Ngọc Phong Vs Trần Nhân


Người đăng: QuytSweet

Sau khi Tiêu lão rời khỏi, hàng loạt cánh cửa từ khối kiến trúc mở ra, mài
chục bóng người nối tiếp nhau bước ra, mỗi người đều có linh lực dao động
cuồng cuộn quanh thân thể, khí thế cực lớn.

Trần Nhân vừa bước ra khỏi phòng liền nhìn thấy Ngọc Phong đang ở phía xa xa,
hắn lập tức hưng phấn chạy đến kế bên Ngọc Phong cuối đầu, liên tục cảm tạ“ đa
tạ Phong thiếu đã ban đan dược, hiện tại tu vi của thuộc hạ đã đến tứ tinh khí
hồn rồi”

Có Trần Nhân dẫn đầu, những ngươi còn lại cũng lũ lượt cuối đầu thành kính “
tạ ơn đoàn trưởng ban cho đan dược”

Nhìn dao động linh khí tu vi khí hồn vì vừa mới đột phá mà không thể thu liễm
của mọi người, Ngọc Phong gật đầu thỏa mãn, nói “ Trần Nhân, báo cáo thử xem
tình hình tu luyện của mọi người như thế nào?”

Không chút chần chừ, Trần Nhân ngay lập tức trả lời “ sau lần bế quan này, tất
cả có tổng cộng ba mười người từ khí linh tấn chức khí hồn, chỉ cần một khoản
thời gian củng cố tu vi là có thể tiếp tục đột phá tiếp. Măm vị thủ lĩnh nhất
tinh khí hồn cũng đã tấn chức tam tinh khí hồn, ngoài ra còn vô số dong binh
nhờ vào thăng linh đan mà gia tăng tu vi khí linh vô cùng nhanh”

Nghe Trần Nhân bẩm báo, Ngọc Phong thầm gật đầu, hắn đặt tay lên bả vai Trần
Nhân, đưa một luồng linh khí mỏng manh kiểm tra cơ thể hắn. Linh khí lam nhạt
len lỏi qua từng đường kinh mạch, chạy ngược xuôi trong cơ thể Trần Nhân. Trần
Nhân cũng đã cảm nhạn được có một ta linh khí nhỏ bé đang di chuyển trong cơ
thể mình, tuy nhiên hắn không hề có ý định dứt ra, hắn biết Ngọc Phong sẽ
không bao giờ làm hại hắn.

Sau một lúc, Ngọc Phong mới thu lại tia linh khí, buôn bàn tay ra khỏi vai
Trần Nhân “ căn cơ của ngươi rất tốt, lần này liên tiếp đột phá hai tiểu cảnh
giới cũng không để lại di chứng gì”

“ Đây cũng là nhờ Phong thiếu chỉ điểm a” Trần Nhân được Ngọc Phong khen ngợi
vẻ mặt lập tức tự hào cười haha.

“ Ngươi cảm thấy với tu vi lúc này nếu lần nữa đối chiến với Long Phi thì có
thể nắm được bao nhiêu phần thắng?” Ngọc Phong khoanh hai tay trước ngực, hỏi

Trần Nhân nghe thế, vẻ mặt tràng ngập sự tự tin, nói dõng dạc “ nếu có thể
chiến đầu với Long Phi lần nữa, thuộc hạ tin chắc mình sẽ có mười phần thắng”

“ Mười phần sao? Ngươi giải thích ta nghe thử” Khóe môi Ngọc Phong hiện lên
tiếu ý, mấy người thủ lĩnh bên cạnh cũng đôi mắt mong chờ, xem thử Trần Nhân
sẽ giải thích ra sao, dù gì Long Phi cũng là ngũ tinh khí hồn, trong khi Trần
Nhân chỉ là tứ tinh mà thôi.

“ Huyết công mà thuộc hạ đang tu luyện, có những thuật khí yêu cần phải có
trình độ tu vi cao mới có thể thi triển được, như Đại Huyết Cầu, hay Liên Châu
Đại Huyết Thủ Ấn. Nếu mà có thể chiến đấu lại với Long Phi, thuộc hạ tin chắc
mình sẽ dồn hắn vào đường cùng” Trần Nhân nắm chặt nắm đấm, tự tin nói.

Tuy nhiên, Ngọc Phong chỉ cười nhạt nhìn hắn mà thôi “ nói dù sao nói cũng chỉ
là nói, hay là ngươi tỷ thí với ta một trận đi, khi ấy ta có thể tự mình đánh
giá chuẩn sát chiến lực của ngươi”

“ Tỷ thí vói Phong Thiếu?” Trần Nhân nghe Ngọc Phong nói thế liền giật mình,
nhưng ngay sau đó hắn ngay lập tức gật đầu đồng ý, muốn đánh nhau với Phong
thiếu không phải là việc muốn là được, đa số những người từng ra tay với Phong
thiếu, hắn chưa từng thấy ai còn sống cho tới bây giờ cả.

“ Phó đoàn trưởng cố lên”

“ Phó đoàn trưởng ráng đánh hết sức nhá”

“ Quầy! Mong rằng đoàn trưởng thủ hạ lưu tình, mặt của phó đoàn trưởng đã khó
coi như thế rồi, nếu mà bị ăn đòn không biết sẽ biến dạng ra sao”

Mấy tên dong binh xung quanh bắt đầu hô hào cổ vũ vô cùng nhiệt tình.

Ngọc Phong thấy Trần Nhân đã đồng ý liền dẫn trước đi tới quảng trường.

Trên quảng trường thao luyện cực lớn của trạch viện, hiện nay đang có hai
người đừng đối mặt nhau. Ngọc Phong dáng vẻ nhàn nhã đừng lặng yên bất động,
toát ra một khí thế như núi thái sơn, không thể nào đổ ngã. Phía bên kia Trần
Nhân vẻ mặt nghiêm túc, cẩn trọng vận công, từng luồng linh khí huyết sắc bắt
đầu bốc lên từ cơ thể của hắn, khí chất bản thân hắn cũng hoàn toàn thay đổi,
dáng vẻ như một sát nhân cuồng ma.

Ngọc Phong đưa cánh tay về phía Trần Nhân quắt quắt khiêu khích “ ngươi ra tay
trước đi”

“ Đã như vậy thuộc hạ sẽ không khách sáo nữa” nghe Ngọc Phong nói thế, Trần
Nhân lập tức xông lên, khi đối chiến với Phong thiếu, không cho phép hắn bỏ
qua một chút lợi thế nào.

Đôi tay Trần Nhân ngập tràng huyết khí, biến thành hai huyết trảo, bén nhọn
như móng vuốt của liệt báo. Khí thế như sư tử bắt mồi, vồ thẳng vào Ngọc
Phong.

Thế công của Trần Nhân ngập tràng sức mạnh nhưng Ngọc Phong chỉ cần lướt người
ngang một cái là dễ dàng tránh thoát, bàn tay Ngọc Phong duỗi thẳng ra tạo
thành đao chặt mạnh xuống cổ tay của Trần Nhân không chút lưu tình.

Chát, trảo đao giao phong phát ra tiếng vang chát chúa. Ngay sao đó, huyết
trảo còn lại của Trần Nhân cũng vung tới, thế công như lôi đình, tạo nên một
vệt sáng huyết sắc trên không trung. Tuy nhiên Ngọc Phong vẫn dễ dàng cùng
chưởng đao ngăn chặn lại.

“ Chiêu thức của phó đoàn trưởng lại lợi hại hơn nữa rồi, nếu là ta chắc chắc
sẽ không thể ngăn cản dễ dàng như thế được, chỉ có nước thối lui tránh phong
mang mà thôi” Nguyễn Văn Thuận, một trong thập đại thủ lĩnh của dong binh đoàn
Hắc Lang nhìn thế công của Trần Nhân, nói

Bên cạnh hắn, Phạm Liên Châu, nữ thủ linh duy nhất trong thập đại thủ lĩnh,
cảm khái nói “ đấy là vì đoàn trưởng nhẹ tay thôi, nếu người ra tay thật sự,
đến cả một chiêu chưa chắc phó đoàn trưởng đã đỡ được”

“ Cảm ơn cô đã nói điều mà ai cũng biết” một vị thủ linh to cao đột ngột nói
xen vào

Nghe thế Phạm Liên Châu hừ lạnh một tiếng, không nói nữa mà tập trung xem cuộc
chiến giữa quảng trường.

Trần Nhân càng đánh càng hăng, tốc độ ra đòn như vũ bão, phát ra những tiếng
phừng phựt xé gió. Đứng giữ mưa trảo đầy trời, Ngọc Phong vẫn nhành nhã di
chuyển qua lại không hề khó khăn, hắn như dự đoán trước được các đòn tấn công
của Trần Nhân mà nhẹ nhàn tránh né, đôi lúc lại ra tay như sấm chớp đánh vào
phần cổ tay của Trần Nhân, không bao giờ hụt.

Sau một hồi du đấu gắt gao, hai cổ tay của Trần Nhân đã trở nên tê rần, khí
huyết lưu thông không được, các ngón tay dần dần co quắp lại, không thể điều
khiển. Biết được tình trạng mình đang ở thế xấu, Trần Nhân ánh mắt sắc bén,
linh khí huyết sắc ùng ùng trào ra, tụ tập lại tại đỉnh đầu của hắn tạo thành
một cái mũi khoan bén nhọn. Sau khi mũi khoan được ngưng tụ thành thì bắt đầu
xoay tròn với tốc độ cực nhanh, hắn cuối đầu hướng Ngọc Phong mà lao bổ tới
với tốc độ tối đa như một con tê giác điên loạn.

“ Linh khí dao động trong mũi khoan đó cực lớn a” Nguyễn Vô Kiên, một trong
thập đại thủ lĩnh, giật mình thốt lên

“ Đúng vậy dao động linh khí như thế này chắc chắn là thuật khí hoàng giai
rồi, không thể ngờ phó đoàn trưởng có thể luyện thành thuật khí đó ngay sau
khi tiến giai” một vị thủ lĩnh khác cũng ngạc nhiên không kém.

“ Lần này chắc đoàn trưởng sẽ tạm thời né tránh phong mang mà thôi, cái dùi to
như thế kia làm sao mà đỡ” Nguyễn Văn Thuận kết luận, hắn biết đoàn trưởng rất
mạnh, cực kỳ mạnh nhưng cũng không thể mạnh đến mức cứng đấu cứng với chiêu
này chứ, đoàn trưởng còn chưa phóng xuất linh khí lần nào trong suốt cuộc
chiến, nếu bây giờ mà hắn bộc phát ra cũng không đủ thời gian ngưng tụ để đỡ
đòn.

Đứng trước mũi khoang bén nhọn của Trần Nhân, Ngọc Phong cũng hơi giật mình.
Hắn nhớ hồi trước Huyết Nha Lang phải dùng đến Tử Kim Thương, một khí binh cấp
ba mới có thể thi triển hoàn mĩ thuật khí này, không ngờ giờ đây, chỉ với tu
vi tứ tinh khí hồn Trần Nhân đã có thể thi triển được, mà lại dùng đầu nữa mới
ghê chứ. Ngạc nhiên là thế nhưng Ngọc Phong cũng không hề nao nũng một chút
nào cả, hắn duỗi ngón trỏ thành chỉ, vươn tới trước đâm vào mũi nhọn của Huyết
Khoan, bên trên ngón tay hắn lượn lờ kiếm khí trắng thuần, sắc lạnh.

Nhìn cảnh tượng đó mà tất cả dong binh có mặt tại đây, ai nấy đều hoảng sợ.

“ Đoàn trưởng định dùng một ngón tay để ngăn cản Huyết Khoan hay sao”

“ Một ngón tay bình thường sao có thể ngăn chặn nó chứ”

“ Không được, Trần phó đoàn trưởng, ngài mau dừng tay lại” một tên dong binh
không nhịn được mà hét to, hắn sợ Ngọc Phong sẽ bị thương tổn

Chỉ trong một sát na chớp mắt, chỉ của Ngọc Phong đã va chạm với Huyết Khoan
của Trần Nhân, thời gian lúc này như ngừng lại, từng tiếng tim đập thình thịch
vang vọng trong tâm thần của tất cả dong binh có mặt ở đây.

Nhưng ngay sau đó, một sự việc xảy ra làm họ không thể tin vào mắt mình. Huyết
Khoan của Trần Nhân sau khi va chạm với ngón tay của Ngọc Phong thì lập tức
dừng lại, không thể tiếng thêm một bước nào nữa, trong khi đó nó vẫn xoay tròn
rất nhanh, phá ra những tiếng kêu bén nhọn.

Ngọc Phong nhết môi mỉm cười, nhẹ nhàn nói “ không tệ, sức tấn công như thế
này chắc cũng đủ để giải quyết Long Phi rồi, ngươi nói không hề nói khoát.
Dừng lại tại đây thôi”

Ngọc Phong vừa dứt lời, vô số tiếng răn rắc phát ra, trên thân Huyết Khoan
xuất hiện đầy vết nức vỡ, sau đó nó nổ tung ra thành ngàn mảnh, tan biến vào
thiên địa. Trần Nhân đứng đó, chống tay thở hổn hển nói không ra lời, mồ hôi
trên tráng hắn to như hạt đậu từ từ lăn xuống gò má béo mập. Đoàn Huyết Khoan
vừa rồi, hắn đã dốc cạn linh khí để thi triển, thế mà đến một chéo áo của Ngọc
Phong hắn cũng không thể chạm vào được, đúng là quá đáng sợ mà.

Trần Nhân trong cuộc ngạc nhiên một thì, tất cả dong binh quan sát cuộc chiến
thì ngạc nhiên đến mười, bọn họ trợn mắt há hốc mồm đứng như trời trồng nhìn
bóng hình cao ngất đứng thẳng chính giữa quảng trưởng, một sự rung động cực
lớn không thể diễn tả bằng lời xuất hiện trong tim.

“ Ngài ấy, ngài ấy, chỉ, chỉ dùng một ngón tay để phá hủy Huyết Khoan”

“ Chiêu thức kinh khủng như thế mà chỉ ngăn chặn bằng một ngón tay, không thể
nào, trời ạ” một tên dong binh không tin vào mắt mình, dụi mắt liên tục, thốt
lên

Còn Phạm Liên Châu hiện tai thì hai mắt lấp lánh như ánh sao, thẩn thờ nhìn
gương mặt tuyệt mĩ của Ngọc Phong, khen không dứt miệng “ đoàn trưởng đúng là
quá soái, quá ngầu, quá tuyệt, quá quá quá ghê luôn”

Nhìn biểu hiện trợ mắt ngạc nhiên của mọi người, Ngọc Phong biết rằng hắn đã
hơi quá tay rồi “ không biết có làm tổ thương ý chí của bọn họ không nhỉ” Ngọc
Phong thầm nghĩ.

Tuy nhiên những suy nghĩ ấy chỉ là dư thừa mà thôi, sau một khoảng yên lặng,
quảng trưởng như vỡ òa trong cảm xúc thăng hoa, tất cả các dong binh đều hưng
phấn nhảy cẩn lên ca múa không ngừng, sức mạnh tuyệt đối của Ngọc Phong không
hề gây áp lực tâm lý cho bọn họ, thay vào đó nó làm niềm tin của bọn họ dân
cao hơn bao giờ hết. Thử nghĩ xem, làm thuộc hạ của một vị đoàn trưởng cường
đại như vậy, còn sợ tương lai sau này hay sao, cuộc sống của bọn họ chắc chắc
sẽ tràng ngập màu hồng.

“ Đoàn tưởng uy vũ!”

“ Đoàn trưởng thật cường đại!”

“ Đoàn trưởng vạn tuế!”

“ Đoàn trưởng vạn tuế! Hắc Lang vạn tuế!”

“ Đoàn trưởng vạn tuế! Hắc Lang vạn tuế!”

Trần Nhân sau khi nghỉ ngơi một lúc, cũng đã có sức lực trở lại, trong trận
đấu với Ngọc Phong vừa rồi, hắn không hề chịu một chút thương thế nào cả, chỉ
là sử dụng linh khí quá độ mà thôi. Trần Nhân chống hông nhìn nhìn những tên
dong binh đanh hô hào, hét to “ này, các ngươi ít nhất cũng phải ca ngợi ta
một tý chứ, ta chính là ngươi duy nhất đủ cam đảm để khiêu chiến đoàn trưởng
đấy, các ngươi còn có lương tâm không hả”

“ Thôi đi ba, ai biểu chấp nhận khiêu chiến làm chi cho xấu mặt”

“ Phó đoàn trưởng không cần xấu hổ, thua đại đoàn trưởng cũng là điều bình
thường mà thôi”

“ Ta nói ta xấu hổ hồi nào chứ hả, ta nói là các ngươi tung hô đoàn trưởng thì
cũng tranh thủ cổ vũ cho ta với chứ” Trần Nhân đính chính

Nghe vô số tiếng tung hô, ca ngợi của mọi người, Ngọc Phong mỉm cười gãi gãi
lỗ mũi “ các ngươi ai có hứng thú khiêu chiến với ta thì lên đi, hôn nay ra sẽ
tranh thủ chỉ điểm các ngươi một chút!”


Bất Tử Nhãn - Chương #79