Người đăng: QuytSweet
Trần Nhân hoàn toàn lờ đi những lời dụ dỗ của Long Phi “ ngươi tưởng ra là con
nít ba tuổi hay sao, những lời như thế mà cũng nói ra được”. Hắn đang cố gắng
cầm cự đợi Ngọc Phong tới, vài ngày trước hắn đã gửi thư bằng Lam Điểu rồi,
nếu đoán không sai, lúc này Ngọc Phong chắc chắn đã tới thành Vụ Đô.
Tuy nhiên hắn cố gắng là một chuyện, Long Phi có cho hắn đợi hay không là
chuyện khác, khi nghe Trần Nhân khinh thường lời nói của mình, Long Phi liền
tức giận, thế công trở nên dồn dập, không cho Trần Nhân một cơ hội để hít thở,
đại đao cùng long trảo liên tục va chạm vào nhau tóe lên vô số tia lửa đẹp
mắt.
Giao thủ qua trăm hiệp, Trần Nhân đã có dấu hiệu đuối sức, hành động chậm chạp
dần, trong khi Long Phi vẫn sinh long hoạt hổ, ra tay càng lúc càng hung ác,
nhưng hắn không nhắm vào những nơi chí mạng mà là nhắm vào tứ chi của Trần
Nhân xuống tay.
Hắn chính là đang chơi trò mèo vờn chuột với Trần Nhân
Trên cơ thể Trần Nhân đã xuất hiện mấy vết thương sâu hoắm, máu thấm đẫm cả y
phục.
Rơi vào thế hạ phong, Trần Nhân hiện nay chỉ có thể tập trung đỡ đòn của Long
Phi, trần chiến đã dần dần đến hồi kết.
“ Hắc hắc, kết thúc rồi, chết đi” Long phi cười khằng khặc điền cuồng, long
trảo chụp xuống đầu của Trần Nhân, nếu hắn không kịp thoát khỏi chiêu này, đầu
hắn sẽ vỡ tan như quả dưa hấu.
Đứng trước áp lực của lằng ranh sống chết, tiềm lực của Trần Nhân bộc phát
ngay trong lúc này, đan điền của hắn bất ngờ phát ra tiếng nổ ì ùng, giải
phóng ra cuồn cuộn linh khí, hắn buông đại đao, hai tay kết ấn hét to “ Huyết
Thuật, Huyết Hộ Tráo”. Từ trong cơ thể hắn, linh khí huyết sắc bốc lên ngùn
ngụt, ngưng tụ thành một màng phòng hộ tráo huyết sắc, vừa đúng lúc ngăn chặn
long trảo của Long Phi.
Long Phi hơi ngạc nhiên khi cảm nhận được tu vi của Trần Nhân bổng nhiên bộc
phát như núi lửa, đột phá nhị tinh khí hồn trong tình huống bất lợi như thế
này. Chớp lấy thời cơ ngàn năm có một này, Trần Nhân lập tức biến đổi thủ ấn “
Huyết Thuật, Huyết Đao”. Cơ thể béo mập như con heo của hắn bổng nhiên thu nhỏ
lại như người bình thường chỉ trong vòng một hơi thở, từ hai bàn tay của hắn,
máu huyết phá thể phun ra ngoài, ngưng tụ thành hai huyết đao bén nhọn, nhắm
vào cổ họng của Long Phi mà đâm tới với tốc độ cực nhanh.
Nhưng Long Phi cũng không phải con gà mờ, hắn chỉ thất thần trong chốc lát mà
thôi, ngay lúc Trần Nhân đâm huyết đao tới, hắn đã hoàn toàn thanh tinh lại.
Nhìn huyết đao bén nhọn đang dần dần phóng to trước mắt, Long Phi liền bùng nổ
tất cả linh khí trong cơ thể, một tiếng long ngâm kinh thiên bổng nhiên vang
lên, hình xăm kim long trên cơ thể hắn bổng nhiên cử động, ngốc đầu chui ra
khỏi cơ thể của hắn, há miệng cắn chặt lấy hai thanh huyết đao của Trần Nhân,
khi chúng chỉ còn cách cổ họng của Long Phi chỉ vài cm nữa mà thôi, sau đó lực
cắn cực lớn của nó đã phá nát hai thanh đao thành trăm mảnh.
Huyết Đao chính là máu huyết của Trần Nhân ngưng tụ mà thành, Huyết Đao phị
phá hủy cũng làm cho hắn bị nội thương nghiêm trọng, Trần Nhân phun một búng
máu tươi, liên tục lùi ra sau năm sáu bước.
Thoát chết trong gan tất, khuôn mặt Long Phi dữ tợn vì tức giận, cứ tưởng tên
mập khốn khiếp này chỉ cần vài chiêu là có thể dễ dàng giải quyết nên hắn muốn
chơi đùa một lát, không ngờ tý nữa là lật tuyền trong mương.
“ Không ngờ ngươi phải ép ta dùng đến Long Hình Ấn, ngươi có chết cũng có thể
tự hào rồi đó” Long Phi gằn từng chữ.
Long hình sau khi ngăn chặn thành công hai thanh huyết đao liền quấn quanh
cánh tay của Long Phi, dung hợp vô long trảo của hắn. Lúc này long trảo đã
phóng to lên gấp năm lần lúc trước, Long Phi nắm chặt long trảo to lớn nhắm
vào cơ thể Trần Nhân mà đấm mạnh, thánh thế vô cùng lớn. Nếu lãnh trọn một cú
này, Trần Nhân chắc chắc sẽ chết không thể nghi ngờ.
Nhìn Long trảo to lớn đánh về phía mình, Trần Nhân buông lỏng hai tay, hai mắt
nhắm lại, lẩm bẩm “ cuối cùng, ta vẫn không thể phò trợ Phong thiếu đến cuối
hành trình”
“ Không có sự đồng ý của ta, ngươi không thể giết hắn được!” một tiếng nói trẻ
trung tràng đầy nội lực bổng nhiên vang lên bên tai Trần Nhân làm hắn giật
mình mở mắt ra.
Trước mặt hắn, Ngọc Phong không biết đã xuất hiện từ lúc nào, đưa bàn tay mảnh
khảnh thon dài, nhẹ nhàn chặn long trảo của Long Phi.
Nhìn người thanh niên bổng nhiên xuất hiện trước mắt, Trần Nhân vui mừng hét
lên “ Phong thiếu, cuối cùng ngài cũng đến rồi!”
Ngọc Phong liếc mắt nhìn Trần Nhân, nhết mép cười “ chuyện còn lại để ta lo
cho”
Bổng nhiên có một tên nhóc không biết từ đâu chui ra dễ dàng ngăn chặn long
trảo của mình, Long Phi tức giận quát ro “ ngươi là thằng quái nào, khôn hồn
thì chút khỏi đây, nếu không đừng trách ta không khách khí”. Bản thân hắn biết
rõ long trảo của hắn sau khi dung nhập long hình có uy lực to lớn như thế nào,
thế mà tên thanh niên trước mắt này chỉ dùng một cánh tay dễ dàng ngăn chặn
lại, tuy hắn còn chưa dùng toàn lực nhưng người thanh niên này cũng không tầm
thường.
Nếu nảy giờ là một tên nhải nhép nào đó thì hắn đã lập tức dùng một đấm đập
nát thành tương lâu rồi chứ không nhiều lời như vậy.
Nghe Long Phi nói thế, Ngọc Phong chỉ bĩu môi khinh thường “ ngươi đem người
đến nhà ta, đánh người của ta, bây giờ lại hỏi ta là ai sao?”
“ Ngươi chính là vị đoàn trưởng luôn luôn dấu mặt đó của Hắc Lang dong binh
đoàn” nghe thế, Long Phi ngạc nhiên thốt lên, hắn không ngờ đoàn trưởng của
một dong binh đoàn to lớn, quy mô hàng nghìn người lại trẻ như vậy.
“ Đã biết thì tốt, bây giờ đã đến lúc các ngươi trả giá cho các hành động này”
Ngọc Phong dứt lời, tay biến thành quyền nhắm Long Phi mà đấm tới.
Nhìn chiêu thức tấn công đơn giản của Ngọc Phong, Long Phi khinh thường vươn
long trảo to lớn của mình đón đỡ, hắn tuy xem trọng Ngọc Phong nhưng hắn không
tin rằng một tên trẻ tuổi như Ngọc Phong có thể có tu vi cao hơn bản thân hắn
được.
Tuy nhiên suy nghĩ đó của hắn đã hoàn toàn sai lầm, long trảo ngay khi va chạm
với quyền đầu của Ngọc Phong liền rức rạn rồi vỡ vụng chỉ trong nháy mắt, sau
khi phá vỡ long trảo, quyền đầu của Ngọc Phong không hề khựng lại mà tiếp tục
đấm thẳng vào bụng của Long Phi với tốc độ cực nhanh, phát ra âm thành trầm
đục.
Dính trọn một đấm của Ngọc Phong, Long Phi ngay lập tức bị văng xa mấy chục
mét trên không trung rồi rơi trên mặt đất, lăn lộn mấy vòng mới dừng lại được,
phần bụng của hắn thủng một lỗ cực to, nội tạng văng tung tóe trên mặt đất.
Lực tay hiện nay của Ngọc Phong đã đạt hai mươi tấn, với sức mạnh này, hắn đã
có thể dễ dàng đấm chết một con ma thú cấp bốn sơ kỳ chứ đừng nói chi là cơ
thể máu thịt của Long Phi.
Nhìn tình trạng thê thảm, chết không toàn thây của Long Phi, Trần Nhân vui
mừng hét lớn “ người của Long gia nghe đây, thủ lĩnh của các ngươi, Long Phi
đã bị đoàn trưởng của chúng ta giết chết, còn không mau buôn bỏ vũ khí xuống,
nếu không đừng trách chúng ta độc ác”
Bảy ngàn người trong quảng trường đang chém giết nhau đến đỏ cả mắt, người
chém ta một kiếm, ta chém ngươi một đao vô cùng thảm thiết. Bổng nhiên vì
tiếng hét của Trần Nhân mà hoàn toàn dừng lại.
“ Long Phi thủ lĩnh chết rồi”
“ Thủ lĩnh đả chết”
“ Thua rồi”
Đoàn người của Long gia khi biết được Long Phi đã chết, vẻ mặt vô cùng ngơ
ngác. Bọn họ không thể tin rằng cường giả ngũ tinh khí hồn như Long Phi lại bị
giết chế được. Tuy nhiên, đó đã là sự thật không thể chối cãi, đã có rất nhiều
người long gia đứng bên cạnh cái xác của Long Phi, xác nhận điều này. Ngay lập
tức, người Long gia tinh thần sa sút đến đáy vực, chiến ý mất hết, lần lượt
buông bỏ vũ khí đầu hàng.
Có người buồn tất sẽ có kẻ vui, ba nghìn dong binh Hắc Lang nghe tin đoàn
trưởng đã trở lại, giết chết Long Phi, cứu nguy trong phút cuối liền điên
cuồng hô hào, ăn mừng chiến thắng.
“ Đoàn trưởng đã trở lại rồi”
“ Đoàn trưởng đã về, chúng ta thắng chắc rồi”
“ Các ngươi nghe thấy chưa, đoàn trưởng đã giết Long Phi, muhaha, giết hay
lắm!”
“ Đoàn trưởng vạn tuế! Hắc Lang vạn tuế!”
“ Đoàn trưởng vạ tuế! ”
“ Đoàn trưởng vạ tuế!”
“ Hắc Lang vạn tuế!”
Tiếng thét to tung hô của dong binh Hắc Lang vang vọng không trung, làm rung
động cả thành Vụ Đô.
“ Này tiểu Kiên, tiểu Thuận, các việc còn lại các ngươi hãy giải quyết đi nhé,
tất cả các thủ lĩnh còn lại mau theo ta vào chính điện, chào đón đoàn trưởng
đã trở về” Trần Nhân quát to thông báo rồi quay người cung kính theo Ngọc
Phong đi tới chinh điện.
Chính điện của Hắc Lang dong binh đoàn chính là xây dựng trên phế tích đại
điện mà Ngọc Phong đã phá hủy trong trận chiến với Huyết Nha Lang, toàn đại
điện được sơn một màu đen bóng u tối với điểm nhấn là các đường nét hoa văn
màu bạc trắng, quý tộc mà xa hoa. Chính giữa đại điện đặt hai hàng ghế sa lông
bằng nhung mềm mại. Phía chính giữa trên cao là một chiếc ghế màu đỏ son với
hoa văng mạ vàng cao quý. Tuy nhiên từ lúc xây dựng tòa chính điện này, không
có bất kỳ một ai có thể ngồi trên cái ghế đó cả, người có chức vị cao nhất của
Hắc lang dong binh đoàn, Trần Nhân cũng chỉ có thể ngồi tại chiếc ghế cao nhất
trong hai hàng ghế bên dưới mà thôi. Mọi người trong đoàn dong binh thường nói
đùa rằng chiếc ghế đó chính là vương tọa.
Lúc này trong chính điện đầy ắp người, mười vị thủ lĩnh chia ra ngồi trên hai
hàng ghế bên dưới, phía sau họ là các đội trưởng các tiểu đội, phó đoàn trường
Trần Nhân thì ngồi tại chiếc ghế đầu tiên trong hai hàng. Trên chiếc ghế được
mệnh danh là vương tọa kia, một người thành niên dáng vẻ tuyệt mĩ như bức
trang nghệ thuật, đang nhắm mắt định thần.
Cả đại điện chìm trong một sự im lặng tuyệt đối, không có bất kỳ một tiếng
động nào phá ra cả, tất cả mọi người, không một ai dám thở mạnh. Bọn họ chỉ
dám đưa mắt nhìn trộm Ngọc phong mà thôi, trong ánh mắt mang theo nét sợ hãi
còn vươn vấn một chút say mê.
Phạm Liên Châu nữ thủ lĩnh duy nhất của dong binh đoàn Hắc Lang, ngày thường
dữ dằng bá đạo, đến cả mệnh lệnh của Trần Nhân cũng lúc nghe lúc không, nay
lại mặt đỏ như máu, dáng vẻ e thẹn khi đối mặt Ngọc Phong.
Nét đẹp của Ngọc Phong không chỉ làm cho phái nữ say đắm mà đến cả những nam
nhân suốt ngày chém chém giết giết cũng phải rung động.
Một lúc sau, Ngọc Phong mới mơ hai mắt ra, cất lên âm thanh lười biếng pha
chút lạnh lùng “ Trần Nhân, ngươi hãy giải thích đi, tại sao lại để cho bọn
chúng đánh đến tận nhà của mình, nếu ta mà không đến đây kịp lúc, có phải là
Hắc Lang dong binh đoàn này sẽ biến mất hay sao?”
Nghe thấy thế, Trần Nhân vội vàng đứng dậy cuối đầu, nói “ bẩm đoàn trưởng,
việc này cũng quá bất ngờ, thuộc hạ cũng không chuẩn bị kịp thời, nếu không
cũng sẽ không rơi vào thình thế bất lợi như hôm nay”
Ngọc Phong nhướng mày, nhìn Trần Nhân “ nói cặn kẻ xem thử nào?”
“ Mọi việc bắt đầu từ hai tuần trước, theo đúng như kế hoạch, dong binh đoàn
của chúng ta tiếp tục khuếch trương, mở rộng sang Vũ Lôi thành, đặt một chi
nhánh ở đó. Tòa thành đó lại là địa bàn của tam đại gia tộc quản thúc gồm Viên
gia, Ngưu gia và Long gia, mà trong đó Long gia là mạnh nhất, bọn hắn một tay
che phủ cả thành. Chỉ mười ngày trước, Long gia không nói một lời liền đưa
người ập vào chi nhánh của chúng ta, giết hại năm mươi huynh đệ, sau đó lại
hùng hổ kéo quân, xâm nhập vào thành Vụ Đô, tranh đoạt địa bàn, muốn chia một
chén canh. Thuộc hạ khi đó còn chưa biết tin chi nhánh bị phá hủy, thấy bọn
chúng ngan tàn liền cho người đánh đuổi bọn chúng ra khỏi thành. Tưởng như
thế, mọi việc đã êm xuôi.
Nhưng ngay ngày hôm sau, Long gia bổng nhiên mang bốn ngàn người đột ngột tiến
thẳng vào thành, cướp bóc sản nghiệp của chúng ra, gặp người là giết. Thuộc hạ
khi đó cũng ngay lập tức dẫn huynh đệ đi ngăn chặn nhưng vẫn không thể nào bảo
toàn tất cả được. Mong đoàn trưởng tha thứ” Trần Nhân khụy một chân, đặt tay
lên ngực cuối đầu thành thật nhận tội.
Hắn biết Ngọc Phong không thích người của mình quỳ trước mặt hắn nên tất cả
các dong binh Hắc Lang khi đổi diện Ngọc Phong đều chỉ quỳ một chân mà thôi.
Hành động này vừa thể hiện sự cung kinh và trung thành nhưng lại không mang
theo sự yếu kém và bạc nhược, rất phù hợp với ý nghĩ của Ngọc Phong.
“ Nói như thế, là người Long gia gây sự với chúng ta trước?” Ngọc Phong nhíu
mày, bình tĩnh nói, nếu Long gia đã muốn gây sự với hắn, thì hắn chỉ cần đáp
lễ là được. Hắc Lang cũng không phải là quả hồng mềm, muốn bóp là bóp.
“ Đúng là như thế thưa đoàn trưởng, mong ngài hãy ra lệnh phản công” Trần Nhân
nghiêm túc kiến nghị, từ ngày thành lập dong binh đoàn Hắc Lang này, hắn chưa
từng muốn phải khuất phục một ai nữa.
“ Xin đoàn trưởng ra lệnh phản công” tất cả mười thủ lĩnh cùng vô số tổ trưởng
đồng loạt khụy gối xuống cầu xin Ngọc Phong, từ ngày gia nhập dong binh đoàn,
bọn hắn chưa từng chịu chèn ép như hôm nay, bị người ta dẫn quân đến tận cửa
phá nhà.
Nhìn đám dong binh phía dưới khụy gối cầu xin, sắc Ngọc Phong vẫn không hề
biến đổi, hắn trầm giọng nói “ tất cả đứng lên đi, ta tự có suy xét, Trần
Nhân, thực lực hiện nay của Long gia như thế nào?”
Nghe Ngọc Phong hỏi thế, Trần Nhân biết đến tám phần là Ngọc Phong muốn đem
quân phản công rồi, hắn vui mừng nói “ Long gia là gia tộc mạnh nhất thành Vũ
Lôi, đứng đầu gia tộc là tộc trưởng Long Giang có tu vi cửu tinh khí hồn, phía
dưới là hội đông trưởng lão gồm năm người, có tu vi từ tứ tinh đến bát tinh
khí hồn, tên Long Phi mà đoàn trưởng vừa giết cũng là một trong số năm trưởng
lão đó, ngoài ra còn mười mấy tên thủ lĩnh có tu vi nhất tinh đến tam tinh khí
hồn, còn bọn thuộc hạ bên dưới đa phần là khí linh”.
Bản thân Trần Nhân cũng biết tổng thể sức mạnh của Hắc Lang dong binh đoàn là
không thể đối chọi lại Long gia nhưng ai bảo đoàn trưởng của bọn hắn lại là
Phong thiếu chứ. Đến Huyết Nha Lang một chân bước lên khí tông cũng không phải
bị Phong thiếu một chưởng đánh chết hay sao?