Người đăng: QuytSweet
Ngọc Phong tiến đến nâng Trần Nhân lên, vổ về bả vai hắn “ ta cũng không hề có
ý định đuổi ngươi đi đâu, hai thứ này thuần túy chỉ là phần thưởng cho các nổ
lực của ngươi mà thôi”
“ Thật sao Phong thiếu?” Trần Nhân môi rung rung, hỏi
“ Thật, ngươi cứ nhận đi, tu vi của ngươi quá thấp, có hai thứ này bảo vệ tính
mạng thì tốt hơn” Ngọc Phong nhìn biểu cảm của hắn mà bật cười, cứ như là con
nít được mẹ cho quà vậy
Hai mắt Trần Nhân bổng nhiên chảy xuống hai hàng lệ, hắn lại gập người xuống
liên tục lạy lục Ngọc Phong, cổ họng như nghẹn lại, không nói nên lời
“ Này, ngươi lại bị làm sao thế, ta đã bảo không đuổi ngươi rồi mà, sao còn
làm thế” Ngọc Phong khó hiểu
Trần Nhân ngước mặt lên, nước mắt, nước mũi tèm nhem, nghẹn ngào nói “ từ khi
cha mẹ ta mất đi, chưa từng có người nào quan tâm ta như ngài, ta cũng chưa
từng nhận được bất kỳ món quà nào cả, rất cảm ơn ngài Phong thiếu, Trần Mĩ
Nhân ta giờ đây thề với trời, sẽ luôn luôn trung thành với Phong thiếu, đến
khi nào nắm mắt xuôi tay mới thôi”
Cuộc đời Trần Nhân phải nói là vô cùng cơ cực, gia đình hắn chỉ là một gia
đình bình dân thông thường, chủ yếu làm nông để kiếm ăn qua ngày, ngờ đâu, khi
hắn lên tám tuổi, ba mẹ hắn đều đột ngột biến mất, các bà con xung quang bảo
là ba mẹ hắn đều bị ma thú bắt đi làm thịt cả rồi. Ngôi nhà cùng mảnh đất của
cha mẹ đều bị người khác dùng kế chiếm đoạt đi.
Một đứa trẻ như hắn, hai bàn tay trắng bước vào đời, một đứa trẻ tám tuổi thì
có thể làm việc gì chứ, hắn chỉ có thể làm mấy công việc vặt vãnh như rữa bát,
lau nhà, làm culi cho người ta sai khiến mà thôi, cộng với cái bản mặt đẹp lạ
trời phú đó, cũng đã giúp hắn ăn không ít trận tẩm quất của mọi người.
Tuy nhiên hắn vẫn cố hắn lê lết thân mình, cố sống sót cho tới lúc mười tám
tuổi, xin vô một nhóm dong binh đi liệp sát ma thú, tìm cơ hội đổi đời. Ai ngờ
trời cao chế giễu, làm dong binh chưa được bao lâu, thì đoàn trưởng Huyết Lang
dong binh đoàn ra lệnh bắt giữ những người có đặc điểm kỳ lạ, làm hắn phải bỏ
thành mà chạy trốn, những thứ hắn tích góp được từ các chuyến đi săn cũng theo
đó mà bay hơi, từ đó hắn lặc trôi trở thành một tên đạo tặc, bữa đói, bữa no,
sống vất va vất vưởng không mục đích cho đến khi gặp Ngọc Phong. Người đó đã
thắp lên một ngọn đèn sáng trong cuộc đời tăm tối của hắn.
“ Đàn ông con trai làm sao phải khóc, với lại, ngươi không được quy đối với ta
hay với bất kỳ ai khác, đầu gối chỉ để quỳ cha, quỳ mẹ, quỳ tổ tiên mà thôi,
biết không” Ngọc Phong nghiêm mặt nói
“ Thuộc hạ biết rồi, cảm ơn Phong thiếu đã cho ta cơ hội” Trần Nhân đứng dậy,
hướng Ngọc Phong cúi người chín mươi độ, vô cùng cung kính
“ Không cần đa lễ, ngươi hãy mặc cái Hắc Mộc giáp kia vào, đổi luôn bộ đồ với
cái mặt nạ, rồi đi ra khỏi thương hội đi” Ngọc Phong ngồi xuống ghế xô pha, ra
lệnh
“ Thế còn Phong thiếu thì sao, Huyết Nha Lang lúc này chắc chắc đã truy lùng
ngài rồi đấy” Trần Nhân lo lắng nói
“ Ngươi cứ làm theo lời ta và trốn đi, ta sẽ ở lại thương hội một ngày rồi
tiến vào Bạch Vân sơn mạch, cho dù Huyết Nha Lang có muốn ra tay cũng không
được, khi nào ta trở lại thì sẽ lại tim ngươi” Ngọc Phong dáng vẻ bình đạm,
nói. Hắc không vì bị Huyết Nha Lang săn lùng mà mất bình tĩnh, đừng nói Huyết
Nha Lang, cho dù có là ma thú cấp bốn tới trước mặt cũng không thể làm hắn sợ
xệch được.
“ Hay là để ta theo ngài vào Bạch Vân sơn mạch luôn” Trân Nhân đề nghị
Ngọc Phong lắc đầu “ tu vi của ngươi còn quá thấp, đi theo ta chỉ tổ vướng
chân mà thôi, trong thời gian này, tốt nhất là ngươi nên chăm chỉ tu luyện
cuốn Mộc Đằng công kia thì hơn, hiểu không?”
Trần Nhân cắn môi, cuối đầu đáp “ thuộc hạ sẽ tu luyện thật chăm chỉ, đến khi
Phong thiếu trở lại, ngài sẽ thấy một Trần Nhân hoàn toàn khác”
“ Như thế là rất tốt, ngươi mau thay đồ rồi đi đi” Ngọc Phong phất tay
“ Dạ vâng!” Trần Nhân cung kính đáp lời, bắt đầu thay đồ
“ Này, ngươi vào phòng tắm mà thay, ngươi định thay ở đây đấy à!” Ngọc Phong
chợt quát lên, nếu mà Trần Nhân, hắn thay đồ tại đây thật, thì Ngọc Phong
không đau mắt hột cũng mặt mày xây xẩm a
“ Thuộc hạ xin lỗi, thuộc hạ đi ngay” Trần Nhân bị Ngọc Phong quát lên mất hồn
ôm lấy cái áo giáp cùng cuốn trục, chạy thật nhanh ra khỏi phòng
Trần Nhân vừa đi không lâu, cửa phòng lại mở ra, Tuyết Anh quyến rũ bước vào “
Hắc Lang tiên sinh, ngài còn ở lại đây không biết là cần gì?”
“ Tiểu thư biết rồi mà còn hỏi, không phải là ta đang bị Huyết Nha Lang nhắm
đến hay sao, chỉ mong nàng có thể cho tạ ở lại hai hôm tới lúc lên đường vào
Bạch Vân sơn mạch mà thôi” Ngọc Phong lịch sự đứng dậy chào Tuyết Anh, nói
“ Chỉ là việc nhỏ mà thôi, nếu tiên sinh cần gì thì cứ nói cho các nữ tiếp tân
là được” Tuyết Anh hào sảng, nói
“ Vậy ta đây xin cảm tạ tiểu thư” Ngọc Phong ôm quyền, chân thành cảm ơn.
……………………………………………..
Hai ngày sau, sân trước thương hội Việt Châu, có sáu bảy chục người đang tụ
tập với nhau, ngoài ra còn có mười chiếc xe thùng to lớn được kéo bởi vài con
Phong Mã.
Phong Mã là một loại ma thú cấp một, toàn thân không khác ngựa thường là mấy,
chỉ có cái bờm cùng cái đuôi của nó luôn luôn được một làn gió nâng lên, bay
phất phơ, chỉ khi nó bị chết nếu không bọn chúng sẽ không bao giờ rũ xuống.
Sức tấn công của Phong mã hoàn toàn bằng không, tuy nhiên tốc độ của chúng thì
không thể xem thường, cho dù là ma thú cấp ba cũng khó bắt kịp được nếu không
tấn công bất ngờ.
Ngọc Phong hiện tại cũng đang đứng trong hàng ngũ những người này, hắn hiện
tại đã đổi một bộ đồ màu xanh thẩm, cả cái mặt nạ màu đen cũng đổi thanh màu
xanh luôn.
Bên cạnh hắn hiện nay đang đứng một người đàn ông trung niên, dáng người to
cao, mặc bộ đồ võ sĩ màu xám viền vàng, mặt sau áo có in một đôi cánh đại bàng
đang dang rộng, đây cũng là huy hiệu của thương hội Việt Châu.
“ Hắc Lang tiên sinh, tiểu thư đã dặn dò chuyện của ngài với ta rồi, xin tự
giới thiệu, ta tên là Bàng Uy Vũ, đội trưởng dẫn đội lần này, chính ta cũng là
người sẽ dẫn tiên sinh tới hang động gần khe suối xanh” Người đàn ông trung
niên cung kính nói chuyện với Ngọc Phong. Hắn là một khí hồn thất tinh, trong
cả thành Vụ Đô này duy chỉ có Huyết Nha Lang là có thể uy hiếp được hắn. Hắn
cũng không ghề coi trọng tu vi của Ngọc Phong, nếu Ngọc Phong mà có tu vi cao
thì đã không sợ xệch Huyết Nha Lang mà trốn bên trong thương hội rồi. Hắn cung
kính khi nói chuyện với Ngọc Phong như thế này, hoàn toàn là do sự dặn dò của
chủ tịch Tuyết Anh mà thôi.
“ Bàng đội trưởng không cần đa lễ, đã làm phiền đội trưởng rồi, mong rằng
chúng ta sẽ hợp tác vui vẻ trên đường đi” Ngọc Phong cũng gật đầu đáp lễ, hắn
tự tin có thể đập chết ma thú cấp ba thì cũng có tự tin hạ gục một kẻ có tu vi
khí hồn.
“ Ta cũng mong là như vậy” Bàng Uy Vũ đáp lời. Hắn quay người quan sát toàn bộ
sân bãi, quát lên “ tất cả lên đường, đội vận chuyển đi ở giữa, đội hộ vệ bao
bọc hai bên”
“ Vâng!” tất cả mọi người có mặt đều hét vang đáp lời, sau đó tiến vào vị trí
của mình bắt đầu hành trình
Ngọc Phong đứng cạnh Bàng Uy Vũ cũng quan sát hết toàn bộ mà cảm khái “ đúng
là huấn luyện bài bản có khác, khí thế rất cao, tuyệt đối chấp hành mệnh lệnh,
khác một trời một vực với đám dong binh tạp nham a”
“ Đây chỉ là điều bình thường nhất mà thôi, ngài sẽ còn ngạc nhiên nữa vì
những gì bọn hắn có thể làm được đó, hahaha” Bành Uy Vũ vổ vai Ngọc Phong cười
lớn, hắn tung người nhảy lên một con Phong Mã, dẫn đầu đội hình.
Ngọc Phong gãi mũi cười cười, hắn phóng người lên đáp xuống chỗ ngồi bên cạnh
phu xe đầu tiên, hắn cũng muốn cưỡi ngựa lắm chứ, nhìn rất phong độ, nhưng khổ
nổi là hắn hoàn toàn không biết cưỡi ngựa a.
Cả đoàn vận chuyển bắt đầu hành trình, tuy số lượng người cộng với xe lên đến
gần một trăm nhưng họ lại di chuyển rất nhanh, đặc biệt đội hình hộ tống luôn
luôn giữ nguyên như thế, không hề bị xáo trộn. Dòng người nhộn nhịp trên đường
khi trông thấy đoàn người đi qua thì ngay lập tức dạt ra hai bên tránh né,
không có ai ngu ngốc đi gây chuyện với thương hội Việt Châu cả, kể cả Huyết
Nha Lang có mặt tại đây cũng phải nhường đường mà thôi.
Không đến hai tiếng sau, cả đoàn người đã rời khỏi đường lớn, bắt đầu tiến vào
sâu bên trong Bạch Vân sơn mạch, họ thuận lợi xuyên qua phần bìa rừng đi sâu
vào phần ngoại vi sơn mạch.
“ Mọi người cẩn trọng, từ đây, chúng ta đã tiến vào phạm vi của ma thú cấp hai
rồi, từ từ mà đi thôi” Bàng Uy Vũ nói lớn ra lệnh
Ngọc Phong thì không quan tâm lắm, hắn đang ngậm một cọng cỏ, nằm vắt chân
trên thùng xe hóng gió.
“ Tiểu Lạc đâu, ngươi lên phía trướng dò đường đi” Bàng Uy Vũ nghiêm mặt, ra
lệnh. Mỗi lần vận chuyển linh thạch đều có số thương vong nhất định nên hắn
làm việc rất cẩn trọng, chỉ một quyết định sai lầm thôi cũng có thể làm cả đội
bị tổn thương nặng
“ Tuân lệnh đội trưởng” một tên hộ vệ dáng người thấp bé nghiêm giọng đáp lời,
sau đó hắn nhảy lên một cành cây cao, tiến nhanh về phía trước
Nhìn hình bóng của tiểu Lạc biến mất sau các tán cây, Bàng Uy Vũ phất ta nói “
tiến lên, cảnh giác xung quanh”
Sự cảnh giác của Bàng đội trưởng không phải là thừa, đội vận chuyển đã nhiều
lần vì thế mà tránh thoát khỏi hang ổ của một số bầy ma thú cấp hai nguy hiểm.
Mọi việc đều đang im đẹp, bổng nhiên tiểu Lạc từ đằng xa, hớt hải chạy về, vừa
đi hắn vừa la lớn “ đội trưởng, có hai con ma thú cấp ba sơ kỳ Độc Chu ở đằng
trước”
“ Độc Chu?” Bàng đội trưởng kheo mắt lại nhìn về phía xa xa, cách bọn họ gần
hai trăm mét đúng là có hai con nhện lông đen cực lớn đang tiến nhanh về phía
này
“ Tất cả hộ vệ chuẩn bị chiến đấu, đội một lập hàng phòng vệ phía trước, đội
hai sẵn sàng tấn công, đội ba tập trung bảo vệ xe hàng, các phu xe ổn định
Phong Mã, đừng để bọn chúng hoảng sợ” Bàng Uy Vũ liên tiếp hạ lệnh, điều khiển
đội hộ vệ.
“ Rõ!” tất cả mọi người đều hét to đáp lời, nhanh nhẹn vào vị trí của mình,
chuẩn bị chiến đấu.
Ngọc Phong đang nằm quắc quẻo trên thùng xe cũng vì động tĩnh to lớn này mà
thức dậy, tuy nhiên hắn không hề có ý định sẽ ra tay giúp đỡ, hắn chỉ muốn
quan sát thử những điều mà đoàn hộ vệ này có thể làm theo như lời của tên Bàng
Uy Vũ kia.
Không để bọn họ đợi lâu, hai con Độc Chu to lớn đã hoàn toàn nằm rõ trong tầm
mắt, đó là một con nhện nhện cao như ngường trưởng thành, toàn thân phủ đầy
lông đen thui. Trên đầu nó có tám con mắt như tám viên hắc thạch, ngay dưới đó
là bộ răng nhanh màu bích lục, chứng tỏ nó chứa một lượng nọc độc cực mạnh,
những cái chân thô to mọc đầy gai nhọn, trên mỗi đầu gai đều có sắc lục óng
ánh biểu hiện nó cũng có chứa chất độc chết người.
Một con trong số đó trông thấy đoàn người đông đảo chặng đầu liền gào lên một
tiếng, tăng tốc nhảy bổ vào tấn công
Trông thấy hành vi kích động của con Độc Chu, Bàng Uy Vũ mặt không biến sắc hạ
lệnh “ đội một, tạo tường thuẫn phòng vệ”
“ Rõ!” đội dong binh hô to, tất cả hộ vệ đội một bắt đầu kết ấn, từng tấm lá
chăn đủ màu sắc trong suốt được dựng lên, tạo thành một bức tường khiên cao
bốn mét, kiên cố mà rực rỡ
Nhưng con Độc Chu hoàn toàn không hề quan tâm tới điều đó mà đâm đầu lao bổ
vào bức tường, Ầm, cú va chạm cực lớn làm bước tường khiên của đội một bị đẩy
lùi đi một mét, nhưng không đủ uy lực để hoàn toàn phá vỡ nó. Các dong binh
đội một vẫn giữ nguyên thế phòng ngự, mặt không biến, tim không loạn tiếp tục
duy trì bức tường khiên.
Con Độc Chu bị chặn lại tức giận gào lên, nó dùng bốn chân sau giữ thế, bốn
chân trước đầy gai, liên tục đâm mạnh vào bức tường khiên, hòng phá vỡ nó.