Người đăng: QuytSweet
“ Xong, hắc hắc, quá đơn giản” Ngọc Phong cầm tấm sắc lên thổi nhẹ lới bụi kim
loại đi, mỉm cười
“ Khâu cuối cùng, bí thuật Hòa Nhập, dung hợp” Ngọc Phong đặt tấm sắc xuống,
hai tay kết ấn, quát
Thuật hình ấn ngưng tụ từ linh khí huyền phù trước mặt hắn dần dần tiến lại
gần tấm sắc, sau đó hoàn toàn nhập vào thuật hình ấn trên đó. Các đường điêu
khắc trên mặt tấm sắt bắt đầu sáng rực lên như ánh đen.
“ Ủa, sao nó còn chưa tắt nhỉ, hay là có vấn đề gì rồi” Ngọc Phong ngạc nhiên
cầm tấm sắt lên ghé mắt quan sát, thông thường sau khi dung nhập thành công,
thuật hình ấn sẽ lóe sáng lên rồi tắt lịm chứ không phải sáng rực rỡ như thế
này
Đúng như dự đoàn của Ngọc Phong, Đùng, tấm sắc bổng nhiên phát nổ thành trăm
mảnh, văng khắp nơi. Mặt của Ngọc Phong cũng hoàn toàn biến thành đen thui,
đây chính là hiện tượng nổ thuật hình ấn khi chế tạo thất bại. Nếu là một khí
sĩ bình thường, cú nổ này chắc chắn sẽ làm hắn trọng thương nằm liệt giường
mấy hôm chứ chẳng chơi, nhưng đối với cơ thể mạnh mẽ của Ngọc Phong thì chả
sao cả, hắn chỉ bị đen mặt một chút mà thôi.
“ Không sao, làm lại, lân này cẩn thận hơn một tý là được” Ngọc Phong tự an ủi
mình, bắt đầu luyện chế một tấm sắt khác.
Nữa tiếng sau, Ngọc Phong vẻ mặt nghiêm túc, hai tay kết ấn, quát “ bí thuật
Hòa Nhập, dung hợp”. Thuật hình ấn trôi nổi trong không khí theo sự điều khiển
của Ngọc Phong bắt đầu từ từ sát nhập vào tấm sắc. Thuật hình ấn trên tấm sắc
lại một lần nữa sáng lên rực rỡ.
“ Không, không, tắt đi, làm ơn tắt đi” Ngọc Phong nắm chặt hai tay, nhìn chằm
chằm vào thuật hình ấn, lẩm nhẩm cầu nguyện
Tuy nhiên cầu nguyện là một chuyện, ôn trời có chấp nhận hay không lại là
chuyện khác.
Đùng, một âm thanh vang dội phát ra, tấm sắt lại một lần nữa nổ tung.
………………………………………..
Cách căn phòng rèn không xa, Kiều Anh cùng Tinh Tinh đang kiểm tra bản thảo
tiểu thuyết của nàng.
“ Kiều Anh a di, tiểu Phong lại thất bại nữa rồi” Tinh Tinh quan sát nhà rèn
lo lắng nói.
Kiều Anh nghe thế chỉ cười khẽ một tiếng “ không cần lo, nổ vài chục lần là
làm được, Phong nhi phải tự mình cố gắn mà thôi.
………………………………………….
Ngọc Phong thở dài mình nửa tấm sắt bị cháy đen còn lại “ đậu, lại nổ nữa,
không được, mới thuật hình ấn cơ bản mà làm khó được ta sao, một lần không
được thì một trăm lần, ta không tin cả ngày hôm nay ra không làm được một lần”
Hắn bắt đầu rèn tấm sắt tiếp theo, nhưng lần này hắn không lập tức khắc thuật
hình ấn lên, mà cứ tiếp tục rèn thêm mấy chục tấm sắt khác, chồng thành một
chồng, rồi mới bắt đầu khắc tiếp.
Tuy nhiên cả ngày hôm ấy hắn hoàn toàn không tạo ra được một thuật hình ấn
hoàn chỉnh nào, thay vào đó mà mấy chục tiếng nổ liên hồi như pháo hoa.
Càng thất bại nhiều, Ngọc Phong càng phải quyết tâm làm cho bằng được, ngày
này qua ngày khác, ngoại trừ ăn uống cùng tắm rửa, hắn đều nhốt mình trong căn
phong màu xanh đó mà luyện tập chế tạo thuật hình ấn, cứ mỗi lần thất bại, hắn
lại học thêm được một số kinh nhiệm quý báu.
Thời gian cứ thế trôi dần qua, phải tới ngày thứ hai mươi tám, Ngọc Phong mới
có thể thành công tạo ra thuật hình ấn hoàn chỉnh đầu tiên.
Ngọc Phong khuôn mặt đen thui như cục than, cực kỳ kích động nhìn tác phẩm
mình đã tạo ra. Một tấm sắt lành lặng nằm im trên bục đá “ Ha ha ha, ta nói
rồi mà, một cái thuật hình ấn nho nhỏ như thế này làm sao làm khó được khí sĩ
thiên tài Nguyễn Ngọc Phong này được chứ, để xem thử công dụng của nó ra sao”
Ngọc Phong thử rót một chút linh khí vào thuật hình ấn làm nó sáng dần lên,
sau đó linh khí liên tục lưu chuyển ngược xuôi khắp tấm sắt, phải sau một lúc,
linh khí hao phí hết, tấm sắt mới trở lại bình thường
“ Tiểu Phong, con thành công rồi hay sao?” Kiều Anh không biết từ khi nào đã
xuất hiện bên cạnh, khẻ nói làm hắn giật bắn cả mình. Hắn hiện tại đã là nhất
tinh khí hồn rồi, có thể cảm nhận được những động tĩnh xung quanh mình bán
kính năm mét, nhưng hắn lại hoàn toàn không nhận ra sự có mặt của Kiều Anh,
nếu như lúc này nàng có ý định giết hắn, chắc chắn hắn sẽ bỏ lại mạng tại đây.
“ Mẹ làm con giật mình, sao mẹ vào mà không lên tiếng gì cả thế” Ngọc Phong
đưa tay vuốt ngực, bình tâm, nói
“ À, tại mẹ sợ làm con phân tâm mà thôi, trông dáng vẻ của nó thì con thành
công rồi đúng không?” Kiều Anh chỉ vào tam sắt khắc thuật hình ấn, hỏi
“ Đúng thế, con cuối cùng đã làm được rồi” Ngọc Phong vui mừng gật đầu, hắn
cũng rất thỏa mãn khi hoàn thành cái thuật hình ấn đầu tiên của bản thân.
Kiều Anh lấy một cái khăn tay, lau mặt giúp cho Ngọc Phong, yêu thương nói “
tốt lắm, con cũng đã bỏ bê các bài luyện tập khác suốt một tháng rồi, bắt đầu
từ ngài mai, lịch luyện tập lại trở về giống như lúc trước, mỗi ngày chỉ được
dùng ba giờ để làm việc trong phòng rèn ma thôi, không nên dồn quá nhiều thời
gian vào cái này. Nói cho cùng, gia tăng thực lực mới là quan trọng nhất”
Ngọc Phong nhận lấy khăn tay của mẹ “ để con tự lau cho, con cũng không phải
muốn bỏ hết để luyện kim đâu, chỉ là con bực mình vì không thể chế tạo được
một cái thuật hình ấn cơ bản mà thôi”
Nghe Ngọc Phong nói thế, Kiều Anh liền phì cười vui vẻ “ con khùng thật đấy,
mấy cái thuật hình ấn cơ bản, mấy khí sĩ khác chỉ dùng vài ngày là có thể học
cách chết tạo thành công, trong khi con phải dành đến một tháng thời gian, đó
là bởi vì cách thức chế tạo của hai bên khác nhau. Luyện kim thuật ban đầu thì
rất khó nhưng càng lên cấp độ cao, việc chết tạo lại dễ dàng hơn khí sĩ bình
thường rất nhiều lần, ví dụ như chết tạo một thuật hình ấn cấp năm, khí sĩ
bình thường phải cần thận từng ly từng tý, ròng rã mười mấy ngày có khi mấy
tháng mới hoàn thành được, thì con chỉ cần dùng vài giờ đồng hồ là hoàn thành
xong. Vì thế cho nên con không cần bực bội như thế, cứ tà tà mà làm là được”
“ Thì ra là vậy, bảo sao con phải thực hành cả ngàn lần mới thành công” Ngọc
Phong hiểu ra, hèn chi mấy bữa nay hắn cứ thấy có cái gì đó sai sai, nếu mà
thuật hình ấn cơ bản khó như thế, một người tinh thần lực bảy điểm như hắn còn
phải vật vã như thế này thì những khí sĩ có ba điểm phải như thế nào chứ, chắc
cả năm cũng không làm được luôn quá.
“ Cứ như vậy nhé, bây giờ thì đi ăn cơm thôi, chắc con cũng đói rồi” Kiều Anh
xoa đầu Ngọc Phong dẫn đầu đi ra ngoài
“ Đúng là đói thật” Ngọc Phong xoa xoa bụng, đuổi theo
………………………………………………
Vài tháng sau, trong Bạch Vân sơn mạch.
Ngọc Phong thân pháp nhanh nhẹn di chuyển giữa khu rừng, phía sau hắn không
xa, một con khỉ đột lông trắng cao sáu mét, hai nắm tay to lớn, láng bóng màu
kim loại đang điên cuồng giẫm đạp cây cối đuổi theo
“ Ngươi hại chết ta rồi tiểu Tinh, không phải ta bảo ngươi tìm một con ma thú
cấp bốn sơ giai hay sao, làm sao lại đem đến tên sát thần Thiết Tý Viên Hâu
tới đây” Ngọc Phong cắm đầu cắm cổ mà chạy.
Lần này hắn vô bên trong Bạch Vấn sơn mạch cốt yếu là tìm kiếm một con ma thú
cấp bốn sơ giai yếu kém để luyện thức thứ sáu của Mai Hoa Kiếm, không ngờ lại
đi chọc vào con ma thú cấp bốn cao giai Thiết Tý Viên Hầu. Như tên gọi của nó,
đôi tay của Thiết Tý Viên Hầu là hai khối kim loại cực kỳ cứng rắn, cộng với
thần lực trời sinh, một đấm của nó thôi có thể biến Ngọc Phong nát thành tương
cà. Với sức chiến đầu của Ngọc Phong hiện này, không có đủ sức để tiêu diệt
nó, nếu dùng kiếm khí thì không thể xuyên thủng lớp da dày như giáp sắt đó, nó
cũng không phải ma thú thuộc tính hắc ám nên Miêu Nhãn cũng vô dụng, muốn dùng
Bá Thiên Chưởng thì không đủ thời gian với số lượng linh khí cho việc tích tụ.
Ngọc Phong chỉ còn một cách là chạy trối chết đồng thời cầu nguyện con khỉ
điên kia tha cho hắn mà thôi, may mắn một điều là, tốc độ của Thiết Tý Viên
Hầu cũng không được cao cho lắm.
“ Không thể trách ta được, ta đâu có biết con Thiết Tý Viên Hầu này lại ngủ
đông trong cái động dưới mặt đất đâu, cái này chỉ là xui xẻo mà thôi” Tinh
Tinh bực dọc đáp lời
“ Ngươi mau nghĩ cách gì đi, hay là chúng ta sử dụng Lưu Tinh Búa đập cho nó
một phát” Ngọc Phong đề nghị
“ Nhưng nếu làm thế, ngươi chắc chắn sẽ bị trọng thương nằm liệt một chỗ đấy,
không khả thi” Tinh Tinh bác bỏ
“ Vậy thì phải làm thế nào, ta làm gì có nhiều linh khí mà chơi đuổi bắt cả
ngày chứ” Ngọc Phong nhăn nhó, hắn ghét nhất là bản thân bị rơi vào trạng thái
bị động như thế này
“ Người đừng có càu nhàu nữa, để ta suy nghĩ cái đã” Tinh Tinh quát lớn
Grào, Ú, Ú, con Thiết Tý Viên Hầu càng đuổi lâu lại càng điên cuồng, cứ chốc
chốc, nó lại vác một tảng đá hoặc cành cây to lớn ném tới.
“ Con khỉ điên này, đậu phộng, ta dẫn ngươi vô sâu bên trong cho ngươi chơi
với dế luôn” Ngọc Phong cũng bị con Thiết Tý Viên Hầu chọc đến tức điên, hắn
đột ngột đổi hướng, chạy sâu vào bên trong phần nội vi của Bạch Vân sơn mạch,
nơi cư ngụ của ma thú cấp bốn và cấp năm.
Nhìn thấy hành động điên cuồng của Ngọc Phong, Tinh Tinh ngạc nhiên “ tiểu
Phong, ngươi đây là muốn tự xác à, tự dưng chạy vô trong làm gì?”
“ Ta tự có chủ ý, dù hơi tiết một chút nhưng như thế cũng đáng, ta sẽ cho con
khỉ điên này biết chọc vào ta sẽ có kết cục như thế nào” Ngọc Phong nghiến răn
ken két, tăng nhanh tốc độ di chuyển.
“ Để ta chống mắt lên xem ngươi làm như thế nào, hừ” Tinh Tinh nhìn vẻ mặt tự
tin của Ngọc Phong hừ lạnh một tiếng rồi lâm vào im lặng, không nói một câu
nào nữa.
Một tiếng sau, Ngọc Phong cuối cùng cũng vào lãnh thổ của ma thú cấp năm, hắn
lấy một cái bình thủy tinh trong suốt chứa đầy thứ dung dịch màu vàng, nhắm
vào cơ thể của con Thiết Tý Viên Hầu ném mạnh.
Nhìn thấy con mồi nén vật lạ về phía mình, con Thiết Tý Viên Hầu liền dùng nắm
tay to lớn của nó đánh tới. Một cái bình thủy tinh làm sao mà chịu được cú đấm
đầy uy lực như thế chứ, chỉ vừa mới va chạm, bình thủy tinh đã vị vỡ tung, thứ
chất lỏng màu vàng văng tung tóe, thấm vào bộ lông trắng tinh của nó, một mùi
hôi thối nồng nặc bốc lên.
Con Thiết Tý Viên Hầu ngay lập tức ngửi được mùi vị ghê tởm ấy, đôi mắt nó dần
trở nên đỏ rực, gào lớn một tiếng, càng điên cuồng hơn trước, khi trước nếu nó
chỉ muốn ăn thịt Ngọc Phong, thì bây giờ nó chính là muốn nghiền nát hắn ra
bã.
Ở phía trước, Ngọc Phong trông thấy bộ dạng điên cuồng hóa rồ của con Thiết Tý
Viên Hầu, khóe miệng tạo thành một vòng cung qũy dị. Hắn ngay lập tức lấy từ
trữ vật giới chỉ mấy chục thanh khí binh, đủ hình đủ dạng, mà điều đặc biệt là
tất cả chỗ vũ khí này chỉ có hai màu trắng đen. Số vũ khí chính là được hắn
chế tạo ra trong suốt một năm ròng rã, đa số là khí binh cấp hai, hắn định làm
đó rồi khi cần thì đem ra bán kiếm chút ít tiền hoặc cho bọn Trần Nhâm, không
ngờ lại phun phí trong tình huống như thế này.
Ngay sau khi lấy ra tất cả vũ khí, Ngọc Phong liền truyền linh khí vào bên
trong chúng rồi ném ra bốn phương, tám hướng. Từng thanh binh khí như một
luồng sáng bay vung vút vào bên trong rừng sâu
Khi hắn ném xong thanh khí binh cuối cùng thì hai tay kết ấn quát lớn một
tiếng “ Bạo”
Đột nhiên hàng loạt tiếng nổ lớn đinh tai nhức óc làm rung động cả sơn mạch,
ngay sau hàng loạt tiếng nổ, vô số tiếng thú rống tức giận vang lên, một số
trong đó còn kéo theo cả kình khí khổng lồ, quét tới chỗ Ngọc Phong.
“ Hắc, hắc, để ta xem thử ngươi làm sao mà sống sót” Ngọc Phong liếc mắt nhìn
con Thiết Tý Viên Hầu đang rung người sợ hãi, tranh thủ tìm một gốc cây cổ
thụ, ẩn giấu thân mình
“ Tiểu Phong, ngươi vừa thành công chọc giận tất cả ma thú cấp năm tại đây
đấy” Tinh Tinh bĩu môi khinh thường, việc làm của Ngọc Phong đúng là làm cho
con Thiết Tý Viên Hầu sợ hãi chết đứng, nhưng nó không phải sợ bởi hàng loạt
tiếng nổ mà là do tiếng thú rống kinh thiên ban nãy. Ngọc Phong làm như thế
này không chỉ giết chết con Thiết Tý Viên Hầu mà còn triệt luôn đường rút lui
của hắn, một khí hồn như hắn làm sao có thể trốn thoát giữa một bầy ma thú cấp
năm chứ.