Bất Tử Nhãn Tầng Thứ Hai


Người đăng: QuytSweet

“ Tiểu Tinh, hộ pháp giúp ta”

Ngọc Phong ngồi xếp bằng trước cái xác của con Địa Long, hai tay kết ấn, quát
“ Nhân danh Bất Tử Nhãn, ta tước đoạt linh hồn của ngươi”, hắn xòe bàn tay về
cái xác, từ bàn tay hắn, hàng ngàn, hàng vạn sợi tơ màu đỏ phóng xuất ra đâm
vào da thịt con Địa Long, dần dần hút đi linh hồn của nó, ba mươi giây sau,
con Địa Long đã còn là một cái xác khô mục nát.

Ngọc Phong thu tay, nhắm mắt nhập định, hắn đem ý thức thâm nhập đan điền, kéo
linh hồn Địa Long đến gần Bất Tử Nhãn, thần trí hắn biến thành một hình người
tý hon ngồi xếp bằng trước Bất Tử Nhãn, hai tay kết ấn hết sức phức tạp “ ta
hiến tế linh hồn Địa Long, kích hoạt thuật nhãn thứ hai của Bất Tử Nhãn”.

Từ trong Bất Tử Nhãn sinh ra một lự hút cực kỳ lớn, hấp thụ linh hồn Địa Long
vào bên trong. Cùng lúc đó tât cả linh khí trong khu vực có bán kinh năm cây
số ồ ạt xoay tròn tạo thành lốc xoáy linh khí màu xám đen, mà trung tâm lốc
xoáy lại là Ngọc Phong.

Bên trong đan điền, cảnh tượng cũng tương tự, tất cả linh khí kéo nhau dung
nhập vào Bất Tử Nhãn. Bất Tử Nhãn sáng lên màu vàng kim như một mặt trời bên
trong đan điền của Ngọc Phong. Bên cạnh đó thì cấp độ Linh khí của Ngọc Phong
liên tục được kéo lên cực nhanh, chỉ trong thoáng chốc, từ cửu tinh khí linh
lên tới cửu tinh khí linh đỉnh phòng và cuối cùng tấn cấp khí hồn. Ngay tại
lúc đó, Ngọc Phong có thể cảm nhận mọi vật ở xung quanh mình trong bán kính
năm mét mà không cần mở mắt, cái cảm giác này rất vi diệu.

Không biết qua bao lâu, cuối cùng, Bất Tử Nhãn cũng tiến hóa thành công, nó
thu hết tất cả ánh sáng vàng kim vào bên trong. Đôi mắt màu xanh lục bảo bên
trong đan điền cũng hoàn toàn biến đổi thành đôi mắt chỉ duy nhất một màu đen
thâm thúy, nó không giống như con mắt bình thường của ngọc phong, mà nó giống
như một cái hố sâu vô cùng vô tận, không có điểm cuối, một vòng xoáy nuốt trọn
hết ánh sáng vào trong.

Ngọc Phong cuối cùng cũng thức tỉnh sau ba ngày nhập định, hắn mở đôi mắt đang
nhắm chặt ra, không hề có tinh quan hay ánh sáng nào lóe lên cả, chỉ có duy
nhất một sự tĩnh lặng đến vĩnh hằng, tất cả mọi âm thanh xung quanh dường như
đột ngột biến mất trong khoảnh khắc này.

Ngọc Phong đưa hai bàn tay lên trước mặt, từ phần giữa khuỷu tay đến hết bàn
tay đều biến thành một màu tuyền, nó còn đen hơn cả tóc của hắn nữa.

“ Hút!” Ngọc Phong đột ngột đặt bàn tay lên cái xác khô của con Địa Long khẻ
nói, ngay lập tức cái xác khô dài đến tận hai mươi mét hoàn toàn biết mất
không để lại chút dấu vết.

“ Ra!” Ngọc Phong lại hướng bàn tay về phía trước chưởng mạnh, từ trong không
khí, cái xác con Địa Long bổng nhiên xuất hiện, phóng thẳng vào vách đá, vỡ
vụn thành từng mảnh nhỏ.

“ Hay thật, thì ra đây là thuật nhãn tầng thứ hai của Bất Tử Nhãn, Thôn Thiên
Địa” Ngọc Phong nắm chặc tay, cảm nhận sức mạnh mới của mình

“ Con mắt của ngươi trông cứ như một cái lỗ đen không gian ấy nhỉ?” Tinh Tinh
nhìn ánh mắt của Ngọc Phong, nói

“ Lỗ đen không gian? Là cái gì thế?” Ngọc Phong tò mò hỏi

“ Cũng không có gì, chúng ta sống tại nơi không gian ổn định, nhưng ở đại lục
Thanh Vân có một số nơi, không gian liên tục biến đổi, không ổn định, thường
sẽ xuất hiện các vết đứt gãy không gian, mỗi khi sự việc đó sảy ra, sẽ có sự
xuất hiện của các lỗ đen không gian, cái lỗ đen ấy hút tất cả mọi vật vào bên
trong nó. Cho dù là vật gì, hay cường giả mạnh đến mức nào, nếu đã bị nó hút
vào bên trong thì không bao giờ có thể trở ra cả”

“ Vậy gọi nó là Hắc Không Nhãn đi” nghe thế, Ngọc Phong liền nói

“ Cái tên nghe quê quá thể. Thế mà ngươi cũng đặt được” Tinh Tinh liếc mắt,
khinh thường

“ Thế, ngươi đặt giúp ta luôn đi” Ngọc Phong tỏ vẻ không quan tâm lắm, dù gì
thì nó cũng chỉ là một cái tên gọi mà thôi

“ Để xem, khả năng của đôi mắt này là thôn phệ, vậy thì gọi nó là Thôn Phệ
Nhãn đi, ngươi thấy sao”

“ Ừ, cứ gọi như thế đi” Ngọc Phong gật đầu đồng ý, sau đó ngước đầu lên nhìn
bầu trời đêm đầy sao trên đầu “ cũng đến lúc phải rời đi rồi” Ngọc Phong thu
hồi Thôn Phệ Nhãn, đứng dậy phủi bụi mông.

“Vậy chúng ta về Xuân Phong cốc luôn hả, lần tìm kiếm này chúng ta đã thành
công rồi, ngươi cũng gia tăng tu vi đến nhất tinh khí hồn, có thể bắt đầu tu
luyện bí thuật Hòa Nhập rồi, quá mĩ mãn, ta cũng nhớ Kiều Anh a di rồi a” Tinh
Tinh vui mừng, nhảy nhót nói

“ Ngươi là nhớ mấy cuốn tiểu thuyết của mẹ ta chứ gì” Ngọc Phong như đi guốc
trong bụng Tinh Tinh.

“ Hắc hắc, chỉ có tiểu Phong là hiểu ý ta nhất, đi nào, Xuân Phong cốc thẳng
tiến” phóng tới phía trước

“ Chờ đã, không cần về Xuân Phong cốc vội” Ngọc Phong đưa tay tóm cái đuôi
lông xù của Tinh Tinh, kéo nàng lại

“ Không về thì làm cái gì? Không phải ngươi rất muốn học luyện kim thuật hay
sao” Tinh Tinh nghiên đầu, khó hiểu

“ Ta còn một món nợ cần giải quyết, làm xong rồi đi cũng chưa muộn” Ngọc Phong
nhết môi cười

“ Là tên Huyết Nha Lang kia à?”

“ Đúng, cuộc ân oán này cũng nên chấm dứt rồi” Ngọc Phong nhúng người phi thân
lên thành động, xúc lực lao thẳng ra ngoài.

…………………………………………………………………………..

Căn mật thất u tối, dưới thành Vụ Đô

Huyết Nha Lang cởi trần, ngồi giữa một hồ máu sôi sùng sục, hai tay kết ấn.
Từng luồng khí nóng huyết sắc, bốc lên ngùng ngục, ngưng tụ tại mi tâm của hắn
tạo thành một viên pha lê bốn cạnh, đầu tóc màu đỏ đặc trưng nay đã biến thành
bạc trắng.

Bổng nhiên cửa hầm mở ra, một tên dong binh mặc áo đỏ chạy vào, cuối người bẩm
báo “ đoàn trưởng, hai trăm xác chết của đội hộ vệ cùng một trăm người chúng
ta bắt được tại mỏ linh thạch dùng để hiến tế đã được đưa vào giàn, chỉ cần
ngài khởi động đại trận, là sẽ được đưa lên”

“ Khặc khặc, rất tốt, ta chỉ cần vài ngày nữa là ngưng tụ xong Pha Lê Máu, các
ngươi phải canh gác cẩn trọng, không được để xảy ra xơ xuất nghe chưa, nhất là
trông chừng động tĩnh của thương hội Việt Châu” Huyết Nha Lang cười sằng sặc,
nói

“ Thuộc hạ tuân mệnh!” tên dong binh sau khi nghe xong chỉ thị, lập tức lui ra
ngoài, cẩn thận đóng cửa lại, cả quá trình hắn không hề dám ngẩn đầu lên nhìn
Huyết Nha Lang

Sau khi tên dong binh thuộc hạ rời khỏi, căn mật thất lại vang lên một tiếng
nói rĩ sét “ kế hoạch thế nào rồi? Thời gian không còn nhiều nữa đâu, năm ngày
sau là lúc phong ấn yếu nhất, nếu chúng ta không tận dụng thời gian này, thì
phải một lần nữa, chờ đợi thêm hai mươi năm nữa”

“ Sứ giả yên tâm, mọi việc, tiểu nhân đã thu xếp chu toàn cả rồi, kế hoạch
chắc chắn sẽ thành công” Huyết Nha Lang cuối đầu, kính cẩn nói

“ Ngươi nên mong là như thế, nếu kế hoạch mà thất bại, ngươi sẽ bị giải quyết,
hiểu không?”

“ Tiểu nhẫn hiểu, không biết thứ được phong ấn dưới thành Vụ Đô là cái gì
vậy?” Huyết Nha Lang tò mò hỏi

“ Những thứ không cần biết thì ngươi không nên biết, ngươi chỉ cần biết những
thứ ta nói với ngươi mà thôi” Âm thanh rĩ sét tràng đầy sự hăm dọa

Huyết Nha Lang hết hồn, chống đầu xuống, liên tục xin lỗi “ tiểu nhân biết lỗi
rồi, mong sứ giả tha thứ, mong sứ giả tha thứ”

“ Ngươi nên cố gắng mà lằm việc cho chúng ta, nếu lần này mà thành công mĩ
mãn, ta sẽ cân nhắc đề cử ngươi lên làm chức phó sứ, tuy nhiên điều cốt yếu là
ngươi phải biết nghe lời” Một bóng người áo choàng đen không biết từ lúc nào
đã xuất hiện bên cạnh Huyết Nha Lang, đặt tay lên đỉnh đầu của hắn, nếu người
đó muốn, đầu của hắn ngay lập tức sẽ bị gọt xuống.

Tráng Huyết Nha Lang ứa mồ hôi hột, môi rung rung “ tiểu nhân chắc chắn sẽ
nghe theo sự xắp xếp của sứ giả đại nhân!”

“ Thành thật như thế mới tốt, ngươi rất thích hợp là con chó trung thành của
ta hahaha” tiếng cười vang dội nhỏ dần rồi tắt liệm, bóng người áo choàng đen
cũng hoàn toàn biến mất, căn mật thất chỉ còn lại một mình Huyết Nha Lang

“ Cung tiễn sứ giả đại nhân” Huyết Nha Lang cuối gập người về vị trí mà sứ giả
biến mất hành lể, phải công nhận một điều rằng, vị sứ giả này là người mang
đến cho hắn áp lực lớn nhất trong cuộc đời, đứng trước sứ giả, hắn cảm thấy
bản thân nhỏ bé như một con kiến mà thôi.

……………………………………………………………………

Tòa nhà thương hội Việt Châu, dòng người vào ra vẫn tấp nập như thường lệ,
không có điều gì cho thấy sự bất thường cả.

Ngọc Phong mặc một bộ y phục xanh lam, đeo một chiếc mặt nạ vô diện nhân, hòa
theo dòng người tiến vào đại sảnh. Sau khi vào được đại sảnh, hắn liền tiến
tới bàn tiếp tân, lấy cái lệnh bài khác quý cấp D đặt lên mặt bàn, nói nhỏ “
làm ơn thông báo với Tuyết Anh tiểu thư, ta có việc quan trọng cần gặp nàng”

Cô gái tiếp tân sau khi trông thấy lệnh bài khách quý của Ngọc Phong, thái độ
của nàng liền kính cẩn hơn, cuối đầu hỏi “ xin hỏi quý danh của đại nhân là
gì, để tiểu nữ đi thông báo?”

“ Ta gọi là Hắc Lang, ngươi mau đi báo tin đi, nàng sẽ tự biết” Ngọc Phong hối
thúc

“ Vậy, xin ngài hãy theo tiểu nữ đến phòng chờ của khách quý” nữ tiếp tân làm
động tác mời rồi đi trước dẫn đường.

Phòng chờ khách quý nằm trên lầu hai, Ngọc Phong cũng đã tới phòng này mấy lần
rồi. Chỉ sau một lúc chờ đợi, Tuyết Anh cũng đã đến, nàng vẫn ăn vận quyết rũ
như mọi khi, bất kì người đàn ông nào khi thấy nàng cũng muốn nhào tới cắn một
miếng.

Tuy đã quen với sắc đẹp của nàng, Ngọc Phong cũng không tránh nổi sự rung động
trong lòng “ Tuyết Anh tiểu thư vẫn xinh đẹp như vậy a, Hắc Lang lại làm phiền
tiểu thư rồi”

Tuyết Anh tiến tới, ngồi dựa thoải mái vào ghế xô pha, cười nói “ Hắc Lang
tiên sinh khách khí rồi, không biết chuyến đi vừa rồi, tiên sinh có đạt được
mục đích của mình hay không?”

“ Cũng thu được chút ít, ta mạn phép hỏi một câu, đội hộ vệ của quý thương hội
đã trở về chưa, chúng ta bị Huyết Lang Dong binh đoàn chặn đánh nên mới tách
ra, không biết tình hình bọn họ giờ ra sao rồi” Ngọc Phong ăn ngay nói thật

“ Huyết Lang dong binh đoàn chặn đánh thương hội chúng ta, tiên sinh chắc chắn
chứ?” Tuyết Anh vẫn giữ giọng nói như bình thường, nhưng ánh mắt của nàng lại
lóe lên sự lạnh lùng hiếm thấy. Ít nhất, đây là lần đầu tiên Ngọc Phong trông
thấy nó

“ Ta nói hoàn toàn đều là sự thật, khi ấy, chúng ta đang đi giữa rừng thì đột
ngột gặp mai phục, tất cả thanh viên của Huyết Lang dong binh đoàn đều có mặt
ở đấy, bao gồm hai phó đoàn trưởng Miêu Diệp Hoa cùng Lang Cô Thứ, kể cả đoàn
trưởng Huyết Nha Lang luôn im hơi lặng tiếng cũng có mặt” Ngọc Phong từ tốn kể
lại

“ Kể cả Huyết Nha Lang?” lần này thì âm thanh của nàng cũng lạnh dần

“ Đúng thế, đội trưởng Bàng Uy Vũ đã chiến đấu với hắn, còn ta thì dụ hai
người Miêu Diệp Hoa cùng Lang Cô Thứ đi chỗ khác chiến đấu, từ đó ta không còn
gặp lại bất kỳ ai trong đội hộ vệ nữa”

“ Vậy tiên sinh ở đây có nghĩa là hai tên kia…!” Tuyết Anh nghiêm mặt dò hỏi

“ Đúng vậy, hai tên đó đã bị ta giết chết, chắc chắn dạo này Vụ Đô thành đã
được yên ổn vì vắng bóng bọn chúng” Ngọc Phong cười cười

“ Đúng thế, Vụ Đô thành nữa tháng nay bình yên bất thường, mấy tên dong binh
của Huyết Lang cũng yên phận hơn, mà hai tên phó đoàn trưởng Miêu Diệp Hoa và
Lang Cô Thứ cũng hoàn toàn mất tích” Tuyết Anh gật đầu xác nhận

Ngọc Phong gật đầu, hớp một ngụm trà, nói “ khí trước ta đã từng nói, Huyết
Nha Lang đang chuẩn bị một kế hoạch gì đó, bọn chúng manh động chặn đường giết
người của quý thương hội rồi bổng dưng im hơi lặng tiếng suốt một tháng, ta
nghĩ đây chính là sự bình yên trước cơn giông tố”

Tuyết Anh không đáp lời Ngọc Phong mà quát to “ người đâu, mau gọi mấy vị chấp
sự thương hội cùng các đội trưởng đội hộ vệ lập tức đến đây cho ta, chuẩn bị
mở cuộc họp khẩn cấp”.

Sau khi ra lệnh xong, nàng uống một ngụm trà rồi bình tĩnh hỏi Ngọc Phong “
không biết dự định tiếp theo của tiên sinh là như thế nào?”

Ngọc Phong tựa lưng vào ghế sô pha, mỉm cười nói, nụ cười này không phải nụ
cười thiện cảm mà là nụ cười mang theo sự nguy hiểm“ cứ theo như tiểu thư xắp
xếp đi, ta cũng có một món nợ cần phải giải quyết với Huyết Nha Lang”


Bất Tử Nhãn - Chương #62