vừa chạy vừa kêu la, vọt ra từ trong
rừng bên bờ sông đối diện, phía sau cậu là một con ma thú cấp hai am hiểu
phong nguyên tố, Phong Lang gầm gừ rượt theo.
Thấy thế, Ngọc Phong liền đứng dậy đá cành cây khô bên cạnh lên phía trước,
sau đó khinh thân lên điểm vào cành cây bay qua con sông.
Chỉ qua hai lần nhúng nhảy, Ngọc Phong đã tiếp đất ngay giữa Phong Lang và cậu
bé, đồng thời hắn xuất một chiêu kiếm mạnh nhất “ Xiên hoa” về phía con Phong
Lang
Vì bị tấn công bất ngờ, con Phong Lang chưa kịp nhận thấy sự có mặt của Ngọc
Phong thì đã chết.
Sau khi giải quyết con Phong Lang, Ngọc Phong nhìn về phía cậu bé mặt mày lem
luốt đang khóc thút thít đằng xa quắt tay “ ê nhóc, lại đây, không sao nữa
rồi, ta đã giết nó”
Cậu bé lau nước mắt chạy tới trước người Ngọc Phong, thành thật chắp tay cảm
tạ “ cảm ơn ca ca đã cứu ta, nếu không, ta sợ sẽ bị nó ăn thịt mất thôi”, nó
vừa nói vừa nhìn xác con Phong Lang, nước mắt lại ứa ra.
“ Nó chết thật rồi không còn gì để sợ nữa, yên tâm đi” nói xong, Ngọc Phong
xoay người bắt đầu thu thập da xương của con Phong Lang.
“ Nó chết thật rồi à” cậu bé vẫn còn sợ sệt, rụt rè nói
“ Ừ chết rồi, đợi một tý, ta đưa nhóc tới trại của ta” Ngọc Phong dặn dò xong
tiếp tục lột da con sói, vài phút sau, hắn ôm đứa bé bay qua bờ sông trở lại
mỏm đá
“ Ngươi lại kia rữa mặt đi, ta lại nướng nốt con lợn cái” Ngọc Phong bảo
“ Uhm” cậu bé đáp lời, chạy tới bờ sông bắt đầu rữa ráy.
Năm phút sau, cậu bé đi tới cạnh bếp lửa, ngồi đối diện Ngọc Phong, cậu bé
nhìn con lợn quay chép miệng, bụng kêu òn ọt.
Khi nhìn thấy dung mạo của cậu bé Ngọc Phong liền ngẫn ngơ, một đầu tóc xoăn
ngắn màu vàng kim, lành da trắng sáng như ngọc thạch, mắt to, môi mỏng phớt
hồng trông rất dễ thương, nó thấp hơn Ngọc Phong một cái đầu.
Sau vài giây thất thố, Ngọc Phong bình tĩnh lại, xé một cái đùi lợn đưa cho
cậu bé “ Này ăn đi, ta tên là Ngọc Phong, ngươi tên là gì? Tại sao lại chạy vô
U Minh sơn mạch, lại còn bị con Phong Lang đuổi giết nữa chứ”
Thấy cái đùi lợn, căn mỡ đưa đến, cậu bé vui mừng nhận lấy cắn lấy cắn để, nó
đã không có gì vô bụng hai ngày nay rồi. Cái miếng xinh xinh nhai nhóp nhép
dính đầy dầu mở, nói “ cảm ơn Phong ca ca, ta tên là Lục Linh, ta là ở trong
nhà buồn chán quá nên trốn ra ngoài chơi, ai ngờ bị Manh thúc thúc phát hiện.
Tuy nhiên vì ta nài nĩ nên thúc thúc đã dẫn ta vào U Minh sơn mạch để tham
quan, không ngờ ở đâu có một con ma thú cấp năm Tật Phong Báo nhảy ra tấn
công. Manh thúc thúc bảo ta chạy đi trước, còn người ở lại chặn nó, sau đó sẽ
tìm ta sau, nhưng đã hai ngày rồi ta lang thang trong rừng nhưng chẳng thấy
thúc thúc đâu, Ực”
Cậu bé nuốt miếng thịt rồi nói tiếp “ khi nãy ta đói quá nên tìm một số quả
dại để ăn ai ngờ lại đi vào ổ của một con Phong Lang nên bị nó đuổi giết tới
tận bây giờ, may mà có ca ca” nghĩ tới cảnh đó thì cậu bé gương mặt lại nổi
lên nét sợ hãi.