Biệt Ly


Người đăng: QuytSweet

Ngọc Phong thở dài nhìn bầu trời bao la “ ta biết tính tình của nàng chứ, nếu
nàng nhận thấy không còn giúp ích được gì cho ta nữa, nàng sẽ đẩy ta đi chỗ
khác, nơi có nhiều tài nguyên hơn để ta có thể phát triển”

Chíp Chíp, một con Lam Điểu nghiên cách chao liệng trên bầu trời.

Nhìn thấy nó, Ngọc Phong liền đứng dậy huýt sáo một cái, đưa cánh tay ra.
Dường như con Lam Điểu hiểu Ngọc Phong muốn nói gì, hạ thấp độ cao xuống, cuối
dùng đậu trên cánh tay Ngọc Phong.

Sau khi con Lam Điển hạ xuống, Ngọc Phong gỡ cái ống trúc buộc trên chân nó ra
rồi thả nó trở lại bầu trời, Lam Điểu kêu to một tiếng bay vút đi mất. Loài
Lam Điểu này chỉ nhỏ bằng hai bàn tay mà thôi, là ma thú cấp một nhưng không
hề có sức chiến đấu gì cả, người ta thường huấn luyện nó để làm chim đưa thư
rất hiệu quả.

Ngọc Phong mở ống trúc ra, bên trong có chứa một lá thư, sau khi đọc xong lá
thư ấy, ấn đường của hắn hơi nhíu lại, bàn tay bốc lên Kim Hỏa, thiêu đốt lá
thư thành tro tàn.

“ Chuyện gì thế tiểu Phong?” thấy bộ dạng tức giận của Ngọc Phong, Tinh Tinh
liền hiếu kỳ hỏi. Từ lâu rồi, nàng chưa thấy Ngọc Phong tức giận.

Ngọc Phong hít một hơi thật sâu, áp chế rung động trong lòng, trả lời “ là tin
tức của Trần Nhân, dong binh đoàn Hắc Lang của ta bị người ta phá rối, mất hai
cái khách sạn, một sòng bạc, một mỏ quặng kim loại, một cửa hàng dược liệu,
sắp dẹp tiệm đến nơi rồi”

Nghe Ngọc Phong nói thế, Tinh Tinh lại càn ngạc nhiên hơn “ ngươi tức giận vì
cái chuyện cỏn con này à, không phải ngươi chỉ cần đi một chuyến là giải quyết
xong hay sao, hiện nay dưới khí tông, còn ai là đối thủ của ngươi nữa chứ?”

Ngọc Phong lắc đầu “ ta không có tức giận vì chuyện đó, ta tức giận là bọn
Trần Nhân làm việc không tới đâu, nếu hắn phát hiện ra kẻ địch từ trước mà
thông bao cho ta thì chúng ta đã không thất thoát nhiều sản nghiệp như vậy
rồi”

“ Ngươi cũng thông cảm cho hắn một tý, hắn chính là không muốn làm phiền ngươi
thôi mà” Tinh Tinh nói giúp cho Trần Nhân vài câu, tuy trước kia nàng cực kỳ
ghét cái bản mặt ghê tởm của hắn nhưng dần dần, cũng đã bắt đầu miễn dịch,
hiện này nàng càng thưởng thức cái tính cách trung thành của hắn hơn.

“ Không nói nữa, ta phải đến thành Vụ Đô một chuyến, giải quyết tất cả một lần
cho xong” Ngọc Phong dứt lời liền triển khai thân pháp, hướng cửa sơn cốc chạy
nhanh.

Tuy nhiên chưa đi được bao xa, Kiều Anh đã gọi hắn lại “ tiểu Phong, con đi
đâu đó?”. Hai năm trôi qua nhưng hình dáng của nàng không có bất kỳ một thay
đổi nào cả, vẫn là một đóa hoa mân côi quyến rũ và cao quý.

“ Dạ, con ra ngoài có chút chuyện”

“ Để sau đi, lại đây, ta có chuyện quan trọng cần nói với con” Kiều Anh ngồi
xuống chiếc ghế bằng đá, nói. Nét mặt nàng lúc này rất nghiêm túc và trầm
tĩnh.

Ngọc Phong cũng hơi ngạc nhiên vì dáng vẻ của nàng, hắn đi tới ngồi tại ghế đá
đối diện “ chuyện gì vậy mẹ?”

Kiều Ang không trả lời mà lấy một phong thư đã chuẩn bị sẵn màu xanh nhạt, bên
trên có hình ảnh một đám mây trắng, đưa tới trước mặt Ngọc Phong.

Ngọc Phong nhận lấy phong thư tò mò hỏi “ đây là ?”

“ Con cứ mở ra xem đi” Kiều Anh nhẹ nhàn nói

Ngọc Phong làm theo lời nàng, nở phong thư, lấy ra một tờ giấy được gấp gọn
gàng, đập vào mắt hắn đầu là dòng chữ đỏ chót ‘ thư tiến cử ’

“ Đây là thư tiến cử mẹ chuẩn bị cho con để nhập học vào học viện Bạch Vân tại
đế đô, khi mẹ còn trẻ mẹ cũng đã từng học ở nơi này, hoàn cảnh rất tốt, tài
nguyên cực kỳ phong phú, rất thích hợp để con tu luyện” Kiều Anh mỉm cười giải
thích

“ Học viện Bạch Vân tại đế đô sao, có liên quan gì đến Bạch Vân Tông hay
không?” Ngọc Phong thắc mắc

“ Học viện Bạch Vân là nơi đào tạo đệ tử của Bạch Vân tông, tuy có hai cái
danh hiệu khác nhau nhưng thật ra là cùng một thế lực. Hồi xưa, vì mẹ không đủ
điều kiện để tiến vào nội môn, nên tông môn đã cấp cho mẹ một số tài nguyên để
thành lập gia tộc cho riêng mình, mà mỗi gia tộc như thế đều có một xuất tiến
cử vào thẳng học viện mà không cần thi cử. Hiện nay ta chính là dùng quyền ưu
tiên này để cho con vào học viện một cách nhanh nhất”

Nghe thế, Ngọc Phong lại hỏi “ nếu không có cái thư tiến cử này, con không thể
gia nhập học viện hay sao?”

“ Vẫn có thể gia nhập, nhưng phải đợi ba năm nữa, mỗi đợt tuyển sinh của học
viện là năm năm một lần, nếu con muốn chờ đợi thì cứ tự nhiên” Kiều Anh liếc
mắt, mỉa mai nói, nàng đã có tâm viết thư tiến cử mà con bày đặc không cần,
muốn tự thân mình thi vô mới chịu.

Nhận ra ý tức trách móc trong lời nói của Kiều Anh, Ngọc Phong cười khổ “
không phải con không muốn dùng thư tiến cử này đâu, con chỉ thắc mắt một chút
mà thôi”

Thấy bộ dáng thành tâm hối lỗi của Ngọc Phong, Kiều Anh mới miễn cưỡng cho qua
“ tốt lắm, con mau chuẩn bị đồ đạc, ngay lập tức lên đường cho ta”

Nghe Kiều Anh nói thế, Ngọc Phong cực kỳ ngạc nhiên “ đi ngay bầy giờ ạ?”. Tuy
đã đoán trước, nàng sẽ tống hắn đi nhưng không ngờ lại đột ngột chư vậy.

“ Đúng, đi ngay bây giờ, đừng có chần chừ nữa, ta không còn cái gì dạy cho con
nữa đâu, con nên đến một nơi tốt hơn để tiếp tục con đường của mình” Kiều Anh
nghiêm túc gật đầu, trong sâu đôi mắt của nàng có một sự vui mừng, bên cạnh đó
cũng có một chút mất mác, đau buồn. Mừng là đã đến lúc con trai tung đôi cánh
của chính bản thân nó, tự do bay lượn trên bầu trời cao vời vợi này, buồn một
chút là sắp phải xa đứa con do chính nàng dứt ruột đẻ ra, không biết khi nào
mới có cơ hội gặp lại.

Ngọc Phong như nhìn thấy sâu thẳm trong tâm hồn nàng đang nghĩ cái gì, hắn đột
ngột tiến đến ôm chầm lấy mẹ mình, hắn muốn lưu giữ cảm giác nhận được hơi ấm
từ Kiều Anh.

Kiều Anh cũng giật mình ngạc nhiên vì hành động đột ngột của Ngọc Phong, nhưng
nàng cũng không hề đẫy hắn ra, đã lâu lắm rồi nàng mới có diệp ôm hắn vào lòng
như thế này.

“ Mẹ, con đi xa, mẹ nhớ giữ gìn sức khỏe nha, nếu có cơ hội con sẽ tranh thủ
về đây thăm mẹ” Ngọc Phong không phải là một người quá đa sâu đa cảm nhưng
ngay tại lúc này, giọng nói của hắn như nghẹn lại, hơi thở khó khăn

“ Tốt, mẹ sẽ giữ gìn sức khỏe, con đi ra ngoài nhớ cần thận, đừng có ỷ lại vào
Bất Tử Nhãn quá nhiều, không nên vì những việc nhỏ nhặt mà tức giận, phải lấy
đại cục làm trọng, biết không?” Kiều Anh khóe mắt nhòa đi, yêu thương xoa đầu
Ngọc Phong, nhẹ nhàn dặn dò.

Sau đó, nàng đẩy Ngọc Phong ra, gương mặt lại nghiêm túc như cũ “ nhớ những
lời mẹ nói đó, giờ thì đi đi”

Ngọc Phong, nhìn sâu đôi mắt của nàng, sau đó quỳ xuống đất, dập đầu với nàng
ba cái “ cảm ơn mẹ đã sinh ra con trên cuộc đời này, con đi đây, lâu lâu con
sẽ về thăm mẹ một lần”

Kiều Anh cũng không có ý định ngăn cản Ngọc Phong, nàng quay đầu nhìn tiểu hồ
ly Tinh Tinh gật đầu một cái rồi biến mất trong hư không.

Khí Ngọc Phong khấu đầu xong, đứng dậy thì đã không thấy bóng dáng của nàng
đâu nữa, hắn ngửa cổ lên trời hét lớn “ mẹ yên tâm, khi con đứng trên đỉnh cao
của đại lục này, con sẽ hồi sinh cha trở về với mẹ!!!!! Con xin thề!”

Tinh Tinh phóng người ngồi trên vai tiểu Phong nói nhỏ “ ngươi không nên trở
về đây nữa đâu, Kiều Anh a di đã đi xa rồi”

Nghe Tinh Tinh nói thế, Ngọc Phong vội hỏi “ mẹ không ở lại sơn cốc này nữa
à?”

“ Nàng không muốn làm ảnh hưởng đến cuộc sống của ngươi, nhưng ngươi yên tâm
đi nàng sẽ không hoàn toàn biến mất đâu, khi nào nàng muốn nàng có thể đến gặp
người mà, với lại nàng muốn đi du lịch đó đây, lấy cảm hứng viết tiếp bộ
truyện của mình” Tinh Tinh giải thích, nàng cũng đã nói chuyện với Kiều Anh
vào đêm hôm trước rồi, nàng biết hôm nay sẽ xảy ra chuyện này.

Cũng vì thế nên khi nghe Ngọc Phong đoán trước được sự thật, nàng mới ngạc
nhiên.

“ Như vậy cũng tốt, mẹ nên sống cho bản thân mình nhiều hơn, mẹ cũng đã chăm
sóc cho ta đủ lâu rồi, hơn mười sáu năm ròng rã, thôi chúng ta cũng lên đường”
Ngọc Phong lấy lại tinh thần, bắt đầu chuẩn bị đồ đạt cần thiết, nhưng cũng
không có rắc rồi gì lắm, cái gì hắn thấy cần hắn sẽ ném vào trong trữ vật giới
chỉ, hiện nay hắn cũng đã không cần che giấu nó nữa.

……………………………………………………….

Trang viên của Huyết Lang dong binh đoàn khi trước giờ đây lại trở thành tổng
bộ của Hắc Lang dong binh đoàn. Trong vòng hai năm qua, dưới sự giúp đỡ tài
lực cùng vũ khí của Ngọc Phong, Trần Nhân đã phát triển Hắc Lang từ một dong
binh đoàn nho nhỏ chẵn có tiếng tăm gì thành một đại dong binh đoàn đứng đầu
thành Vụ Đô, tuy không bá đạo như Huyết Lang dong binh đoàn xưa kia nhưng nói
về quy mô thì hơn gấp nhiều lần. Thành viên dong binh đoàn đã lên đến con số
năm nghìn người, đồn trú tại thành Vụ Đô là ba nghìn người, hai nghìn người
còn lại thì đóng quân ở các thành thị phụ cận.

Ngoài săn giết ma thú, dong binh đoàn Hắc Lang còn quản lý các sản nghiệp như
các cửa hàng, khách sạn, nhà hàng, kể cả buôn bán vũ khí, đôi khi còn nhận vận
tiêu hoặc bảo vệ các đoàn thương đội. Phải nói Hắc Lang dong binh đoàn lúc này
đã không còn là một dong binh đoàn đúng nghĩa nữa mà đã trở thành một tiểu thế
lực ngự trị tại thành Vụ Đô, một con quái vật cự đầu tại đây.

Nhưng hiện nay, con quái vật đó đang hứng chịu khiêu khí chí mạng.

Tại quảng trường rộng lớn trước đại điện của trang viên lúc này đông nghìn
nhịt người, phân ra hai phía, ánh mắt nhìn nhau tóe lên tia lửa, sát ý ngập
trời.

Trần Nhân lúc này đang đứng đầu một bên ba ngàn dong binh áo đen, trên lưng có
biểu tượng ba móng vuốt màu xám bạc, ánh mắt sắc bén như lang sói, quát lớn “
Long Phi, hôm nay ngươi kéo bao nhiêu người đến tổng bộ của chúng ta là có ý
gì, muốn khai chiến tổng lực phải không?”

Đứng phía đối diện, thống lĩnh bốn ngàn người, quần áo màu vàng, là một người
đan ông dáng người cao to, mình trần, bên trên có xăm hình một con cự long
đang phi thiên lên chín tầng mây rất sống động, gương mặt hắn lúc này cực kỳ
nham hiểm, híp mắt nhìn Trần Nhân “ ngươi ngu thật hay giả ngu đó, ta thanh
thế to lớn như thế này là muốn đến xóa xổ cả lũ các ngươi đấy, thật là một lũ
đuôi mù, dám tranh giành địa bàn của Long gia chúng ta, đúng là tìm chết”

Trần Nhân nghe thế cũng không hề tỏ ra yếu thế, hét lớn “ ta tranh thì đã là
sao, ta không chỉ tranh mà còn chiếm nữa cơ, ngươi muốn đánh hả, được, các anh
em chúng ta liều mạng, vì đoàn trưởng xông lên”

“ Vì đoàn trưởng, lên” tất cả ba nghìn người phía sau Trần Nhân đều gân cổ hét
vang, thanh thế cuồn cuộn như sóng biển, ào ào xông vào đám người đối diện,
như dã thú thấy con mồi.

Long Phi hơi giật mình ngạc nhiên khi nhìn thấy tinh thần điền cuồng của bọn
dong binh Hắc Lang, hắn không hiểu vì sao mà bọn chúng lại chiến đấu sống chết
chỉ vì một người đoàn trưởng mà chúng chưa từng thấy mặt chứ. Tuy nhiên ngạc
nhiên là một việc, hắn cũng là người thân chinh bách chiến, không vì thế mà
nao núng, Long Phi cũng hét to một tiếng, xông lên đón đầu Trần Nhân, bốn ngàn
thuộc hạ của hắn cũng đồng loạt xông lên, bọn họ có ưu thế về số lượng thì sao
phải sợ chứ.

Toàn trưởng bổng chốc lâm vào cuộc chém giết thảm khốc.

Ở chính giữa quảng trường, hai bóng người đang liều chết đánh nhau, mỗi chiêu
xuất ra đều nhắm chỗ yếu hiểm, thế công vô cùng sắc bén, chỉ cần một chút sơ
xuất thì sẽ chết ngay đường trường.

Trần Nhân cả người ngùn ngụt huyết khí bốc lên, thanh đao trên tay hắn đỏ như
máu, ngân vang lên những tiếng thú rống điên cuồng, hắn ra tay rất nhanh, đao
ảnh giăng đầy trời như một tấm lưới nhưng bất quá cũng không chiếm được bao
nhiêu lợi thế, mỗi lần gần như chém trúng đối phương đều bị hắn dễ dàng tránh
né trong phút chót.

Long Phi thanh thế cũng khô yếu, hai tay hắn biến thành long trảo, vừa đối
chiến với Trần Nhân vừa có thể tiện tay kết liễu những tên dong binh Hắc Lang
sơ ý đến gần hắn, bộ dáng vô cùng nhàn nhã như đi trong hoa viên của mình,
không bị đao ảnh của Trần Nhân gây chút khó khăn.

“ Trần Nhân, tu vi của ngươi cũng chỉ là nhất tinh khí hồn mà thôi, mà ta lại
là ngũ tinh khí hồn, cho dù ngươi cố gắng như thế nào cũng không thể thắng
được ta đâu, ta khuyên ngươi hãy bảo bọn thuộc hạ buông vũ khí đầu hàng rồi
cút xéo khỏi thành, ta sẽ rũ lòng thương mà tha mạng cho các ngươi” Long Phi
cười âm lãnh, châm biếm nói.


Bất Tử Nhãn - Chương #74