Mai Hoa Kiếm.


Người đăng: QuytSweet

Chương 6 : Mai Hoa kiếm.

“ Thế làm sao để tiến hóa được?” Ngọc Phong tò mò hỏi

Kiều Anh cười nói “Bất Tử Nhãn có hai năng lực thiên sinh đó là hồi sinh cùng
tước đoạt, trong đó hồi sinh là năng lực nội tại, tước đoạt là năng lực chúng
ta có thể kiểm soát, thông qua tước đoạt linh khí cùng linh hồn của ma thú
thích hợp chúng ta có thể tiến hóa Bất Tử Nhãn”

“ Làm thế nào con biết được ma thú có thích hợp hay không chứ?” đối với Ngọc
Phong những khái niệm mày hết sức mới mẻ

“ Mỗi lần con tăng một cảnh giới, Bất Tử Nhãn sẽ tự sản sinh ra một năng lực
đặc biệt gọi là nhãn thuật, chúng ta không thể kiểm soát được nó sinh ra nhãn
thuật loại gì, có mạnh hay không, việc này là dựa vào may mắn”

Ngọc Phong thấy không đúng, nếu nó cho một cái thuật nhãn sơ cấp thì làm thế
nào giờ “Bất Tử Nhãn thế mà dựa vào may mán à!!!”

“ Con đang nghĩ lan man cái gì đó, thuật nhãn Bất Tử Nhãn sinh ra có cấp bật
ít nhất là Hoàng Cấp, khi con lên cấp bậc càng cao thì cấp bậc thuật nhãn sinh
ra cũng tăng theo, nên con không cần lo” Kiều Anh như đi guốc trong bụng Ngọc
Phong.

“ Thế thì quá tuyệt vời!” Ngọc Phong lại phấn chấn tinh thần

“ Nghe ta nói này, nhãn thuật gồm có ba loại riêng biệt, một là nhãn thuật
công kích, loại này ta chưa tận mắt thấy nhưng được cha con kể lại, nó có uy
lực rất mạnh. Loại thứ hai là nhãn thuật phụ trợ như huyễn thuật, nhờ có huyễn
thuật mà ta mới có thể thuận lợi thăng chức trong phòng đấu giá Pha Ni tiếp
cận được Phan Văn Tuyệt, loại còn lại là nhãn thuật thân pháp. Thuật khí ta sử
dụng để đưa con đến đây “ Phong độn lưu tinh” là một loại nhãn thuật thân
pháp, ta phải tước đoạt linh hồn của một con Thanh Phong điểu để tiến hóa nhãn
thuật này đấy”

“ Vậy làm cách nào để biết nhãn thuật của con hiện nay là loại nào?”

“ Điều đó rất đơn giản, con chỉ cần thâm nhập tinh thần vào trong con mắt tại
đan điền là được?” Kiều Anh chỉ tay vô bụng Ngọc Phong cười bảo

Ngọc Phong ngay lập tức làm theo, hắn nhắn mắt lại, đầu nhập tinh thần vào
trong đan điền thử câu thông với Bất Tử Nhãn, bỗng dưng từ trong Bất Tử Nhãn
tuông ra một tia sáng màu vàng kim, chiếu thẳng vô tâm thần của Ngọc Phong,
một luồn tinh tức xa lạ đang được hắn tiếp thu.

“ Thấu bóng tối, trấn áp u linh”

Ngọc Phong mở mắt ra, trong mắt hắn có một luồng ánh sáng màu đen lướt qua,
nói “ Nó cho con biết năng lực tầng đầu tiên của Bất Tử Nhãn là nhìn xuyên
thấu màn đêm cùng với trấn áp những loài ma thú u linh, hay người có công pháp
u linh. Khi bọn họ đối mặt với con, sức mạnh sẽ bị giảm xuống bốn mươi phần
trăm, thế thì con phải tước đoạt ma thú nào, mẹ nghĩ nhãn thuật này có cấp bật
ra sao, Hoàng cấp hay Huyền cấp?”

Kiều Anh ngẫm nghĩ một hồi nói “ Năng lực nhìn xuyên bóng đêm thì chỉ cần lên
tới Khí tông là có thể quan sát thoải mái rồi, cũng không quang trọng lắm
nhưng khả năng áp chế sức chiến đấu lại là một sức mạnh dáng sợ, con nghĩ thử
đi, nếu con là một khí linh khi đối đầu với một khí hồn hơn con một đẵng cấp
tu luyện công pháp u linh, với nhãn thuật này con có thể dễ dàng chiến thắng
hắn, còn nếu đối mặt với khí tông, con cũng có thể an toàn chạy thoát, mẹ nghĩ
nó có thể được xếp ở Huyền bậc sơ cấp thuật khí.”

“ Qúa ghê!” Ngọc Phòng hai mắt lấp lánh nhảy cẩn lên

Kiều Anh bĩu môi khinh thường, đổ một gáo nước lạnh lên đầu Ngọc Phong “ đó là
nếu con đối đầu người có công pháp u linh, còn nếu hắn tu luyện công pháp khác
hoặc có đồng bạn đi chung với hắn thì con chỉ có nước bỏ chạy thôi, ngoài ra
nếu con muốn đánh thức nhãn thuật này con phải tước đoạt linh hồn của một ma
thú u linh. Để ta coi, thích hợp nhất chính là U Minh Linh Miêu, tuy nhiên nó
lại là ma thú cấp hai sơ kỳ, con nhắm có thể giết nó được không?”

Ngọc Phong vẻ mặt bất ngờ “ không phải mẹ sẽ bắt chúng hộ con sao?”

Kiều Anh bật cười ha hả “ con nghĩ hay quá nhỉ, con đường cương giả là phải tự
thân con vượt qua, không ai có thể giúp con cả, nếu ta bắt nó giúp con, điều
ấy cực kì đơn giản thôi nhưng như thế là ta đã hại con rồi, ta có thể giúp con
nhất thời chứ không thể giúp con cả đời được”.

“ Dạ con hiểu rồi!” Ngọc Phong gương mặt yểu xìu, trên trường hắn rất tự lập
nhưng nếu có mẹ bên cạnh thì hắn lại thích dựa dẫm vào mẹ hơn, đây là thói
quen được sinh ra từ nhỏ rồi, mà thói quen thì lại rất khó sữa đổi.

Kiều Anh cầm chiếc nhẫn trữ vật của Phan Văn Tuyệt, thâm nhập tinh thân vào
trong đó, khi Phan Văn Tuyệt chết thì cái nhẫn này cũng trở nên vô chủ rồi.

“ Nhẫn trữ vật!” Ngọc Phong hết sức ngạc nhiên, nhẫn trữ vật là một khí binh
tương tự như túi trữ vật của Ngô Thu Vân, tuy nhiên nó có không gian rộng hơn
rất nhiều túi trữ vật, vì thế cho nên giá cả của nó cũng cao hơn vô số lần, ở
Định Phong thành chỉ có gia chủ sáu đại gia tộc mới sở hữu chúng, ngay cả
thành chủ cũng không có.

Sau vài giây, nàng lấy ra một quyển sách đưa cho Ngọc Phong “ đây là Mai Hoa
Kiếm của Mai Hoa Kiếm tôn năm xưa, nó chia là hai phần, một là Mai Hoa huyền
cấp sơ giai công pháp, hai là Mai Hoa Kiếm huyền cấp sơ giai kiếm pháp, con
hiện nay đã không còn linh khí nên phải tu luyện lại từ đầu”

Ngọc Phong hai mắt nhìn cuốn công pháp lóe sáng “ Huyền cấp sơ giai công pháp
a!”

“ Đi theo ta” Kiều Anh xoay người lướt trong khu rừng, Ngọc Phong phải dốc hết
sức mới bám theo được.

Một lúc sau cả hai người xuất hiện trong một khu rừng hắc mộc, cây tại đây lớn
bằng chân người bình thường nhưng lại cao năm sáu mét, xung quanh thân cây có
các đường vân xoắn ốc màu xám bạc.

Kiều Anh cầm một cái rìu bằng sắt dài một mét đưa cho Ngọc Phong, mắt chứa ý
cười “ con dùng cái này chặt hết sức cào thân cây thử xem”

“Dạ” Ngọc Phong đáp lời, hai tay xách cái rìu làm tư thế, cây rìu trông nhỏ
thế mà nặng đến ba bốn mươi kg, “hây” Ngọc Phong chém mạnh cái rìu vào thân
cây, cảnh tượng cây bị chém làm đôi không có xảy xa mà lực phản chấn làm cây
rìu bay khỏi tay hắn, cùng với đó là một lòng điện chạy ngược chạy xuôi trong
người làm Ngọc Phong đau đớn tột cùng. “ Á aaaaaaaaaaaa”

Kiều Anh thấy thế liền ôm bụng cười ha hả trông rất thích chí “ cảm giác như
thế nào hả? hahaha” nàng lau khóe mắt rồi nói tiếp “ đây là Hắc Thiết Lôi Mộc,
thân cứng tựa sắt, có khả năng dẫn sấm sét trên trời và hấp thụ chúng”

“ Cái này còn đau đớn đớn hơn một kiếm lúc nãy của mẹ nữa” Ngọc Phong vẻ mặt
đau đớn

“ Con còn tức giận lúc nãy mẹ đâm mà không nói con trước à? Chẵn lẽ con muốn
mẹ phải nói câu “con ơi cho mẹ đâm một nhát nha không đau đâu, nói thế thì thà
đâm luôn cho xong”

“ Làm gì có?” Ngọc Phong lắc lắc đầu

Kiều Anh gật gù “ thế mới là con ngoan của mẹ chứ, từ bây giờ mỗi sáng con
phải luyện tập chặt Hắc thiết lôi mộc, buổi chiều thì luyện Mai Hoa kiếm, đêm
lo tu luyện khí công, có đói thì tự bắt cá bắt thỏ gì đó mà ăn, mẹ phải ra
ngoài có chút chuyên, bảy ngày sau sẽ về”

“ Mẹ phải đi sao, thế con phải chặt bao nhiêu cây Hắc thiết lôi mộc này mới
được?” Ngọc Phong tròn mắt hỏi. Hắn bản tính cũng không tin ma cỏ gì cả nên
sống một mình cũng không sao.

“ Chặt tới khi nào con không bị giật điện nữa thì thôi, mà mẹ không nghĩ con
chặt được xong một cái cây trong bảy ngày đâu, bái bai” Không đợi Ngọc Phong
tiếp lời, nàng nhảy lên trời bay đi mất.

Trông mẹ bay xa ,Ngọc Phong mới quay đầu lại xách cái rìu lên “ hừ dám xem
thường con à, con sẽ chặt xong cái cây này trong một ngày cho mẹ xem, hây ya”

Ngọc Phong vút cái rìu chặt mạnh vào thân cây “ ROẸT, ROẸT, ÁAAAAAAAAAAAAAA”
tiếng kêu thảm thiết lại vang vọng khu rừng, Ngọc Phong mặt đen thui, tóc dựng
thẳng đứng nằm dưới đất, khóe môi giật giật, chốc chốc lại có vài tia lôi điện
lượn lờ trên người hắn.

Phải đến hai phút sau, hắn mới bò bậy được, lật đậy chạy tới cái cây hồi nãy
nhìn vào vị trí đã nhát chém, chỉ có lưu lại một vết ngấn màu bạc, không hơn
không kém “ trời ạ!” Ngọc Phong than thở, đến một vết xước cũng không có.

“ Không, không thể để mẹ xem thường, cái cây này sao làm khó được ta, phẹt
phẹt” Ngọc Phong phun nước bọt vào hai tay, xoa xoa, cầm cái rìu lên tiếp tục
công việc chặc cây gian khổ.

“ROẸT, ÁAAAAAAAAAAAAAA”.

Thế là cả buổi sáng, các loài thú hoang trong sơn cốc bị một hồi tra tấn âm
thanh, đến buổi trưa, Ngọc Phong lê lết cái thân toàn vết cháy đen tới cạnh bờ
hồ, hắn đút đầu xuống nước hớp từng ngụm, sau đó tranh thủ bắt vài con cá xiên
que nướng, trong lúc chờ cá chín, hắn lấy cuốn kiếm phổ ra xem.

Chữ ghi trong này không nhiều lắm, chỉ có vài dòng mà thôi. Ngoài ra còn lại
là các hình vẻ lộ tuyến kinh mạch khí luyện công là chiến đấu.

“ Mai Hoa Kiếm là kiếm thuật ta dùng cả đời ngắm hoa Mai mà sáng tạo ra

Mai Hoa Kiếm chia là năm thức cơ bản là Khai hoa, Phong hoa, Xiên hoa, Lạc
hoa, Tàn hoa và một thức tổng hợp gọi là Đoạt mệnh

Kiếm chiêu phải học từng thức một, không nên luyện cùng lúc nhiều thức, nếu
không kiếm chiêu sẽ tán loạn, học cũng như không.

Thức đầu tiên Khai hoa, ngươi học dùng một chiêu kiếm hái đóa hoa trên cành
xuống mà không làm hư hỏng bông hoa cũng như thương hại đến cành cây, khi đạt
được điều kiện, xem như đã luyện thành.

Thức thứ hai Phong hoa, sau khi Khai hoa, người học phải dùng một kiếm tách
năm cánh hoa ra khỏi bông hoa mà không làm tổn hại chúng, khi đạt được điều
kiện xem như đã luyện thành.

Thức thứ ba Xiên hoa, sau khi Phong hoa, người học phải dung một kiếm xuyên
năm cánh hoa cùng một lúc, khi đạt được điều kiện xem như đã luyện thành.

Thức thứ tư Lạc hoa, sau khi Xiên hoa, người học phải kết hợp Mai Hoa kiếm với
Mai Hoa công sinh ra kiếm khí phân năm cánh hoa thành hàng ngàn mảnh nhỏ.

Thức thứ năm Tàn hoa, đông thời người học cũng phải luyện Mai Hoa công đến đại
thành, kết hợp với Xiên hoa có thể cướp đoạt linh khí chứa trong mục tiêu, tuy
nhiên không nên lạm dụng chiêu thức này, suy cho cùng, linh khí ngoại thân
không tốt cho cơ thể.

Thức thứ sáu Đoạt mệnh, dung nhập năm thức trên làm một, một kiếm đoạt mệnh.

Mai Hoa kiếm của ta không có chiêu thức hoa mĩ, chỉ có nhất kích tất sát,
người học nhớ kĩ, nhớ kĩ !”

Ngọc Phong vừa ăn cá vừa chép miệng “ Đúng là một bộ kiếm phổ uy lực a”

“ Cũng no rồi, đi luyện kiếm thôi” Ngọc Phong xoa xoa cai bụng no căn xách cái
rìu đi đến vườn mai

Vườn mai cách hồ nước khoảng năm trăm mét, không phải nói là một đồi mai trắng
mới đúng, cả ngọn đồi có hàng ngàn gốc mai nở hoa trắng xóa, xương mù lượn lờ,
thỉnh thoảng một con gió nhẹ thổi qua cuốn những cánh hoa tung bay trên trời,
trong không gian lại có hương hoa thoang thoảng nhẹ diệu làm say lòng người,
đúng là nhân gian tiên cảnh.

Ngọc Phong bước vào vườn hoa như bước vào một thế giới khác, mọi mỏi mệt lúc
sáng liền biến mất, những cơn gió kéo theo cánh hoa vuốt ve khuông mặt hắn,
cảnh giác như hắn đang nằm trong lòng mẹ ngủ say khi còn bé.

Phân chấn tinh thần, Ngọc Phong tìm một gốc mai gần đó, bắt đầu luyện thức thứ
nhất Khai hoa. Tuy nhiên, một sự việc nho nhỏ đã làm khó anh hùng “ không có
kiếm là sao mà luyện bây giờ!”

Sau một hồi đắng đo suy nghĩ, cuối cùng hắn đành phải dùng cái rìu to chà bá
để luyện kiếm, không còn cách nào khác, nếu dùng cành cây thì không đủ sắt
bén.

Ngọc Phong vác cái rìu trên vai, nhắm chính xác một bông hoa vung lên “ Khai
hoa” cai rìu lướt qua không trung, chạm nhẹ vào bông hoa

‘ Hụt’

“ Làm lại nào, Khai hoa”

‘ Hụt’

“ Khai hoa”

‘ Lại Hụt’

VÚT, VÚT VÚT, tiếng rìu lao trong vun vút không khí cùng với đó là tiếng thở
như trâu của Ngọc Phong.

Không biết đã vung được bao nhiêu lần, Ngọc Phong vô lực, thả cây rìu xuống
dựa vào gốc cây tu từng ngụm nước, vẽ mặt mệt mỏi, hắn đã chém liên tục hai
tiếng đồng hồ nhưng không trúng một cái nào, đáng sợ hơn là cái gốc mai hắn
huyện tập chỉ còn trơ trọi phần thân cây, những cành cây xung quanh đều bị hắn
gọt hết cả rồi.

Nghĩ mệt vài phút, hắn lại xách cái rìu lên tìm một gốc cây khác luyện tập
tiếp.

…………………………..

Thời gian cứ thế lướt qua, bảy ngày sau, Kiêu Anh ôm một gói lớn dược thảo trở
về sơn cốc

“ Phong ơi, lại đây” nàng hét to lên

Vài phút sau Ngọc Phong vác cái rìu trong rùng cây lao ra, vẻ mặt vô cùng oan
ức, khổ sở “mẹ nỡ lòng nào chứ, mẹ nỡ lòng nào đối sử với con như vậy?”

“ Uả, chuyện gì vậy?” Kiều Anh hết sức ngạc nhiên

“ Tại sao, tại sao mẹ bảo con luyện kiếm mà không đưa cho con một thanh kiếm
nào, đến nổi con phải vác cái rìu bổ củi luyện kiếm đây này” Ngọc Phong tức
giận nói.


Bất Tử Nhãn - Chương #6