Người đăng: QuytSweet
Ngọc Phong như một con liệt báo, thoắt ẩn thoắt hiện trong khu rừng rậm rạp,
đằng sau hắn Huyết Nha Lang vẫn bám riết không bỏ. Chỉ cần Ngọc Phong chạy tới
nơi nào trống trải một chút, Huyết Nha Lang liền tung một Huyết Chưởng Ấn tấn
công, hắn không từ bỏ bất cứ thủ đoạn nào để giết Ngọc Phong cả.
“ Chết tiệt! Linh khí của ta đã tiêu hao không ít, nếu không cũng không cần
phải trốn trui trốn lủi thế này” Ngọc Phong thầm nghĩ, nếu mà hắn có thể khôi
phục lại toàn bộ linh khí, với Miêu Nhãn, hắn tự tin đấu một trận với Huyết
Nha Lang
“ Tiểu Phong, không phải ngươi vẫn còn ba viên đan dược thực phẩm hay sao, lấy
ra dùng đi, nó cũng có tác dụng khôi phục linh khí đấy” Tinh Tinh bổng nhiên
nhắc nhở
“ Hay, thế mà ta cũng không nhớ ra, cảm ơn ngươi nhé” Ngọc Phong vui mừng, từ
trong trữ vật giới chỉ lấy ra một viên đan dược thực phẩm màu trắng, bỏ vô
miệng, nuốc cái ực, điều hắn cần bây giờ là khôi phục linh khí cấp tốc chứ
không phải hương vị tuyệt ngon của nó.
Từ trong dạ dày, một luồng linh khí từ từ bốc lên, thấm vào kinh mạch của hắn,
tiến vào đan điền. Tuy hơi chậm hơn đan dược khôi phục linh khí chuyên dụng
như Phục Khí Đan một chút, nhưng cũng không thành vấn đền, chỉ cần có khả năng
khôi phục được linh khí là hắn mừng rồi
Ầm, lại một Huyết Chưởng Ấn va vào cái cây sau lưng Ngọc Phong, phát ra tiếng
nổ lớn
“ Ngươi có chạy đằng trời, thằng con hoang” Huyết Nha Lang, khuôn mặt dữ tợn
kêu gào
“ Nếu ngươi đã quyết tâm giết ta bằng được thì ta cũng sẽ tìm cho ngươi chút
niềm vui vậy, tiểu Tinh, gần đây có bầy ma thú nào hay không” Ngọc Phong cong
môi, mỉm cười ngụy dị
“ Chi vậy?” Tinh Tinh khó hiểu
“ Hắc hắc, tặng cho tên kia một món quà mà thôi” Ngọc Phong cười hắc hắc đê
tiện
“ À! Ta hiểu ý ngươi rồi, đằng trước về bên phải ba trăm mét có một ổ Huyết
Tích Dịch đấy” Tinh Tinh ánh mắt cũng cong lại nham hiểm
“ Được rồi, bắt đầu trò chơi đuổi bắt thôi” Ngọc Phong bổng nhiên đổi hướng,
chạy băng băng về nơi Tinh Tinh đã chỉ
Ba trăm mét không phải là một khoảng cách quá xa, nhúng người vài cái, Ngọc
Phong đã tới nơi. Nơi đây là một hang ổ của bầy Huyết Tích Dịch, một loài ma
thú cấp ba, họ thằn lằn, toàn thân màu đỏ như máu, tên của nó cũng được đặt
dựa trên màu da này, bên trong ổ hiện này đang có đến năm con Huyết Tích Dịch
trưởng thành dài sáu mét cùng mười mấy cái trứng chưa nở của chúng nó. Không
nói một lời, Ngọc Phong bắn một quả cầu lửa vào hang ổ của Huyết Tích Dịch rồi
cằm đầu mà chạy.
Bị tấn công đột ngột, năm con Huyết Tích Dịch nổi lên hung tính rít gào, ngay
lúc đó, Huyết Nha Lang cũng vừa đuổi tới nơi này. Không hề do dự, năm con
Huyết Tích Dịch liền nhào tới tấn công hắn, con thì mỏ cái miệng lởm chởm răng
nhọn cắn tới, con thì phun lửa nóng rực.
Bổng nhiên bị tập kích Huyết Nha Lang cũng vô cùng bất ngờ, né tránh, tuy
nhiên hắn cũng không phải là đồ gà mờ, chỉ cần liếc qua một chút, hắn đã hoàn
toàn hiểu ra kế hoạch thâm độc của Ngọc Phong.
“ Muốn bẩy ta sao, nhiêu đây còn chưa đủ đâu nhóc con” Huyết Nha Lang không
thềm để ý đến mấy con Huyết Tích Dịch đang hùng hổ nhìn mình, hắn ta chỉ tung
ra hai Huyết Chưởng về phía bọn chúng rồi lập tức bàm theo Ngọc Phong.
Năm con Huyết Tích Dịch đó, ít nhất cũng là ma thú cấp ba trung kỳ, thế mà chỉ
trúng hai chưởng của Huyết Nha Lang đều bị nổ tan xác, không chút lực phản
khán nào
“ Đệt, sao hắn mạnh dữ vậy, cho dù là mình thì cũng không thể nào giải quyết
năm con Huyết Tích Dịch mọt cách đơn giản như vậy” Ngọc Phong chỉ ngói đầu
nhìn một cái mà lạnh sống lưng, hắn đã hoàn toàn đánh giá thấp sức chiến đấu
của Huyết Nha Lang, nếu khi trước hắn tự tin có thể đánh với Huyết Nha Lang
một trận, thì bây giờ có chỉ còn là cầm cự trong thời gian ngắn mà thôi. Không
phải là hắn bi quan hay không tự tin về mình, mà là hắn biết khả năng của mình
tới đâu.
“ Tinh Tinh, ở đâu có ổ ma thú nữa?” Ngọc Phong hối thúc, hỏi
“ Ở phía bên trái, cách chúng ta năm trăm mét, có một bầy Thạch Tê đang nghỉ
ngơi” Tinh Tinh nhanh nhẹn trả lời
“ Tốt, đi thôi” Ngọc Phong lại một lần nữa đổi hướng đột ngột, theo nơi Tinh
Tinh chỉ mà lướt đi, tại vị trí hắn vừa đứng, một Huyết Chưởng ẤN khổng lồ ập
đến, Ầm.
Như lần trước, Ngọc Phong lướt qua nơi bầy Thạch Tê đang nghỉ trưa, tung một
hỏa cầu tấn công bầy Thạch Tê làm bọn chúng rối loạn rồi chạy mất. Chỉ vài
giây sau đó, Huyết Nha Lang cũng đuổi tới nơi, hắn nhíu mày nhìn bầy mấy chục
con Thạch Tê đang chắn đường, hai tay hắn biến đổi thành hai huyết trảo, quát
“ lũ xúc sinh, cút!”.
Từng còn Thạch Tê bị hắn xé xác ra làm đôi cực kỳ dễ dàng, chỉ trong nháy mắt,
có đến mười con Thạch Tê ngã xuống trong vũng máu, Huyết Nha Lang cũng nhờ đó
mà vượt qua bầy Thạch Tê, tiếp tục bám theo Ngọc Phong.
Thạch Tê là một loại ma thú cấp ba chuyên ăn thực vật, lớp da bên ngoài của
chúng được biến đổi thành một lớp đá cực kỳ cứng rắn, nhằm bảo vệ tụi nó khỏi
những con ma thú săn mồi khác, lớp phòng thủ này không biết còn bềnh chắc hơn
của ma thú Trâu Thiếp Giáp mà Ngọc Phong từng gặp không biết bao nhiêu lần,
thế mà lại bị Huyết Trảo của Huyết Nha Lang xé rách như đậu hủ, nếu mà đôi
trảo ấy chém vào cơ thể người, thì không biết sẽ tạo ra cảnh tượng như thế nào
nữa.
“ Như thế cũng không thể ngăn cản hắn được chút nào cả, làm sao bây giờ?” Ngọc
Phong vừa tăng tốc vừa tập trung tìm đối sách.
“ Nhóc con, mau ngon ngoãn giao mạng chó của ngươi ra đây, may ra ta còn cho
ngươi một cái chết thoải mái, ngươi không thể nào thoát khỏi tầm tay của ta
đâu” Huyết Nha Lang lại kêu to đe dọa.
“ Hay là chúng ta vào lãng địa của ma thú cấp bốn nhỉ” Ngọc Phong nói thầm
“ Ngươi nên bỏ cái suy nghĩ ấy đi thì hơn, ma thú cấp bốn không phải loại mà
một khí linh như ngươi có thể trêu chọc, bọn chúng chỉ hắc hơi một cái ngươi
cũng đủ tèo đời rồi, chứ đừng nói là trêu chọc xong rồi bỏ chạy, không có
thoát được đâu” Tinh Tinh ngay lập tức đổ một gáo nước lạnh lên đầu Ngọc Phong
“ Như thế chỉ còn dùng cách này mà thôi, tiểu Tinh, tìm cho ta hang ổ ma thú
cấp ba tiếp theo đi” Ngọc Phong hối thúc
“ Nhưng làm như thế cũng đâu có giúp ích được gì, Huyết Nha Lang cũng sẽ dễ
dàng giết hết bọn chúng mà thôi” Tinh Tinh không hiểu cách mà Ngọc Phong nói
đến là gì
“ Nếu không thể ngăn cản được hắn thì ta sẽ cho hắn mệt chết” Ngọc Phong lạnh
lùng nói
“ Mệt chết?”
“ Đúng, mệt chết, bầy ma thú tiếp theo ở hướng nào” Ngọc Phong hối thúc
“ Được rồi, đằng trước mặt ngươi, cách chúng ta bần bốn trăm mét” Tinh Tinh
lập tức đáp
“ Uhm, đi thôi” Ngọc Phong nhắm về phía trước chạy nhanh
Hiện giờ, trong trữ vật giới chỉ của hắn còn ba viên đan dược thực phẩm, nhiêu
đây có thể giúp hắn duy trì linh khí liên tục di chuyển trong vòng ba ngày
không cần nghỉ ngơi. Những viên đan dược này hắn định để dành để tặng cho
Thiện còi, người bạn thuở bé của hắn cùng Lục Linh, người anh em kết nghĩa
nhút nhát. Không ngờ lại phải dùng trong hoàn cảnh như thế này.
Cuộc rượt đuổi trong khu rừng giữa Ngọc Phong cùng Huyết Nha Lang cứ như thế
tiếp diễn, Ngọc Phong liên tục chuyển hướng trêu chọc các bầy ma thú cấp ba
khác nhau, còn Huyết Nha Lang thì liên tục bám sát phía sau, nếu gặp bầy ma
thú chặn đường, hắn sẽ lập tức ra tay giết sạch bọn chúng rồi lại tiếp tục
đuổi theo.
Cứ như thế từ trưa cho tới chiều, từ chiều cho tới tơi, từ tối lại đến sáng
hôm sau, cả hai không hề mệt mỏi, không hề dừng lại dù chỉ một giây thời gian.
Đến tờ mờ sáng ngày thứ hai của cuộc rượt đuổi, không như dự đoán của Ngọc
Phong, ba viên đan dược thực phẩm đã bị dùng hết toàn bộ, không còn dư viên
nào. Thế mà tình trạng của Huyết Nha Lang không có dấu hiệu gì là suy kiệt cả,
vấn hùng hùng hổ hổ, bám dính không rời, chỉ cần Ngọc Phong lơ là hay phân tâm
một cái, hắn sẽ điên cuồng tung Huyết Chưởng tấn công.
“ Ngọc Phong, phía trước năm mươi mét đã là bờ vực rồi, không còn đường chạy
nữa đâu” tiếng Tinh Tinh thở dài, vang lên trong đầu Ngọc Phong
“ Chết tiệc, thế này chỉ còn cách mặt đối mặt với hắn thôi” Ngọc Phong dừng
cước bộ lại, ẩn nấp sau một thân cây, chờ đợi Huyết Nha Lang đến
“ Hết đường chạy rồi à, nhóc con quỷ quyệt, cho dù có núp cũng không thể tránh
thoát đâu” Huyết Nha Lang dữ tợn gào thét, chưởng mạnh vào gốc cây mà Ngọc
Phong đang mai phục, ầm, gốc cây bị nổ tung tóe, nhưng khác với dự đoán của
hắn, Ngọc Phong không hề có ở đó.
Ngọc Phong không biết từ khi nào đã di chuyển tới vị trí bên sườn của Huyết
Nha Lang, đôi mắt màu Lục Bảo lóe sáng, đâm thẳng về phía hắn. Mủi kiếm màu
lam nhạt của Hải Lam kiếm rung lên liên hồi, từ bên trong thân kiếm, từ luồng
kiếm khí màu trắng bạch tách ra, tạo thành hàng trăm thanh Hải Lam kiếm khác
nhau tấn công Huyết Nha Lang. Chiêu này cũng là chiêu mà Ngọc Phong dùng để
kết liễu hai người Miêu Diệp Hoa. Hắn mới ra chiêu đầu tiên đã dùng toàn lực,
việc đối mặt với Huyết Nha Lang không co phép hắn lưu lại một tý thực lực nào.
Huyết Nha Lang cười khẩy một cái, xoay người lại, với kinh hồn cảm giác của
một khí hồn, hắn có thể dễ dàng nhận ra phương hướng đánh lén của Ngọc Phong.
Tuy nhiên khi nhìn thấy đôi Miêu Nhãn màu Lục Bảo đấy, hắn bổng nhiên cảm thấy
một áp lực vô hình đè nén lên cơ thể của mình, làm cho linh khí trong cơ thể
của hắn bị đình trệ, khó khăn lưu chuyển.
“ Cơ hội!” Ngọc Phong nhìn thấy trong ánh mắt của Huyết Nha Lang hiện lên sự
hoảng loạn, lực đạo trên cánh tay lại tăng thêm một chút, tốc độ tấn công tăng
cao
Phụt, Phụt, Phụt, keng keng keng keng, Huyết Nha Lang cho dù chỉ bị thất thần
trong chốc lát, sau đó nhanh chóng thức tỉnh, ngay lập tức triệu hồi ra Huyết
Hộ Tráo để phòng vệ đa số kiếm khí cũng như bản thân Hải Lam kiếm, tuy nhiên
cơ thể của hắn cũng đã bị trúng ba luồng kiếm khí sắc bén của Ngọc Phong.
“ Khá lắm, nếu ta đoán không sai, nhờ vào loại nhãn thuật quỷ dị này mà người
mới có thể giết chế con trai của ta, đùng không” Huyết Nha Lang không hề quan
tâm đến vết thương trên cơ thể, nghiến răng ken két nói.
“ Đúng vậy, đứa con bảo bối của ngươi chính là do ta dùng một đấm mà giết
chết, ai bảo ngươi dạy con không tốt, để hắn ra ngoài cướp đồ của ta” Ngọc
Phong lùi lại phía xa, châm chọc
“ Được con của ta cướp bóc chính là phước đức ba đời của nhà ngươi, ngươi nên
biết ơn vì điều đó” Huyết Nha Lang gầm lên, hai tay biến thành trảo, lao lên
tấn công Ngọc Phong
“ Hai cha con các ngươi đều bị điên như nhau, muốn giết ta, đừng hòng” Ngọc
Phong xuất kiếm tiếp chiêu
Keng keng keng keng, hai người đánh nhau hơn hai trăm hiệp, hoa lữa bắn ra bốn
phía, những nơi họ đi qua, cây cối đều bị đổ rập hoặc bi chém thành mười mấy
khúc. Mặc dù tu vi Huyết Nha Lang bị Miêu Nhãn áp chế bốn mười phần trăm,
nhưng tu vi của hắn cũng chỉ giảm xuống còn lục tinh khí Hồn mà thôi, cùng với
kinh nghiệm chiến đấu mấy chục năm, hắn hoàn vẫn hoàn toàn áp chế Ngọc Phong.
Với man lực kinh người kết hợp với kiếm chiêu biến hóa không lường của Mai Hoa
Kiếm, Ngọc Phong cũng chỉ có thể miễn cưỡng chống đỡ một cách khó khăn.
“ Hừ! Sức lực cũng khá lắm, Đại Huyết Chưởng ẤN” Huyết Nha Lang đột nhiên biến
trảo thành chưởng, tấn công dồn dập Ngọc Phong, từng chưởng ấn huyết sắc cao
tám mét được hắn liên tục phóng ra không ngừng.
Với khoảng cách quá gần như thế này, Ngọc Phong chỉ còn cách dùng kiếm khí kết
hợp với man lực, liều mạng phá tan từ huyết chưởng to lớn.
Tuy nhiên cho dù có phá tan được huyết chường thì Ngọc Phong vẫn từng chút,
từng chút một, bị Huyết Nha Lang dồn ép đến bờ vực sâu thẳm. Hai bàn tay cầm
kiếm của hắn cũng đã rứt toát ra vì chịu lực phản chấn quá lớn, máu chảy không
ngừng.
Khoảng cách của Ngọc Phong đến mép vực còn chưa đầy hai mét, Huyết Nha Lang
mới dừng tay lại. Nhìn vẻ mặt bình tĩnh đầy mồ hôi của Ngọc Phong, hắn cười
khẩy kinh thường “ bây giờ thì ngươi còn có trò gì nữa nào, ngươi không cần
trưng cái vẻ mặt tình tĩnh đó ra để che giấu sợ hoảng sợ trong lòng, trước
thực lực tuyệt đối, tất cả trò mèo đều vô dụng, hahahaha!”