Người đăng: QuytSweet
Chương 5 : Cha, Bất Tử Nhãn
“ Không phải mẹ nói cha có Bất Tử Nhãn hay sao, tại sao lại không dùng đến
nó?” Ngọc Phong ngu ngơ hỏi, khóe mắt hắn đã ươn ướt, tuy không có ký ức gì về
cha nhưng hắn vẫn cảm thấy hơi nhói trong lòng.
Kiều Anh đưa tay lau khóe mắt hắn, cười nói
“ Không phải có huyết mạch Bất Tử Nhãn là đánh thức được nó, chỉ có những đứa
trẻ được tổ tiên lựa chọn mới có Bất Tử Nhãn. Quay lại với câu chuyện, sau khi
cha con chết, mẹ đã quay lại sơn cốc nơi chúng ta lần đầu gặp nhau cũng chính
là mơi mai táng của Mai Hoa Kiếm Tôn tiền bối. Tám tháng sau đó, tại vườn mai
trắng, mẹ đã sinh ra con, lúc con chào đời, thiên địa linh khí như bị cái gì
đó thu hút, hội tụ về phía chúng ta, mà tâm điểm của nó là con. Cơn gió linh
khí đến cũng nhanh mà đi cũng nhanh, nó chỉ để lại trên mặt con một cái bớt
hình tai thỏ, đó chính là thuật ấn thiên sinh của Bất Tử Nhãn.
Tuy nhiên lúc đó mẹ cũng không hay biết gì cả, mẹ cứ tưởng nó là dị tượng
thiên địa mà thôi. Sau khi con tròn một tuổi, mẹ nhận thấy sống ở nơi này
không tốt cho sự trưởng thành của con nên ta đã mang con đến thành Định Phong
sinh sống.
Cho đến năm con tám tuổi ta đã tình cờ nhìn thấy kẻ thù giết cha của con năm
xưa tại một buổi đấu giá, bộ dạng của hắn ta không thể nào quên được. Qua điều
tra, ta biết hắn chính là gia chủ Phan gia, Phan Văn Tuyệt, hắn nhờ vào Mai
Hoa Kiếm cướp đoạt từ chúng ta đã tiến tới đẳng cấp khí tông. Ta biết mình
không phải đối thủ của hắn nên xin vào phòng đấu giá Pha Ni làm việc, chờ đợi
thời cơ. Sau bốn năm cố gắng, ta cuối cùng đã tiếp cận được hắn, chính vào
sáng hôm nay ta đã ám sát hắn thành công nhờ vào một loại độc dược mua được từ
thương nhân nam vực và cướp lại kiếm phổ trở về ”
“ Vậy tiếng nổ kinh khủng hồi hãy là?” Ngọc Phong thất kinh
“ Tiếng nổ con nghe được chính là lúc tên đó tự bạo tu vi khí tông, nếu ta
không có Bất Tử Nhãn thì đã chết thật rồi” Kiều Anh lắc đầu cảm khái.
“ Không phải mẹ nói người trong gia tộc họ Nguyễn mới có Bất Tử Nhãn hay sao,
tại sao mẹ lại luyện được?” Ngọc Phong khó hiểu
“ Của con là thiên sinh Bất Tử Nhãn, mới sinh ra đã có rồi. Còn của mẹ là hậu
sinh Bất Tử Nhãn, khi mẹ mang thai con thì mẹ cũng được tính là một nữa người
họ Nguyễn, lúc sinh con ra, mẹ đã vô tình đánh thức được nó nhưng mẹ chỉ có
một con mắt Bất Tử Nhãn mà thôi, còn của con là một đôi. Con xem mắt phải mẹ
này” nàng kết ấn, con ngươi màu đen bổng chuyển thành màu lam như đại dương, ở
giữa có dấu X chia mắt thành bốn phần bằn nhau, đồng tử cũng chuyển thành màu
lam luôn.
“ Wo, thật kỳ dị!” Ngọc Phong hết sức ngạc nhiên, đây là lần đầu tiên hắn nhìn
thấy con mắt lỳ lạ như vậy
Kiều Anh nhìn bộ dạng của Ngọc Phong mỉm cười xoa đầu hắn “ Mẹ đã hồi phục
thương thế được một tý rồi, chúng ta phải rời đi ngay lập tức, có thể Phan gia
đã bắt đầu tìm kiếm chúng ta rồi, con còn câu hỏi nào nữa không?”
“ Thế, cha của con tên là gì?” Ngọc Phong cuối cùng cũng hỏi được điều quan
trọng nhất
“ Haha, xem cái bệnh hay quên của ta này, mẹ quên chưa nói tên của cha con,
cha con tên là Nguyễn Bá Thiên, con phải luôn luôn ghi nhớ đó. Bây giờ chúng
ta đi thôi, ta sẽ mang con đi thêm vài trăm cây số nữa mới rời xa được khu vực
quản hạt của thành Định Phong, khi đó chúng ta sẽ an toàn, nào con nắm tay ta
chặt vào” Kiều Anh nắm lấy Ngọc Phong ôm vào lòng, hai tay kết ấn “ Phong độn,
lưu tinh” một cơn gió bạc cuốn lấy hai người lao về phương xa.
…………………………………………………………..
Mười ngày sau, Kiều Anh và Ngọc Phong đứng trong một sơn cốc rộng lớn, bao
quanh bốn mặt đều là núi, trong cốc cây la xum xuê um tùm, chỉ có nơi bọ họ
đang đứng là khoảng đất trống duy nhất nằm ở trung tâm, phía xa xa là một hồ
nước to lớn.
“ WA, thật đẹp, đây là đâu vậy mẹ?” Ngọc Phong mở to mắt đánh gia xung quanh
một cách thích thú, đây là lần đầu tiên hắn thấy một nơi đẹp như vậy.
“ Đây là Xuân Phong cốc, nằm giữa U Minh sơn mạch và Bạch Vân sơn mạch, hai
đại sơn mạch ở bát quốc cương vực chúng ta ( vì cương vực có tám nước lớn nên
gọi là bát quốc cương vực), vì cấu tạo đặc biệt nên bốn mùa đều là mùa xuân,
nơi này cũng là nơi ta và cha của con gặp nhau lần đầu, đi nào, ta dẫn con đi
thăm mộ của ông ấy” Kiều Anh gọi Ngọc Phong rồi bước đi vào khu rừng.
Ngọc Phong cũng vội vã đi theo, họ vòng một vòng lớn ven bờ hồ tới đầu bên
kia, dưới một gốc cây đại thụ to lớn năm người ôm không hết có một nấm mộ phủ
đầy rêu xanh, phía bên trên đặt một tảng đá cuội khắc hàng chữ, Mộ phần Nguyễn
Bá Thiên, vợ Huỳnh Kiều Anh lập.
“ Thiên ca, sau mười hai năm, ta đã dẫn theo con trai huynh trở về đây này,
thằng bé lớn lên trông rất giống huynh, nó cũng thừa kế Bất Tử Nhãn hoàn thành
tâm nguyện lúc sinh thời của huynh, mong rằng huynh ở dưới suối vàng sẽ hạnh
phúc khi nhìn thấy nó, lại đây nào tiểu Phong, tới bái lạy cha con đi” Kiều
Anh nước mắt thấm mi nhưng lại tươi cười rất hạnh phúc
“ Con trai Nguyễn Ngọc Phong ra mắt cha” Ngọc Phong tiến tới dập đầu bốn cái
trước mộ phần. Ánh mắt đượm buồn, hắn đã quen thuộc với việc không có cha, mẹ
hắn đã mang lại cho hắn đầy đủ niềm hạnh phúc và lòng yêu thương mà hắn cần
nên hắn chưa bao giờ quan tâm cha hắn là ai, với hắn có mẹ là đủ rồi, nhưng
khi đứng trước mộ phần của cha, hắn cảm thấy một sợi dây liên kết, một tình
cảm khó nói thành lời, một cảm giác nhói đau trong tim, cực kỳ khó chịu.
“ Từ giờ trở đi ta và con sẽ sống tại nơi đây, ta sẽ dạy cho con tất cả những
gì mà ta biết để con có thể tự bảo vệ mình xong pha đại lục rộng lớn này, chủ
nhân của Bất Tử Nhãn không thể sống cuộc đời bình thường được. Sau đó ta sẽ ở
lại đây bồi tiếp cha của con đến hết đời.
“ Ở lại đây đến hết đời sao, mẹ rất yêu thương cha? “
“ Đúng thế, tình cảm của mẹ dành cho cha cũng như mẹ yêu con vậy, khi nào lớn
lên, gặp được một nữa của mình, con sẽ hiểu thôi” Kiều Anh yêu thương xoa đầu
Ngọc Phong.
Tuy không hiểu một nữa của mình là gì nhưng hắn biết tình yêu của mẹ dành cho
hắn là rất nhiều, rất nhiều cũng như hắn yêu mẹ vậy.
“ Con nghĩ ngơi tý đi, ta đi bắt vài con cá về nướng ăn” Kiều Anh phủi tay đi
về phía hồ, còn Ngọc Phong thì nhắm mắt dưỡng thần tu luyện.
……………
Cơm nước xong xui, Kiều Anh đứng dậy chống nạnh nói
“ Từ bây giờ ta sẽ trở thành thầy của con, con hãy nói một tý khái niệm về cấp
bật tu vi cho ta nghe thử xem?”
“ Dạ vâng” Ngọc Phong đứng dậy ngẫm nghĩ một lúc rồi nói
“ Khí công chia thành năm tầng, tầng đầu tiên là Khí Đồ gồm làm hai mươi cấp
có tác đụng cũng cố và mở rộng kinh mạch, huyệt vị.
Tầng thứ hai là Khí Linh, chia làm chín đẳng cấp nhỏ từ một tinh đến chín
tinh, muốn lên tầng này phải đáp ứng hai điều kiện, khí công đạt cấp hai mươi
và phải thức tỉnh tượng khí.
Tầng thứ ba là Khí Hồn, chia làm chín đẳng cấp nhỏ từ một tinh đến chín tinh,
có tác dụng luyện hồn.
Tầng thứ tư là Khí Tông, chia làm chín đẳng cấp nhỏ từ một tinh đến chín tinh,
tới tầng này đã là tông sư của việc tu luyện Linh Khí
Tầng thứ năm là khí Tôn, tầng này chỉ chia làm bảy cấp bật nhỏ gọi là Nhất Tôn
đến Thất Tôn, đây là lúc chúng ta cô đọng linh khí thành Linh dịch.”
“ Đây là kiến thức con học ở trường à ? Cũng tương đối rồi, ngoài ra trên khí
tôn còn có năm đẵng cấp nữa là Khí Vương và Khí Hoàng, Khí Đế, Khí Thánh và
cuối cùng là Khí Thần, tuy nhiên việc đấy đối với con lúc này rất xa vời nên
ta không giải thích kỹ làm gì, hiện giờ con đạt Khí Đồ cấp mấy rồi?”
“ Con đạt cấp mười rồi, con còn thức tỉnh tượng khí nữa, nhưng mà con không
biết nó là tượng khí gì, nó nhỏ lắm” Ngọc Phong ủ rũ xòe bàn tay ra, trên đó
có một thanh kiếm bé tý đang trôi nổi
Nhìn thấy tiểu kiếm, Kiều Anh đã hiểu chuyện gì đang xảy ra, nàng nhỏ giọng an
ủi hắn “ Con đừng có buồn, tượng khí của con tương đối giống của mẹ, đó là Hắc
Huyền kiếm, nó nhỏ là vì con còn chưa thức tỉnh nó hoàn toàn, còn tốc độ tu
luyện chậm chạp là vì thuật ấn Bất Tử Nhãn đã hấp thu đa số Linh khí con tu
luyện được chứ không phải con không có thiên phú luyện khí đâu, hi”
“ Hả? Thật không mẹ” Ngọc Phong nghe thế rất đỗi là vui mừng, việc tu luyện
linh khí chậm chạp đã trở thành bóng đen đối với hắn, nay bóng tối đã có một
tia sáng lóe lên, làm sao mà không vui cho được.
“ Bây giờ mẹ sẽ làm nghi thức thức tỉnh Bất Tử Nhãn cũng như Hắc Huyền kiếm
cho con” dứt lời, Kiều Anh liền rút thanh kiếm bên người đâm thẳng vào tim của
Ngọc Phong.
Phụt, một đóa hoa máu văng trên mặt đất. Đến nghĩ Ngọc Phong cũng chưa bao
giờ nghĩ rằng mẹ sẽ đâm mình “ tại sao lại vậy?” hắn thì thào, những gì hắn
còn cảm nhận được là ánh sáng chợp tắt cuối con đường, hắn bị lôi vào một
không gian hắc ám không có tận cùng “ đây là đâu? ta đang ở đâu? ta chết rồi
ư”.
Bỗng một con mắt to đùng xuất hiên trước mặt Ngọc Phong, nó nhìn chằm chằm vào
hắn, nó là một con mắt màu đỏ như máu, ở giữa là năm đường thẳng màu vàng kim
tạo thành hình một ngôi sao năm cánh ( giống như mình vẽ ngôi sao bằng một nét
bút vậy đó), đối mặt với nó, hắn cảm giác như một con kiến đang đối mặt với
trời cao, một áp lực khủng khiếp.
Oa, Ngọc Phong giật mình tỉnh dậy, lấy tay nắm lấy ngực mình thở từng ngụm
hổn hển, tại vị trí ngực phải vết thương đã hoàn toàn biến mất chỉ để lại một
lổ thủng và vài vết máu trên chiếc áo chứng minh rằng nó đã từng ở đó.
“ Đau lắm phải không, tuy Bất Tử Nhãn có thể hồi sinh chúng ta nhưng cơn đau
khi bị giết thì chúng ta hoàn toàn phải gánh chịu, không có cách nà để xoa
diệu cả”. Kiều Anh ngồi ngay ngắn bên cạnh hắn, giải thích
“ Mẹ đã đâm con, giết con, con đã chết, con bị lôi vào một không gian đen tối,
và con mắt đáng sợ đó” Ngọc Phong vẫn đang còn bàng hoàng vì những chuyện vừa
sảy ra. Cho dù hắn cứng cỏi đến mất cũng không thể chịu đựng cú sốc này.
Kiều Anh cũng đã từng trải qua cảm giác này nên nàng biết nó như thế nào, nàng
vươn bàn tay mềm mại, xoa lưng Ngọc Phong, diệu dàng nói
“ Con đã nhìn thấy nó đúng không, chính con mắt huyền thoại ấy, Bất Tử Nhãn,
nghi thức để con thức tỉnh nó là phải chết một lần, con binh tĩnh lại rồi kiểm
tra tu vi của mình xem sao”
Ngọc Phong lau mồ hôi trán, cố gắng hít thở thật sâu. Phải sau một lúc lâu hắn
mới có thể bình tĩnh lại được rồi bắt đầu kiểm tra thân thể.
Ngọc Phong vô cùng ngạc nhiên khi không nhận thấy bất kỳ cảm giác nào của linh
khí, chỉ có trong đan điền, một thanh kiếm đen tuyền, dài một mét, nó có lưỡi
kiếm dài tám mươi cm và cán kiếm dài hai mươi cm, lưỡi kiếm rộng cỡ hai ngón
tay. Huyền phù bên cạnh nó là một đôi mắt màu đen bình thường không có gì đặc
biệt.
“ Linh khí của con đã hoàn toàn biến mất, trong đan điền thì lại có một thanh
kiếm đen bóng sắc lạnh và một đôi mắt màu đen giống như mắt của con vậy” Ngọc
Phong kể chi tiết những gì mình thấy.
“ Cây kiếm đen con thấy đó chính là tượng khí của con, Hắc Huyền kiếm, còn đôi
mắt đó chính là Bất Tử Nhãn”
“ Nhưng nó giống y như mắt của con mà, không giống con mắt lúc con thấy trong
không gian đen tối” Ngọc Phong lắc đầu
“ Con mắt con thấy lúc chết chính là hình dạng chung cực của Bất Tử Nhãn. Khi
con chết đi, con mắt của con sẽ chuyển dạng thành Bất Tử Nhãn chung cực, đánh
đổi một tầng công lực để hồi sinh chủ nhân, sau đó thì nó sẽ trở lại như bình
thường giống như nó tự kích hoạt để bảo vệ chủ nhân chứ con không thể kiểm
soát được nó, nếu con muốn kiểm soát hoàn toàn được nó con phải tiến hóa Bất
Tử Nhãn đến trạng thái chung cực mới được, theo như lời nói của tổ sử Nguyễn
Xuân Sinh khi ở trạng thái cung cực, nó có khả năng hồi sinh người đã chết.
Tuy nhiên Không ai trong dòng họ của chúng ta tiếng hóa Bất Tử Nhãn tới cảnh
giới chung cực cả. Người tiếng hóa Bất Tử Nhãn tới cấp cao nhất, cấp năm là
con trai của tổ sử Nguyễn Xuân Sinh tên là nguyễn Văn Long. Thông thường, cứ
con lên một giai vị, Bất Tử Nhãn sẽ có một lần tiến hóa”
“ Thế mẹ tiến hóa Bất Tử Nhãn được mấy lần rồi?” Ngọc Phong hai mắt tỏa sáng
“ Khi mẹ thức tỉnh Bất Tử Nhãn là lúc mẹ đạt Khí Hồn lục tinh, bây giờ mẹ đã
là Khí Tông tam tinh, nên Bất Tử Nhãn đã tiếng cấp hai lần rồi” Kiều Anh cười
giải thích.