Người đăng: QuytSweet
“ Khặc khặc, ta cũng đã chịu đựng cái thương hội chó má các ngươi lâu rồi,
thành Vụ Đô chỉ là thiên hạ của một mình Huyết Nha Lang ta mà thôi” Huyết Nha
Lang cất tiếng cười ghê rợn
“ Không ngờ ngươi lại mai phục ở đây để giết ta đấy, chỉ vì ta chọc tức ngươi
một tý mà ngươi phải bày trận thế lớn đến mức này?” Ngọc Phong im lặng nãy
giờ, bổng cất tiếng nói.
Nghe vậy, Huyết Lang Nha còn cười lớn hơn “ khặc khặc, ngươi cũng quá coi
trọng bản thân rồi, chỉ một tên như ngươi mà đích thân ta phải ra tay hay sao?
Nhưng mà cũng tốt, nếu ngươi đã có mặt ở đây thì chịu chết chung với bọn hắn
luôn đi”
Bàng Uy Vũ xích lại gần, nói nhỏ vào tai Ngọc Phong “ tiểu Lang, lát nữa, ta
sẽ kiềm chế Huyết Nha Lang lại, ngươi hãy thừa cơ mà chạy về báo tin cho tiểu
thư giúp chúng ta nhé, ngoài ta ra, người có tu vi cao nhất chính là ngươi
rồi, chỉ cần tiểu thư nhận được tin tức này, Huyết Lang dong binh đoàn chắc
chắn sẽ bị xóa xổ”
“ Thế còn đại ca và mọi người thì sao?” Ngọc Phong nhăn mặt, hỏi
Bàng Uy Vũ quay đầu nhìn cuộc hỗn chiến thảm thiết phía sau, thuật khí tung
bay khắp nơi, đủ màu sắc, kèm theo đó là những tiếng kêu la đau đớn “ Chúng ta
hoàn toàn không có cơ hội chạy thoát rồi, nhóm người khai thác mỏ linh thạch
chắc cũng chịu chung số phận, ta chỉ còn trông cậy vào đệ trả thù cho chúng ta
mà thôi”
“ Này, tâm sự thế đủ rồi đấy, chịu chết đi” Huyết Nha Lang quát lớn một tiếng,
xông lên tấn công, hai bàn tay hắn được vô số linh khí huyết sắc bao bọc lại,
biến thành hai cái ma trảo sắc nhọn.
Cùng lúc đó Miêu Diệp Hoa cùng Lang Cô Thứ cũng rút vũ khí xông lên
“ Cứ như thế, tiểu Lang đi mau” Bàng Uy Vũ bỏ lại một câu, nắm chặc thanh đại
đao lao về phía Huyết Nha Lang “ tên khốn, chết đi, Đại Hồng Đao”. Đao ảnh từ
hai mét phóng to lên thành ba mét, quét ngang không trung, chắn ngan đường đi
của Huyết Nha Lang
“ Hừ, tầm thường” Huyết Nha Lang hừ lạnh, ma trảo vung tới bắt lấy đao ảnh,
keng, âm thanh của kim loại va chạm vang lên. Đại Hồng Đao tuy thế công uy
mãnh tuyệt luân nhưng cũng bị hai cái ma trảo huyết sắc của Huyết Lang Nha nắm
gọn. Tuy nhiên như thế cũng đủ thời gian để câu giờ cho Ngọc Phong chạy trốn
Ngọc Phong cũng không phải là dạng người hay do dự, hắn ngay lập tức thừa cơ
hội chạy nhanh vào rừng cây, chẵn mấy chốc mà mất dạng.
Trông thấy Ngọc Phong bỏ trốn, Huyết Nha Lang điên tiếc gào lên, hai ma trảo
bổng nhiên biến thành chưởng đẩy văng Bàng Uy Vũ xuống mặt đất, “ các ngươi
mau lập tức đi giết hắn cho ta, nếu không giết được thì coi chừng cái mạng chó
của các ngươi đấy”
“ Thuộc hạ tuân lệnh!” Miêu Diệp Hoa và Lang Cô Thứ ngay lập tức hô to, đuổi
theo Ngọc Phong vào trong rừng.
Mọi người trong Vụ Đô thành đều biết rằng hai người bọn hắn, người sống ta
chết, tranh nhau chức vị đoàn trưởng, nhưng ai có thể ngờ rằng, hành động của
bọ hắn chỉ là một vỡ kịch được Huyết Nha Lang dựng lên để che mắt thiên hạ.
Bọn hắn tối đa cũng chỉ là những con cờ của Huyết Nha Lang nếu không muốn nói
là những con chó săn được nuôi để làm việc thay hắn.
Bàng Uy Vũ, chống người đừng dậy, đưa tay lau máu khóe miệng, cười trào phúng
“ Hắc Lang tiên sinh tu vi còn cao hơn ta một bậc, hai người bọn chúng không
thể nào đuổi kịp hắn đâu, chỉ là phí công mà thôi, giờ chết của dong binh đoàn
Huyết Lang đã điểm rồi, hahaha”
“ Ngươi nên lo cho bản thân mình trước khi quan tâm đến người khác đi, Đại
Huyết Thủ Ấn” Huyết Nha Lang hừ lạnh một tiếng tung chưởng, một chưởng ấn màu
đỏ huyết sắc từ bàn tay hắn hiện ra, từ từ biến lớn đến sáu mét, bay thẳng vào
vị trí của Bàng Uy Vũ, ẦM.
……………………………………………………………..
Ngọc Phong đang di chuyển cực kỳ nhanh qua các tán cây trong Bạch Vân sơn
mạch, lâu lâu hắn lại quay người về phí sau xem xét động tĩnh
Cách vị trí của Ngọc Phong hai trăm mét, hai người Miêu Diệp Hoa và Lang Cô
Thứ cũng đang ráo riết đuổi theo phía sau, tuy không hề nhìn thấy bóng lưng
cũng như dấu vết mà Ngọc Phong để lại, bọn hắn vẫn chính xác bám theo phương
hướng của Ngọc Phong, vẻ mặt hai người lúc này cực kỳ dữ tợn giống như Ngọc
Phong có mối thù giết cả nhà bọn chúng vậy.
Lại mười phút trôi qua, cho dù Ngọc Phong có biến đổi hướng đi như thế nào,
hai tên đó vẫn luôn theo đuổi sát nút, không thể nào cắt đứt được
“ Tại sao bọn chúng vẫn có thể bám đuổi được mình nhỉ?” Ngọc Phong thầm suy
nghĩ, nếu không phải vì tốc độ của hắn nhanh hơn bọn chúng, chắc chắn giờ này
đã bị bắt kịp rồi
“ Đó là tại vì, trên cơ thể của ngươi có lưu lại một ít huyết linh khí của
Huyết Nha Lang, hai người bọn hắn chắc chắc là có dụng cụ cảm nhận linh khí
này, nên mới có thể bám theo không rời như vậy” giọng nói của Tinh Tinh giải
đáp thắc mắc của Ngọc Phong.
“ Như thế có nghĩa rằng, ta không thể cắt đuổi bọn chúng mà trốn thoát được”
“ Có thể nói là như vậy” Tinh Tinh xác nhận
Ngọc Phong ngưng cước bộ, hạ xuống một thân cây, ẩn núp “ nếu đã không cắt
đuôi được, ta chỉ cần giết bọn hắn mà thôi”
“ Cẩn thận, bọn chúng tới rồi” Tinh Tinh nhắc nhở
Cách vị trí ẩn nấp Ngọc Phong không đến mười mét, hai bóng người của Miêu Diệp
Hoa và Lang Cô Thứ đã xuất hiện. Lúc này trên tay Miêu Diệp Hoa đang cầm một
cái gì đó giống như la bàn, hắn chỉ tay về phía Ngọc Phong đang ẩn nấp, nói “
hướng này”. Hai người lại tiếp tục đổi hướng, theo hướng mà Miêu Diệp Hoa chỉ
định mà phóng đi
Đột nhiên, Miêu Diệp Hoa cảm nhận được một luồng sát khí đang từ trên cao đánh
úp mình, hắn ngay lập tức làm theo phản xạ tự nhiên, đưa thanh đao màu xám đen
của mình lên đón đỡ, keng. Miêu Diệp Hoa đã thành công ngăn chặn đòn tấn công
bất ngờ, tuy nhiên hắn cũng hứng chịu một lực đánh cực mạnh, đập hắn từ trên
cao lún xuống mặt đất, Ầm, tạo thành một cái hố sâu hai mét, rộng ba mét. Hổ
khẩu tay cầm đao của hắn rách toát, trở thành một mảnh nhầy nhụa, chỉ một đòn
tấn công mà thôi, tay phải của hắn đã hoàn toàn bị phế.
Lang Cô Thứ cũng kịp thời phản ứng, xoay người, vung thanh đao dài một mét
năm, ra đòn đáp trả cái bóng đen vừa tập kích bọn họ. Đó cũng chính là Ngọc
Phong chứ không ai vào đây.
Sau khi đòn đánh bất ngờ đạt được hiệu quả, Ngọc Phong ngay lập tức lùi lại
tránh né đòn đánh của Lang Cô Thứ. Hắn đáp xuống một cành cây cách bọn tám mét
thủ thế phòng nhự, quan sát phản ứng của hai người Miêu Diệp Hoa
“ Này Diệp Hoa, không sao chứ” Lang Cô Thứ cũng hạ xuống bên cạnh Miêu Diệp
Hoa hỏi hang, tuy nhiên ánh mắt của hắn vẫn nhìn chằm chằm vào người mặc áo
bào đen, đeo mặt nạ sói kia.
“ Tên khốn kiếp, hắn làm tay phải của ta bị phế rồi” Miêu Diệp Hoa hét lên đau
đớn, đôi mắt hắn hằn đầy tia máu, giận giữ như muốn ăn tươi nuốt sống Ngọc
Phong
Lang Cô Thứ lo lắng hỏi “ chúng ta có nên rút lui hay không, xem tình trạng
của ngươi hiện giờ, chắc chắn hắn có tu vi cao hơn chúng ta rồi”
“ Không, khi nãy ta đã cảm nhập được trình độ linh khí của hắn, chỉ khoảng bát
tinh khí linh mà thôi, cùng lắm là cửu tinh khí linh, còn chưa đạt tới khí
hồn” Miêu Diệp Hoa lắc đầu phản bác
“ Thế tại sao, đòn đánh của hắn lại có uy lực lớn đến như thế chứ?”
“ Có thể là hắn dùng một bí thuật nào đó nhằm gia tăng sức mạnh nhất thời, các
loại bí thuật như thế thường sẽ tổn hao linh khí cực kỳ lớn, có khi sẽ bị cắn
trả nữa. Ta thấy hắn đưng im nãy giờ chắc chắn là tập trung khôi phục linh khí
rồi, chúng ta lên, đừng cho hắn thực hiện mục đích” Miêu Diệp Hoa nói xong
liên nắm lấy thanh U Đao của bản thân dẫn đầu xông lên, linh khí của hắn cũng
thoát ra, quấn quanh thanh đao, ánh lên ánh sáng màu vàng nâu
“ Được!” Lang Cô Thứ cũng lập tức xông lên
Ngọc Phong vẫn đứng im bất động như thế chờ đợi, khi thanh U Đao của Miêu Diệp
Hoa còn cách hắn chưa tới hai mươi cm, hắn mới hành động. Đầu tiên Ngọc Phong
bằng vào ưu thế tốc độ của mình dễ dàng né tránh chiêu đao của Miêu Diệp Hoa,
tay trái của hắn biến thành trảo nhắm vào phần cổ tay cầm đao mà chộp vào, chỉ
cần hắn nắm được phần cổ tay này, Miêu Diệp Hoa sẽ không còn đường tránh
thoát.
Như là có dự đoàn từ trước, khi trảo của Ngọc Phong gần chộp trúng thì cổ tay
của Miêu Diệp Hoa lại hạ xuống một chút, chỉ một chút mà thôi nhưng vừa đủ để
tránh né chiêu thức của Ngọc Phong. Sau đó Miêu Diệp Hoa vung đao theo chiều
ngang phản công, chém mạnh vào eo của Ngọc Phong. Ở hướng đối diện, Lang Cô
Thứ cũng đà tới nơi tung đao, tạo thành thế gọn kìm chặn đường rút lui của
Ngọc Phong.
Ngọc Phong gặp nguy mà không loạn, một tay rút Hải Lam kiếm đón đỡ chiêu đao
của Lang Cô Thứ, tay còn lại thì lấy cây búa hai màu trắng đen từ trữ vật giới
chỉ ngăn chặn đường đao của Miêu Diệp Hoa. Keng, keng, hai thành đao bị ngăn
chặn phát ra tiếng kêu thanh thúy rồi bật lại, thừa cơ hội đó, Ngọc Phong đã
tránh thoát khỏi thế gọn kìm, lui lại phía sau.
Miêu Diệp Hoa và Lang Cô Thứ sau khi tấn công thất bại, lại xúc thế tiếp tục
xông lên.
Ngọc Phong không còn cách nào khác đành phải đón đỡ, tìm cơ hội phản công.
Nhưng kỳ dị ở một chỗ, cho dù hắn sử dụng Mai Hoa Kiếm đã thành thục, cộng với
tốc độ ra đòn cực nhanh cũng không thể nào đâm trúng một kiếm nào vào hai
người cả, cứ mỗi lần tưởng như đã chắc ăn trúng, bọn chúng lại quỹ dị tránh
thoát như đã dự đoán trước vậy. Điều này cũng là cho Ngọc Phong bực mình không
thôi. Hai người bọn chúng, một người là ngũ tinh khí hồn, một người là lục
tinh khí hồn, nếu đem ra so sánh với ma thú cũng chỉ bằng ma thú cấp ba trung
kỳ mà thôi, nhưng sao bọn chúng lại khó giết hơn ma thú rất nhiều lần.
“ Hai người các người cũng lắc léo thật đấy, như hai con các trạch vậy” Ngọc
Phong châm chọc nói
“ Ngươi thì cũng đâu có vừa, trốn nhanh còn hơn thỏ” Lang Cô Thứ mở miệng đớp
lại ngay
Ngọc Phong đang tranh thủ né tránh chiêu đao của hai người bổng nhiên khựng
lại, đột ngột tung kiếm, hắn không hề né tránh nữa “ Mai Hoa Kiếm, Lạc Hoa
thức”. Lấy Ngọc Phong làm trung tâm, trong phạm vi bán bính năm mét, vô số
kiếm khí màu trắng bạch như cánh Hoa Mái, ùa ùa xuất hiện, nghiên nát mọi thứ
ở trong.
Hai thanh đao của Miêu Diệp Hoa cùng Lang Cô Thứ cũng bị vô số kiếm khí cắt
thành mấy mảnh nhỏ trước khi có thể đụng chạm vào cơ thể Ngọc Phong.
Trông thấy tình huống đột biến sảy ra, hai người Miêu Diệp Hoa ngay lập tức
rút lui thân hình lại, tuy nhiên bán kính kiếm khí của chiêu thức Lạc Hoa đến
tận năm mét, nên cho dù cả hai người đều may mắn tránh thoát nhưng cũng phải
trả giá bằng hai cánh tay. Lang Cô Thứ tốt hơn một chút, hắn vẫn còn một cánh
tay nguyên vẹn, còn Miêu Diệp Hoa, cả hai tay đều hoàn toàn bị phế, sức chiến
đấu gần như bằng không rồi.
“ Sao hả, nếm thử kiếm khí của ta có ngon không, xem thử lần này các người làm
sao mà tránh né” Ngọc Phong nhết mép mỉm cười, từng bước tiến lại gần hai
người, dáng vẻ như một sát thần đòi mạng.
“ Đừng có xem thường bọn ta, phong ấn thuật, mở, Huyết Khí tái sinh” Lang Cô
Thứ lấy từ trong túi áo ra một cuốn trục, mở nó ra, quẹt máu của bản thân lên
phía trên nó rồi hét to.
Vô số thuật hình ấn được vẻ lên trên cuốn trục đột ngột sáng lên huyết sắc,
từng luồng máu tươi đỏ sẫm tuông ra ào ạt, bay vào vết thương của cả hai
người. Sau đó điều thần kì đã sảy ra, hai cánh tay bị cụt của Miêu Diệp Hoa
cùng Lang Cô Thứ, da, thịt, xương, gân, bắt đầu lúc nhúc như những con giòi
ghê rợn, mọc ra nhanh trông thấy, biến thành hai cánh tay hoàn toàn mới nhiễm
đầy máu tươi. Vị trí hổ khâu rách nát của Miêu Diệp Hoa khi trước cũng đã lành
lặn như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Đồng tử của Ngọc Phong co rụt lại như đầu kim khi nhìn thấy cảnh tượng máu me
ghê rợn này, thuật này giống y như đúc cái thuật mà Huyết Danh đã từng sử
dụng, lúc còn ở U Minh sơn mạch, hai năm về trước.