Suy Đoán


Người đăng: QuytSweet

Tuy cảm giác nắm tay Tuyết Danh rất tốt nhưng Ngọc Phong cũng không giữ lâu,
chỉ lắc tay nhẹ một cái rồi buông ra

“ Vậy chúng ta xin cáo từ” Ngọc Phong cuối đầu chào Tuyết Anh rồi quay người
bước đi, Trần Nhân cũng lập tức bám theo sau

Nhìn bóng lưng Ngọc Phong khuất sau cánh cửa, lão giã tóc bạc mới mở miệng nói
“ tiểu thư, nàng thấy hai người bọn họ như thế nào? Ta cảm thấy họ không bình
thường a”

“ Người đem một đống ma hạch trên lưng đi lanh quanh trong thành Vụ Đô này làm
sao mà bình thường được, nên nhớ đây là thành thị của dong binh đó” Tuyết Anh
thu lại nụ cười, nghiêm túc nói

“ Tiểu thư có cảm nhận được tu vi của bọn họ hay không? Ta cảm thấy cái tên tự
xưng là Hắc Lang kia toát ra sát khí nhè nhẹ, chắc chắn là mới giết người
không lâu” lão giả nhíu mày nói

“ Tiêu lão, hắn giết người hay không, không ảnh hưởng tới lợi ích của thương
hội chúng ta, chỉ cần hắn vẫn giao dịch với chúng ta là được” Tuyết Anh nhẹ
giọng nói

“ Thế nhưng cũng phải điều tra thân phận của bọn họ chứ, lo trước không sợ
loạn”

“ Tiêu lão, lão đã theo ta mấy năm nay rồi, lão có bao giờ thấy ta làm việc sơ
xuất chưa?” Tuyết Anh nhìn ra cửa sổ, quan sát dòng người nhộn nhịp bên dưới,
Ngọc Phong cùng Trần Nhân cũng nằm trong số đó

“ Ta chưa hề thấy tiểu thư sai sót vấn đền gì” Lão giả xác nhận

“ Ngài không cần quá lo, tu vi của hai người đó ta chỉ có thể cảm nhận được
tên đeo mặt nạ cừu mà thôi, khoảng nhất tinh đến nhị tinh khí linh, còn tên
Hắc Lang kia ta không cảm nhận được, có hai đáp án cho vấn đề này, một là hắn
có tu vi cao hơn ta, hai là hắn có bảo vật che giấu khí tức” Tuyết Anh phân
tích

Lão giả nghe thấy thế liền phản bác “ Tu vi của hắn làm sao mà vượt qua tiểu
thư được, nàng chính là…”

“ Suỵt! Không nên nói chuyện đó ở đây” không để cho Tiêu lão nói hết câu,
Tuyết Anh liền ngăn lại

“ A HAHA, là ta vô ý” lão giả cười gượng

“ Ta cũng không nghĩ là hắn có tu vi cao hơn ta, vậy chỉ còn lại trường hợp
thứ hai mà thôi, hắn có bảo vật che giấu tu vi” Tuyết Anh vuốt ve mái tóc, trở
lại ngồi trên ghế xô pha

“ Mấy loại khí binh che giấu tu vi như thế giá thành rất cao mà, chỉ có một số
gia tộc có địa vị nhất định mới mua được, với lại ta nhận thấy hắn còn không
biết giá cả của các loại ma hạch nữa làm, làm sao mà có thể sở hữu chúng chứ?”
lão giả lắc đầu không cho là đúng

“ Để ta giải thích cho Tiêu lão, ta nghĩ hắn chính là con cháu của một đại thế
gia nào đó ra ngoài rèn luyện, thứ nhất hắn rèn luyện săn giết ma thú nên mới
có nhiều ma hạch như thế, thứ hai lão biết vì sao hắn lại mang một đống ma
hạch trên lưng hay không?” Tuyết Anh nhấp một ngụm trà nói

“ Chắc là hắn thích thế, ta cũng không biết tại sao?” lão giả lại lắc đầu

“ Đó là hắn muốn che mắt chúng ta mà thôi, đúng là ngây thơ mà!” Tuyết Anh
nhết đôi môi phớt hồng cười mỉm

“ Hắn che mắt chúng ta điều gì?” lão giả ngạc nhiên

“ Hắn muốn che giấu trữ vật giới chỉ của mình nên đã đem hết tất cả ma hạch
cho vào trong ba lô, nhưng hắn không thể lừa được ánh mắt của ta, chiếc nhẫn
mà lục bảo trên tay hắn chính là một cái trữ vật giới chỉ, với lại hắn hoàn
toàn không nhận biết túi kim tệ cũng đã xác minh dự đoán của ta, thế nên ta
mới nói hắn ngây thơ”

“ Xác minh?”

“ Bởi vì hắn đã quen dùng trữ vật giới chỉ nên hắn không cần thiết phải biết
đến cái túi kim tệ này”

“ Thì ra là vậy, nhưng còn việc hắn không biết giá cả của các loại ma hạch thì
sao?” Lão giả gật gù

“ Cái này mới chính là trọng tâm, tên đeo mặt nạ cừu trong lúc vô ý đã buộc
miệng gọi Hắc Lang là Phong thiếu, cái này chứng tỏ hắn chính là thuộc hạ hoặc
người hầu của Hắc Lang, còn chữ Phong kia có thể là tên hoặc họ của hắn, và
chỉ những thiếu gia các gia tộc mới thường được gọi như thế mà thôi. Còn việc
hắn không biết giá cả của các loại ma hạch cũng là bình thường, các loại con
cháu thế gia có bao giờ lo lắng về vấn đền tiền bạc đâu. Ngoài ra tuổi của hắn
chắc cũng không lớn lắm đâu, chỉ cỡ thiếu niên mà thôi” Tuyết Anh nói đến đây
thì cười híp mắt

“ Không thể nào, nếu hắn ra ngoài lịch lãm săn giết ma thú, thì mấy viên ma
hạch cấp ba đó chính là hắn kiếm được, vậy hắn phải có tu vi khí hồn cấp cao
mới đúng, một thiếu niên mà có tu vi cấp khí hồn sao, độ tuổi này không phải
chỉ mới giác tỉnh tượng khí mà thôi” Lão giả trợn mắt ngạc nhiên nói

“ Cái này thì ta có thể chắc chắn, lúc ta đưa hóa đơn kiểm kê cho hắn, có cố
tình làm một chút thủ thuật, mà phản ứng của hắn lại làm ta rất bất ngờ, hắn
hoàn toàn bị đứng hình, nếu không phải tên thuộc hạ của hắn kịp thời đánh thức
hắn thì hắc chắc chắn đã có hành động thất thố rồi, mà cũng chỉ các thiếu niên
vừa mới ra đời mới bị dọa cho đứng hình thôi, còn mấy tên thanh niên già đời
thì sẽ không bị như thế” Tuyết Anh nhớ lại biểu hiện của Ngọc Phong mà cười
khúc khích

“ Tiểu thư lại sài chiêu đó hay sao. Ta đã bảo rồi, ngài đừng có làm vậy nữa
mà” đầu lão giả hiện đầy hắc tuyến

“ Lão yên tâm, bọn chúng cũng chẳng nhìn được cái gì đâu, tuy nhiên ta có một
điều nghĩ mãi mà vẫn không hiểu” Tuyết Anh chau mày

“ Là chuyện gì chứ?”

“ Đó chính là bàn tay của hắn, nó có rất nhiều vết chai sạn, đây không phải là
bàn tay mà một thiếu niên đại gia tộc nên có”, điều này cho dù nàng nghĩ như
thế nào cũng không thể hiểu được

“ Hay là hắn dùng các loại binh khí có trọng lượng cao như đại đao, cự phủ,
chỉ khi tu luyện các loại binh khí đó mới để lại các vết chai trên tay” lão
giả đưa ra ý kiến

“ Không các vết chài này rất khác, nó giống như các thợ rèn hành nghề mấy chục
năm vậy, các vết chai rất thô” Tuyết Anh ngay lập tức bác bỏ

“ Hay là lão cho người theo dõi bọn hắn!” Lão giả đề nghị

“ Không nên, nếu các suy đoán của ta là thật thì chúng ta nên giao hảo tốt với
hắn thì hơn, không nên làm cho hắn hiểu lầm, mà ta nắm chắc đến chín phần các
suy đoán này rồi” Tuyết Anh gạc bỏ ý định của Tiêu lão

“ Hãy dặn dò các nhân viên, khi nào mà bọn hắn quay lại hãy tiếp đãi cho thật
tốt đồng thời cũng thông báo cha ta một tiếng, ta có cảm giác hai người này là
phúc tinh của chúng ta

“ Vâng thưa tiểu thư!” Tiêu lão ngay lập tức nhận mệnh bước đi

“ Hi hi, xem nào Phong thiếu, ngươi sẽ đem đến cho tỷ tỷ những bất ngờ nào
đây” Tuyết Anh mỉm cười vũ mị nhìn lên bầu trời xa xa phí bên kia cửa sổ.

………………………………………..

Trên con đường tấp nập người qua lại của Vụ Đô thành

“ Khà khà, chúng ta giàu to rồi, hahaha, giàu to rồi Phong thiếu, bây nhiêu
đây kim tệ không biết ta sẽ kéo vào vòng tay bao nhiêu mĩ nữ đây!” ngay từ lúc
bước ra khỏi Việt Châu thương hội, Trần Nhân luôn hưng phấn thao thao bất
tuyệt, nhảy múa không thôi.

“ Đây là tiền của ta mà, có phải của ngươi đâu mà ngươi phởn thế” Ngọc Phong
cũng bất lực với tên này

“ Ta biết là tiền của Phong Thiếu tuy nhiên ta cũng là thuộc hạ của ngài mà,
chỉ cần ta theo ngài thì còn lo gì bị đó nữa, phải không hắc hắc” Trần Nhân
cười đê tiện, cũng may có cái mặt nạ che đi phần nào, nếu không tất cả mọi
người xung quanh đây đều phải nhập viện mất.

“ Này cầm lấy cái này, bên trong có chứa một trăm kim tệ, khi làm việc cho ta
thì dùng, mà ngươi cũng ngậm cái miệng lại đi coi chừng ta xẻo bỏ đấy” Ngọc
Phong đưa cái túi kim tệ cho Trần Nhân, đa phần kim tệ hắn đã cất vào trữ vật
giới chỉ cả rồi, chỉ để lại một trăm kim tệ trong đó.

“ Hắc hắc, ta im, ta im, ui chu choa ta yêu ngươi quá đi thôi, túi kim tệ à”
Trần Nhân nhanh nhảu nhận lấy cái túi đưa lên miệng hôn chụt chụt

“ Không đùa giỡn nữa, làm việc chính thôi, ngươi biết ở đâu thu thập thông tin
tốt nhất hay không?” Ngọc Phong nghiêm túc hỏi

“ Cái này thì, chúng ta đến trà lâu đi, nơi đó chính là nơi thu thập thông tin
tốt nhất” Trần Nhân đề nghị

“ Vậy ngươi dẫn đường đi” Ngọc Phong gật đầu

Hai người đi xuyên qua mấy con phố cuối cùng cũng đến một trà lâu ba tầng,
tương đối nhộn nhịp người ra vào

Trên tầng hai của trà lâu, một bàn nằm cạnh cửa sổ, hai người Ngọc Phong đang
vừa uống trà vừa lắng nghe các nhóm người xung quanh nói chuyện

“ Này các ngươi mới nghe tin gì chưa, hai vị phó đoàn trưởng của Huyết Lang
dong binh đoàn chơi bao búa kéo trong Việt Châu thương hội đó, ngươi không
biết đâu, biểu cảm của hai vị đó cực kỳ buồn cười, cứ như bị táo bón lâu ngày
vây, hahaha”

“ Đúng đúng, ta cũng ở đó, nói thật chứ nếu khôn phải sợ uy danh của Huyết
Lang dong binh đoàn thì ta đã cười vô mặt họ rồi”

“ Cái đó mà tin nóng hổi cái gì, ta mơi nghe thấy phó đoàn trưởng Miêu Diệp
Hoa đang xách thanh khí binh cấp hai mới mua U Đao rượt đánh Lang Cô Thứ nữa
kìa”

“ Thật sao, hồi nào vậy?”

“ Cũng mới đây thôi, phó đoàn trưởng Lang Cô Thứ cay cú vụ bao búa kéo đó nên
kiếm người mai phục Miêu Diệp Hoa nhằm đánh cướp, ai ngờ bị Miêu Diệp Hoa rượt
đánh chạy vòng vòng cả thành”

Ngay lúc đó, một tiếng kêu rống vang dội, kéo theo bụi mù khắp nơi làm mọi
người trong tửu lâu giật bắn cả mình “ tên Hoa Hoa bê đê kia, ngươi đừng có
đuổi theo ta nữa, ta không chơi nữa đâu”

“ Ngươi nói ai là bê đê, tên Lang chó kia, ngươi đứng lại đấy, hôm hay ta
không giải quyết ngươi ta không còn là họ Hoa nữa” Miêu Diệp Hoa cầm thanh U
Đao lập lờ linh khí đuổi theo phía sau, gào lên

“ Đồ chó đẻ, đừng rượt ta nữa, ông nội ngươi mệt lắm rồi”

“ Ngươi mới là đồ chó đẻ, biết thế thì đừng có chọc vào ta, a mà ngươi xưng là
ông nội ai đấy, hôm hay ta phải bằm thây ngươi ra”

Chỉ trong khoản mười giây, hai người lại nối đuôi nhau chạy mất xác

“ Đấy, ta nói rồi mà, các ngươi thấy tận mắt chưa, đậu phộng, hai tên đó cứ
như hai con chó điên vậy, suốt ngày cắn nhau”

“ Ta không hiểu nổi tại sao đại đoàn trưởng Huyết Nha Lang lại để cho hai tên
đó làm loạn như vậy”

“ Cũng là từ cái ngày tiểu đoàn trưởng Huyết Danh mất tích đó, ta nghe nói hắn
đã thối lui rồi, không can dự nhiều vào công việc của đoàn dong binh nữa, tuy
nhiên cứ cách một khoảng thời gian, hắn lại ra lệnh bắt người có hình dáng đặc
biệt, mấy người bị mang đi sau đó hoàn toàn mất tích, ta thấy bọn họ đa phần
là chết cả rồi”

“ Đúng vậy, tên Vô Nam trong dong binh đoàn Linh Miêu vì vô tình ăn một loại
linh thảo nào đó mà mọc cái đuôi cũng bị bắt mang đi rồi”

“ Nhưng mà đoàn trưởng của dong binh đoàn Linh Miêu cũng là một khí hồn cơ mà,
sạo lại để chuyện đó xảy ra”

“ Một khí hồn thì làm được việc gì chứ, nghe đâu Huyết Nha Lang đã đạt tới khí
tông rồi, đoàn trưởng Võ Lê của dong binh đoàn Linh Miêu cũng đàng ngậm bồ
hoàn làm ngọt mà thôi”

“ Các ngươi có nghĩ đoàn trưởng Huyết Nha Lang đang tu luyện mà công bằng mau
huyết của bọn họ hay không?” một tên dong binh đeo nguyệt đao trên lưng chợt
nói

“ Các ngươi đang bàn tán chuyện gì đó, dáng nói xấu đoàn trưởng của chúng ta
sao?” Bổng một nhóm gồm năm người mặt áo đỏ, trên lưng có in hình một con sói,
bước lên tầng hai quát to

Tất cả các dong binh nghe thế đều rụt cổ lại ngồi ngay ngắn, không chút động
tĩnh

“ Là tên nào nói, mau bước ra đây” một tên dong binh áo đỏ quát

Tất cả mọi người đều im lặng

“ Này, ngươi” tên dong binh áo đỏ dẫn đầu chỉ thẳng vào mặt tên đeo nguyệt đao
nói

“ Ta?” tên dong binh bị chỉ điểm giật mình bật dậy, hai chân run rẫy không
ngừng

“ Đúng, ngươi, ngươi nói xem ai là kẻ khởi đầu bàn tán về đoàn trưởng của
chúng ta?” Tên dong binh dẫn đâu hỏi

Tên đeo nguyệt đao, thở phào nhìn loạn xung quanh, hắn cũng không dám chỉ bậy
lộn xộn, tu vi của hắn không hề cao, nếu mà chỉ bậy có khi còn bị đánh hội
đồng, bổng nhiên hắn nhìn thấy hai người Ngọc Phong đang đeo mặt nạ ngồi cạnh
của sổ

“ Đại nhân, chính là hai người đó, chính là hai tên đeo mặt nạ đó, bọn chúng
chính là người khơi mào đầu tiên” tên dong binh đeo nguyệt đao chỉ thẳng vào
bàn của hau người Ngọc Phong la lớn


Bất Tử Nhãn - Chương #46