Người đăng: QuytSweet
Sau khi tất cả thương thế được chữa khỏi, Kim Hỏa dần dần thu trở vào cơ thể
của hắn.
Ngọc Phong thở một ngụm trọc khí, mở mắt ra, đứng dậy hoạt động tay chân “con
cảm thấy cơ thể mình còn khỏe hơn khi trước nữa, thật là thoải mái”
“ Tiểu Phong này, ngươi có thể mặc đồ vào được rồi đó, nên biết vẫn có hai
người con gái ở đầy đấy” Tinh Tinh liếc lên liếc xuống cơ thể của Ngọc Phong,
âm dương quái khi nói
“ Hử, mặc đồ?” Ngọc Phong khó hiểu cuối đầu nhìn xuống cơ thể của mình, một
mảnh trần trụi với thiên nhiên, cực kỳ mát mẻ.
“ Quác! Đồ ta đâu hết rồi?” Ngọc Phong hết hồn, nhanh nhảu lấy một bộ đồ trong
trữ vậy giới chỉ, luống cuốn mặt vô.
“ Con xấu hổ cái gì chứ, con là do chính mẹ sinh ra mà!” Kiều Anh ánh mắt cười
cợt, trêu chọc Ngọc Phong.
“ Mẹ thật là, con cũng lớn rồi chứ bộ” Ngọc Phong nghe thế liền xụ mặt một
đống bất mãn.
“ Thôi được rồi, không đùa nữa, ngọn Kim Hỏa con mới hấp thu kia như thế nào
rồi?”
Nói tới vấn đề này, nét mặt Ngọc Phong liền tươi tỉnh hẳn lên, một ngọn hỏa
diễm Kim sắc bốc lên, nhảy múa trên bàn tay của hắn “ ngọn lửa này đúng là bá
đạo thật, thiêu con thừa sống thiếu chết nhưng mà cũng nhờ nó mà con lành lặn
lại được, tác dụng chữa thương đúng là tuyệt vời”
“ Vậy thì tốt, với ngọn lửa có công dụng như thế này, chắc chắn sẽ tăng phúc
rất lớn trong việc luyện đan, xem ra con vừa có thiên phú luyện khí vừa có
phúc khí luyện đan a” Kiều Anh nhìn ngọn lửa trên bàn tay của Ngọc Phong mà
cảm khái.
“ Cũng tới lúc mẹ dạy con thuật luyện đan rồi đấy, mẹ đã hứa rồi đó” Ngọc
Phong hưng phấn nói. Hắn đã có thể dễ dàng luyện chế khí binh cấp hai rồi, bây
giờ cò có thể luyện đan nữa thì, chắc chắn sẽ giàu to.
“ Hử, con luyện xong thức thứ sáu, Đoạt Mệnh trong Mai Hoa Kiếm rồi sao?” Kiều
Anh chớp mắt hỏi, khi trước nàng muốn luyện xong chiêu thức này cũng phải mất
tới sáu tháng chứ chẵn chơi, Ngọc Phong mới luyện tập có hơn một tháng làm sao
mà luyện thành được
“ Tất nhiên rồi, mẹ nghĩ con mẹ là ái chứ” Ngọc Phong chống nạnh ra vẻ ta đây,
nói.
Nhìn bộ dạng đáng khinh của Ngọc Phong, Kiều Anh phì cười “ nói miệng cũng chỉ
là nói miệng mà thôi, con hãy đấu với mẹ một trận nào, để mẹ xem thử sức mạnh
của con đến đâu rồi”
“ Đánh với mẹ?” Ngọc Phong ngạc nhiên, hắn chưa từng có ý nghĩ chiến đấu với
mẹ a
“ Không cần lo lắng, ta sẽ áp chế tu vi xuống còn nhất tinh khí hồn như con là
được, ta không chiếm tiện nghi của con đâu” Kiều Anh búng người lui về phía
sau, tạo khoảng cách với Ngọc Phong.
“ Nếu đã thế thì con chấp nhận sự khiêu chiến của mẹ, xin chỉ giáo” Ngọc Phong
thủ thế, chiến ý bắt đầu dâng trào, nếu mẹ muốn biết chiến lực của hắn lúc này
thì được thôi, hắn sẽ cho nàng biết hắn đã không còn là một tên nhóc cần nàng
bảo vệ nữa rồi.
“ Thế thì mẹ không khách sáo đâu đấy, ta tới đây” Kiều Anh cười tươi, lấy một
thanh kiếm khí binh cấp hai, bùng nổ linh khí lao vào Ngọc Phong, tốc độc cực
kỳ nhanh.
Ngọc Phong nhìn Kiều Anh xông tới, tinh thần vẫn bình tĩnh, rút kiếm ra đón
đỡ, tuy nhiên hai thanh kiếm lại không va vào nhau như hắn dự định. Kiều Anh
biết rằng sức lực của Ngọc Phong cực lớn nên không muốn cứng đối cứng với hắn,
nàng biến đổi kiếm chiêu, chém xuống hai chân của Ngọc Phong.
Nhờ vào linh hồn cảm ứng, Ngọc Phong dễ dàng thụt chân lại, tránh thoát khỏi
đường kiếm của Kiều Anh. Từ bên trong cơ thể hắn, vô số kiếm khí tuông ra, càn
quét về phía Kiều Anh.
“ Ồ không tệ, điều khiển kiếm khí rất tốt, tuy nhiên không đủ nhanh” xung
quang Kiều Anh bổng nhiên nổi lên một cơn gió màu lam nhạt, thân ảnh của nàng
ngay lập tức lùi về phía sau tám mét với tốc độ cực nhanh, gần như là thuấn
di.
Ngọc Phong thấy khí kiếm khí của bản thân hoàn toàn đánh vào khoản không vô
cùng ngạc nhiên, đến một chéo áo của nàng cũng không chạm vào được.
“ Ngạc nhiên lắm sao, tốc độ này là sức mạnh Bất Tử Nhãn của ta đấy, xem thử
con làm sao để đánh trúng được ta đây” Kiều Anh cười vũ mị, đôi mắt màu đen
của nàng đã chuyển biến thành Bất Tử Nhãn, con mắt màu U Lam xanh thẳm, ở
chính giữa có một chữ X chia con ngươi thành bốn phần bằng nhau.
“ Đây là Phong Độn Lưu Tinh!” Ngọc Phong bật thốt, cũng chính chiêu thức này
mà vào năm hắn mười hai tuổi, mẹ dã mang hắn bay qua cả mấy ngàn cây số chỉ
trong vài ngày.
“ Đoán đúng rồi đấy, tiếp chiêu” dứt lời, bóng người của Kiều Anh hoàn toàn
biến mất, không một dấu vết
“ Đâu rồi” ánh mắt Ngọc Phong co rụt, cẩn thận quan sát xung quanh. Bổng
nhiên, đằng sau hắn, Kiều Anh đột ngột xuất hiện như bóng ma vung kiếm chém
vào lưng hắn.
“ Muốn đánh lén con à, Lạc Hoa” Ngọc Phong quát lớn, năm thanh kiếm khí từ
trong lưng hắn lao ra ngăn cản kiếm chiêu của Kiều Anh khi nó chỉ còn cách hắn
vài cm. Cùng lúc đó, Ngọc Phong xoay người, tay biến thành trảo tóm lấy thanh
kiếm của nàng, chỉ cần hắn tóm được, quyền chủ động sẽ nằm trong tay hắn.
Tuy nhiên lại một lần nữa, hình bóng của Kiều Anh dịch chuyển với tốc độ cực
nhanh, vòng qua bên hông của hắn đâm kiếm.
Từ trong xương sườn của Ngọc Phong tiếp tục xuất hiện ba thanh kiếm khí dễ
dàng ngăn chặn chiêu thức của nàng, sau đó Ngọc Phong hướng bên hông, nhắm vào
Kiều Anh, vung mạnh Hải Lam kiếm với tốc độ nhanh nhất có thể.
“ Con không thể đánh trúng ta đâu” Kiều Anh buông lời trêu chọc, thân ảnh của
nàng lại biến mất rồi xuất hiện phía bên kia, nhắm vào phần nách của Ngọc
Phong chém tới.
Cũng như hai lần trước, cơ thể của Ngọc Phong lại phóng ra vài thanh kiếm khí
đón đỡ kiếm của nàng.
“ Khanh khách, xem thử con có thể đón đỡ bao nhiêu kiếm của ta chứ” Kiều Anh
lại lần nữa biến mất, sau đó lại xuất hiện sau lưng của Ngọc Phong ra chiêu.
Cứ như thế lập đi lập lại rất nhiều lần. Tốc độ thuấn di của nàng càng lúc
càng nhanh, kiếm chiêu xuất ra biến hóa vô thường.
Đứng trong sự tấn công liên miên không dứt, Ngọc Phong chỉ còn cách cắn răn đó
đỡ. Tuy nhiên thời gia trôi qua, dần dần hắn cũng đã nắm được phương hướng di
chuyển cơ bản của nàng.
Ánh mắt Ngọc Phong bổng dưng lóe tinh quang.
“ Đừng có xem thường con, Đại Kiếm khí, hoàng tảo thiên quân” Ngọc Phong lần
này đã dự đón chính xác phương hướng xuất hiện của Kiều Anh, từ cơ thể hắn,
kiếm khi lũ lược bay ra, hợp thành một thanh cự kiếm màu trắng thuần, phủ đầu
hoa văn cánh Mai dài mười mét, quét ngang ba trăm sáu mươi độ.
Kiều Anh bất ngờ vì chiêu thức của Ngọc Phong, nàng không có thời gian để thi
triển nhãn thuật tránh né nên đánh phải dùng kiếm đón đỡ. Ầm, cự kiếm va chạm
với thanh kiếm khí binh cấp hai của nàng phát ra tiếng vang mạnh, thân hình
Kiều Anh bị cự lực của Ngọc Phong chấn văng đi xa mấy chục mét mới có thể miễn
cưỡng dừng lại, tạo nên hai đường rãnh sâu hoắm trên mặt đất.
“ Oh! Không tệ, kiếm khi của con cũng biến hóa khá lắm, vật hãy xem thử kiếm
khí của mẹ này, Nguyệt Trảm” Kiều Anh quát to, liên tiếp chém về phía Ngọc
Phong, từ thanh kiếm của nàng, từng tia kiếm khí hình mặt trăng lưỡi liềm phá
không bay ra vung vút với tốc độ cực nhanh.
“ Tàn Hoa” Ngọc Phong lại dùng chiêu thức cũ, gọi ra các tia kiếm khí để đón
đỡ, tuy nhiên kiếm khí của hắn không thể nào so với kiếm khí của Kiều Anh
được, chỉ vừa mới chạm nhẹ một chút, kiếm khí của Ngọc Phong đã hoàn toàn vỡ
tan.
Ngọc Phong thấy thế mà lạnh xương sống, liên tục tránh trái né phải như một
con sóc. Roẹt, roẹt, tuy thân pháp của hắn rất nhanh nhưng vẫn không thể nào
hoàn toàn tránh thoát hết được, tay và bả vai của hắn đã bị hai tia nguyệt đao
lướt qua tạo thành vết thương sâu ba tất, máu tươi tuông trào, ướt đẫm áo.
Ngọc Phong ngay lập tức vận Hỏa Thuật, Kim Hỏa từ trong hai thuật ấn bốc lên,
di chuyển về vị trí hai vết thương bắt đầu chữa trị, xèo xèo xèo, chỉ trong
vòng ba hơi thở, hai vết chém đã lành lặng như mới, cả một tí dấu vết cũng
không để lại
“ Cẩn thận đằng sau kìa” Đột nhiên, Kiều Anh gọi to nhắc nhở
Mười mấy tia kiếm khí hình trăng lưỡi liềm khi trước đã quay trở lại tập kích
Ngọc Phong với tốc độ không kém lúc trước là bao, đây cũng là điều đáng sợ của
kiếm khí hình trăng lưỡi liềm, hai lượt tấn công, đi và về.
Ngọc Phong lập tức quay người lại đối mặt với mười mấy tia kiếm khí bay tới,
cong môi cười “ đành dùng nó thôi, Thôn Phệ Nhãn, hấp”.
Hai con mắt của Ngọc Phong bổng chốc biến thành hố đen sâu thẳm, hai bàn tay
hắn cũng hoàn toàn biến thành màu đen, vươn tới đón đỡ kiếm khí. Mười mất tia
kiếm khí tiếp cận Ngọc Phong đều đồng loạt bị hắn hút hết vào không gian của
Thôn Phệ Nhãn. Sau đó Ngọc Phong vung bàn tay, chưởng về hướng Kiều Anh, vụt
vụt vụt, những tia kiếm khí hình trăng lưỡi liềm bị hắn hút vào lần lượt bay
ra tấn công Kiều Anh. Vì sự việc diễn ra quá đột ngột Kiều Anh hoàn toàn không
thể né tranh mà bị cắt thành trăm mảnh nhỏ rồi tan biến trong không khí.
“ Là ảo ảnh” Ngọc Phong bật thốt.
“ Đúng thế, là ảo ảnh, sức mạnh thứ hai của Bất Tử Nhãn” xung quanh Ngọc Phong
bổng nhiên xuất hiện mười Kiều Anh giống nhau như đúc bao vây hắn lại, đồng
thanh nói.
Không đợi Ngọc Phong có thời gian phản ứng, nàng đã ra tay
“ Nhận lấy này, Nguyệt Trảm” mười Kiều Anh đồng thời xuất kiếm, phóng ra hàng
trăm kiếm khí trăng lưỡi liềm lao tới Ngọc Phong.
Trong tình huống này, nếu hắn không thể nhận ra Kiều Anh nào là thật, những
tia kiếm khí nào là thật, hắn sẽ không thể ngăn chặn đợt tấn công này, kết quả
chỉ có một, bị cắt thành tám khúc.
Ngọc Phong đã bị dồn vào đường cùng, không lối thoát. Nhưng sắc mặt của hắn
vẫn bình tĩnh như thường, không có chút gì nao núng. Ngọc Phong tra kiếm vào
võ, hạ thấp hậu tâm chờ đợi. Vô số kiếm khí trăng lưỡi liềm dần dần phóng to
trong mắt hắn, chỉ mấy hơi thở nữa thôi, bọn chúng sẽ cắt qua người Ngọc
Phong.
Khi số kiếm khí trăng lưỡi liềm cong cách Ngọc Phong hai nét, hắn cuối cùng
cũng hành động “ Vô Hình Kiếm Ý, Đoạt Mệnh”. Ngọc Phong rút kiếm xoay người
chém thành hình vòng cung, một làng kiếm khí vô hình, vô chất, mang đầy hơi
thở chết chóc lấy hắn làm trung tâm, lang tỏa ra bốn phía. Những kiếm khí hình
trăng lưỡi liềm của Kiều Anh khi va chạm với làng sóng này đều bị cắt đôi
thành hai mảnh, rồi biến mất. Không dừng lại ở đó, làng sóng kiếm khí tiếp tục
lang rộng chém tới mười Kiều Anh đang bao vây Ngọc Phong.
Ngay trong khoảng khắc ngắn ngủi, tất cả chín ảo ảnh Kiều Anh đều bị vô hình
kiếm khí cắt ra làm đôi.
Duy chỉ còn một Kiều Anh vẫn còn nguyên vẹn, hai tay của nàng bốc lên hai ngọn
hỏa diễm hừng hực thiêu đốt, một màu tím, một màu đỏ. Nhiệt độ xung quanh cơ
thể nàng lúc này đã lên đến hàng ngàn độ, mặt đất dưới chân nàng cũng vì thế
mà nóng chảy thành dung nham xềnh xệch đỏ rực, bốc khói nghi ngúc. Vô Hình
Kiếm Khí của Ngọc Phong đã hoàn toàn bị sức nóng kinh khủng này làm tan biến
khi chỉ còn cách nàng ba mét.
“ Tiểu Phong, ép mẹ đến mức phải dùng Tử Hồng song hỏa, con cũng đã có thể tự
hào rồi về mình rồi đấy. Cuộc chiến nên kết thúc tại đây, Bom Hỏa Liệt” Kiều
Anh vẻ mặt nghiêm túc quát lớn, không khí xung quanh nàng bắt đầu dao động
mãnh liệt, từ trong hư vô xuất hiện năm quả cầu hai màu tím đỏ đang xen to
bằng trái cam, lung linh mà tuyệt mĩ. Vẻ đẹp của sự hủy diệt làm không khí như
ngưng đọng lại, không thể lưu chuyển.
“ Cái sức mạnh gì thế này, thật đáng sợ, đây cũng chính là sức mạnh thật sự
của mẹ hay sao? Nhưng lúc này mẹ vẫn còn áp chế tu vi ở mức nhất tinh khí linh
mà, nếu như mẹ sử dụng toàn bộ tu vi thì sẽ mạnh đến mức nào chứ” Ngọc Phong
ánh mắt rung động nhìn năm quả cầu tuyệt mĩ mang đầy khí tức hủy thiên diệt
địa, đang xoay tròn quanh Kiều Anh. Lần đầu tiên Ngọc Phong cảm thấy một sự sợ
hãi tột độ dâng lên trong lòng sau khi thức tĩnh Bất Tử Nhãn.
Không để Ngọc Phong chìm trong rung động quá lâu, Kiều Anh đã ra tay, nàng cao
quý mà quyến rũ hướng ngón tay chỉ về phía Ngọc Phong như nữ vương chỉ điểm
giang sơn, vụt, một quả cầu theo lệnh của nàng phá không bay vút tới tấn công
Ngọc Phong như một khỏa lưu tinh.
“ Mẹ chơi thật rồi, không tốt, Thôn Phệ Nhãn, hút” Không còn cách nào khác,
tốc độ của quả cầu Tử Hồng quá nhanh, Ngọc Phong không thể né tránh mà chỉ có
đủ thời gian dùng hai tay đón đỡ, hút lấy năng lượng của nó.
Quả cầu Tử Hồng va mạnh vào đôi tay của Ngọc Phong phát ra tiếng vang trầm
đụt, đẩy hắn lui về phía sau hàng trăm mét, những nơi nó đi qua, cây cối hoàn
toàn bị cháy rụi thành tro tàn, mặt đất khô cằn bốc cháy ngùn ngụt, sức nóng
hàng ngàn độ tỏa ra từ nó thiêu dốt mãnh liệt đôi tay màu đen của hắn.
Mồ hôi trên tráng Ngọc Phong tua ra như mưa, ước đẫm cả khuôn mặt, một phần là
vì cuộc chiến căng thẳng, hai là vì sức nóng ghê gớm mà Tử Hồng cầu tạo ra.
Cho dù Ngọc Phong điền cuồng hấp thu linh khí chứa trong nó nhưng cũng không
thấm vào đâu cả, năng lượng của Tử Hồng cầu là quá khổng lồ.