Trao Đổi


Người đăng: QuytSweet

“ Đúng là nó rồi, nhưng mà khi xưa ta nhìn thấy thì đầu của nó không có nhiều
sừng như vậy đâu” giọng nói của Tinh Tinh vang lên trong đầu của Ngọc Phong

“ Giống là được rồi” Ngọc Phong mừng thầm trong lòng

“ Xin hỏi Tuyết Anh tiểu thư, thông tin vị trí của con ma thú này giá báo
nhiêu?” Ngọc Phong áp chế hưng phấn trong lòng, đặt mảnh giấy xuống, bình tĩnh
nói, nếu hắn mà tỏ ra quá kích động có thể sẽ làm cho nàng nâng giá lên cao
bất thường.

“ Xin lỗi Hắc Lang tiên sinh, thông tin này không dùng để bán, tuy nhiên ngài
cũng có thể dùng một tin tức khác để trao đổi với chúng tôi” Tuyết Anh bình
thản trả lời

“ Không thể bán sao?” Ngọc Phong ngạc nhiên trầm giọng, hắn không ngờ lại có
câu trả lời như thế này, cho dù giá có cao thì hắn vẫn có thể dốc tiền túi để
mua, chứ trao đổi thông tin thì

“ Cũng tại vì, đây là một loại ma thú mới, thương hội đã có quyết định tự mình
hành động, nghiên cứu nó trước, cho nên mới đưa ra quy định này, mong tiên
sinh thông cảm cho” Tuyết Anh vẽ mặt tự trách nói, tuy nhiên có đúng như lời
của nàng nói hay không lại là chuyện khác.

“ Như vậy nếu ta muốn có thông tin này thì bắt buộc phải dùng một thông tin
quan trọng khác để đổi lấy sao?” Ngọc Phong dò hỏi, hiện nay hắn chỉ có một
thông tin duy nhất về Huyết Lang dong binh đoàn là có giá trị mà thôi, ngoài
ra không còn gì cả.

“ Đây chính là mệnh lệnh mà tổng bộ đưa ra, tiểu nữ không thể làm trái được,
xin tiên sinh lượng thứ” Tuyết Anh gật đầu xác nhận, vẻ mặt của nàng thành
thật vạn lần, Ngọc Phong không thể nhìn ra bất kỳ điều gì bất thường được.

Ngọc Phong im lặng ngẫm nghĩ hồi lâu, Tuyết Anh thì vẫn giữ bình tĩnh mà chờ
đợi phản ứng của hắn, không chút vội vàng.

Sau một lúc, Ngọc Phong mới mở miệng,“ Không biết Tuyết Anh tiểu thư có quan
tâm đến thông tin mật của Huyết Lang dong binh đoàn hay không?” Ngọc Phong hớp
một ngụm trà, hỏi

“ Tất nhiên là hứng thú rồi, có điều thông tin này có đáng giá hay không
thôi?” Tuyết Anh cầm tách trà nóng lên thổi thôi, hỏi lại

“ Cái này là ta đạt được từ chỗ Lôi Minh, tiểu thư nghĩ như thế nào?” Ngọc
Phong tựa lưng vào ghế nói bình thản, hắn đã chủ ý lấy thông tin của Huyết
Lang bán rồi thì không ngại nói ra một ít sự thật, điều đó càng làm tăng độ
tin cậy của thông tin này.

“ Thì ra Lôi Minh là do tiên sinh hạ thủ” Tuyết Anh che miệng ngạc nhiên

“ Người thông minh không nói việc mờ ám, tiểu thư không cần tỏ vẻ ngạc nhiên
như vậy, nàng nói đi, thông tin này của ta có đáng giá hay không?” Ngọc Phong
không bị biểu cảm giả dối của nàng đánh lừa, qua hai lần gặp mặt, hắn cũng đã
cảm nhận được sự gian xảo của nàng, không phải là một cô nương bình thường có
thể so sánh.

“ Tiên sinh nói như vậy là có ý gì?” Tuyết Anh ánh mắt mở lớn, khó hiểu

“ Tuyết Anh tiểu thư hà tất phải làm như vậy, nếu nàng chỉ vì ta giết người mà
giật mình thì cũng không làm được chức chủ tịch này đâu, chắc khi ta nói muốn
bán thông tin về Huyết Lang dong binh đoàn, nàng cũng đoán ra được rồi” Ngọc
Phong bình tĩnh nói

Nghe vậy, Tuyết Anh bổng nhiên biến đổi tâm trạng một trăm tám mươi độ, nàng
đưa tay che miệng cười khanh khách vũ mị “ không ngờ tiên sinh lại nhạy bén
như vậy!”. Đôi môi son đỏ gợi cảm ấy đánh sâu vào thị giác của Ngọc Phong
khiến tim hắn đập thình thịch cực nhanh.

Hắn nắm chặc tay, cố gắng dời tầm mắt ra khỏi đôi môi căng mọng đó, trầm ngọng
nói “ vậy tiểu thư có muốn đổi lấy thông tin này của ta không”

“ Tất nhiên là muốn rồi, mời Hắc Lang tiên sinh nói trước, nếu nó quan trọng,
thì ta sẽ giao thông tin về con ma thú cấp ba kia cho ngài, còn nếu chỉ là
thông tin bình thường, thương hội cũng sẽ đưa ra một khoảng bồi thường tương
ứng, tiểu nữ sẽ không để ngài bị thiệt đâu”

“ Không biết tiểu thư có nghe nói việc Huyết Nha Lang ở ẩn một năm nay chứ?”
Ngọc Phong vẻ mặt nghiêm túc nói, tuy nhiên không ai trong phòng cố thể nhìn
thấy vẻ mặt của hắn cả.

“ Việc này thì tiểu nữ có nghe qua, đừng nói là thông tin tiên sinh muốn bán
là cái này nhá” Tuyết Anh gật đầu

“ Không, không, thông tin ta muốn bán là lý do vì sao hắn ở ẩn kia” Ngọc Phong
phủ định

“ Oh! Ngài thử nói ra xem” Tuyết Anh đã bắt đầu hứng thú với thông tin này,
mấy hôm nay tổng bộ ở thủ đô có gửi mật báo cho nàng, phải giám sát dong binh
đoàn Huyết Lang rồi báo tin về, một dong binh đoàn nho nhỏ mà lại làm cho các
thế lực cự đầu phải chú ý thì không phải chuyện thường rồi.

Ngọc Phong câm tách trà lên uống một ngụm, rồi mới bắt đầu nói “ mấy hôm trước
ta từ miệng của Lôi Minh lấy được thông tin này, Huyết Nha Lang thật ra đang
làm việc cho một người gọi là Pháp Đồ Sứ Giả, bọn hắn đang âm mưu chuẩn bị một
kế hoạch gì đó to lớn lắm, nếu kế hoạch đó mà thành công, không biết sẽ ảnh
hưởng đến chi nhánh Việt Châu thương hội tại Vụ Đô thành hay không”

“ Pháp Đồ Sứ Giả!” Tuyết Anh nhíu chặt lông mày suy ngẫm

Ngọc Phong cũng không hề vội vàng hối thúc, hắn chỉ tựa vào xô pha thưởng thức
tách trà cao cấp của mình, Trần Nhân thì càng không dám hó hé gì, hắn vẫn giữ
nguyên tư thế ngồi im từ đầu tới giờ

Vài phút im lặng trôi qua, Tuyết Anh mới hít sâu một hơi, mỉm cười nói “ thông
tin của tiên sinh đem lại, rất hữu dụng đối với thương hội chúng tôi, phần
thông tin về ma thú cấp ba sẽ ngay lập tức được đưa tới” nàng nói xong búng
tay một cái.

Từ bên ngoài, một thị nữ cung kính cầm khay bạc đi vào, trên khay bạc chỉ có
duy nhất một cuốn trục bằng da thú màu vàng.

Tuyết Anh cầm lấy cuốn trục đẩy tới trước mặt Ngọc Phong “ đây là toàn bộ
thông tin chúng ta nắm được về loại ma thú mới này, mời tiên sinh”

Ngọc Phong lên tiếng cảm ơn rồi cầm quyển trục lên, từ từ mở ra xem,

“ Giun đất vảy sừng, dài hai mươi mét, to hai mét, sống trong các hang sâu
dưới mặt đất, mỗi tháng một lần thường chui lên mặt đất để sưởi ấm, thuộc tính
dự đoán: thổ hệ, có thể có huyết mạch long tộc. Nơi phát hiện lần đầu: một
hang động dẫn sâu xuống mặt đất, bên cạnh dòng suối xanh” đó là tất cả những
gì ghi trong quyển trục

Sau khi đọc sơ qua, Ngọc Phong vội hỏi “ Không biết dòng suối xanh ghi trong
này là ở đâu trong Bạch Vân sơn mạch?”, vẻ mặt hắn phía sau tấm mặt nạ hưng
phấn không thôi, cơ thể thoán rung rẩy, như quỷ đói lâu ngày gặp được trái
chuối vậy, cuối cùng thì sau bao ngày tìm kiếm cũng đạt được kết quả khả quan.

“ Dòng suối này nằm ở phần ngoại vi Bạch Vân sơn mạch, tiên sinh muốn săn giết
loại ma thú này à?” Tuyết Anh tò mò hỏi

“ Đúng vậy, tiểu thư có thể cho ta biết đường đi đến nơi đó hay không, nó rất
quan trọng đối với ta” Ngọc Phong không kiềm được nói

“ Thông tin về Huyết Lang dong binh đoàn rất có giá trị đối với chúng tôi, có
thể còn hơn thông tin ma thú này một bậc, tiên sinh cũng xem như giúp cho
thương hội chúng tôi một việc lớn. Như thế này đi, hai ngày nữa, thương hội sẽ
có một đoàn vận chuyển linh thạch cùng đội hộ tống xuất phát đi vào quặng mỏ
bên trong Bạch Vân sơn mạch, ta có thể xắp sếp để tiên sinh đi cùng, đồng thời
giúp tiên sinh đến hang động cạnh dòng suối luôn thể” Tuyết Anh đề nghị

“ Như thế thì rất tốt rồi, ta xin đa tạ Tuyết Anh tiểu thư trước” Ngọc Phong
gật đầu cảm ơn

“ Chúng ta lại có một lần giao dịch thành công nữa rồi, rất vui vì được làm
việc với tiên sinh” Tuyết Anh mỉm cười đưa bàn tay ra

“ Ta cũng rất hân hạnh” Ngọc Phong bắt tay đáp lễ, nhưng cũng như lần trước
hắn chỉ chạm nhẹ rồi thả tay ra, không có nắm lâu

“ Vậy, ta cũng xin cáo từ, hai ngày sau sẽ lại đến làm phiền quý thương hội”
Ngọc Phong đứng dậy cáo từ rồi quay người bước đi, Trần Nhân cũng ngay lấp tức
đi theo

Tuy nhiên không đợi hắn đi ra khỏi phòng, Tuyết Anh bổng dưng gọi lại “ tiên
sinh, chờ đã”

Ngọc Phong hơi bất ngờ, quay đầu hỏi “ có chuyện gì hay sao?”

“ À không, chỉ là lát nữa thương hội Việt Châu sẽ có một buổi đấu giá nho nhỏ,
không biết tiên sinh có hứng thú tới xem hay không?” Tuyết Anh nhỏ nhẹ nói

“ Hội đấu giá sao? Vậy cũng được! Chúng ta sẽ tham gia luôn” Ngọc Phong gật
đầy đồng ý, từ nhỏ tới giờ hắn chưa tham gia một buổi đấu giá lần nào, nên
muốn đi xem cho biết, có khi vận may rơi trúng đầu mua được đồ tốt cũng hay.

“ Vậy tiểu nữ đi chuẩn bị đây, tiểu Phi, ngươi đưa hai vị tiên sinh tới phòng
đấu giá đi” Tuyết Anh dặn dò tiểu thị nữ bên cạnh rồi cáo lui.

Hội đấu giá tại Việt Châu thương hội, diễn ra ba tháng một lần, chủ yếu là một
số thiên tài địa bảo, khí binh dạng giáp, hoặc một số đan dược cấp thấp. Tuy
chỉ là một hội đấu giá nhỏ nhưng lại thu hút một số lượng lớn dong binh có tài
phú tham gia, nên biết chỉ cần có một cái áo giáp khí binh cũng đồng nghĩa cơ
hội sống sót sẽ được nhân hai lần, một thanh khí binh bình thường chắc chắn sẽ
không thể nào phá vỡ được phòng ngự của khí binh loại giáp cùng cấp độ. Mà áo
giáp khí binh lại khó luyện chế hơn khí binh bình thường rất nhiều, do đó nó
chỉ có thể xuất hiện trong các cuộc đấu giá chứ không đem bán như thanh U Đao
mà Miêu Diệp Hoa mua được.

Phòng đấu giá Việt Châu nằm tại tầng thứ ba của toà nhà, cả hội trường cực kỳ
rộng lớn, được trang trí đẹp mắt, sức chứa tổng cộng của nơi này lên đến năm
nghìn người. Chia thành ba cấp độ, hàng ghế màu trắng gần sân khấu nhất dành
cho các vị khách mời đặc biệt, các hàng ghế màu đỏ đằng sau dành cho các dong
binh thực hiện giao dịch nhiều lần trong Việt Châu thương hội, hàng ghế màu
xám cuối cùng, cũng là loại ghế có số lượng lớn nhất, dành cho dong binh đại
trà, chỉ cần có tiền là ngồi được.

Hiện nay Ngọc Phong cùng Trần Nhân đang ngồi tại hàng ghế màu đỏ thứ ba, thật
ra thị nữ tiểu Phi định dẫn bọn hắn tới hàng ghế trắng đầu tiên dành cho khách
quý nhưng lại bị Ngọc Phong từ chối. Cuối cùng thì hắn lựa chọn vị trí này để
theo dõi hội đấu giá.

…………………………………………

Cách xa thành Vụ Đô hàng nghìn cây số về phía bắc.

Bạch cung, một cung điện nguy nga được xây dựng trên sườn núi Bạch Vân, tổng
bộ của Bạch Vân tông. Nơi được coi là thánh địa của người tu luyện khắp Đại
Việt, hay kể cả toàn bộ bát quốc cương vực. Cũng chính vì nó tọa lạc gần đô
thành Xuân Sinh mà trong cuộc đại chiến ngàn năm về trước không có bất kỳ một
quốc gia nào có thể đưa quân đến gần, nó nằm tại đó như là một con cự thú đang
ngủ yên không một ai dám mạo mụi đánh thức cả. Thanh danh chấn động từ xa xưa
đó không một ai dám khinh nhờn, vì thế Bạch Cung hiển nhiên cũng trở thành nơi
mà bất kỳ thiên tài gia tộc nào cùng muốn hướng đến, đó là nơi mà họ phải phấn
đấu cật lực để được nhận vào, đó là nơi mà mọi thiên tài đều như cỏ rác, quơ
tay một cái là nắm ngay được một bó to.

Trên một tòa tháp cao ngất, thuần một màu trắng tinh khiết của Vân thạch, thân
ảnh thiếu nữ quần áo xanh nhạt, khuôn mặt thanh khiết, ưu nhã đứng đó, nghênh
đón từng cơn gió nhẹ, một mảng sợi tóc vàng kim xoắn nhẹ buông xuống, theo
chiều gió chậm rãi phất phới. Hình dáng của thiếu nữ ẩn ẩn lộ ra đường cong
hoàn mỹ.

Thiếu nữ đứng đó, nhìn về hướng nam xa xôi nơi tận cùng bầu trời, điểm tĩnh
như một đóa hoa sen không nhiễm bụi trần.

Bổng nhiên nàng mở miệng, âm thanh cực kỳ dễ nghe, làm lòng người có cảm giác
thanh mát, gần gũi “ là Manh thúc thúc à, người lại nhìn lén con?”

Từ trên bầu trời, một bóng người bổng nhiên hiện ra, đáp xuống lan can ban
công, bên cạnh thiếu nữ “ tại sao lúc nào con cũng phát hiện ra ta thế?”

Thiếu nữ mỉm cười diệu dàng, cất lời “ cũng tại vì ta đã quá quen thuộc linh
khí của thúc thúc”

“ Để hôm nào ta mua một bảo vật che giấu khí tứ,c xem thử con còn nhận ra ta
không” Manh thúc thúc ngẫm nghỉ đáp

Thiếu nữ quay người, nhìn Manh thúc thúc với ánh mắt lung linh, mong đợi, hỏi
“ con nghe nói cuộc tuyển sinh năm nay cũng đã kết thúc rồi, người đó có đến
hay không?”

Manh thúc thúc lắc đầu, cười khổ “ năm nay hắn cũng không đến, đã hai năm trôi
qua rồi, con vẫn còn chờ đợi hay sao chứ?”

Thiếu nữ như nhớ lại điểu gì đó chợt nở nụ cười tự tin “ tại sao ta lại không
chờ đợi? Huynh ấy đã hứa với ta rồi, ta tin huynh ấy sẽ giữ lời”

“ Đã hai năm trôi qua, nếu là người bình thường thì họ đã cấp tốc đến gia nhập
Bạch Vân tông rồi, đằng này hắn lại không đến, cũng không có lấy một chút tin
tức, ta đoán rằng đa phần hắn đã…”

Không đợi ông nói hết lời, thiếu nữ đã vươn ngón tay như búp măng chặn miệng
ông lại “ ta tin Phong ca ca sẽ đến tìm ta, người không cần đoán lung tung”

“ Ta cũng hi vọng là vậy” Manh thúc thúc đẩy nhẹ ngón tay của thiếu nữ ra

“ Anh ấy chắc chắn sẽ đến” Thiếu nữ nhìn bầu trời xa xăm, lời nói nhẹ nhàn mà
kiên định.


Bất Tử Nhãn - Chương #50