Khẩu Vị Của Xếp Tôi!


Người đăng: QuytSweet

Buổi trưa tại Xuân Phong cốc, bên bờ hồ

“ Tiểu Phong sao tay ngươi bầm tím hết cả thế? Đau lắm không” Kiều Anh nhìn
hai bàn tay xưng húp của Ngọc Phong, lo lắng hỏi

“ Con sống chết trong U Linh sơn mạch mẹ không hề lo, bây giờ chỉ bị thương
hai bàn tay, vẻ mặt lại tỏ ra lo lắng là sao?” Ngọc Phong nhăn mặt chất vấn
Kiều Anh, hắn cũng không phải là trắc cứ gì nàng cả, hắn chỉ cảm thấy nó quá
trái ngược, sai sai làm sao ấy.

“ Không thấy thì không đau, nhưng trước mắt mẹ thế này làm sao mà không quan
tâm được! Con thật là, chắc đau lắm nhỉ” Kiều Anh chu cái miệng anh đào thổi
nhẹ nhàn vào tay hắn

“ Đau lắm đấy! Không còn cảm giác gì nữa cả?” Ngọc Phong thành thật nói

“ Kiều Anh a di, thịt gần cháy rồi nè, mau mau lại đây xem” Tinh Tinh ngồi bên
đống lửa nhìn con heo quay chảy nước miếng ròng ròng

“ A ta đến nay, Phong nhi, con lại chỗ cái tủ lạnh lấy đá mà chườm đi nha, sẽ
đỡ đau hơn đấy, ta phải đi nướng thịt rồi. À mà tiện thể mang cho ta ít nước
trái cây luôn, thế nhé!” Kiều Anh vổ vai Ngọc Phong vài cái rồi tức tốc đến
bên bếp lửa

“ Trời ơi, thật là, ai đời lại nhờ người bị thương hai tay mang đồ hộ chứ!”
Ngọc Phong day tráng không nói lên lời “ à mà cái tủ lạnh mằn ở đâu nhỉ, MẸ
ƠI, CÁI TỦ LẠNH NẲM Ở ĐÂU!” Ngọc Phong gào cổ la lớn

“ À ta để dưới gốc cây đó, mau mang lại đây, mang luôn cái tủ lạnh lại thì
càng tốt, thịt chín rồi nè!” Kiều Anh hối thúc

“ Đúng là cực phẩm, không biết ngày xưa tại sao cha lại thích mẹ không biết!”
đầu Ngọc Phong hiện ba vạch đen u tối

………………

Sáu ngày sau, trong sơn động

ĐINH, ĐANG, ĐINH ĐANG!

Ngọc Phong tiếp tục bài tập hôm qua, liên tục nện tảng đá

“ Tốt lắm, gần được rồi, một tý nữa thôi, một tý xíu nữa, cố lên” Tinh Tinh
đưng bên cạnh cổ vũ

Sau vài ngày luyện tập không ngừng nghỉ, Ngọc Phong cuối cũng đã xắp chạp vạch
đích đầu tiên

Đang, cây búa nện thẳng vào tảng đá hai màu đen trắng, phát ra âm thanh vang
dội, nhưng lạ ở một chỗ là cây búa sau khi va chạm lại nằm yên ở vị trí đó
rung lên liền hồi chứ không hề bật ra sau. Ngọc Phong vẫn đứng im giữ tư thế
nện búa, hắn đang cảm nhận xung động trong cơ thể, đồng niệm khẩu quyết Long
Lực công, xung động phản lực của đòn đánh vừa rồi đã hoàn toàn được hắn hấp
thu, tụ tập lại tại đang điền, một dòng linh khí màu vàng kim nho nhỏ đang từ
từ hình thành bên trong đan điền của hắn.

“ Hahaha, cuối cùng cũng được rồi, ta cuối cùng cũng cảm nhận được nó, chính
là Long khí, chính là nó” Ngọc Phong cười to vui sướng

“ Đồ đần! mau đẫn dắt nó vào kinh mạch, mau lên, đừng để nó tiêu tán” Tinh
Tinh cốc đầu Ngọc Phong một cái, hối thúc nói

“ Được được, ta vui quá nên quên mất, cảm ơn nha!” Ngọc Phong ngay lập tức
nhắm mắt tập trung đẫn dắt số Long khí ít ỏi đi qua lộ tuyến kinh mạch được
hướng dẫn trong sách, Long khí đi tới đâu, đều tách ra một ít thấm vào trong
từng tế bào, từng thớ thịt, gân cốt, dần dần cường hóa cơ thể của hắn từng tý
một, sau một vòng chu thiên vận công, số linh khí ấy cũng đã hoàn toàn dùng
hết.

Ngọc Phong mở hai mắt ra, bóp bóp nắm tay, cảm nhận sự khác biệt trong cơ thể

“ Thế nào rồi, có thành công không?” Tinh Tinh lo lắng hỏi

“ Hình như cơ thể mạnh hơn một tí, không cảm nhận rõ lắm”

“ Không sao, thành công là tốt rồi, mọi việc về sau sẽ dễ dàng hơn, chỉ cần
chăm chỉ luyện tập là được, mà ta cũng không nghĩ là ngươi sẽ cảm nhận được
Long khí sớm như thế, ngươi đúng là luôn đem lại sự ngạc nhiên cho ta ” Tinh
Tinh khen ngợi

“ Ha ha ha, cũng thường thôi, thường thôi” Ngọc Phong được Tinh Tinh khen sung
sướng cười haha

“ Thường cái đầu ngươi, mau luyện tập tiếp đi, ta đi chơi đây, hướng dẫn ngươi
mấy bữa giờ mệt chết ta” Tinh Tinh khịt mũi khinh bỉ rồi chạy đi mất

“ Khen người ta mà còn làm bộ, nhưng mà điệu bộ tức giận của tiểu Tinh đúng là
đáng yêu thật!” Ngọc Phong nhìn tiểu hồ ly đang chạy xa xa mà tấm tắt khen
ngợi

“ Được rồi, luyện tiếp thôi, hây da!” ĐANG, ĐANG, ĐƯƠNG ĐƯƠNG!

…………………………………………………………….

Một tháng sau

“ Mẹ ơi con đã thuộc lòng hết hai cuốn Bách Thảo Lục cùng Thiên Kim Bảo Lục
rồi, khi nào mẹ mới dạy con kiến thức khí sĩ ? ” Ngọc Phong đứng trước mặt
Kiều Anh hưng phấn hỏi

“ Con cứ học thuộc hết ba mươi cuốn sách đó rồi tới tìm ta sau” Kiều Anh đang
chăm chú viết lách cái gì đó, không ngẩn đầu lên trả lời.

“ Hả? Phải học thuộc hết sao?” Ngọc Phong vẻ mặt đau khổ

“ Mau đi đi, đừng làm phiền ta” Kiều Anh phất phất tay, cắm cúi viết

Ngọc Phong xụ mặt nhìn nàng, nhưng vẫn không có cách nào. Hắn cũng rất tò mò,
không biết mẹ mình đang viết cái gì mà vẻ mặt lại hưng phấn như thế, hai má
còn hiện lên đám mây màu hồng nữa chư. Thế là hắn quần ra sau lưng nàng, xem
ké.

“ Anh ép người cô xuống ga giường, ánh mắt anh nhìn cô với nổi khác vọng chiếm
hữu vô cùng to lớn. Cô thì nằm đó, ánh mắt ngập nước, bất lực mà vô hồn!

Cô nghĩ có thể thoát khỏi tay tôi sao, hắn không thể cứu cô đi được đâu, anh
ép chặt hai tay cô cười ranh ma

Thế rốt cuộc anh muốn thế nào mới buôn tha cho tôi, anh đùa giỡn tôi thế còn
chưa đủ hay sao, tôi chỉ vô tình hôn anh một cái thôi mà, cô nghẹn ngào khóc
nấc

Chính vì thế, EM SẼ PHẢI BỒI THƯỜNG CHO TÔI CẢ CUỘC ĐỜI, anh cuối đầu xuống
trao cho cô nụ hôn ấm áp

Tại sao anh lại bá đạo như vậy, cô đắm chìm trong cơn say tình thì thào hỏi

Bởi vì! Tôi là xếp của em!!!”

Kiều Anh dường như cũng nhận ra Ngọc Phong đang đứng đằng sau mình, nàng quay
lại trừng mắt quát “ đi mau, con nít con nôi mà xem cái gì!”

“ Này, ngươi đừng có làm phiến Kiều Anh a di nữa, câu chuyện đang tới hồi gay
cấn mà, nam chính là đang cưỡng ép nữ chính đó” tiểu hồ ly ánh mắt sáng rực
nhìn chằm chằm cuốn sổ mà Kiều Anh đang viết, nói nhỏ

“ Nam chính nữ chính cái gì chứ, không hiểu gì hết, ta đi học bài đây, trơi
đất, ba mươi cuốn dày cộm như thế, ước mơ khí sĩ của ta đến bao giờ mới thực
hiện được đây” Ngọc Phong nhìn trời thở dài

……………………………………………………………...

Thời gian thấm thoát thôi đưa, đông qua xuân đên, một năm sau

“ Mẹ ơi con học thuộc hết tất cả rồi” Ngọc Phong chạy vội tới chỗ Kiều Anh la
lớn

“ Hahahaha, tiểu Tinh, ta thành công rồi, cuốn sách đầu tiên của ta đã đạt mốc
danh thu hai trăm nghìn bản, ta đã trở thành tác giả nổi tiếng rồi hahaha”
Kiều Anh ôm chầm lấy Tinh Tinh cười to không ngừng

“ Con chúc mừng a di nhá! Nhưng mà tiểu thuyết của a di đúng là hay thật đấy”
Tinh Tinh khen ngợi thật lòng

“ Này, hai người làm gì mà vui thế?” Ngọc Phong gãi đầu khó hiểu

“ Ta đã trở thành một cây viết ăn khách đấy, tiểu thuyết của ta được săn đón
vô cùng, hahaha” Kiều Anh hưng phấn nói

“ Khẩu vị của xếp tôi!!! Lại là cuốn tiểu thuyết đó nữa à, con thấy nó có tác
dụng gì đâu chứ?” Ngọc Phong nhìn cuốn sách trên tay Kiều Anh, khó hiểu nói

“ Tên không có tế bào nghệ thuật như ngươi thì biết cái nổi gì, ngươi vẫn chỉ
là một tên nhóc con mà thôi, sao có thể cảm nhận mối tình sâu lắng này chứ”
Tinh Tinh ngay lập tức phản bác

“ Ai nói ta là một tên nhóc, ta cao một mét năm rồi đó” Ngọc Phong tức giận

“ Quầy! Chim cho dù to cỡ mấy mà không có lông cũng không thể nào bay được”
Tinh Tinh khinh bỉ ( câu này tự hiểu nhé, không giải thích)

“ Tiểu Linh ngươi nói thế là có ý gì?” Ngọc Phong bị rối trí, khó hiểu

“ Phong nhi còn nhỏ, không cần hiểu làm gì, tiểu Tinh này, đừng có dạy tiểu
Phong mấy cái thứ đó sớm, nó còn trong sáng lắm” Kiều Anh cười, dặn dò Tinh
Tinh

“ Vâng con hiểu rồi” tiểu hồ ly lè cái lưỡi nhỏ nhắn cười cười

“ Mẹ, con đã học thuộc tất cả ba mươi cuốn sách rồi, bây giờ mẹ hãy dạy cho
con làm thế nào thành khí sĩ đi” Ngọc Phong hai mắt long lanh cầu xin

“ Được rồi, ta nói dạy là dạy, chứ có nuốt lời đâu mà con làm bộ dáng đó, ta
đã chuẩn bị sẵn hết rồi, theo ta” Kiều Anh kéo tay Ngọc Phong đi đến một căn
nhà bằng đá không xa

Căn nhà hoàn toàn được làm bằng đá tảng lam nhạt, cao sáu mét rộng ba mươi sáu
mét vuông, bên trong có đặt một bệ đá và một lò lửa.

“Nơi này là?” Ngọc Phong quan sát căn phòng có thể nói là vừa phải này, hỏi

“ Đây là nhà rèn hay gọi phòng rèn cũng được” Kiều Anh giới thiệu

“ Chúng ta tới đây là gì, mẹ sẽ dạy con cách rèn binh khí sao” Ngọc Phong hai
mắt lóe sáng

“ Cũng có thể nói như vậy nhưng ta sẽ dạy con thứ tốt hơn, chính là thuật
luyện kim”

“ Thuật luyện kim!” lần này không phải Ngọc Phong ngạc nhiên mà là Tinh Tinh

“ Sao ngươi lại hét to vậy?” Ngọc Phong bịt hai tai nói

“ Kiều Anh a di, thuật luyện kim là thuật khí cao cấp mà các khí sĩ cấp sáu
mới dùng được hay sao, chẳng lẻ a di cũng biết” Tinh Tinh gặn hỏi

“ Không không, con nói thế là sai rồi, thuật luyện kim không phải chỉ dành cho
khí sĩ cấp cao, gia tộc của ta từ thời xa sưa đã là một thế gia luyện kim
thuật mạnh mẽ. Luyện lim thuật cũng giống như luyện khí, đi từ thấp đến cao,
bọn khí sĩ kia chỉ là biết luyện khí thuật tạp nham mà thôi” Kiều Anh giải
thích

“ Nếu gia tộc của a di mạnh như thế thì tai sao a di lại bị gia nhập một cái
tông môn nho nhỏ rồi còn bị đuổi nữa chứ!” Tinh Tinh tò mò hỏi

“ Ôi đừng có nhắc đến điều đó nữa, thời gian sẽ làm bào mòn mọi thứ, cho dù có
to lớn vĩ đại như thế nào cũng không thể tồn tại trong dòng thời gian khắc
nghiệt này được, kể cả nhan sắc của ta cũng dần tàn phai rồi, tất cả hiểu biết
của ta về gia tộc cũng như thuật luyện lim đều là học từ cuốn sách cổ mà cha
ta truyền lại thôi” Kiều Anh sờ khuôn mặt của mình thở dài

“ Đối với con, mẹ vẫn là đẹp nhất” Ngọc Phong nhìn mẹ, chân thành nói

“ Đúng đấy, a di vẫn còn đẹp chán mà” Tinh Tinh cũng ngợi khen

“ Đừng có mà an ủi ta, ta tự biết lượng sức mình hihi!”tuy Kiều Anh nói như
vậy nhưng mắt nàng tràng ngập ý cười, mà thật ra nàng cũng không phải là tàn
phai nhan sắc, nàng không còn trẻ như tuổi thanh xuân, mà đã trở thành một quý
cô thành đạt quyến rũ, là một trái táo đỏ mọng chín mùi mà bất kỳ gã đàn ông
chân chính nào cũng muốn cắn một miếng. Vị ngọt ngào đó không phải mấy trái
táo xanh non có thể so sánh được.

“ Không luyên thuyên nữa, nào lại đây, ta làm thử cho các ngươi xem” Kiều Anh
đi tới lò lửa, chu miệng thổi một luồng hỏa diễm đỏ rực như hoa hồng vào lò,
làm nó cháy phừng phực mãnh liệt, sau đó nàng lấy một cục quặng Bạch Huyền
Tuyết ném vào, hai tay liên tục kết ấn

Ngọn lửa theo sự chỉ huy của nàng, liên tục xoay tròn tạo thành một lốc lửa
nho nhỏ hút không khí không ngừng vào trong. Chỉ sau vài phút nhiệt độ bên
trong đã tăng lên đến hai, ba ngàn độ, quặng Bạch Huyền Thiết cũng hoàn toàn
tan chảy tạo thành hai vũng chất lỏng, một màu trắng, một màu nâu. Nàng một
tay kết ấn một tay phất mạnh một cái, vũng chất lỏng màu nâu bị hất văng ra
khỏi lò rơi trên mặt đất phát lên tiếng xèo xèo.

Kiều Anh lại biến đổi thủ ấn, lốc lửa xoay tròn chậm dần, nhiệt độ từ từ hạ
xuống, vũng chất lỏng màu trắng cũng cô đặc lại thành một miếng kim loại, nàng
lấy một cái kẹp sắt ra kẹp miếng kim loại còn bốc khói ngùng ngục đặt lên bệ
đá rồi từ trong trữ vật giới chỉ lấy ra một cái búa dài ba mươi cm nho nhỏ,
hai màu trắng đen xen kẻ.

“ Phong nhi con nhìn kỹ này, cái này là Ma Ảnh Búa” Kiều Anh nhắm miếng kim
loại màu trắng trên bệ đá bắt đầu vung búa, đang, một tiếng vang thanh thúy
vang lên, hoa lửa bắn khắp nơi, không đợi miếng kim loại nảy lên lại một búa
giáng xuống cố định nó trên bệ đá, đang, đang, đang, đang, đang, cứ thế nàng
vung búa không ngừng, tay nàng cùng cái búa như hòa làm một liên tục nện
xuống, tạo thành hàng loạt bóng ảnh. Tuy miếng Bạch Huyền Thuyết không hề có
vật gì cố định trên bệ đá nhưng nó lại không hề di chuyển lệch khỏi vị trí ban
đầu, nó chỉ đần dần biến dạng, trở thành một cục kim loại dưới hàng loạt búa
liên miên không dứt của Kiều Anh.

Sau khoảng mười phút, Kiều Anh mới dừng tay, lau một tý mồ hôi trên tráng “
xong rồi đó, ta đã tinh luyện một khối Bạch Huyền Thiết thành công, độ tinh
khiết của nó hiện nay là một trăm phần trăm, con cảm thấy sao?”

“ Tuyệt vời, mẹ quá ghê luôn, con muốn học cái này, tên nó là gì nhỉ, đúng rồi
chính là Ma Ảnh Búa, con muốn học nó” Ngọc Phong hai mắt tỏa sáng như mặt
trời.


Bất Tử Nhãn - Chương #34