Người đăng: QuytSweet
“ Phong nhi, không phải con rất muốn học luyện đan thuật hay sao, bây giờ ta
sẽ cho con xem luyện đan thuật là như thế nào, nhìn kỹ nhé” Kiều Anh nhắc nhở
Ngọc Phong một tiếng rồi đi đến trước dược đỉnh của nàng, ngồi xuống.
Nàng hé môi thổi một luồng hỏa diễm đỏ rực vào trong đỉnh, hai tay kết ấn. Hỏa
diễm hồng sắc theo sự điều khiển của Kiều Anh xoay tròn với tốc độ cao tạo
thành một lốc lửa cuốn hút linh khí xung quanh vào trong. Sau khi nhiệt độ
ngọn lữa lên đến hai ngàn độ, Kiều Anh cầm lấy gốc Hỏa Sinh Hồng Thảo ném vào
bên trong.
Hỏa Sinh Hồng Thảo ngay lập tức bị lốc lửa nuốt trọn tuy nhiên nó không hề bị
cháy rụi ngay lập tức mà trên bề mặt thân cây xuất hiện từng đốm lửa nhỏ li ty
màu vàng kim bập bùng, tạo thành một lớp màng hỏa diễm ngăn chặn Hồng Hỏa của
Kiều Anh.
Thấy thế, Kiều Anh vẫn giữ bình tĩnh, cong môi, thổi thêm một ngọn lửa màu tím
nhạt vào dược đỉnh, nếu nhìn kỹ sẽ thấy bên trong ngọn lửa này có vô số tia
sét lóe sáng. Tử Hỏa vừa vào bên trong ngay lập tức cũng xoay tròn cực nhanh
tọa thành một lốc lửa thứ hai, xoay ngược chiều với lốc lửa màu đỏ.
Cả hai lốc lửa cùng lúc xoay tròn, kẹp Hỏa Sinh Hồng Thảo ở bên trong, từ từ
từng chút một bào mòn lớp màng phòng hộ màu vàng của nó.
Luyện Đan là một công việc khô khan và cần sự tỷ mĩ còn hơn luyện kim nhiều,
cho nên Kiều Anh không thể phân thần và nói chuyện cũng như hướng dẫn Ngọc
Phong được. Thời gian cứ thế trôi qua, Kiều Anh đã ngồi bên dược lô ba ngày ba
đêm mới có thể bào mòn hoàn toàn hết lớp màng bảo vệ do Kim hỏa tạo thành.
Ngay khi đốm lửa vàng kim cuối cùng biến mất, nàng lại biến đổi thủ ấn, hai
lốc lửa liền tan đi, trở lại thành hai ngọn lữa riêng biệt, một đỏ một tím.
Kiều Anh hé môi, hút ngọn Tử Hỏa vào lại bên trong cơ thể, sau đó tách Hồng
Hỏa thành hai phần, phần thứ nhất từ từ thiêu đốt Hỏa Sinh Hồng Thảo với nhiệt
độ khoảng vài trăm độ, phần thứ hai nàng dùng để luyện chế Băng Độc Đan.
Kiều Anh lấy từng cộng Băng Linh Thảo bỏ vào bên trong dược lô, bắt đầu tinh
luyện dược liệu. Không giống như Hỏa Sinh Hồng Thảo, Băng Linh Thảo dễ dàng
chắt lọc hơn, chỉ sau vài giờ, một bó gồm hai mươi mốt cây Băng Linh Thảo đã
hoàn toàn bị Kiều Anh tinh luyện thành một đoàn dược dịch màu xanh lam trôi
nổi bên trong dược lô. Sau đó nàng lại bỏ Lam Thể Thảo vào trong, tiếp tục
tinh luyện, nhưng lần này thì nhanh hơn, ba mươi tám cây Lam Thể Thảo chỉ mất
của nàng một tiếng thời gian mà thôi.
Ngọc Phong ngồi kế bên nàng, quan sát đến say mê, lúc thì chăm chú nhìn dược
đỉnh, lúc thì lại ngắm mẹ của mình. Từ xưa tới giờ, chưa lúc nào hắn thấy nàng
có một bộ mặt nghiêm túc như thế, thường thì nàng cười nói hi ha, khi thì tức
giận mắng mỏ.
“ Vẻ mặt nghiêm túc này chắc chỉ xuất hiện khi mẹ luyện dược thôi nhỉ” Ngọc
Phong thầm nghĩ.
Hiện giờ bên trong dược đỉnh đang bị chia làm ba phấn, một phần đang thiêu đốt
Hỏa Sinh Hồng Thảo, một phần là dược dịch của Băng Linh Thảo, phần còn lại là
Lam Thể Thảo.
Kiều Anh lại lấy từ trữ vật giới chỉ một khỏa ma hạch màu lam đậm, nhưng khỏa
ma hạch này khác với những loại ma hạch mà Ngọc Phong từng thấy, bên trong
khỏa ma hạch màu lam này có một đoàn chất long xềnh xệch lưu chuyển.
Nàng nhẹ nhàn thả viên ma hạch vào trong dược đỉnh, hai tay kết ấn rất nhanh
tạo ra vô số tàn ảnh. Theo thủ ấn của Kiều Anh biến đổi, hai đoàn dược dịch đã
được nàng tinh luyện từ trước lập tức bao vây lấy khỏa ma hạch, sau đó dần dần
hòa quyện vào nhau dưới sự thiêu đốt không ngừng của Hồng Hỏa.
Cùng lúc đó, cây Hỏa Sinh Hồng Thảo cũng đã hoàn toàn bị thiêu đốt thành tro
bụi, một ngọn lửa màu vang kim phá không bay ra khỏi dược đỉnh, tìm đường
thoát thân.
Nhưng Kiều Anh sẽ không để điều đó xảy ra, nàng hé môi phun ra một đoàn Tử
Hỏa, tuy nhiên lần này Tử Hỏa không chui vô bên trong dược đỉnh mà lại bốc
cháy phừng phựt bên ngòi, bao vây lấy dược đỉnh lại không một kẻ hở. Đoàn kim
hỏa kia đã hoàn toàn bị giam ở bên trong, cho dù nó cố sức như thế nào cũng
không thể thoát ra được.
Sau khi chặn đường thoát của Kim Hỏa, Kiều Anh không còn chú ý đến nó nữa mà
lại tập trung luyện chế Băng Độc Đan, khỏa ma hạch dưới sức nóng của Hồng Hỏa
cũng dần dần tan chảy, dung hợp hoàn toàn với hai đoàn dịch thể kia tạo thành
một đoàn dịch thể màu xanh nhạt lóe lên vô số ánh kim như biển khơi giữa trưa
nắng gắt.
Kiều Anh biến đổi thủ ấn, ngọn Hồng Hỏa lại một lần nữa xoay tròn chầm chậm
kéo theo dung dịch màu lam ánh kim, dần dần biến đổi nó thành một viên đan
dược tròn trĩnh, bóng loáng không tì vết.
“ Phù, đan thành rồi, tiểu Phong, rót cho mẹ một ly nước cái, khô cổ quá” Kiều
Anh thở dài, hướng Ngọc Phong nói
“ Có ngay!” Không chần chờ, Ngọc Phong liền chạy đi đến cái tủ lạnh, mang về
một chai nước đá.
“ Thế là xong chưa mẹ” Ngọc Phong đưa chai nước cho Kiều Anh, tò mò nhìn dược
đỉnh đanh cháy rừng rực Tử Hỏa, tò mò hỏi.
“ Còn một bước nữa là xong” Kiều Anh nhận chai nước tu một hơi cạn đáy, sau đó
nàng hít sâu, hai tay kết ấn
Ngọn Tử Hỏa đang bao vây dược đỉnh từ từ thu nhỏ lại thành một cái lồng giam
Kim Hỏa, rồi bay vào bên trong tiếp cận viên đan dược vừa mới luyện xong.
“ Dung Hợp!” Kiều Anh quát
Dưới sự dẫn dắt của Kiều Anh nhọn Kim Hỏa bị cưỡng ép từ từ dung nhập vào
trong viên Băng Độc Đan.
Sau khi tia Kim Hỏa cuối cùng dung hợp hoàn toàn, Kiều Anh biến đổi thủ ấn “
Bí thuật Hòa Nhập, Phong Ấn Trận, Phong Hỏa”.
Trước mặt nàng, từng luồng linh khí dao động dữ dội rồi dần dần tạo thành từng
đồ hình thuật hình ấn phức tạp, chằn chịt. Dưới sự điều khiển của Kiều Anh,
trận pháp thuật hình ấn vừa mới ngưng tụ liền dung nhập vào viên Băng Độc Đan
hình thành vô số đường khắc trên bề mặt của nó.
“ Ra!” Kiều Anh tay biến thành trảo, kéo viên đan dược ra khỏi lò, ném qua cho
Ngọc Phong như ném một viên kẹo
“ Uống mau đi, trận pháp này không phong ấn nó lâu được đâu, nhớ kỹ cho dù bất
kỳ điều gì sảy ra cũng không được ngất nghe chưa, nếu con bất tĩnh, mọi việc
coi như thành công cốc hết” Kiều Anh hối thúc, đồng thời nàng cũng thu hồi hai
ngọn hỏa diễm cùng dược đỉnh.
Tuy không hiểu gì hết như Ngọc Phong biết chắc một điều, những thứ mẹ nói
không hề sai, hắn ngay lập tức bỏ viên đan dược vào miệng, nuốt cái ực xuống
bụng. Nhưng sau một lúc, Ngọc Phong vẫn chưa cảm nhận thấy điều gì khác lạ cả.
“ Ủa, sao không có cảm giác gì vậy ta, mẹ luyện chế thất bại rồi hai sao?”
Ngọc Phong khó hiểu gãi gãi đầu.
Kiều Anh không đáp lời mà lại lui về phía sau, cách Ngọc Phong một khoảng xa
xa, vẻ mặt lo lắng, tiểu hồ ly Tinh Tinh cũng làm y hệt như vậy, nhưng trên
môi nàng lại hiện lên nụ cười đê tiện.
Bổng nhiên, Bùm, một tiếng nổ lớn phát ra từ trong bụng Ngọc Phong lằm hắn
đau quằn quại, gập người ngã trên mặt đất, phun một ngụm máu. Không dừng lại ở
đó, bắt đầu từ dạ dày, từng lớp băng sương từ từ ngưng kết, từng tất da, tất
thịt, kinh mạch, máu huyết, gân cốt, đan điền đều bị đóng băng. Chỉ trong vài
hơi thở, Ngọc Phong đã biến thành một bức tượng băng vô cùng sống động, nếu có
giải nobel về nghệ thuật, chắc chắn bức tượng băng này sẽ đạt giải nhất.
Tuy nhiên trạng thái đóng băng hoàn toàn này chỉ diễn ra tong vòng vài phút,
ngay sau đó một ngọn Kim Hỏa bùng lên dữ dội bắt đầu thiêu đốt cơ thể của hắn.
Hai nguồn năng lượng một băng một hỏa này lấy cơ thể của Ngọc Phong thành
chiến trường để tránh đấu. Lúc thì băng khí chiếm ưu thế, khi thì Kim Hỏa lang
rộng khắp nơi.
Trong lúc hai bên đang đánh nhau, Ngọc Phong lại phải chịu đựng sự đau đớn tột
cùng, cảm giác băng hỏa lưỡng trọng thiên này không phải điều mà con người có
thể chịu đựng. Ngọc Phong gào thét như một con dã thú, lăng lộn điên loạn trên
mặt đất, làn da hắn bị cháy đen nức nẻ như đồng ruộng bị hạn hán lâu năm, bên
dưới từng khe nứt, hỏa diễm cháy rừng rực lưu chuyển như dung nham cực kỳ ghê
rợn, hắn hoàn toàn không còn mang hình dáng của một con người nữa. Mà là một
thứ gì đó đến từ âm ti địa ngục.
Đùng Đùng Đùng, từng âm thanh vang vọng trong sơn cốc, vì đau đớn quá mức,
Ngọc Phong chỉ còn biết cách liên tục đấm mạnh vào mặt đất để giữ cho bản thân
thanh tĩnh, không được gục ngã. Qua từng cú đấm toàn lực của Ngọc Phong, mặt
đất dưới chân hắn đã hoàn toàn xụp đổ, tạo thành một hình lòng chảo sâu mười
mấy mét.
Ở phía trên mặt đất, bên cạnh miệng chảo, Kiều Anh ánh mắt đau lòng nhìn đứa
con của mình đang quằn quại trong đau đớn, nhiều lúc nàng muốn ra tay cứu giúp
nhưng rồi cũng kìm lại được.
Tiểu hồ ly Tinh Tinh thì không có lo lắng như Kiều Anh, Tinh Tinh biết, Ngọc
Phong sẽ dễ dàng vượt qua thử thách này mà thôi, nàng luôn đặt trọn niềm tin
của mình vào Ngọc Phong, chủ nhân của nàng.
Thời gian cứ thế chầm chậm trôi qua, tiếng Ngọc Phong điên cuồng la hét bảy
ngày, bảy đêm bổng nhiên biến mất. Hắn nằm áp xấp bất động bên trong hố sâu,
hơi thở cực kỳ mỏng manh, trên cơ thể, Kim Hỏa và hàng băng hành hạ hắn bấy
lâu nay đã hoàn toàn biến mất.
Kiều Anh thấy thế, liền lướt tới bên cạnh Ngọc Phong nói khẻ “ tiểu Phong, chỉ
còn một bước nữa mà thôi, cố gắng lên, mau nhập định, điều khiển luồng chân
hỏa trong đan điền dung nhập vào thuật hình ấn hỏa thuật”
“ Là mẹ à!” Ngọc Phong yếu ớt, lẩm bẩm.
Nhìn bộ dạng của Ngọc Phong như thế, đôi mắt Kiều Anh vô cùng lo lắng, có
người mẹ nào lại muốn con mình chịu khổ như vậy chứ, nhưng đây là con đường mà
con nàng đã chọn, nên nàng sẽ cố gắng giúp nó hết mình.
Ngọc Phong đang mê màng, gần bất tĩnh bổng nhiên nghe được tiếng noi của mẹ
mình, hắn cố gắng chống đỡ cơ thể tàn tạ của mình, ngồi dậy, khuôn mặt nức nẻ
như mặt đất khô hạn, khó khăn nhết môi cười “ mẹ đừng có lo, không phải con đã
vượt qua được giai đoạn khó khăn nhất rồi hay sao, con sẽ không để mẹ thất
vọng đâu, giờ thì con phải làm gì nữa đây”
Nghe thấy âm thành khàn khàn mà kiên định của Ngọc Phong, Kiều Anh vui mừng
nói “ con hãy dùng tâm thần, tiến vào đang điền, dẫn dắt đoàn chân hỏa của Kim
Hỏa dung nhập vào thuật ấn của thuật khí Hỏa Thuật, biến nó thành của mình”
“ Được rồi!” Ngọc Phong khó khăn đáp lời, nhắp đôi mắt, đưa tâm thần dung nhập
vào đang điền. Bên trong này vẫn là một số đám mây do kinh khí ngưng tụ, một
đôi mắt, cùng một thanh kiếm đen tuyền, ngoài ra bên cạnh đó còn có một đoàn
Kim Hỏa lập lòe mà mỏng manh. Tâm thần của Ngọc Phong sau khi tìm thấy mục
tiêu liền tiếp cận nó, dùng tinh thần lực tạo thành một sợi dây nhỏ, buộc vào
ngọn lữa, kéo nó đi qua các đường kinh mạch nứt nẻ.
Cơ thể của Ngọc Phong sau khi chịu Kim hỏa thiêu đốt bảy ngày bảy đêm hình như
đã hoàn toàn miễn dịch với ngọn lửa này, chân hỏa của Kim Hỏa di chuyển trơn
tru, nhẹ nhàn trong cơ thể hắn mà không đem đến một chút đau đớn nào cả. Chỉ
sau hai mươi giây, Ngọc Phong cũng đã đưa Kim Hỏa đến vị trí của thuật ấ hỏa
thuật trên hai bàn tay, từ từ dung hợp nó vào. Kim Hỏa cũng rất nhu thuận nghe
lời Ngọc Phong, dung nhập hoàn hảo vào thuật ấn Hỏa Thuật một cách nhanh gọn,
không một chút phản kháng.
Trên hai bàn tay đã cháy đen của Ngọc Phong bổng nhiên sáng lên hai cái thuật
ấn màu vàng kim, sau đó nó bùng lên hai ngọn lửa Kim sắc thiêu đốt hai bàn tay
rồi dần dần lang tỏa ra toàn bộ cơ thể hắn. Điều kỳ lạ đã xảy ra, tất cả những
mảng da cháy đen nứt nẻ như nham thạch, từ từ nứt vỡ rồi rơi khỏi cơ thể của
Ngọc Phong. Để lộ bên dưới một làng da trắng tinh, hoàn hảo không tỳ vết như
một thiếu nữ mới lớn, không, có khi còn mịn màng hơn nữa ấy chứ.
“ Kim Hỏa chính là đang tự động chữa trị thương thế của Ngọc Phong, không hổ
với tên gọi Hỏa Sinh, tái sinh từ hỏa diễm, thật bá đạo” Tinh Tinh chớp chớp
mắt cảm khái.
“ Đây cũng là sự may mắn của Ngọc Phong, cũng như phần thưởng xứng đáng cho sự
cố gắng của nó. Không phải ai cũng vượt qua được cảm giác đau đớn không muốn
sống đó” Kiều Anh mỉm cười, nụ cười của sự tự hào.