Người đăng: QuytSweet
Không kịp suy nghĩ, Ngọc Phong liền đưa tay ra giá “ sáu nghìn kim tệ”
Sau khi hô giá, Ngọc Phong mới bình ổn tâm thần trao đổi với Tinh Tinh “ này
Tiểu tinh, nó chỉ là một loại thảo dược cấp ba mà thôi, sao mà ngươi phản ứng
ghê thế”
“ Ngu ngốc, đó không phải là thảo dược cấp ba đâu, bọn chúng thật ngu ngốc mới
đem thứ này ra đấu giá” Tinh Tinh khinh thường nói
“ Nhưng ta thấy nó giống Bổ Huyết Thảo trong Bách Thảo Lục cơ mà?” Ngọc Phong
ngạc nhiên
“ Ngươi hãy nhìn kỹ lại xem, mặt dưới của cái lá có màu xanh đậm hơn phía trên
hay không” Tinh Tinh nhắc nhở
Ngọc Phong lập tức căn mắt ra, quan sát nhánh cây nho nhỏ ở trên sân khấu,
toàn thân nó tràng ngập một màu đỏ rực rỡ, cả cây chỉ có bốn phiến lá màu xanh
lục nhạt, được đặt bên trong một cái hộp bằng ngọc trắng, trông rất binh
thường, nhưng nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện mặt dưới các phiến lá có màu lục đậm
hơn một chút so với mặt trên.
“ Đúng như ngươi nói, mặt dưới nó có đậm hơn một chút” Ngọc Phong sau khi nhìn
rõ, gật đấu nói
“ Nó hoàn toàn không phải là thảo dược cấp ba Bổ Huyết Thảo đâu, mà nó là một
loại linh thảo cực kỳ quý giá, màu đỏ rực trên thân của nó không phải là màu
của máu huyết đâu, màu đỏ đó chính là do ngọn lửa bên trong nó tạo thành đấy”
Tinh Tinh giải thích
Trong lúc Ngọc Phong và Tinh Tinh đang trao đổi, người đan ông tóc đỏ ngồi im
lặng nãy giờ rốt cuộc cũng ra giá “ sáu nghìn hai trăm kim tệ”
Tuyết Anh mỉm cười liếc mắt nhìn người đàn ông áo đỏ, sau đó lại đưa mắt quan
sát kháng phòng, vũ mị nói “ đoàn trưởng Huyết Nha Lang của dong binh đoàn
Huyết Lang ra giá sau nghìn hai trăm kim tệ, có vị nào ra giá cao hơn không?”
“ Hả, hắn chính là Huyết Nha Lang, hèn chi mình có cảm giác đã nhìn thấy hắn ở
đâu đó, thì ra là vì hắn có khuôn mặt giống với Huyết Danh” nghe thế, Ngọc
Phong liền giật mình, hắn quay đầu nhìn chằm chằm thân ảnh ấy.
“ Xem kìa, Huyết Nha Lang đại nhân cuối cùng cũng xuất hiện rồi”
“ Đúng, vậy, hắn đã rút lui hai năm, bây giờ cũng chịu xuất hiện”
“ Ta nghĩ hắn đã vượt qua cơn đau đớn khi mất con rồi, Vụ Đô thành lại xắp nổi
lên sóng gió”
“ Đừng có nói to, coi chừng chọc tổ ông đấy!”
Các tiếng bàn luận xôn sao lại nổi lên, lần này tâm điểm không còn là Ngọc
Phong nữa mà là Huyết Nha Lang, cường giả đứng đầu thành Vụ Đô, đã biệt tích
hai năm về trước.
“ Tiểu Phong, không thể để mất cây linh thảo này được, nó vô cùng có lợi đối
với ngươi đấy, mau tăng giá đi” Tinh Tinh liên tục hối thúc
“ Được rồi” Ngọc Phong đưa tay lên ra giá “ sáu nghìn năm trăm kim tệ”
Huyết Nha Lang ngạc nhiên quay lại phía sau nhìn người ra giá, hắn không ngờ
trong cái thành Vụ Đô này lại có người dám ra tay tranh đoạt đồ vật với hắn.
Đối mặt với ánh mắt dò xét của Huyết Nha Lang, Ngọc Phong vẫn ngồi yên thoải
mái như không hề có việc gì, tuy nhiên thật ra Ngọc Phong vẫn đang thầm cảnh
giác đối với nhất cử, nhất động của Huyết Nha Lang, dù gì con của hắn cũng
chính là do Ngọc Phong một quyền đánh tan xác.
“ Cái tên kia bị điên rồi, lại dám chống đối với Huyết Nha Lang”
“ Đúng là muốn chết, Huyết Nha Lang mà nổi giận, chắc chắn hắn sẽ chết không
toàn thây”
“ Đúng đó, ta còn nhớ cảnh tượng hắn hai tay xé xác thành chủ ra làm đôi vào
mười năm về trước a, cảnh tượng khi đó thật ghê rợn”
“ Vị tiên sinh kia ra giá sáu nghìn năm trăm kim tệ, có ai ra giá cao hơn
không, Huyết đoàn trưởng, ngài có tăng giá không?” Tuyết Anh mỉm cười quyến rũ
nói
“ Không cần, nếu hắn đã thích thì cứ cho hắn, người trẻ tuổi hiện nay thật
manh động a” Huyết Nha Lang lắc đầu, tựa lưng vào ghế tiếp tục định thần, hắn
cũng chỉ hứng thú một chút đối với Bổ Huyết Thảo mà thôi.
“ Uả sao đoàn trưởng lại không có phản ứng gì hế thế?”
“ Như thế ông ta mới là nguy hiểm nhất đấy”
“ Tên ngu kia thế là xong đời rồi, Huyết Nha Lang sẽ ra tay với hắn”
“ Không biết hắn mua xong cái cây đó rồi có mang luôn nó xuống dưới được không
, hắc hắc”
“ Vị tiên sinh này ra giá sáu nghìn năm trăm kim tệ, có ai ra giá cao hơn
không?” Tuyết Anh quan sát toàn trường, hỏi to
Không có một tiếng trả lời, hiện tại mọi người đã xác định, treo trên đầu Ngọc
Phong là án tử rồi, không ai ngu đến nổi lại giành cái đó qua cho mình, cho dù
là người có tiền như Hồng Chí cũng không dám.
“ Nếu đã không còn ai ra giá thì, cây Bổ Huyết Thảo này thuộc về vị tiên sinh
kia” Tuyết Anh đập búa quyết định
“ Phù, cuối cùng cũng đạt được nó rồi” Tinh Tinh thở phào nhẹ nhõm
“ Này, tiểu Tinh hãy giải thích cho ta đi, nó rốt cuộc là loại cây gì thế,
công dụng như thế nào” Ngọc Phong cực kỳ tò mò hỏi, loại cây mà làm cường giả
như Tinh Tinh để mắt tới, chắc chắn không phải là loại bình thường được.
“ Loại linh thảo này tên là Hỏa Sinh Hồng Thảo, nó hoàn toàn không có công
dụng chữa trị, sinh huyết hay tăng cường tui vi gì cả, nó chỉ mang trong mình
một ngọn lửa mà thôi”
“ Linh thảo theo như ghi chép trong Bách Thảo Lục không phải còn quý giá hơn
thảo dược vạn lần hay sao, tại sao lại không có công dụng gì”
“ Bởi vì bản chất của nó không phải là linh thảo bình thường, mà là linh thảo
thuộc tính”
“ Linh thảo thuộc tính?”
“ Đúng vậy bên trong mỗi một loại linh thảo thuộc tính đều chứa chấp một loại
năng lượng tự nhiên tinh khiết nhất, trong trường hợp này, bên trong gốc Hỏa
Sinh Hồng Thảo kia là một ngọn lửa tinh khiết của tự nhiên, nếu ngươi có thể
dung hợp nó vào lửa của ngươi thì uy lực của nó sẽ tăng lên trên diện rộng”
“ Thần kỳ như thế?” Ngọc Phong nghe được, tâm tình vui mừng hết sức, nếu có
thêm ngọn lửa này, hắn sẽ có thêm một đòn sát thủ nữa.
“ Thế thì làm cách nào để dung hợp, ăn à?” Ngọc Phong không thể kìm chế sự
hưng phấn lại, hỏi ngay
“ Hiện tại thì cơ thể của ngươi không thể chịu nổi ngọn lữa ấy đâu, không nên
vội vàng, khi nào tới lúc ta sẽ thông báo cho” Tinh Tinh đổ một gáo nước lạnh,
dập tắt cái đầu của nóng Ngọc Phong
“ Thật thế à” Ngọc Phong yểu xìu nói
“ Trước sau gì cũng thuộc về ngươi mà thôi, không cần gấp, hết việc rồi, ta đi
đây, à ma ngươi cẩn thận cái tên tóc đỏ kia đấy, tu vi của hắn là cửu tinh khí
hồn đỉnh phong rồi, chỉ cách khí tông một tầng giấy mỏng mà thôi” Tinh Tinh
nhắc nhở một câu rồi lặng mất tăm.
“ Như mọi khi, vật phẩm đấu giá cuối cùng cũng chính là vật phẩm trân quý
nhất, mời mọi người chiêm ngưỡng vật phẩm áp trục của hội đấu giá lần này”
Tuyết Anh kéo tấm vải đỏ to lớn qua một bên.
Xuyết hiện trong tầm mắt của mọi người là một thanh ngân thương dài hai mét,
toàn thân sáng bóng ánh bạc, trên bề mặt thân thương, khắc nổi lên vô số đường
nét hoa văn màu tím huyền bí, phần đầu thương cực sắc nhọn cũng mang màu tím.
“ Đây không phải là Ngân Văn Thương được trưng bày ở đại sảnh hay sao?”
“ Đúng thế, chính là Ngân Văn Thương rồi, tại sao thương hội lại đem nó ra đấu
giá nhỉ?”
“ Cách ngươi nhìn kỹ lại đi, phần cán thương giống nhau nhưng phần đầu thương
thì hoàn toàn khác biệt, phần đầu của Ngân Văn Thương có màu bạc, còn cây
thương này lại có màu tím”
“ Ngươi nói ta mới phát hiện ra”
Nhìn biểu hiện ngạc nhiên của mọi người, Tuyết Anh cười thầm trong lòng, bắt
đầu giới thiệu “ Các vị cũng đã nhận ra rồi nhỉ, cây thương này có hơi giống
với Ngân Văn Thương trưng bày ở đại sảnh. Nó giống nhau như thế cũng bởi vì
được cùng một vị khí sĩ làm ra. Cây thương chúng tôi đấu giá này tên gọi là Tử
Kim Thương do chính tay đại sư Phổ Thác tại đế đô chế tạo. Ban đầu ngài định
chết tạo một cây thương khí binh cấp bốn, tuy nhiên vì một chút sai sót vào
giai đoạn cuối cùng mà thất bại nên mới tạo ra thanh Tử Kim Thương này, có thể
nói thanh thương này là khí binh cấp ba tiệm cận cấp bốn nhất, đối với nó
thanh Ngân Văn Thương hoàn toàn thua kém quá xa, cả về tài liệu cũng như thuật
hình ấn. Giá khởi điểm cho thanh Tử Kim thương này là hai vạn kim tệ, mỗi lần
tăng giá không ít hơn một nghìn kim tệ, đấu giá bắt đầu”
Tất cả mọi người có mặt tại kháng phòng đều hít một ngụm khí lạnh, hai vạn kim
tệ là một số tiền cực, cực, cực kỳ lớn so với bọn họ. Cho dù họ có phấn đấu cả
đời cũng không thể nào có được số tiền lớn như thế, với ngần ấy kim tệ có thể
đè chết một con ma thú cấp hai chứ chẳng chơi đâu.
Kể cả Ngọc Phong cũng cực kỳ giật mình với cái giá này, hắn không ngờ chỉ một
thanh khí binh luyện chế thất bại lại có cái giá cao nhất ngưởng như thế, vậy
nếu một thanh khí binh cấp bốn chính thức thì phải có giá như thế nào. Chắc
chắn ít nhất cũng bốn đến năm vạn kim tệ, một con số khổng lồ.
“ Hai vạn một nghìn kim tệ” Huyết Nha Lang là người ra giá đầu tiên, và chắc
cũng là người ra giá cuối cùng
“ Huyết đoàn trưởng ra giá hai vạn một nghìn kim tệ, có ai ra gia cáo hơn
không” Tuyết Anh nâng giọng, hỏi
Toàn trường duy trì một sự tĩnh lặng hiếm thấy, cho dù lúc trước khi bị đe dọa
bọn họ cũng chỉ im lặng mà thôi chứ không hoàn toàn tĩnh lặng như thế này,
không hề có một âm thanh nào được phát ra, ngoại trừ dọng nói quyến rũ của
Tuyết Anh
Ngọc Phong nếu dốc sạch túi cũng có thể tranh dành một phen nhưng hắn sẽ không
làm vậy, cây thương ấy đối với hắn chính là một sợi gân gà. Tuy nhiên hắn
không muốn mua nhưng hắn vẫn muốn gây khó khăn cho Huyết Nha Lang một chút.
Ngọc Phong đưa tay lên cao, hét to “ ba vạn kim tệ!”
Nhìn Ngọc Phong đưa tay, Tuyết Anh nhấp nháy đôi mị nhãn, thông báo “ vị tiên
sinh kia lại ra giá ba vạn kim tệ, có ai ra giá hơn không?”
“ Ba vạn một nghìn kim tệ” Huyết Nha Lang, sắc mặt hoàn toàn lạnh dần, liếc
ánh mắt sắc bén nhìn Ngọc Phong.
Bị ánh mắt như dã thú của Huyết Nha Lang chíu vào, cơ thể Ngọc Phong bổng
nhiên nổi gia gà. Nhưng Ngọc Phong không phải loại người chỉ vì một ánh mắt mà
lại sợ hải, hắn lại đưa tay hô giá lần nữa “ ta ra giá, ba vạn bảy nghìn kim
tệ”
“ Bốn vạn một nghìn kim tệ” Huyết Nha Lang âm thanh lạnh lùng như từ âm ty địa
ngục phát ra, Ngọc Phong đã chính thức thành công chọc giận hắn
….
“ Tệ kia đầu óc vô nước mẹ rồi!”
“ Hắn sợ sống quá lâu ấy mà, chọc Huyết Nha Lang một lần còn chưa đủ!”
“ Chúng ta không nên trách móc người điên!”
Hội trường vang lên những tiến xì xầm bàn tán.
Sau khi Huyết Nha Lang tăng giá lên bốn vạn kim tệ, Ngọc Phong lại không ra
giá nữa, làm cho Huyết Nha Lang phải dùng giá gấp đôi để mua thanh khí binh
này, hắn đã mãn nguyện rồi. Nếu mà dại dột tăng giá lần nữa mà Huyết Nha Lang
lại từ bỏ có khi hắn lại ôm hận.
“ Bốn vạn kim tệ lần thứ ba, thanh Tử Kim Thương thuộc về Huyết Nha Lang đoàn
trưởng” Tuyết Anh gõ ba búa thông báo, nụ cười trên môi nàng cực kỳ sản khoái,
thanh Tử Kim Thương này nàng đã dự đoàn cao lắm cũng chỉ hai vạn rưỡi kim tệ
mà thôi, bởi vì Huyết Nha Lang hôm nay lại có mặt, ở cái thành Vụ Đô này, ai
lại dám ngang nhiên chống đối hắn chứ. Nhưng không ngờ tới, Hắc Lang tiên sinh
lại dám chơi Huyết Nha Lang một vố đau như vậy a, làm cho lợi nhuận lần này
tăng lên cực cao.
Tuy tâm trạng vui mừng nhưng Tuyết Anh vẫn phải làm trong nghĩa vụ của mình,
nàng mỉm cười ngọt ngào thông báo“ Đến đây, hội đấu giá lần này của thương hội
Việt Châu đã kết thúc, kính xin cảm tạ quý vị đã đến tham dự, những ai đã đấu
giá thanh công xin hãy đi theo sự chỉ dẫn của nhân viên tiếp tân thanh toán và
nhận vật phẩm, Tuyết Anh xin cáo lui”. Tuyết Anh cuối người tạm biệt mọi người
rồi đi vào trong, để lại sau lưng một tràng tiếng huýt sáo và vỗ tay van dội.
Nụ cười ngọt ngào sau cùng của nàng đã hoàn toàn đánh gục tất cả dong binh có
mặt ở đây.
Sau đó, một hàng nữ tiếp tân tiến vào kháng phòng
“ Hắc Lang tiên sinh, xin mời theo ta đi thanh toán các vật phẩm của ngài” một
nữ tiếp tân đưa tay làm động tác mời với Ngọc Phong
“ Được, phiền cô nương hãy dẫn đường” Ngọc Phong đứng dậy đáp lời rồi bình
tĩnh bước theo nữ tiếp tân
Trần Nhân cũng lập tức đi theo Ngọc Phong như hình với bóng
Sau khi thanh toán hoàn tất, Ngọc Phong liền dùng thân phận khách quý mượn tạm
một gian phòng của thương hội.
Đóng cửa kĩ càn, Ngọc Phong mới ngồi xuống ghế rót cho mình một ly trà uống
ừng ực
“ Phong thiếu, chúng ta phải mau đi khỏi đây thôi, Huyết Nha Lang đã nhắm vào
chúng ta rồi, nếu không đi nhanh sẽ không kịp mất” Trần Nhân lo lắng hối thúc.
Đối với hắn Huyết Nha Lang như là một thứ gì đấy vô cùng đáng sợ.
“ Bình tĩnh, lại đây ngồi uống ly trà đi, ta có chuyện cần nói với ngươi” Ngọc
Phong điềm đạm nói, không có chút gì là nóng vội hay lo lắng cả
“ Lúc này còn không chạy mà nói chuyện gì, chạy trước đã rồi nói sau cũng
được” Trấn Nhân vẫn rất sốt sắn, nói
“ Không gấp, lại ngồi đi” Ngọc Phong lạnh giọng
“ Vâng, thuộc hạ biết rồi” Trần Nhân bị Ngọc Phong dọa sợ lập tức ngồi xuống.
Ngọc Phong đem cái Hắc Mộc giáp cùng cuốn trục Mộc Đằng công đưa cho Trần Nhân
“ cái này tặng cho ngươi, xem như phần thưởng cho những công việc mà ngươi đã
giúp ta làm”
Nghe Ngọc Phong nói thế Trần Nhân lập tức hai mắt sáng rực vui mừng, mọi sợ lo
lắng dường như biến mất không còn chút nào. Nhưng ngay sau đó hắn lại rời khỏi
nghế, quỳ gối xuống trước mặt Ngọc Phong “ Phong thiếu, ta hôm nay đã là người
của ngài, chỉ khi đi theo ngài ta mới tìm được một chút tôn nghiêm ít ỏi còn
sót lại của mình, đi theo ngài, làm việc cho ngài ta mới cảm thấy bản thân
mình sống không vô ích, mới có thể trông thấy mục đích của cuộc đời ở phía xa
xa, cầu xin Phong thiếu đừng có đuổi ta đi, ta không muốn trở lại cuộc sống
đầu trộm đuôi cướp như trước nữa, xin ngài”
Ngọc Phong ngạc nhiên khi nhìn thấy hành động đột ngột của Trần Nhân, hắn cười
hỏi “ thế mục đích ở phía xa xa mà ngươi đã trông thấy là cái gì?”
“ Đó là khi ngài, Phong thiếu trở thành một cường giả đỉnh thiên lập địa trên
vòm trời này, thì khi ấy, vẫn có ta đứng phía sau chiếm một vị trí, phò tá,
làm một thuộc hạ trung thành của ngài, hay ít nhất nếu ta có chết đi, thì
trong con đường cường giả của ngài, chí ít có in dấu hình bóng của ta, một nam
nhân chân chín, Trần Mĩ Nhân .” Trần Nhân thành thật nói, ước mơ này đã hình
thành sau khi hắn giết năm người Huyết Lang tại Liên tửu lâu.